Giả kim thành là một tòa thành đặc biệt với hơn chính mươi phần trăm dân cư đều có bằng giả kim Thuật Sĩ trở lên. Thành chia làm 10 quận, mỗi quận đều quy hoạch theo chức năng riêng, ví dụ như quận Trung Tâm, là trung tâm hành chính của cả thành, cũng là nơi tọa lạc của hàng loạt các thư viện chứa đủ loại tri thức của đất nước, vây quanh quận Trung Tâm là 4 quận gồm quận Giao Thương, nơi các phòng đấu giá, các cửa hàng buôn bán hoạt động sầm uất, quận Luyện Kim, nơi tập trung các nhân tài chuyên nghiên cứu, phát triển ngành Luyện Kim, quận Luyện Bảo và quận Luyện Đan cũng là 2 trong 4 quận vây quanh quận Trung Tâm. Bên ngoài là các quận khác như quận Dân Cư, quận Giải Trí...
Trong quận Luyện Bảo, một cửa hàng nhỏ xíu lọt thỏm giữa dãy phố nhỏ vắng tênh.
Đấy là cửa hàng, cũng là nơi ở của một lão già lập dị, gọi là cửa hàng nhưng hàng chục năm nay không có ai đến mua của lão bất cứ thứ gì, vì thế mà cửa hàng chẳng khác nào một kho rác bám đầy bụi bẩn, vậy mà không ai biết tại sao cửa hàng kia vẫn được tồn tại hàng chục năm, có lẽ do thành chủ vắng mặt nhiều năm nên công tác quản lý Giả kim thành cũng đi xuống...
Cửa hàng dơ bẩn là còn đỡ, bản thân lão già ấy so với ăn mày còn không bằng, bất cứ ai đến gần lão là được thưởng thức cái mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, ruồi nhặng đậu trên người lão từng bầy từng bầy, ấy thế mà lão chẳng mấy quan tâm, chỉ chăm chú vào công việc chế tạo một món... Không phải thứ gì khủng khiếp lắm, mà bất cứ ai có bằng giả kim thuật gia đều dễ dàng nhận ra đấy chỉ là một món Linh Bảo hạ cấp. Lão chế tạo hàng chục năm qua nhưng vẫn chưa hoàn thành, cứ lắp vào lại tháo ra thay đổi nguyên liệu, ai mới nhìn vào đều tưởng lão đang chế tạo một món bảo vật để đời.
Nhưng đúng là để đời thật, một món Linh Bảo hạ cấp để đời của một lão giả kim thuật gia vô dụng. Lão là minh chứng tốt nhất cho mặt trái của câu “Có công mài sắt có ngày nên kim”, đem một khối sắt đi mài ra một cây kim, trong khi có hàng tá cách để tạo ra kim nhanh hơn gấp trăm gấp ngàn lần.
Nhưng lão vẫn miệt mài, thình thoảng lại chách lưỡi lắc đầu, tháo món bảo vật trên tay ra rồi tìm nguyên liệu khác mài dũa đem lắp vào, đến nỗi những món hàng bày bán cũng bị lão tháo dần, tháo dần...
Dương của chúng ta đang tí ta tí tởn đi từ quận Trung Tâm sang quận Dân Cư, vừa đi vừa lập ra những âm mưu đen tối như chính cái linh hồn của hắn, thình thoảng lại đắc ý mĩm một nụ cười dâm đãng trông như một thằng đũy đực.
Muốn sang quận Dân Cư phải đi ngang quận Luyện Bảo, Dương tranh thủ vừa đi vừa xem qua một loạt các cửa hàng trưng bày hàng đống loại bảo vật đủ loại hình dạng.
Đi ngang cửa hàng nhỏ xíu với tấm biển hiệu đã tróc sơn không còn tên tuổi, Dương khịt mũi khó chịu vì mùi hôi thối khủng khiếp thoảng vào trong gió, định bỏ đi nhưng sững lại khi nhìn thấy thứ mà lão già đang giữ trên tay.
Đó chính là món Linh Bảo hạ cấp mà lão già nghiên cứu suốt nhiều năm qua, hình dạng giống như một khúc cán kiếm dài khoảng hai mươi xen ti mét, bên trong là những chi tiết máy còn đang dang dở.
Lão già liếc thấy Dương, nhưng vẫn miệt mài chỉnh sửa các chi tiết máy, Dương thì đứng chăm chú nhìn.
Mười phút sao, lão già không nhịn được ngước đầu lên hỏi: “Nhóc! Chỉ là một món Linh Bảo hạ cấp, ngươi có hứng thú sao? Hay muốn xem ta đang làm trò hề gì?”
Dương lắc đầu: “Là một món Linh Bảo hạ cấp, nhưng những vật liệu bên trong hoàn toàn có thể làm ra Thánh Bảo!”
Cùng một chất liệu, phương pháp luyện kim khác nhau sẽ sinh ra phẩm chất khác nhau, ví dụ như một quặng đồng bình thường, đem luyện theo cách bình thường sẽ ra loại đồng có phẩm chất bình thường, nhưng với một người luyện kim xuất sắc dùng phương pháp luyện kim xuất sắc có thể tạo ra một loại đồng có chất lượng còn tốt hơn vàng. Phẩm chất khác biệt rất nhỏ nên khó nhìn ra, người đi đường ít dám lại gần, thêm vào sự xem thường khi thấy vẻ bề ngoài của lão già, nên không hề xem xét kỹ lưỡng để có thể nhận ra đấy là những linh kim được luyện ra bằng công nghệ luyện kim siêu phàm.
Lão già hạ đôi mắt kính xuống mũi để nhìn kỹ Dương hơn, sau đó gật đầu: “Mắt nhìn hàng của ngươi rất tốt, rất có triển vọng...”
Nói xong, lão lại cặm cụi chế tạo.
Dương vẫn nhìn đăm đăm, có lẽ kia là thứ mà lão già sáng tạo chưa thành công nên kiến thức hắn lấy từ Google cũng không ghi chép lại đấy là món gì, nhưng với khối kiến thức giả kim khổng lồ, hắn có thể nhận biết một ít chức năng và cấu tạo của món vật.
“Những bộ phận của thứ này hình như có thể tự phát triển?” Dương nhíu mày nghi vấn.
Nghe câu nói của Dương, lão già đang chăm chú làm việc liền ngưng lại như tượng trong vài giây liền, sau đó mới ngước mặt lên vén mái tóc bạc đầy bụi bẩn sang bên để nhìn rõ Dương, lúc này hắn mới thấy đôi mắt lão già sáng và tinh anh lạ thường.
“Ngươi - là - ai?” Lão già nhấn mạnh từng chữ.
Ánh mắt của lão già khiến Dương phát cơn rùng mình, giống như đôi mắt lão đang tìm cách nhìn thấu toàn bộ con người Dương.
“Cháu chỉ là một Tông Sư danh dự, đến đây chờ ngày vào cao ốc Trí Tuệ...”
“Tông Sư danh dự? Nhìn ra phụ kiện tự phát triển do ta mất vài chục năm nghiên cứu, ngươi nói ngươi là Thần Sư ta cũng tin!”
“Ạch! Không dám... Cháu chỉ mới 17 tuổi...”
“Ngươi 17 tuổi, mang linh lực cấp Đại Tá nhưng biểu hiện ra chỉ là Linh Úy, ngươi chắc hẳn phải có thứ Bảo Vật che giấu linh lực. Tu luyện 4 năm đã đạt cấp Đại Tá, lại có kiến thức siêu phàm, nếu ta đoán không lầm, trong người ngươi đang chứa tàn hồn của một vị Thần Sư!”
Đi dạo phố mà cũng gặp phải thứ dữ, Dương tuy bất ngờ trước hiểu biết của lão già nhìn như ăn mày kia, nhưng liền trấn tĩnh để chiếm thế kèo trên, hắn liền tra Google thông tin về lão già.
Sau khi nhận được thông tin, Dương cố trấn tỉnh để che giấu sự kinh ngạc, sau đó cung kính cúi đầu đáp: “Linh hồn Thần Sư thì không có, nhưng được gặp một vị Thần Sư bằng xương bằng thịt thật là vinh hạnh cho cháu...”
Dương ngạc nhiên một thì lão già ngạc nhiên mười: “Sao ngươi biết ta là Thần Sư?”
Dương đáp: “Với món Linh Bảo hạ cấp, không, phải gọi là Kỳ Bảo này, dù là Thánh Sư cũng không thể tự nghiên cứu ra! Nếu cháu đoán không lầm, ngài chính là người đã phát minh ra thẻ ATM hiện đại, cũng chính là thành chủ bí ẩn của Giả kim thành, Thần Sư - Đạp Đức Cường!”
Lão già kinh ngạc vô cùng, nhìn Dương thật lâu, sau đó đột nhiên đứng dậy, dang tay và ngửa mặt lên trời cười thật to: “Ha! Ha ha! Ta có hy vọng rồi! Ta có hy vọng rồi! Ha ha...”
Cười xong xong, chỉ trong một cái chớp mắt, lão già đã hiện ra ngay trước mặt Dương, hai tay lão vịn lên đôi vai hắn: “Nhóc! Ta muốn trao đổi!”
“Trao đổi gì cơ ạ?”
Thần Sư Đức Cường nghiêm túc đáp: “Ngươi giúp ta lấy một thứ, dù lấy được hay không thì chức vị thành chủ Giả kim thành này vẫn sẽ thuộc về ngươi!”
“Thuộc về ta? Thành chủ Giả kim thành?” Dương trợn mắt, cái chức vụ này cực kỳ oai nha!
“Đúng vậy, còn nếu ngươi lấy được thứ ta cần, món Linh Bảo này cũng thuộc về ngươi!”
“Nhưng nó chưa hoàn thiện?”
“Đúng, nó chưa hoàn thiện, bởi vì nó thiếu một loại khoáng chất tột đỉnh quý hiếm, thứ khoáng chất này chỉ có tỷ lệ nhỏ xuất hiện làm phần thưởng khi ngươi vượt cao ốc Trí Tuệ từ tầng 96 đến tầng 100, Kim Tinh Vạn Năm.”
“Ta từng vượt qua tầng 96, nhưng thất bại ở tầng 97 mà chưa lấy được Kim Tinh Vạn Năm này, đáng tiếc đời này ta không thể tiến vào cao ốc một lần nào nữa, càng không thể tìm ra một Thần Sư nào giúp đỡ.”
Thần Sư Đức Cường thở dài: “Nhiều năm tìm kiếm Kim Tinh Vạn Năm khắp nơi trong vô vọng, ta ở đây nghiên cứu đủ mọi cách để thay thế Kim Tinh Vạn Năm bằng thứ khác, nhưng cũng bất thành. Tuổi thọ đã cạn, ta còn sống được không quá một năm nữa, lại vì vướng bận về món bảo vật để đời mà không thể nào thành công đột phá lên Chúa Tể đề kéo dài tuổi thọ.”
“Nhưng cháu không thể...”
“Không thể leo đến tầng 96? Không phải ngươi không thể, mà là ngươi không đủ tư cách, nhưng ta có thể dùng thân phận Thần Sư trao cho ngươi tấm bằng Thần Sư danh dự... Ngươi đừng tưởng tư cách này đạt được quá dễ dàng, bởi vì có được tư cách Thần Sư đồng nghĩa với việc cuộc đời ngươi chỉ có duy nhất một cơ hội tiến vào cao ốc Trí Tuệ, và tư cách này cũng chẳng có nghĩa lý gì bởi vì có tư cách là một chuyện, và vượt được bao nhiêu tầng là chuyện khác.”
“Thế nào? Dám thử không? Tuy chỉ có một cơ hội, nhưng chỉ ngần ngươi vượt qua tầng 96, dù tìm được Kim Tinh Vạn Năm hay không thì ngôi vị thành chủ này vẫn sẽ thuộc về ngươi!”
“Còn nếu ngôi vị thành chủ chưa đủ để ngươi đánh đổi, thì ta sẽ nói cho ngươi biết đây là thứ gì. Nó đúng là một Linh Bảo hạ cấp, nhưng món Linh Bảo này có khả năng tu luyện! Càng chiến đấu nhiều, nó càng phát triển mạnh, trở thành Tiên Bảo, thành Thánh Bảo, và nếu có cơ duyên, nó sẽ trở thành Thần Bảo!”
“Thật sao? Vậy dùng nó như thế nào?” Dương ngạc nhiên, dù là kiến thức hắn có từ Google cũng chưa thấy thứ nào có thể tự phát triển thành Thần Bảo.
“Nó là một cán kiếm, nhưng ta chưa tìm được lưỡi kiếm phù hợp, tuy vậy, ngươi có thể kết hợp với bất cứ loại lưỡi kiếm nào. Còn về năng lực, ta nghĩ phải hoàn thiện và kết hợp với lưỡi kiếm mới có thể xác định rõ ràng...”
Đánh đổi 2 cơ hội tiến vào tháp không phải chuyện dễ, nhưng đấy là đối với người khác, còn với Dương, tiến được càng nhanh càng tốt vì hắn tự tin có thể lên đến tầng 100 không mấy khó khăn. Mục tiêu khó khăn nhất là tầng 101, ngoài ra còn một vấn đề khác, là nếu vượt qua tầng 100, trở thành thành chủ Giả kim thành sẽ gây ra chấn động quá lớn, Dương càng nổi tiếng thì nguy hiểm càng nhiều.
Suy nghĩ xong, Dương đáp: “Cháu đồng ý, nhưng có một điều kiện...”
“Cứ nói, bất cứ yêu cầu gì ta cũng sẽ đáp ứng.”
“Cháu muốn bảo đảm rằng không ai biết cháu leo đến tầng 61 trở lên, càng không ai biết cháu trở thành thành chủ Giả kim thành cho đến khi cháu muốn công khai.”
Thần Sư Đức Cường gật đầu đáp ứng: “Ta đồng ý! Nhưng ta còn phải lưu ý điều này, làm thành chủ của Giả kim thành không có nghĩa là được phép sử dụng Giả kim thành vào mục đích riêng trái với mong muốn của người dân, nếu đều đó xảy ra, ngươi hoàn toàn có thể bị phế ngôi!”
“Chuyện đó thì ngài yên tâm! Hợp tác vui vẻ!”
“Hợp tác vui vẻ!”
“À còn chuyện này nữa! Ngài có dư chiếc áo nào không? Cho cháu xin!”
Thần Sư Đức Cường trố mắt: “Chi vậy? Dơ lắm à!”
“Không sao! Cháu có chuyện cần dùng... À, sẵn ngài đấm giúp mấy cái vào mặt cháu...”
“Cái này thì ta rất sẵn lòng!”
Bốp! Binh!
Sau mấy tiếng đấm, Dương ôm bản mặt sưng tím mếu máu khóc: “Hu hu... Cháu chưa nói xong mà... Đấm chi mạnh dữ vậy...”
Thế là Dương nhận lấy một chiếc áo khoác hôi hám rồi từ biệt Thần Sư Đức Cường, ôm bản mặt đáng thương nát như tương tiến về quận Dân Cư.
Giả kim thành, quận Dân Cư.
Nắng chiều buông xuống, My đang ngồi trước gương chải lại mái tóc mượt, chợt có tiếng gõ cửa.
“Ai mà lại đi gõ cửa nhỉ?” My tò mò, nhà ở Giả kim thành đều được lắp chuông, ai lại đi gõ cửa bao giờ...
Nhưng My vẫn bước ra, My nhìn qua mắt thần giấu trên cửa nhưng không thấy ai.
Định vào nhà, nhưng lại có tiếng gõ cửa, My nghĩ là ai đó đang bày trò trêu chọc, liền mở cửa.
“Cứu... Ta...”
Chính là Dương, khoác cái áo khoác hôi hám của lão Đức Cường, nằm lê lếch như chó chết trước thềm nhà, ngước gương mặt với môi đỏ, má hồng, mắt tím y như bê đê trang điểm lên nhìn My.
“Ủa Dương? Ngươi bị sao vậy?”
“Ta bị cướp... Hu hu...”