Nhìn Vy Ái nhắm mắt, Hồng Hương thở dài: “Thật sự ổn sao?”
“Về chuyện gì?” Vy Ái hỏi.
Hồng Hương đáp: “Về thằng bé, nó có thể bị chính mẹ mình giết chết.”
Vy Ái lắc đầu: “Diễm là đệ tử của ta, ta biết rõ con bé. Nhưng không ngờ là ngươi lại quan tâm đến Võ Phi Dương...”
Hồng Hương cười nhạt: “Quan tâm? Một đứa em dâu mù quáng và một thằng cháu trai hỗn xược!”
Vy Ái phân bua: “Phi Dương không hề biết ngươi là cô của hắn, còn Diễm chưa từng gặp ngươi, lại đang mất trí nhớ...”
“Không cần giải thích. Ta đi ngủ đây...” Hồng Hương ngáp dài rồi quay đi, nhưng dừng bước và nói thêm: “Vy Ái, ngươi hy sinh trinh tiết của mình vì hạnh phúc của Diễm Kiều và Phi Công, Diễm Kiều và Phi Công cũng vì muốn trả lại cuộc đời tự do cho ngươi mà nghịch thiên bất thành khiến nhà tan cửa nát, vậy giờ các ngươi không ai nợ ai, hãy sống cuộc đời mà ngươi muốn đi...”
Gió lớn ùa qua xóa đi những dấu chân trên cát vàng, Dương vẫn tiến bước giữa sa mạc mênh mông như bất tận.
Thiên Ý vẫn được Dương bế trên tay, dù đã trải qua một quãng đường dài nhưng gương mặt nàng vẫn còn đỏ, không phải vì nắng.
Ở tư thế hiện tại, chỉ một cái liếc mắt là Dương có thể thấy trực diện gương mặt xinh đẹp của Thiên Ý, và sau vài lần liếc thấy Thiên Ý đang nhìn mình chằm chằm, Dương tò mò hỏi: “Sao nàng lại nhìn ta như vậy?”
Thiên Ý nghĩ ngợi: “Nhìn ánh mắt ngươi thế nào cũng không thấy giống kẻ giết người không gớm tay, tại sao ngươi có thể luyện thành Tử Vong khí đậm màu như vậy?”
“Ta nói ta chưa từng giết người thì nàng có tin không?”
Thiên Ý lắc đầu: “Không thể tin.”
“Tại sao?” Dương hỏi.
Thiên Ý đáp, ngay sau khi bắt gặp Hữu Thực liếc mắt vào khe ngực hơi lộ ra dưới cổ áo nàng: “Vì ánh mắt ngươi là ánh mắt xảo trá dâm dê!”
Dương cười khổ giải thích: “Xin lỗi, chỉ là vô tình liếc trúng...”
“Hừ! Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
“Về Tử Vong khí? Thật ra thứ này ta nhận được từ Nữ Thần Tử Vong.”
“Thì ra là vậy...”
Nhìn Thiên Ý có vẻ mặt bình thản tựa như chuyện nhận được thuộc tính cảu Nữ Thần Tử Vong là chuyện rất bình thường, Dương thắc mắc: “Nàng không thấy bất ngờ hay khó tin gì sao?”
Thiên Ý đáp: “Không...”
Dương hỏi: “Còn nàng, nhìn nàng trẻ như vầy thì làm sao luyện được hệ đặc biệt như Tình Yêu?”
Thiên Ý học theo câu nói của Dương: “Nếu ta nói ta không biết thích một người là gì thì ngươi có tin không?”
Dương ngạc nhiên: “Không phải nàng đang thích một người sao?”
Thiên Ý tròn mắt: “Nếu có thì sẽ không phải ngươi!”
“Ặc! Có cần phũ vậy không? Ta tưởng nàng... Có tình cảm với Long Hiện?”
“Sao ngươi nghĩ vậy?”
Dương ấp úng: “Ta... Chỉ tình cờ thôi nhé, ta tình cờ thấy hai người lúc trước khi đến Vong Linh điện, lúc đó nàng đối xử với Long Hiện rất vui vẻ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng bình thường...”
“Tình cờ? Ngươi theo dõi ta?”
Dương giải thích: “Không phải... Ta... Lúc đó nàng vì ta mà bị đâm một kiếm, ta lo lắng nên tìm xem nàng có ổn không... Vậy nên tình cờ thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.”
“Thì sao?” Thiên Ý hỏi, gương mặt nàng có chút ửng đỏ.
“Thì... Ta thấy hắn có thể khiến nàng cười rất tươi, ta nghĩ nàng... Thích hắn?”
Nhìn Hữu Thực khó khăn nói ra câu sau, Thiên Ý cảm thấy trong lòng vui vẻ lạ thường, nàng mỉm cười trêu chọc: “Có phải là ngươi đang ghen?”
“Ặc! Nàng lầm rồi! Ta đâu có thích Long Hiện đâu mà phải ghen với nàng?”
Thiên Ý khúc khích cười, tay nàng bám chặt cổ Hữu Thực hơn, người nàng nép sát người hắn hơn, là vô tình hay là cố ý, nàng cũng không rõ...
Dương thì ngược lại, trong lòng có chút buồn bã, hắn thấy rất rõ ràng, khi nhắc đến Long Hiện thì Liêu Thiên Ý liền tươi vui hẳn lên, khiến ý nghĩ Liêu Thiên Ý thích Long Hiện càng thêm chắc chắn trong đầu hắn.
Thấy nét mặt Hữu Thực trầm xuống, Thiên Ý lo lắng hỏi: “Ngươi sao thế?”
“Hử? Ta đâu có sao?”
Nghe giọng Hữu Thực có chút lạc đi so với bình thường, Thiên Ý có chút bối rối: “Ngươi đang buồn chuyện gì? Hay tay lại đau rồi, dừng lại để ta xem.”
“Tay ta không sao rồi...”
“Thật sự không sao? Có phải là vì... Để bụng chuyện giữa ta và Long Hiện?”
Hữu Thực không đáp nữa, Thiên Ý lo lắng nhìn hắn, nàng không biết cảm xúc thế nào gọi là ghen, nhưng nàng cảm thấy Dương đang ghen và đang buồn. Vì nàng sao?
“Ta xem Long Hiện là một người bạn...” Thiên Ý đột nhiên nói.
Thiên Ý quay mặt đi để tránh ánh mắt Hữu Thực và nói tiếp câu sau: “Còn ngươi... Ta thấy ngươi là kẻ đáng ghét nhất trên đời!”
“Ý nàng là... Nàng thích ta?” Dương ngạc nhiên.
Thiên Ý đỏ mặt: “Không có! Ủa? Hình như phía trước có gì kia?”
“Ha! Còn biết đánh trống lảng?”
“Không phải, ngươi nhìn phía trước xem!” Thiên Ý nói.
Dương đưa mắt nhìn, và nhận ra quả thật phía xa có một mảng cây xanh nổi bậc giữa biển cát.
“Là ốc đảo! Không chừng có lối ra!”
Dương vội vã bế Thiên Ý chạy về phía ốc đảo, nơi này lọt thỏm giữa những đồi cát cao vút, có cây xanh và có một hồ nước trong vắt. Đi giữa sa mạt khô nóng, cát bám đầy người nên khi thấy có hồ nước, Dương liền bế Thiên Ý chạy thẳng đến và nhảy ào xuống hồ.
Chưa kịp chơi đùa thì Dương bắt gặp ánh mắt sắc lẻm từ Thiên Ý. Với cơ thể ướt mem lộ cả da thịt trắng ngần, Thiên Ý rời tay Dương, đứng đối diện nhìn hắn bằng ánh mắt giận dữ: “Tên ngốc! Ngươi có biết tay ngươi đang đau không!”
Mắng xong, Thiên Ý tháo lớp băng bó đã ướt trên tay Dương và thay bằng lớp băng mới cùng một lớp băng chống nước cho hắn.
Hai người vẫn đứng dưới hồ, nước cao ngang eo.
Nhìn Thiên Ý băng bó cho mình một cách dịu dàng và tỉ mỉ, lại nghe hơi thở cùng mùi hương thoang thoảng từ nàng, tim Dương rung động...
“Xong rồi! Sau này phải cẩn thận...” Thiên Ý ngước mặt lên nhìn Hữu Thực, nói chưa hết câu thì dừng môi vì thấy Hữu Thực đang nhìn mình bằng ánh mắt khác lạ...
Ánh mắt hắn nhìn nàng âu yếm và đắm say, khiến cho tim Thiên Ý đập mạnh, hơi thở gấp hơn và mặt nàng ửng hồng...
Hai đôi mắt như hút vào nhau, chính xác hơn là Dương đang cúi đầu để mặt hắn tiến gần vào mặt Thiên Ý.
Môi hắn tiến về phía môi nàng...
Thiên Ý vô thức ngẩng mặt lên...
Khoảnh khắc hai làn môi sắp chạm nhau, Thiên Ý giật mình lùi đầu lại...
Dương phì cười, còn Thiên Ý đỏ mặt cười bẽn lẽn.
Phía sau lưng Dương, cát nơi bờ hồ chợt đùn lên bất thường rồi một con rắn khổng lồ trồi lên, con rắn phóng đến há miệng định cắn lấy Dương nhưng hắn đã nhanh chóng bế Thiên Ý nhảy tránh đi.
Một tay ôm cổ Hữu Thực, Thiên Ý dùng tay còn lại để lấy ngọn tiêu đưa vào môi để thổi một khúc nhạc nhẹ nhàng, con rắn khổng lồ đong đưa theo khúc nhạc rồi từ từ cuộn mình lại, ngoan ngoãn nằm im.
“Lợi hại!” Dương cảm thán, trước đây chỉ thấy Thiên Ý dùng năng lực của nàng với Đế thú nên không mấy tác dụng, lần này dùng với linh thú cấp Tướng tương đương cấp của nàng mới thấy tác dụng lợi hại của linh lực hệ Tình Yêu mà nàng đang có, dễ dàng thu phục linh thú cùng cấp.
Thiên Ý mỉm cười giải thích: “Không phải do ta, mà do ngọn tiêu này lợi hại...”
“Cây tiêu này có gì đặc biệt?” Dương ngạc nhiên hỏi, theo hắn thấy thì chất lượng cây tiêu của Thiên Ý chỉ ngang tầm Tiên Bảo, nhưng sực nhớ ra kiếm Tử Tình của hắn cũng chỉ có bề ngoài như Linh Bảo, liền nói: “Có thể cho ta mượn xem một chút không?”
Lòng Thiên Ý đã mở rộng với Hữu Thực, nên nàng không ngần ngại đặt ngọn tiêu trắng ngọc vào tay hắn.
Điều kỳ lạ đã xảy ra, ngay khi chạm vào tay Dương, ngọn tiêu ngọc màu trắng thuần khiết đột nhiên chuyển sang màu đỏ nhạt.
Dương ngạc nhiên: “A! Sao nó đổi màu rồi?”
Thiên Ý cũng ngạc nhiên không kém: “Sao lại là màu đỏ?”
“Hử? Còn màu khác sao?” Dương hỏi.
Thiên Ý gật đầu: “Tiêu này vốn không phải của ta, chỉ là được một người cho mượn, khi trên tay người đó thì tiêu này màu hồng, khi ta cầm thì màu trắng, giờ trên tay ngươi lại màu đỏ?”
“Vật chất đổi màu?” Dương thắc mắc, xoay ngọn tiêu trên tay để xem xét.
“Trên thân tiêu có chữ đấy.” Thiên Ý nói.
“Ái Diễm Kiều.” Dương đọc dòng chữ nhỏ khắc trên thân tiêu rồi ngẫm nghĩ: “Ái Diễm Kiều? Diễm là tên mẹ, còn Diễm Kiều chẳng phải là tên bà nội mình sao? Hay Ái Diễm Kiều nghĩa là Yêu Diễm Kiều?”
Dương trả ngọn tiêu về tay Thiên Ý, tiêu lập tức đổi sang màu trắng như cũ.
“Có thể cho ta biết chủ nhân của tiêu này là ai không?”
Thiên Ý phân vân: “Không phải ta muốn giấu, mà người này không cho phép ta nói...”
Không muốn Thiên Ý khó xử nên Dương không hỏi thêm, hai người thay phiên tắm rửa, ăn uống bằng thức ăn dự trữ của Thiên Ý, nghỉ ngơi đến lúc chiều tà.
Dương và Thiên Ý ngồi trên đồi cát ngắm mặt trời đỏ đang lặn xuống nơi chân trời, hai bờ vai giống như vô tình mà cũng như hữu ý tựa nhẹ vào nhau, rất lâu không ai nói lời nào.
Đến khi trời đã lặn hẳn, Dương mới phá vỡ sự im lặng: “Chúng ta đi tiếp nhé?”
Thiên Ý đáp: “Ta nghĩ... Cứ đi vô định như vầy không phải cách, sa mạc này khá rộng lớn.”
Dương đoán: “Có lẽ chiến trận nơi này khi xưa quá khốc liệt, không chừng còn là nơi giao tranh cấp Chúa Tể nên mới bị biến thành hoang mạc như vầy, chúng ta đi rất lâu mà không thấy bóng dáng của một Chiến Thần trụ nào, không biết là cổng dịch chuyển có còn không nữa...”
“Nếu không còn...”
Thiên Ý nói chưa hết câu thì Dương đã chen ngang: “Thì ta phải ở nơi này lấy vợ sinh con rồi...”
“Vậy lúc đó nhớ mời ta!”
Dương đáp: “Ngốc, sao lại dùng từ mời?”
“Chứ dùng từ gì?”
Dương đáp: “Cái từ gì mà người nam nói với người nữ nhỉ? À! Câu hồn! Lúc đó ta sẽ câu hồn nàng!”
“Ngốc! Cái gì mà câu hồn! Ta đâu phải âm binh!”
“Chứ sao?”
Thiên Ý đáp: “Phải là cầu hôn, ngươi cầu hôn ta... Hả? Ngươi gài ta!”
Thiên Ý xấu hổ véo tay Hữu Thực, nhưng véo nhầm cánh tay bị thương khiến tên này giả vờ ôm tay ngã ra.
“Xin lỗi... Ta xin lỗi...”
Thiên Ý cuống quýt xin lỗi, đồng thời đưa tay dịu dàng xuýt xoa chỗ đau của Hữu Thực, nào hay tên này đang đưa cánh tay lành ra sau ôm eo kéo nàng ngã vào lòng hắn.
Thiên Ý giật mình kháng cự, nhưng hai người đang trên đỉnh đồi cát, Thiên Ý ngã vào ngực Dương, đồng thời cát dưới lưng Dương đổ xuống khiến hai người ôm nhau lăn dài xuống chân đồi.
Dừng lại trên một vùng cát phẳng, Thiên Ý nằm dưới, Dương nằm trên, ngực tì vào ngực, mũi kề vào mũi...
Hai hơi thở không hẹn mà gặp, ấm áp tan vào nhau...
Nghiêng đầu, Dương tìm đường vào môi Thiên Ý...
Thiên Ý, dù rất chờ đợi đôi môi Hữu Thực, nhưng nàng khó khăn tránh né...
“Hữu Thực... Ta...”
Nước mắt long lanh...
“Ta không xứng đáng... Ta... Ta đã...” Thiên Ý nức nở, môi hồng mấp máy nói không nên lời...
Vậy nên Dương không cho nàng nói, môi hắn áp vào môi nàng...
Mềm mại, một cơn sóng tràn ngập yêu thương và hạnh phúc lan tỏa trên môi Thiên Ý...
Rồi mắt nàng nhè nhẹ nhắm...
Rồi môi nàng khe khẽ động...
Rồi lưỡi nàng từ từ hiến dâng...
Rồi tay nàng dịu dàng ôm cổ hắn...
Rồi nàng chủ động lật người lên trên, như ngọn lửa đột ngột bùng lên từ than đỏ, cơ thể nàng nhiệt tình hưởng ứng cuộc xâm lăng từ bàn tay tham lam của hắn...
Có thứ gì đó đang cứng lên và cọ xát vào vị trí vườn hoa giữa hai chân Thiên Ý, nàng không biết hình dáng của thứ đó, nhưng lại khao khát được thứ đó đâm sâu vào người, là bản năng...
Cánh tay Dương sau một hồi xâm lăng đã chen vào cổ áo để chinh phục hai quả đồi to tròn thơm ngon của Thiên Ý, nàng thích bàn tay tinh ranh của hắn, nhưng không ngừng uốn người tìm cách tránh né, là lý trí...
Nhưng lý trí chỉ góp phần làm tăng khoái cảm cho Thiên Ý, bởi nàng thiên về bản năng...
“Hữu Thực...”
“Ta đây...”
“Ta... Ta thích ngươi... Nhưng ta đã... Không còn... Trong sạch... Ngươi có chấp nhận ta không?”
Nếu nói Dương không để tâm thì là nói dối, nhưng nhìn ánh mắt đau khổ của Thiên Ý, cái sự để tâm kia hoàn toàn tan biến, ngược lại, chính hắn mới là người dằn vặt: “Yêu là yêu, sao lại có dơ và sạch? Ta chỉ sợ ta không xứng với nàng...”
“Ta thích ngươi! Dù ngươi là kẻ sát nhân máu lạnh vô tình đi nữa thì ta vẫn thích ngươi!”
Dương cười khổ: “Ta không vô tình, mà ta đa tình...”
Thiên Ý bĩu môi: “Ta mặc kệ! Ta ghét ngươi! Ta yêu ngươi!”
Nước mắt chảy dài trên gương mặt, Thiên Ý hôn vào môi Dương...
Màn đêm dần buông xuống, giữa hoang mạc mênh mông, Dương và Thiên Ý ngồi dậy, môi vẫn chạm môi...
Từng mảnh vải rơi ra...
Dương si mê ngắm nhìn cơ thể đẹp tuyệt trần của Thiên Ý dưới ánh hoàng hôn, đôi quả đào chín mọng, làn eo thon cong vút, rời bờ mông căng đầy đang tựa lên đùi mình, tay Dương vuốt một đường dọc theo làn chân dài thon thả với làn da mịn như nhung lụa của Thiên Ý khiến nàng khẽ run lên, mắt nàng liếc hắn vừa tình tứ vừa xấu hổ...
Rồi Dương xé toang lớp vài cuối cùng trên người mình...
Có thứ gì đó bật lên, áp làn da căng nóng hổi vào cửa mình mềm mại ướt át của Thiên Ý, nàng khẽ bật ra một tiếng rên...
Kề môi mình vào môi Thiên Ý, Dương thì thầm trêu ghẹo: “Ta phát hiện một cái hang, không chừng có lối thoát...”
Thiên Ý đỏ mặt thẹn thùng: “Vậy... Chàng vào đấy xem thử...”
“Được... Nàng giúp ta tiến vào nhé...”
Thiên Ý ngoan ngoãn gật đầu, mông nàng nâng lên cho Dương cầm dương vật của hắn đặt ở cửa mình nàng...
Từ từ hạ xuống...
Hai ánh mắt âu yếm nhìn nhau, chất lỏng trong vắt ứa ra khi dương vật của Dương xông vào cửa mình Thiên Ý và phải mất một lúc thì nàng mới có thể ôm trọn thứ kia vào mình.
Cảm nhận dương vật mình được hút chặt trong âm đạo của Thiên Ý, Dương sướng khoái cảm thán: “A! Cái hang này thật là đầy đủ tiện nghi nha, quá thoải mái!”
Thiên Ý thẹn càng thêm thẹn, nhưng vẫn tiếp tục đùa với Hữu Thực: “Đáng ghét! Còn không mau tìm lối ra...”
Dương phì cười, đưa tay véo nhẹ vào đầu ti đang cương cứng của Thiên Ý và nói: “Từ từ, trong này hơi tối...”
Nói xong, Dương ưỡn hông đẩy Thiên Ý lên rồi từ từ hạ người xuống, dương vật của hắn chầm chậm trượt ra khỏi âm đạo của Thiên Ý khiến nàng khẽ rên rỉ.
Rút được một đoạn thì Dương lại đẩy ngược lên, hắn đẩy đưa càng lúc càng nhanh dần khiến Thiên Ý liên tục rên rỉ trong cơn đau và sướng khoái.
Thiên Ý vịn vào vai Hữu Thực, dường như lửa tình đã khiến nàng quên đi cơn đau nhức do Đế Băng gây ra, chỉ còn lại đam mê và khoái cảm. Mắt Thiên Ý vẫn say đắm nhìn Hữu Thực, thay cho trăm ngàn lời yêu mà nàng muốn nói...
“Sao chàng không lo tìm lối ra, cứ đi ra đi vào mãi thế?”
Dương đáp: “Trong này sướng quá, ta không muốn ra...”
“Vậy ở trong này luôn đi!” Thiên Ý nũng nịu, mông nàng bắt đầu đong đưa hòa nhịp với Dương.
“Nếu nàng cho phép!” Dương phì cười, định bế mông Thiên Ý lên để tăng tốc, nhưng lại nhớ ra chỉ còn một cánh tay, nên đành dùng cánh tay này chống ra sau...
Chợt chỗ cát ngay vị trí tay Dương đang chống sụp xuống, Dương nghe có tiếng như đá rơi ngay bên dưới, đúng vào lúc này thì Thiên Ý hạ mông xuống nuốt trọn dương vật của Dương vào trong, lực tuy không mạnh nhưng lại khiến cát dưới mông Dương sụp theo, hai người rơi xuống dưới.
“A!” Dương và Thiên Ý ngạc nhiên thốt lên, nơi hai người rơi xuống hoàn toàn tăm tối, ánh sáng duy nhất là từ cái lỗ nhỏ phía trên.
Thiên Ý lấy ra một ngọn đèn, ánh đèn tỏa sáng, Dương và Thiên Ý nhận ra cả hai vừa rơi xuống một kiến trúc được xây bằng đá và bị cát che lấp, gian phòng khá giống với Vong Linh điện nhưng rộng hơn nhiều cùng với vài chục cỗ quan tài đặt rải rác khắp nơi.
Dương cười: “Hình như chúng ta tìm được lối ra rồi này!”
Nhưng Thiên Ý lắc đầu bĩu môi: “Chưa!”
Ánh đèn rất sáng, nên Dương có thể thấy rõ gương mặt đầy mị tình mê hoặc của Thiên Ý lúc này, dương vật vừa xịu xuống của hắn lập tức lại dựng lên ngay trong âm đạo nàng...
Trên trần nhà có cát đang chảy xuống, nên Dương ôm mông Thiên Ý đứng dậy, vẫn trong tư thế kết nối và bế nàng đến một bệ đá lớn ở giữa gian phòng.
Dương đặt mông Thiên Ý lên bệ đá, còn hắn đứng, vừa hôn nàng vừa nhịp nhàng đẩy đưa...
Thiên Ý tay ôm chặt cổ Dương, chân quặp chặt hông Dương, môi say sưa hôn Dương, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên khe khẽ...
Chợt một cỗ quan tài bật nắp, một âm binh gượng dậy và xông về phía Dương.
Thiên Ý và Dương lập tức nhận ra, nhưng không muốn cắt đứt dòng khoái lạc, vậy nên...
Vẫn nhịp nhàng làm tình, Dương bế Thiên Ý nhảy lên tránh khỏi đợt tấn công của gã âm binh rồi xoay người tung cước đá vào đầu gã âm binh.
Nhưng sau cú đá, Dương cũng khựng lại, dương vật cũng dừng trong âm đạo Thiên Ý.
“Sao vậy chàng?” Thiên Ý hỏi.
Dương đáp: “Âm binh này không phải âm binh sinh ra từ Tử Vong khí, mà từ nguyền ấn hệ Sinh Mệnh!”
Gã âm binh gượng dậy và xông đến.
“Đáng ghét!” Thiên Ý bĩu môi, rời khỏi tay Dương, xoay người và vung tiêu chém đứt đôi đầu tên âm binh xấu số.
Vừa chém xong thì Thiên Ý cảm nhận được Dương ôm lấy nàng từ phía sau, nàng liền ưỡn mông lên cho hắn đưa dương vật tìm vào âm đạo mình...
Tích cực đẩy đưa dương vật vào âm đạo Thiên Ý, Dương kề môi hôn vào má nàng và nói: “Nàng còn chưa khỏi, đừng tốn sức nữa...”
“A... Thiếp cũng không muốn chàng phí linh lực, tay chàng đang bị thương...”
Lại có cửa quan tài bật ra, lần này là hai âm binh.
Hai gã âm binh cấp Tướng cùng xông đến, Dương đẩy thêm một phát cắm dương vật vào sâu trong âm đạo Thiên Ý rồi giật lấy ngọn tiêu từ tay nàng, vung một đường chém vào đầu một trong hai gã âm binh, sau đó ôm Thiên Ý và xoay một vòng, chém đứt nữa đầu gã âm binh còn lại.
Uy lực của cây tiêu vượt xa Dương tưởng, nhưng đây không phải lúc hắn quan tâm thứ này là Thánh Bảo cấp độ nào. Thiên Ý sau khi bị Dương xoay một vòng thì mất thế, liền vịn tay vào bệ đá, mông nàng vễnh lên kêu gọi một đợi sóng tình mới từ Dương.
Dương nào nỡ chối từ, hắn lập tức vịn mông Thiên Ý và thúc dương vật vào nàng...
“A... Ai... A... Nữa kìa chàng...” Thiên Ý vừa rên rỉ sướng khoái vừa nhắc nhở Dương khi một nắp quan tài nữa bật ra, lần này là ba âm binh cấp Tướng.
Dương không gấp gáp, thúc thêm vài lượt vào âm đạo Thiên Ý rồi vung tiêu hạ gục hai tên âm binh, sau đó Thiên Ý chợp thời cơ giật lại ngọn tiêu để chém tên âm binh trước mặt nàng. Rồi Thiên Ý lả lướt rời mông khỏi Dương, nàng ngồi lên bệ đá và giơ chân ra cho Dương tiến đến đẩy dương vật của hắn vào...
“A...” Thiên Ý rên rỉ khi Dương vừa đẩy dương vật vừa úp mặt hắn vào ngực nàng để nghịch phá.
“A... A... Ai... Thích quá...” Thiên Ý càng lúc càng rên to theo tốc độ và lực đẩy càng lúc càng mạnh của Dương, nàng nằm ngửa ra trên bệ đá, hai chân gác lên vai Dương trong khi hắn đứng vừa thúc dương vật vừa bấu tay lên ngực nàng.
Lại có âm binh xuất hiện, chỉ là một, nhưng là cấp Vương.
Tên âm binh vừa trồi dậy liền xông đến tung chưởng vào đầu Thiên Ý, nhưng Thiên Ý đã được Dương kéo lên, nàng rời khỏi tay Dương, định vung tiêu tấn công gã âm binh nhưng bị Dương nắm tay kéo lui lại, còn hắn thì tiến lên tung một đòn Tử Vong Cuồng vào đầu gã âm binh.
Ầm!
Đầu gã âm binh vỡ nát, Dương xoay người lại, nâng cằm Thiên Ý lên và hôn vào môi nàng một nụ hôn cháy bỏng, rồi hắn dùng tay nâng đùi nàng lên và đưa dương vật trở về lối cũ...
Rời khỏi môi Dương, Thiên Ý vừa sướng vừa ngượng mắng yêu: “A... Chàng là đồ đáng ghét! A... Ai...”
Dương vừa thúc dương vật vừa kéo Thiên Ý lùi về phía bệ đá: “Ta có làm gì đâu mà ghét ta?”
Thiên Ý liên tục đón nhận những cú đẩy dũng mảnh từ Dương, đỏ bừng mặt nói: “A... Á... Còn không có, ở... Chỗ đông người... Như vầy... Mà... Ấy người ta... A... A...”
“Đâu! Toàn người chết mà?” Dương đáp và đặt Thiên Ý ngồi lên bệ đá như lúc đầu.
“A... Người chết... Vẫn là người... A... Á... A...”
“Vậy... Ta dừng lại nhé?”
“Không được... Dừng... Thiếp sắp... A! A! Á! A!”
Thiên Ý rên to, tay chân nàng bấu chặt vào người Dương, còn Dương thì điên cuồng dập tới tấp vào âm đạo Thiên Ý, hắn kêu lên một tiếng rồi đẩy một cú thật mạnh và ôm chặt lấy Thiên Ý đang co giật...
Đón nhận từng dòng tinh dịch bắn sâu vào tử cung, Thiên Ý nhìn Dương bằng ánh mắt hạnh phúc và thõa mãn, hai người trao nhau một nụ hôn tưởng chừng như vô tận...
Rời môi, Thiên Ý nhìn Dương rồi nhìn những quan tài đang nằm im trên nền đá lạnh lẽo, đỏ mặt xấu hổ và vội vàng lấy quần áo mới ra mặc vào và cúi đầu xin lỗi những người đã khuất.
Hết chương 162