“Ngươi... Là con của Bích Diệp?”
Nghe tiếng Dương kinh ngạc hỏi, cô bé lúc này mới dụi mắt ngáp một cái rồi nhìn Dương và nói: “Ta là Bích Diệp đây, gặp chút tai nạn nên thành như vầy...”
“Tai nạn gì?”
“Đáng lý ra người bị biến nhỏ không phải là ta, nhưng bị trúng phản nguyền của Dạ Vũ, con bé ngươi gặp ở rừng Bạch Hổ ấy.”
Nói xong, Bích Diệp giận dữ nhìn Dương: “Tất cả cũng do ngươi!”
“Do ta?” Dương ngạc nhiên.
“Do ngươi thiếu cẩn thận, để Dạ Vũ biết chuyện Đại Đức nhờ ta cứu Đại Liên rồi giăng bẫy bắt ta ngay khi ta vừa vắt kiệt linh lực để giúp Đại Liên và Đại Đức. Ta bị bắt về Âm Đạo hội, sau đó bọn Dạ Vũ đi vắng nên mới trốn ra được rồi chạy về đây tìm người giúp phá nguyền...”
“Vậy nơi đây là rừng Bạch Mã sao?”
Bích Diệp lắc đầu: “Là rừng Pù Mát.”
“Pù Mát? Sao ta lại ở đây?”
Bích Diệp tròn xoe mắt đáp: “Ta không biết, chạy đến đây thì thấy ngươi nằm giữa một bầy linh thú, ta mệt quá nên dừng lại ngủ nhờ một giấc...”
“Ta nằm giữa một bầy linh thú?” Dương càng lúc càng khó hiểu, nhìn quanh thì phát hiện thật sự đang ở giữa vòng vây của một bầy linh thú, hắn nhận ra đây là linh thú trong chiến trường Lê - Mạc, có cả Bạch Đế và Lang Đế.
Sau đó Dương nhận ra l-ng ngực mình ấm áp lạ thường cùng với cảm giác như có một trái tim đang đập trên ngực, liền cúi xuống nhìn và phát hiện Thiên Ảnh Dị Thú đang ngủ trong ngực hắn, bốn chi của con thú ôm chặt quả tim ánh sáng.
Không cần hỏi Thiên Ảnh thì Dương cũng đã tờ mờ đoán được nguyên do hắn ở nơi này, lần đầu hắn gặp Thiên Ảnh thú chính là ở rừng Pù Mát, cho nên rất có thể ngoài vết nứt dưới biển ngoài khơi Nghệ An kia thì còn có một vết nứt khác thông ra rừng Pù Mát, cũng thuộc địa phận Nghệ An. Sau khi Dương bất tỉnh thì Thiên Ảnh đã mang Dương cùng với những linh thú còn kẹt lại thoát qua vết nứt này để đến nơi đây.
“Vậy còn Thiên Ý...” Nghĩ đến Thiên Ý, tim Dương quặng thắt lại, hắn tận mắt thấy nàng bị Độc Nhãn Ma Nham nuốt chửng, rồi tận mắt thấy Độc Nhãn Ma Nham nổ tung, dù không muốn tin, nhưng không còn chút hy vọng nào để hắn có thể tin rằng nàng còn sống...
Trong lúc Dương đang dằn vặt, Bích Diệp tiến đến trò chuyện với Lang Đế và Bạch Đế rồi quay sang hỏi Dương: “Bọn thú này muốn sống ở đây nhưng không biết ‘hoàng thượng’ của nơi này là ai...”
Dương xua tay đáp: “Nhờ nàng bảo chúng cứ sống tự do theo ý thích, nhưng hạn chế gây sự với người và các loài linh thú khác...”
Bích Diệp gật đầu, sau đó truyền đạt ý của Dương cho bọn linh thú, những linh thú này đều căm ghét sự bạo tàn của Mạc Kính Vũ nên trong lòng có chút biết ơn bọn Dương vì đã giải phóng chúng, cho nên đã nguyện ở lại bảo vệ giấc ngủ của Dương, sau khi nghe Bích Diệp nói chúng được tự do thì cả bọn liền cúi đầu trước Dương và Bích Diệp như một lời cảm ơn rồi rời đi, khám phá nơi ở mới.
Sau khi nhìn những linh thú lũ lượt rời đi, Bích Diệp quay sang nói với Dương: “Ngươi là người tốt, nhưng tay ngươi bị sao thế kia?”
“Một tay là do chạy không kịp, bị cửa kẹp đứt, một tay do dùng Thần lực quá độ...” Nói dứt câu mới nhớ mình đang nói chuyện với Nữ Thần Sinh Mệnh, người có thể nói là đứng đầu về khả năng chữa thương, Dương mừng rỡ hỏi: “Có thể chữa được không?”
Nhưng trước khi kịp nghe câu hỏi của Dương thì Bích Diệp đã phì cười: “Một kẻ mang Hắc Ma Đế Lôi lại bị đứt tay vì chạy không kịp, ha ha...”
“Có gì đáng cười? Ta đâu biết hư hóa, đứt tay là bình thường mà?”
Bích Diệp ngưng cười, đỏ mặt cúi đầu nói: “Xin lỗi... Đúng là với người khác thì không có gì đáng cười... Nhưng nghĩ đến chuyện đó thì ta không thể nhịn cười... Khục khục...”
“Tại sao?”
Bích Diệp cố nín cười giải thích: “Xin lỗi... Lời nguyền này khiến cả não bộ của ta cũng hóa trẻ con nên suy nghĩ không được chính chắn... Ta buồn cười vì đang liên tưởng đến một kẻ khác, một vị vua mang Hắc Ma Đế Lôi.”
Dương kinh ngạc hỏi: “Một vị vua mang Hắc Ma Đế Lôi? Là ai?”
Bích Diệp đáp: “Là một kẻ thuộc Quy tộc, Mai Thúc Loan, hắn nổi danh với Hắc Ma Đế Lôi nên khi lên ngôi vua đã lấy hiệu là Hắc Đế, Mai Hắc Đế.”
Dương biết Mai Hắc Đế, nhưng không thể ngờ rằng vị vua này cũng có Hắc Ma Đế Lôi, nhưng điều này không đủ để giải thích lý do khiến Bích Diệp cười.
“Vậy... Điều đó có gì buồn cười?” Dương hỏi.
“Thì ta đã bảo đối với người khác thì không có gì đáng cười, nhưng đối với một kẻ đã ngộ Hắc Ma Đế Lôi như Mai Hắc Đế thì mất tay vì chạy không kịp thật sự là một chuyện hài...”
“Ngộ Hắc Ma Đế Lôi? Nghĩa là sao?” Lại thêm một ngạc nhiên nữa cho Dương, hắn nhớ đã từng được Hồng Ảnh dạy về “giác Huyết Ảnh Yêu Hỏa” để sử dụng được dị năng đốt máu. Theo lý giải của Hồng Ảnh, “Giác” đối với một thuộc tính hoặc dị thuộc tính có thể hiểu đơn giản là quá trình nhận ra và thấu hiểu một tính chất của thuộc tính đó để có thể áp dụng và phát huy uy lực tốt hơn.
Bích Diệp đáp: “Ngộ của giác ngộ, ngươi biết nghĩa của từ Giác chứ?”
Dương gật đầu.
Bích Diệp nói tiếp: “Giác một thuộc tính là thấu hiểu một tính chất của thuộc tính, còn Ngộ một thuộc tính chính là nắm giữ hoàn toàn mọi tính chất của thuộc tính đó, khi đó ngươi sẽ nắm giữ và dùng được mọi năng lực lẫn dị năng lực của thuộc tính. Ví dụ đơn giản ở thuộc tính Băng, ngươi biết Băng rất lạnh, vậy là ngươi đã giác một phần nhỏ về Băng và ngươi áp dụng để đong lạnh mục tiêu, sau đó ngươi biết Băng rất cứng, vậy ngươi giác thêm một phần nhỏ và học cách lợi dụng độ cứng của Băng để tạo tường hoặc giáp, và cứ như vậy cho đến khi ngươi biết tất cả mọi tính chất của Băng thì chính là ngươi đã ngộ Băng.”
“Và riêng với người sở hữu dị thuộc tính như ngươi, sau khi ngộ thì ngươi sẽ có khả năng tạm thời rơi vào một trạng thái, chính là trạng thái Giác ngộ, trong trạng thái này ngươi mới có thể sử dụng được dị năng tối hậu của dị thuộc tính đó.”
Lại một khái niệm mới mà Dương chưa từng biết đến: “Dị năng tối hậu?”
Bích Diệp gật đầu: “Là dị năng mạnh nhất của dị thuộc tính, đối với Hắc Ma Đế Lôi của ngươi thì dị năng tối hậu có tên là... Dạ Hành!”
“Dạ Hành? Nghĩa là ăn hành cả đêm, hay là đi đêm? Nghe như đứng đường hay trộm cắp ấy! Làm sao để học được chiêu này, và nó có tác dụng gì?”
Bích Diệp bĩu môi: “Đi mà hỏi Mai Hắc Đế ấy!”
“Ặc! Ông ta còn sống sao?”
“Đương nhiên là không, nhưng không phải mộ hắn ở gần đây sao, ngươi tự đến mà tìm hiểu.”
Lăng mộ Mai Hắc Đế đúng là ở rất gần chỗ Dương, nằm cạnh dòng sông Lam của Nghệ An. Nhưng điều quan trọng đối với Dương bây giờ không phải là chuyện đó, hắn lặp lại câu hỏi lúc trước: “Hai tay ta có thể chữa lành không?”
Bích Diệp lập tức gật đầu: “Được chứ, nhưng ta phải phá bỏ lời nguyền trên người đã...”
“Làm sao để phá?” Dương hỏi.
“Đến nhà Hồng Ảnh rồi tính.” Bích Diệp đáp.
“Được.”
Khi Dương và Bích Diệp rời đi được một thời gian, từ khe nứt nơi Thiên Ảnh dị thú mang Dương rời khỏi chiến trường Lê - Mạc, Diễm cũng bước ra khỏi vết nứt, nàng dễ dàng phát hiện dấu vết cùng với mùi của Lý Hữu Thực và nhanh chóng đuổi theo.
Diễm theo đến chân một ngọn đồi thì mất dấu, sau một hồi phân vân, nàng chọn đại một hướng đi.
Nhưng Diễm đã sai, ngọn đồi mà nàng thấy chính là nhà của Hồng Ảnh, nơi này đã bị đặt một kết giới ngăn cách bên ngoài, nàng mất dấu bởi vì Dương và Bích Diệp đã tiến vào trong kết giới.
Dương và Bích Diệp cũng chỉ vừa bước vào gian nhà.
“Hồng Ảnh đã đi vắng nhiều ngày” Dương kết luận sau khi nhìn thấy bụi bẩn bám đầy bàn ghế, trên bàn là một rổ ớt khô đã lên mốc.
“Hức... Sao lại nhè lúc này chứ!” Bích Diệp buồn bã nói.
Dương sực nhớ một chuyện, liền nói: “Mấy ngày trước ta có ghé qua, Hồng Ảnh bảo sắp phải đi xa một thời gian, chắc nàng ta đi rồi và còn lâu mới về.”
“Lại còn đi xa và lâu nữa? Hu hu...” Bích Diệp bật khóc nức nỡ.
“Ạch! Sao không đi tìm Tử Linh giúp?”
“Hức... Tử Linh mà biết chuyện thì Dạ Vũ chết chắc... Ủa?”
Đột nhiên Bích Diệp ủa một cái rồi nín khóc, nàng chỉ tay vào ngực trái của Dương và hỏi: “Đó là trái tim của Dương!”
Dương khó hiểu gật đầu: “Tất nhiên là tim của ta, thì sao?”
Bích Diệp lắc đầu: “Không phải tim của ngươi, là tim của Dương!”
“Thì ta tên Dương mà?”
“Ta biết ngươi tên Dương, nhưng ta nói là quả tim của Ánh Dương!”
“Ánh Dương? Là tên của Nữ Thần Ánh Sáng?”
Bích Diệp gật đầu và nói: “Ánh Dương có thể giúp ta phá lời nguyền của Dạ Vũ!”
“Nhưng chỉ còn trái tim, làm sao...”
“Không đơn giản chỉ là một trái tim đâu tên ngốc! Đi thôi!”
“Đi đâu?”
“Cường Dương cung!”
“Để làm gì?”
“Hồi sinh Ánh Dương, phá nguyền cho ta, và chữa tay cho ngươi!”
“Ạch! Đi liền!”
Hoàng thành Huế, Hoàng cung.
“Bệ hạ, đã có tin tức từ chiến trường Lê - Mạc!”
Dạ Vũ lạnh lùng đáp: “Nói xem, là kẻ nào cả gan dám phá hỏng chuyện tốt của ta...”
“Dạ... Theo tin tức, hoàng đế cuối cùng của nhà Mạc đã chết, còn Lục Văn Minh đại nhân bị một kẻ có tên là Lý Hữu Thực ngăn cản...”
“Lý Hữu Thực?”
“Dạ, là một kẻ luyện Tử Vong hệ, sau khi ngăn cản Lục Văn Minh đại nhân thì tên Lý Hữu Thực đã mất hai cánh tay và kẹt lại trong bí cảnh...”
Dạ Vũ lạnh lùng nói: “Kẹt? Kẻ có thể phá hỏng kế hoạch của ta mà bị kẹt trong một bí cảnh? Lập tức vẽ lại chân dung của hắn và phát lệnh truy nã!”
“Dạ!”
Tên lính báo tin lui ra, trong điện chỉ còn lại Dạ Vũ và Mị Như, Dạ Vũ nghiến răng nói: “Mạc triều tận, Ánh Dương tàn... Mạc triều đã tận, sao Ánh Dương vẫn chưa tàn! Hay cho một Vô Danh, giỏi cho một Vô Danh, một kẻ nắm giữ thời - không lại đi làm những trò lừa vô sĩ như vầy sao? Đừng để ta biết ngươi là ai! Hừ!”
Hết chương 172