“Dễ vậy sao? Được rồi, yên tâm đi, ta không giành giải nhất của ngươi đâu!”
Nghe câu nói của Dương, Khắc Tuấn bật cười: “Ngươi vui tính thật đấy! Giải nhất không đơn giản như ngươi tưởng đâu, quãng đường đua không dài, lại cho phép thí sinh công kích lẫn nhau, nhìn ngươi xem, không có tay, mà đôi chân thì phải dùng để chạy rồi?”
Dương đáp: “Một tên què có thể đạt giải nhất thì tại sao một tên cụt không thể xếp hạng nhì?”
“Nói hay lắm!”
Dương quay đầu sang thì thấy cô gái tên Thu Trang đã tiến đến sau lưng hắn, nàng nhìn Khắc Tuấn và nói tiếp: “Khắc Tuấn, vì sức ép của cha con Lê Đình nên cha em đành chọn cách dùng cuộc đua để tuyển rể, thật sự cha em rất xem trọng anh nên đừng suy nghĩ vấn đề thân phận nữa...”
Thu Trang lấy ra một lọ nhỏ đặt vào tay Khắc Tuấn: “Đây là Tái tạo đan, tiên đan trung cấp, ngay khi biết tin anh bị ám toán thì cha liền bảo em mang đến đưa cho anh.”
Nhìn lọ tiên đan, Khắc Tuấn cảm động run run nói: “Tiên đan trung cấp? Đây là cả một gia tài đó! Làm sao ta có thể nhận...”
“Nếu phải gả cho Lê Đình... Thì em thà chết còn hơn!” Để lại một câu nói, Thu Trang quay lưng rời khỏi quán.
Nhìn Thu Trang rời đi trong khi Khắc Tuấn đứng yên như tượng, Dương nhận xét: “Sao ta thấy hình như tình cảm hơi bị nhạt nha...”
“Đó là vì chị Trang vẫn chưa hết giận anh Tuấn...” Lan Hoa thở dài nói.
Thấy Dương tò mò nhìn mình, Lan Hoa nói tiếp: “Hai người thích nhau từ lâu rồi, nhưng anh Tuấn ngại thân phận mình thấp hèn nên không dám ngỏ lời...”
“Hoa! Đừng nhiều chuyện!” Quát em gái một tiếng, Khắc Tuấn lầm lũi chống gậy đi vào bếp.
“Vậy sao... Sẵn cho anh hỏi nhà thằng Lê Đình kia ở đâu vậy?”
Lan Hoa đáp: “Anh định đi xin vé thật sao? Bố con lão ta rất hách dịch và hám tiền, e rằng sẽ khó...”
“Hám tiền? Thế thì càng đơn giản rồi!”
Đêm xuống, anh em Tuấn đang dọn quán thì thấy Bích Diệp đỡ Dương quay lại.
Dương lúc này mình đầy thương tích, mồm đầy máu.
“Hắn sao vậy?” Khắc Tuấn hỏi.
Bích Diệp mếu máu đáp: “Hắn đi xin vé... Bị người ta đuổi ra nhưng vẫn cố nài nỉ, cuối cùng bị lôi ra đánh một trận... Hức... Hắn sức khỏe suy nhược, lại bị đánh như vầy thì chắc chỉ có tiên đan mới cứu sống nổi...”
Khắc Tuấn vội tiến lại xem xét, dù hắn chỉ là Linh Tá cao cấp nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơ thể Dương thương tổn nặng nề, cả linh lực cũng chập chờn mờ nhạt...
“Đúng là chỉ có tiên đan mới cứu nổi hắn...”
Bích Diệp òa khóc: “Hu hu... Tiền đâu mà mua tiên đan... Anh ơi anh chết rồi em phải sống với ai đây, hu hu...”
Cũng mồ côi cha mẹ, cũng có một đứa em gái và cũng bị người ta hại nên trong lòng Khắc Tuấn sinh ra đồng cảm với Dương, lại sực nhớ ra bản thân có một viên Tái tạo đan, rất phù hợp để chữa thương...
Trong lòng Khắc Tuấn lưỡng lự giữa cứu mạng Dương và cưới được Thu Trang...
Lấy viên Tái tạo đan ra cầm chặt trong tay, Khắc Tuấn cắn răng nói: “Xin lỗi... Nếu ta cứu ngươi... Thì có thể nàng sẽ tự vẫn... Nhưng nếu ta không cứu ngươi... Vậy viên tiên đan này ta sẽ giao cho ngươi, nhưng đổi lại, rất có thể ngươi sẽ phải gánh chịu lòng thù hận của ta cả đời...”
Nói xong, Khắc Tuấn cắn răng nhét viên Tái tạo đan vào miệng Dương rồi cố kềm lòng nhìn viên thuốc trôi tuột vào cổ họng Dương.
“Hối hận không?”
Khắc Tuấn gật đầu, sự thật là trong lòng hắn đang vô cùng hối hận.
“Vậy nếu cho chọn lựa lại thì ngươi có chọn cứu ta không?”
Khắc Tuấn định lắc đầu, nhưng cuối cùng lại gật đầu, hắn biết, dù có lặp lại, dù có hối hận thì hắn vẫn sẽ làm vậy, nhưng cũng không giấu sự thật là sau khi làm vậy thì hắn cực kỳ căm ghét Dương.
“Bích Diệp!” Dương gọi Bích Diệp và hất đầu về phía Khắc Tuấn.
“Hứ! Tưởng ta thật sự là em gái ngươi sao! Chỉ giỏi sai bảo!” Bích Diệp ủy khuất nói, sau đó lấy ra một viên thuốc sáng lấp lánh đưa cho Khắc Tuấn.
Anh em Khắc Tuấn còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn viên thuốc thì cũng nhận ra viên thuốc này còn quý giá hơn viên tiên đan mà Dương vừa nuốt.
“Đây là...”
“Tái tạo đan, trả cho ngươi, do không có viên cùng cấp bậc như viên ta vừa nuốt nên phiền ngươi lấy tạm viên này...”
Dương nói nghe như khiêm tốn nhưng trong trường hợp này rõ ràng là ngược lại, nhìn sơ cũng biết viên Tái tạo đan này chất lượng hơn và viên Tái tạo đan Dương vừa nuốt,
“Cái này... Quý giá quá... Sao ta dám nhận?” Khắc Tuấn vừa mừng vừa run nói.
“Ngươi dám cho tại sao không dám nhận? Dùng đi, ta còn nhiều, hơn nữa, ta còn cần ngươi giúp đỡ trong cuộc đua đấy!”
“Ngươi... Ngươi xin được vé?” Khắc Tuấn lúc này dần hiểu ra.
“Tất nhiên! Cũng tốn chút ít tiền...”
Lan Hoa che miệng bật khóc: “Anh... Anh vì muốn thử lòng anh trai em mà phải tự gây thương tổn cho bản thân nặng như vậy sao?”
“A! Không phải, chỉ là hóa trang thôi, tình trạng cơ thể ta là có từ trước rồi.”
Khắc Tuấn gật gù: “Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Được, ta xin nhận ơn huệ này của ngươi!”
Nói xong, Khắc Tuấn nuốt viên thuốc vào bụng rồi ngồi xuống hấp thu...
Đêm đó, Dương và Bích Diệp được anh em Khắc Tuấn mời ngủ lại.
“UI DAAAA!!!!”
Lại một cú táp trời giáng vào chân giữa khiến Dương đau đến bật khóc nức nỡ giữa đêm khuya.
“Oa... Xin lỗi...” Bích Diệp dụi mắt nói sau khi nhả chân giữa của Dương ra.
“Suýt thì đứt! Nhưng sao lại sang tận phòng ta thế này, muốn ăn thì xuống bếp chứ!” Dương mếu máu nói.
Bích Diệp bĩu môi lè lưỡi làm mặt quỷ với Dương rồi bỏ về phòng nàng, vừa đi vừa làu bàu nói: " "Cắn có một cái mà cứ càm ràm càm ràm..."
Nhìn cửa đóng lại, Dương thở phào rồi trùm chăn đánh một giấc ngon...
“UI DAAA!!!!”
Lại một phát nữa, nhưng lần này là dấu răng trên bi.
“Xin lỗi... Thật sự ta không cố ý...”
“Không cố ý thì sao cứ nhè ta mà cắn vậy? Chẳng phải nàng ngủ chung với Lan Hoa sao!”
Bích Diệp chu môi đáp: “Ta đâu biết, dường như ngươi có gì đó hấp dẫn linh hồn ta, giống như cảm giác bị hấp dẫn khi ngửi mùi thức ăn ngon vậy...”
“Ặc!” Bị ví như thức ăn, Dương rung rẫy tưởng tượng viễn cảnh mình ngủ quên rồi bị Bích Diệp ăn thịt theo đúng nghĩa đen...
Bích Diệp lại trở về phòng, Dương sợ đến mức không dám ngủ, nhưng rồi cũng ngủ, và sáng ra thì cảm thấy chân mình nặng nề, nhìn xuống mới thấy Bích Diệp đang ôm chân hắn ngủ ngon lành.
Dương tự hỏi, vì Bích Diệp teo nhỏ nên hình dáng và tính cách nàng cực kỳ đáng yêu, hay là vì Nữ Thần Sinh Mệnh vốn là như vậy...
Vài ngày sau.
Lễ viếng mộ Mai Hắc Đế diễn ra long trọng và náo nhiệt, phải chờ đến gần trưa mới đến màn được trông đợi nhất, cuộc đua tranh suất vào lăng mộ Hắc Đế.
Thể lệ cuộc đua khá đơn giản, nơi xuất phát là từ đền thờ Mai Hắc Đế, chạy một vòng quanh núi rồi quay về đền thờ. Thí sinh có thể sử dụng mọi cách từ dùng linh thuật, bảo vật, dùng đan dược, hợp tác với thí sinh khác để loại bỏ đối thủ trên đường đua, nhưng không được dùng người ngoài hỗ trợ. Ba người về đích sớm nhất sẽ được tiến vào lăng mộ Hắc Đế, cũng là cơ hội để trải nghiệm ký ức của Hắc Đế.
Sau khi thông báo thể lệ, các thí sinh dự thi cũng bắt đầu tiến vào đường đua.
Tiến vào đứng ở hàng đầu tiên, Lê Đình phát hiện Dương và Khắc Tuấn cũng đứng cạnh mình, liền bật cười châm chọc: “Ha ha! Thằng què rủ thằng cụt chạy thi, đúng là đôi bạn cùng tiến mà!”
Nhưng không có ai cười, Lê Đình lúc này mới nhớ ra điều khác quan trọng hơn, được xếp vào hàng đầu thì chỉ có ứng cử viên vô địch hoặc con ông cháu cha.
“Thằng cụt! Ai cho mày đứng hàng đầu?” Lê Đình hỏi Dương.
Dương đáp: “Hỏi bố mày ấy!”
Lê Đình liền quay sang nhìn cha hắn đang ngồi ở ghế đầu. Cha Lê Đình là Lê Điện liền trừng mắt ra hiệu bảo Lê Đình im miệng. Đương nhiên Dương đã phải chi kha khá tiền cho lão này. Và lúc nhìn Lê Điện thì Dương cũng giật mình phát hiện người ngồi cạnh Lê Điện, là bang chủ bang Sông Lam, bang phái từng bị Hồng Ảnh đưa Dương đến phá cho tan tành, Nguyễn Thành Không.
Dương hiện tại vẫn mang mặt nạ Lý Hữu Thực nên không sợ Nguyễn Thành Không nhận ra, nhưng Nguyễn Thành Không khi nhìn thấy hắn lại nhíu mày.
“Thanh niên cụt tay kia là ai?” Nguyễn Thành Không hỏi Lê Điện.
“Thưa bang chủ, hắn tự xưng là Hắc Thủ, tuy cụt tay nhưng lại rất giàu có, hắn đã tài trợ một số tiền lớn cho lễ viếng...”
“Hắc Thủ? Hắc Thủ... H... T... Hữu Thực?”
“Hữu Thực? Là tên của kẻ vừa bị Hoàng thành đang truy nã?” Lê Điện kinh ngạc nói.
Thành Không gật đầu: “Chính là gương mặt đó với một tay cụt hoàn toàn và một tay cụt một nữa...”
“Vậy chúng ta có bắt hắn...”
Thành Không lắc đầu: “Để ta xem kẻ này có tài cán gì mà khiến cho ả Dạ Vũ kia vừa lên ngôi đã lập tức ra lệnh truy nã... Hà hà...”
Lúc này, Khắc Tuấn đang trò chuyện với Dương: “Trông ngươi có vẻ tự tin.”
“Đương nhiên! He he...” Dương tự tin đáp, trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã khắc phục được vấn đề linh hồn, đó là mở một cổng nhỏ trên Lục Diện để Ánh Dương Thần Quang có thể chiếu ra ngoài rọi vào ngực hắn.
Thời khắc đã đến, trọng tài ra hiệu và cuộc đua bắt đầu.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang dội theo còi hiệu, các thí sinh cũng bắt đầu lao đi như một cơn sóng dữ...
Cơn sóng tiến xa về phía chân núi, khói bụi tan đi và mọi người phát hiện ở vạch xuất phát, Khắc Tuấn đang cà nhắc lê bước về phía trước, ngay phía sau là một tên cụt tay đang nằm sấp dưới đất, hắn như con giun đang cố trườn về phía trước một cách vô vọng.
“Đù! Mình bị sao vậy nè?” Dương kinh ngạc tự hỏi, hắn đã tạm thời giải quyết được vấn đề linh hồn, nhưng hắn quên mất một vấn đề khác, cơ thể, mấy ngày nay hắn hoạt động bình thường là vì luôn có Bích Diệp bên cạnh...
Hết chương 174