12 Nữ Thần

chương 187: hoàng hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tử Linh!”

Dương giật mình nhận ra ngay sau lưng mình là Tử Linh trong màu áo tím thướt tha ma mị. Nhưng nàng không nhìn Dương mà nhìn kẻ đối diện, Thủy.

Trước mặt là 4 Nữ Thần nhưng Thủy vẫn nhởn nhơ bình tỉnh: “Hô... Sao căng thẳng thế? Ta không có ý định bắt Dạ Vũ lần nữa đâu!”

“Vậy mục đích của ngươi là gì?” Bích Diệp đứng dậy tiến đến cạnh Tử Linh.

Thủy nhìn Dương và đáp: “Chẳng là có người hứng thú với kẻ đã phá tan khống chế đặt trên Dạ Vũ nên bảo ta đến đây... Mời hắn về uống trà một chuyến.”

ẦM!

Thủy vừa dứt câu, Dương liền thấy đầu óc choáng váng trước khi nhận ra đây là một vụ nổ khủng khiếp do va chạm giữa Tử Linh và Thủy.

Dù chỉ là va chạm trong phạm vi nhỏ nhưng dư chấn lan ra khiến căn nhà vỡ tan thành cát bụi, cả Dương Hư chân nhân bên ngoài cũng bị văng ra xa, còn Dương, Vô Địch và những người khác được Thần lực bảo hộ nên không chịu tác động quá lớn.

“Vô Địch, Dương Hư, mau di tản mọi người!” Ánh Dương gấp rút nhắc nhở Vô Địch và Dương Hư chân nhân rồi tiến vào tham chiến, Dạ Vũ vốn đã được Ánh Dương phá giải phong ấn cũng xông lên cùng với Bích Diệp.

“Còn ta thì sao?” Dương không biết nên chạy theo Vô Địch hay đứng lại dưới sự bảo vệ của các Nữ Thần nên hỏi.

“Công tử cứ ở đây!” Ánh Dương nói với Dương, sau đó nhìn sang Dạ Vũ: “Đã lâu không dùng đến...”

“Hoàng Hôn!” Dạ Vũ tiếp lời rồi lướt đến đứng đối diện Ánh Dương.

Tử Linh đang đối phó với Thủy trong khi Bích Diệp dùng chút Thần lực ít ỏi để vừa hỗ trợ Tử Linh vừa hạn chế tối đa thiệt hại của trận đánh.

“Tử Linh, sao em lại đến đây?” Bích Diệp hỏi.

“Nghe tin Hoàng thành có chiến tranh nên ghé xem và phát hiện chút dấu vết của chị và Ánh Dương, Dạ Vũ... Nên em theo đến đây và đã nghe rõ mọi chuyện...”

Trong lúc Tử Linh và Bích Diệp đánh với Thủy, trước mặt Dương, Ánh Dương và Dạ Vũ đang nắm tay nhau, hai gương mặt xinh đẹp cùng nhắm mắt lại, khi Ánh Dương bắt đầu tỏa sáng thì Dạ Vũ dần trở nên u tối.

Hoàng hôn, khoảnh khắc giao thoa giữa ngày và đêm...

“Lại là chiêu đáng sợ đó!” Thủy cũng nhận ra hiện tượng chỗ Ánh Dương và Dạ Vũ, liền ra sức đánh lui Tử Linh cùng Bích Diệp rồi xông về phía Ánh Dương và Dạ Vũ.

Dương không biết Hoàng Hôn của Ánh Dương và Dạ Vũ là gì, nhưng hắn biết Tử Linh và Bích Diệp đã ra sức ngăn cản Thủy để Ánh Dương và Dạ Vũ thực hiện chiêu này nên đoán chắc là chiêu này có thể hạ Thủy. Vậy nên khi thấy Thủy xông đến, Dương không còn cách nào đành liều mạng bước ra cản đường...

“Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng!”

Nắm đấm của Dương giáng về phía Thủy, tất nhiên với thực lực của Dương thì đòn này chẳng đủ gãi ngứa cho Thủy, và điều Dương mong chờ là ai đó trong các Nữ Thần sẽ truyền Thần lực cho hắn, nhưng điều này cũng không xảy ra...

Rồi ánh sáng và bóng tối giao thoa...

Hắc Lôi Huyết Hỏa Cuồng trên tay Dương tiêu tán, không phải tiêu tán vì tác dụng phụ, mà tiêu tán khi còn chưa hoàn toàn kích hoạt, thậm chí linh lực Dương đưa vào cơ thể cũng tiêu tán. Và Dương nhận ra, cả Thủy, Tử Linh và Bích Diệp đều đáp xuống mặt đất, Tử vong khí cũng tiêu tan.

“Cảm giác giống như... Vực Vô Hồn?” Dương kinh ngạc tự nói.

Hoàng Hôn, kết hợp giữa Ánh Dương Thần Quang và Dạ Vũ Thần Ám tạo ra lực triệt tiêu mạnh mẽ đến mức những linh lực, Thần lực có cấp độ tương đương trong một khu vực đều bị triệt tiêu theo, vậy nên từ Dương đến Thủy, Bích Diệp, Tử Linh và thậm chí cả Ánh Dương và Dạ Vũ đều trong tình trạng không thể dùng linh lực trong thời gian ngắn.

Thấy Dương đứng ngơ ngác, Bích Diệp tức giận quát: “Còn đứng nhìn cái gì? Mau ra tay!”

“Hả?” Dương tròn mắt nhìn Bích Diệp, hắn không hề biết cục diện mà bốn Nữ Thần bày ra là nhắm mục đích để hắn có cơ hội hạ gục Thủy.

Không có linh lực thì dựa vào thể lực, và Thủy chỉ có một nữa cơ thể giờ chẳng khác nào người tàn tật, nhận ra điều này nên Dương lập tức có tự tin xông đến tung nắm đấm thẳng vào mặt Thủy: “Ha ha! Là Thần thì cũng bị ta đánh bầm mắt!”

Binh!

Tử Linh thở dài, Bích Diệp lấy tay che mặt, vì người bị đánh bằm mắt là Dương.

“Ui da... Sao kì vầy nè?” Ngồi bệt dưới đất sau khi ăn đòn, Dương giật mình phát hiện dù không có Thần lực thì Thủy vẫn khá mạnh với hắn.

Bích Diệp mắng: “Ngốc vừa thôi! Người ta là Thần, kinh nghiệm đầy mình đó! Đánh cẩn thận...”

“Ặc! Vậy sao không nói sớm!”

Không có linh lực thì thắng thua dựa vào võ thuật, và Dương lại lao vào...

Nhưng lại bị Thủy dễ dàng tóm cổ...

“Hô... Chiêu Hoàng Hôn này thật đáng sợ đó... Nhưng tiếc một điều... Không thể triệt tiêu loại Thần lực mạnh mẽ hơn!” Nắm được cổ Dương trong tay, Thủy cười ghê rợn trong khi dưới chân ả xuất hiện một vòng xoáy không gian...

Nhận ra Hoàng Hôn đã thất bại, Dạ Vũ và Ánh Dương liền buông nhau ra và xông đến...

“Thả hắn ra!”

Trong cơn ngộp thở, Dương liếc thấy bốn người cùng lao đến, có một bàn tay chụp được tay hắn, rồi khung cảnh trước mặt tan biến...

“Ngươi là ai?”

Âm thanh mơ hồ vọng vào tai Dương trong tăm tối, hắn mơ màng suy nghĩ rồi đáp lại: “Ta là ai?”

“Ngươi không biết ngươi là ai?”

Dương vô thức đáp: “Ta không biết...”

“Vậy cha mẹ ngươi đâu?”

“Cha mẹ? Ta không có cha mẹ...”

“Ai mà không có cha mẹ? Chẳng lẽ ngươi giống Ngộ Không?”

Dương mơ màng hỏi: “Ngộ Không là ai?”

Người kia đáp: “Là một kẻ sinh ra từ đá ở phương Bắc.”

“Vậy chắc ta cũng là Ngộ Không?”

Người kia đáp: “Ngươi không phải Ngộ Không, phải có tên riêng chứ!”

“Tên? Ta không có thứ đó...”

“Không có thì tự đặt!”

“Đặt ở đâu?” Dương hỏi.

“Thôi để ta đặt cho ngươi!”

“Được...”

“Để xem, không có tên, hay lấy tên Danh đi! Danh nghĩa là tên!”

“Được! Vậy ta tên Danh!”

“Ngươi tên Danh, vậy còn họ...”

Dương tỉnh giấc trong cảm giác gò bó và ngột ngạt tối tăm, toàn thân hắn bị trói chặt đến mức không thể cử động.

“Hóa ra chỉ là mơ... Mình đang ở đâu thế này?” Dương tự hỏi và cố gắng ngồi dậy nhưng bất thành vì bị trói rất chặt.

Nhưng vẫn có một cách để thoát ra, Dạ Hành.

Thoắt cái, Dương đã thoát khỏi tình trạng bị trói và rơi xuống đất. Nhìn lên nơi mình vừa thoát ra, Dương kinh hãi thấy một cảnh tượng kinh dị với một chiếc kén to bằng cả tòa nhà đang được treo giữa không trung với hệ thống mạng nhện khổng lồ chằng chịt, trên mạng nhện là hàng trăm chiếc kén đủ mọi hình hài, bao gồm chiếc kén vừa giam Dương bên trong giờ đã xẹp xuống.

Đây là cảnh tượng trong lời kể của Ánh Dương, nhưng còn đáng sợ hơn nhiều so với Dương tưởng tượng.

“Ồ! Sao ngươi thoát ra được?” Một tiếng nói từ trên cao vọng xuống, vang vọng và mơ hồ như tiếng nói phát ra từ linh hồn.

Dương nhìn quanh để tìm nguồn âm thì lại nghe: “Ta trong kén đây! Làm sao ngươi thoát ra được vậy?”

Dương nhìn lên chiếc kén khổng lồ và dò chừng đáp: “À... Dùng Dạ Hành!”

“Dạ Hành? Có thể dạy ta không?”

Dương lắc đầu: “Không! Muốn dùng Dạ Hành, ngươi phải có Hắc Ma Đế Lôi trước đã!”

“Hắc Ma Đế Lôi? Nó như thế nào?”

Có cảm giác như trong chiếc kén là một đứa trẻ tò mò trước những điều mới lạ, Dương nảy ra ý tưởng dụ dỗ: “Ta sẽ cho ngươi xem, nhưng phải thả bạn ta ra!”

“Được! Cho xem trước đi!”

“Thả người trước!”

“Không, thả ra ngươi dùng Dạ Hành chạy mất thì sao! Cứ cho xem trước, ta chưa thất hứa bao giờ!”

“Thôi được...” Dương nghi hoặc gật đầu rồi phát ra một chùm Hắc Ma Đế Lôi trên tay.

“Ồ... Đẹp quá! Phải bảo Thủy tìm cho ta một tia mới được a...”

Dương đắc ý thu hắc lôi về rồi hỏi: “Người đâu?”

Chiếc kén im lặng vài giây rồi đáp: “Người nào?”

Dương tức giận mắng: “Mẹ kiếp! Sao mày bảo chưa thất hứa bao giờ!”

“Thì đây là lần đầu ta hứa!”

Tức giận, Dương ra sức dọa nạt: “Hừ! Không thả người thì đừng trách ta ác!”

Chiếc kén hớn hở nói: “A! Xem ra ngươi rất lợi hại?”

Dương hằm hừ: “Ừ... Khôn hồn thì thả người ngay cho ta!”

“Thật ra ta không bắt ai ngoài ngươi, bạn ngươi bị Thủy mang đi rồi!”

“Thật chứ?”

Chiếc kén đáp: “Xạo làm chó!”

Cảm thấy thứ trong chiếc kén không đáng sợ như vẻ ngoài, lại có tính nết giống trẻ con, Dương nảy sinh ý tưởng kết thân hòng lợi dụng moi móc thông tin: “Vậy... Ngươi là ai?”

“Ta là ai?” Chiếc kén hỏi lại.

Dương ngạc nhiên: “Ngươi không biết ngươi là ai?”

Chiếc kén đáp: “Ta không biết...”

“Vậy cha mẹ ngươi đâu?” Dương hỏi.

“Cha mẹ? Ta không có cha mẹ...”

Đến đây, Dương rùng mình vì cảm giác cuộc trò chuyện đang diễn ra giống như đã từng mơ thấy: “Ai mà không có cha mẹ? Chẳng lẽ ngươi giống Ngộ Không?”

Chiếc kén tò mò hỏi: “Ngộ Không là ai?”

Dương đáp: “Là một kẻ sinh ra từ đá ở phương Bắc.”

“Vậy chắc ta cũng là Ngộ Không?”

Dương lắc đầu: “Ngươi không phải Ngộ Không, phải có tên riêng chứ!”

Chiếc kén buồn bã: “Tên? Ta không có thứ đó...”

“Không có thì tự đặt!”

“Đặt ở đâu?”

Dương thở dài: “Thôi để ta đặt cho ngươi!”

“Được...”

Xoa cằm suy nghĩ, Dương nói: “Để xem, không có tên, hay lấy tên Danh đi! Danh nghĩa là tên!”

“Được! Vậy ta tên Danh!”

“Ngươi tên Danh, vậy còn họ...”

Chiếc kén ngắt lời: “Họ thì ta có!”

“Ngươi họ gì?” Dương ngạc nhiên hỏi.

“Vô Thiên!” Chiếc kén đáp cộc lốc với giọng như chán ghét.

“Vô Thiên? Có họ này trên đời sao? Vậy ngươi sẽ tên là Vô Thiên Danh?”

“Vô Thiên Danh? Vô Thiên là không có Thiên, nên ta sẽ lấy tên Vô Danh!”

“Vô Danh?” Dương nói: “E là tên này ngươi lấy không nổi...”

“Tại sao?”

“Vì đó là tên một kẻ bí ẩn... Mà thôi bỏ đi, trùng tên cũng chả sao, nhưng bị đánh đừng đổ thừa ta nhé!”

Chiếc kén đáp: “Ta thì sợ ai chứ?”

Nói xong, từ chiếc kén, một sợi tơ đen bung ra và lượn lờ bay về phía Dương rồi cuộn lại thành hình dạng như một cơ thể người đơn giản.

Nhìn người tơ trước mặt, Dương đề phòng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

“Muốn thể hiện! Đánh với ta một trận, ta sẽ cho ngươi tự do!”

Hết chương 187

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio