12 Nữ Thần

chương 195: linh quang loạn vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhà báo là một nghề nguy hiểm, điều này cực kỳ đúng ở linh giới. Để có được những thông tin hay và độc đáo, nhà báo phải trở thành một nhà phiêu lưu, âm thầm đi trong hiểm nguy để lấy được những tin tức nóng hổi.

Sự kiện Âm Đạo hội đương nhiên không thể không có mặt những nhà báo như vậy...

Đăng Thất Thiệt, phóng viên nổi tiếng của báo Mương 21 đã bị cuốn vào cơn bão không gian và sau một lúc tìm đường, Thất Thiệt phát hiện một nhân vật nổi tiếng, Võ Phi Dương. Lúc này là lúc Dương vừa chạm trán Đặng Vô Tư.

Một cái tít lập tức hiện ra trong đầu Đăng Thất Thiệt: “Võ Phi Dương ngắm gà khỏa thân!”

Trước đó Đăng Thất Thiệt đã chứng kiến cảnh Dương và Dạ Vũ xuất hiện cản đường Đặng Đô cùng Thích Đại Tru nên cũng phát hiện cánh tay phải của Dương đã mất.

“Ai đã làm đứt cánh tay phải của Hắc Vũ Tiên Long?” Thất Thiệt tò mò nghĩ ngợi rồi viết vào sổ ghi chép thêm một cái tít: “Võ Phi Dương đã mất khả năng lên đỉnh, lời cảnh tỉnh cho những ai dùng tay phải để thẩm du!”

Sau đó là cuộc trò chuyện của Đặng Vô Tâm và Võ Phi Dương, Đăng Thất Thiệt lập tức có thêm một tin mới: “Chấn động! Đặng Vô Tâm và Võ Phi Dương” đi đêm “trong cuộc thi Thanh niên anh hùng chiến!”

Rồi khi Đặng Đô xuất hiện, Đăng Thất Thiệt tưởng rằng sẽ chứng kiến một trận chiến hoành tráng giữa Đặng Đô Bách Thú và Hắc Vũ Tiên Long, nhưng không ngờ Đặng Vô Tư lại chỉ vào mặt Võ Phi Dương kia và nói: “Cha! Con muốn cưới ảnh!”

“Ặc! Bớt giỡn đi bà nội!” Dương giật mình né khỏi cái chỉ tay của Đặng Vô Tư sau vài giây đơ như tượng vì sốc.

Đặng Đô và Đặng Vô Tâm cũng sốc nặng, Đặng Đô trợn mắt: “Cái gì? Cưới hắn? Cha không quan trọng chuyện con muốn cưới ai, nhưng trước đó chẳng phải con ghét hắn lắm sao?”

Dương kịch liệt tán thành: “Đúng a! Ta với cô vừa gặp nhau, có quen biết gì đâu mà cưới?”

Đặng Vô Tư đỏ mặt: “Chưa quen thì cưới rồi sẽ quen, hơn nữa... Ngươi đã... Lấy mất trong trắng của ta...”

“Ặc!” Mặt Dương lẫn Đặng Đô và Vô Tâm xám xịt, ý của Vô Tư là bị Dương nhìn thấy cơ thể, nhưng điệu bộ e ấp xấu hổ của nàng gây hiểu lầm khủng khiếp đối với những cái đầu đen tối.

Đặng Đô run rẫy: “Con... Con... Con còn chưa đủ 18 tuổi mà!”

Từ xa, Đăng Thất Thiệt lập tức có thêm thu hoạch, gã viết vội vào sổ: “Võ Phi Dương ấu dâm!”

Đặng Vô Tư bĩu môi: “Thì sao chứ? Tình yêu đâu phân biệt tuổi tác!”

Đặng Đô ngẫm nghĩ: “Cũng đúng... Gả sớm cho khỏe, con gái mình thì đố thằng nào dám bắt nạt...”

Sau đó Đặng Đô nói với Dương: “Nhóc! Ăn cơm trước kẻng rồi nên ngươi buộc phải chịu trách nhiệm!”

“Ặc!”

Chỉ cần có nhan sắc và cho chịch miễn phí thì nhất định Dương sẽ không chê, nhưng tính cách của Đặng Vô Tư thì hắn không ưa nổi, nếu đồng ý thì chắc chắn vác thêm của nợ còn nếu từ chối không khéo thì có nguy cơ ăn đòn của cha con Đặng Đô.

Dương cố giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi, cháu chỉ vô tình đi ngang vào lúc con gái ngài đang thay quần áo... Chứ cháu chưa nhìn thấy hay động chạm gì hết...”

Đặng Đô gật đầu: “Vậy sao? Ừ thế cưới nó đi rồi tha hồ mà ngắm cho rõ!”

“Ọc!”

Nhận ra sự thật rằng không thể nói lý lẽ với cha con nhà điền đô này, Dương đành nghĩ đến những hạ sách: “Chạy? Không thoát nổi! Đánh? Không thắng nổi! Ặc! Làm sao đây?”

Cuối cùng, Dương thở dài: “Hài... Được rồi, ta nói thẳng, ta không thể cưới Đặng Vô Tư...”

“Tại sao?”

Dương ủy mị lau mí mắt: “Ta... Ta... Ta chỉ thích đàn ông...”

Sốc nặng, cha con Đặng Đô đứng như trời trồng, Đặng Vô Tư ngất xỉu được Đặng Vô Tâm đỡ lấy, còn Đăng Thất Thiệt thì mừng như trúng số, tay run run ghi vội một dòng tin mới: “Võ Phi Dương tuyên bố: Ta chỉ thích đàn ông!”

“Ài... Số phận thật nghiệt ngã...” Đặng Đô thở dài, nhưng không phải vì lão tin lời Dương nói, mà lão biết Dương không thích con gái lão đến mức bất chấp danh dự.

“Thôi, ta sẽ cho ngươi đi, nhưng với một điều kiện.”

Dương mừng rỡ: “Điều kiện gì ạ?”

“Đánh bại ta!”

“Ặc!” Chạy trời không khỏi nắng, Dương chỉ còn biết tự trách bản thân xui xẻo.

Đặng Đô nói: “Đừng lo, ta không bắt nạt con nít.”

Lão giơ nắm tay to khỏe ra và nói tiếp: “Ta sẽ chỉ dùng nắm tay này để tự vệ, nếu ngươi đánh trúng bất kỳ vị trí nào trên cơ thể ta, trừ nắm tay phải này, thì ta cho ngươi đi! Còn nếu không, ta sẽ trừng trị ngươi vì làm con gái ta tổn thương!”

“Đồng ý!” Dương gật đầu đáp, không phải vì hắn tin mình có thể thắng, mà vì hắn biết mình không thể từ chối.

Đặng Đô gật gù tán dương: “Tốt! Ra tay đi!”

Dù từng được Bích Diệp và Thiên Cực Thánh Quang chữa trị nhưng tình trạng cơ thể và linh hồn Dương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn có thể phát huy sức mạnh gần như tối đa nhưng lại không thể duy trì được lâu, hoặc là hắn đánh bại đối thủ chớp nhoáng, hoặc là hắn bại.

Ngay khi Đặng Đô dứt câu, giữa trán Dương lập tức xuất hiện một tia chớp đen, và hắn biến mất.

Tính bất ngờ của Dạ Hành kết hợp với uy lực khủng khiếp của Cuồng hoàn toàn có khả năng lập tức hạ gục một Linh Đế!

Nhưng khi không còn tính bất ngờ...

Đặng Đô đã chứng kiến tốc độ siêu hạng của Dương khi hắn xuất hiện chặn đường lão ở khu vực thí nghiệm Âm Đạo hội, và với một Linh Đế dày dặn kinh nghiệm, lão đã từng đoán Dương có thể dùng dị năng tối hậu của Hắc Ma Đế Lôi, và khi chứng kiến tia chớp trên trán Dương, lão biết mình đã đúng.

Và tuy không thể đoán được vị trí Dương xuất hiện, nhưng với khả năng cảm nhận linh lực của Linh Đế, lão lập tức nhận ra sự xuất hiện của Dương ngay khi hắn rời khỏi trạng thái Dạ Hành.

Và khi không có Dạ Hành, tốc độ của Dương chỉ là rùa con so với tốc độ của Đặng Đô.

Dương hiện ra ngay sau lưng Đặng Đô và tung cú đấm vào lưng lão, nhưng Đặng Đô đã lập tức xoay người ngay khi Dương hiện ra và tung đấm vào cản nắm đấm của hắn...

“Còn non lắm!” Đặng Đô đắc ý nói.

Nhưng không có va chạm như Đặng Đô tưởng, mà Dương lần nữa biến mất và hiện ra sau lưng Đặng Đô, cú đấm vẫn còn đà liền chạm vào vai lão.

Cú đấm vô hại, nhưng Đặng Đô đã thua.

“Không ngờ ngươi có thể dùng được đến hai bước Dạ Hành ở tuổi này!”

Dương không cho rằng mình thật sự thắng nên không hề đắc ý, hơn nữa hắn đang trong cơn tê dại do tác dụng phụ nên cúi đầu cứng ngắc nói: “Cảm... Ơn... Ngài đã nhường...”

Đặng Đô lắc đầu: “Ta không nhường, ta nghĩ ngươi dựa vào Dạ Hành để khinh thường ta nhưng hóa ra ta mới là kẻ dựa vào chút hiểu biết nông cạn về Dạ Hành để khinh thường ngươi! Ngươi thắng.”

Dứt câu, Đặng Đô gọi Đặng Vô Tâm cõng Đặng Vô Tư rời đi.

Dương ngồi xuống vận công, đạt đến Linh Vương cấp 3 và chữa trị một phần cơ thể và linh hồn đã giúp hắn có thể chịu đựng cơn tê liệt tốt hơn so với trước, nhưng dù không đến mức ngất xỉu sau 2 bước thì hắn vẫn khó có thể cử động nhiều.

Ngồi nghỉ không lâu, Dương chợt nghe có tiếng rì rầm như tiếng mưa.

“Mưa? Không đúng!”

Tất nhiên không đúng, bởi trên đầu Dương là Cổ Loa thành. Hắn ngẩng đầu lên nhìn và chứng kiến một khoảng trời sáng rực, một cơn mưa ánh sáng đang ập xuống...

Hàng chục nghìn mũi tên ánh sáng đâm thẳng xuống, vài mũi tên phá thủng những mảnh tường vỡ của Âm Đạo hội ngay trên đầu Dương rồi đâm vào vị trí mà hắn vừa ngồi.

Dương đã tránh ra, chứng kiến tốc độ và uy lực của cơn mưa ánh sáng khiến hắn không khỏi kinh hoàng, tuy không đến mức có thể đâm chết Linh Vương cấp 3 như hắn, nhưng với tầm sát thương rộng như một cơn mưa thì dư sức đánh tan một đội quân hùng hậu.

“Linh Quang Loạn Vũ của Linh Quang Thần Cơ!” Dương giật mình khi nhận được thông tin về cơn mưa. Hắn đã suy đoán về sự hiện diện của nỏ thần ở Cổ Loa này, nhưng vấn đề là kẻ nào đã có được Linh Quang Thần Cơ để bắn ra Linh Quang Loạn Vũ?

Hoặc là kẻ đó được Linh Quang Thần Cơ nhận chủ, hoặc là kẻ đó cấp Chúa Tể trở lên, Dương biết chắc chắn không phải Dạ Vũ vì nàng mang linh lực hệ Ám.

Không thể xác định là trường hợp nào, nhưng Dương biết bản thân cần sớm tìm được Dạ Vũ, hắn vội vã chạy đi tìm nàng khi cơn mưa ánh sáng vừa dứt.

Ở một khu vực khác, nơi tụ tập khá đông thành viên Âm Đạo hội.

Nơi này cũng vừa trải qua cơn mưa tên, đám đông vẫn còn hoang mang không biết chuyện gì vừa xảy ra.

“Vừa rồi là gì vậy? Có ai bị thương không?”

Đang xôn chao, chợt một giọng lạnh lùng vang lên làm cả bọn rùng mình: “Là các ngươi...”

Cùng nhìn lên cao, cả bọn thành viên Âm Đạo hội cùng giật mình kinh ngạc khi thấy một sinh vật quái dị với bốn chiếc cánh tiên trong suốt đang bay trên cao.

“Qu... Quái vật!”

“Hai đôi cánh? Thánh vũ!”

“Sao ta trông giống giống Phong Linh Nhi vậy?”

“Chính là Phong Linh Nhi! Sao cô ta lại biến thành như vậy?”

Ngay cả người của Âm Đạo hội cũng kinh ngạc trước hình dạng của Phong Linh Nhi, trong khi đó, trưởng phòng nghiên cứu Lam Thư hét lên: “Tất cả chạy mau!”

Quá muộn, Phong Linh Nhi đã lướt đến với tốc độ khủng khiếp và gây ra một cơn lốc xoáy dữ dội cuốn bay đám đông thành viên Âm Đạo hội.

Nhưng đó không phải tất cả, bay giữa tâm bão, Phong Linh Nhi vẫy tay làm những móng vuốt dài sắc bén của nàng lã lướt chém vào những người đang bị lốc cuốn, trong tiếng gào thét thảm thiết, cơn lốc dần chuyển sang màu máu...

Lam Thư sau một lúc khó khăn đã thoát khỏi cơn lốc, vừa định ngăn cản Phong Linh Nhi thì cảm giác đau đớn dữ dội ập vào lưng khiến Lam Thư giật mình kinh hãi. Sau khi văng đi, nàng quay mặt lại và nhận ra kẻ vừa đánh vào lưng mình, là một bộ xương.

“Là ngươi!” Lam Thư vừa nói vừa ọc máu. Là bộ xương Chân Long, thứ bị giam cầm trong tầng cấm địa của Âm Đạo hội.

Hai vật thí nghiệm quý giá nhất của Âm Đạo hội, Thánh Nữ và Chân Long cùng thoát ra và cùng xuất hiện để trả thù.

Thở dài trong đau đớn, Lam Thư thầm nghĩ: “Quả báo... Âm Đạo hội thực sự tàn rồi... Xin lỗi hội trưởng...”

Khác với thái độ chơi đùa với Dương và những tín đồ Kinh Nguyệt giáo, bộ xương Chân Long không hề có chút nương tay với Lam Thư, người đã dùng bộ xương làm rất nhiều thí nghiệm... Ngay khi Lam Thư nhắm mắt lại, bộ xương xuất hiện và tung một cước đá vỡ nát đầu nàng...

Cơn lốc đẫm máu cũng ngừng lại, Phong Linh Nhi lạnh lùng đứng giữa đống máu thịt tả tơi...

Dạ Vũ chỉ vừa đến...

Dương cũng vừa đến...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio