12 Nữ Thần

chương 197: tiểu bạch dừng tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi ăn đòn tơi tả bởi bộ xương chân long Hồng y giáo chủ Thích Đại Tru đã tìm một nơi kín đáo để hồi phục thương thế.

Có tiếng gầm quái dị từ bên dưới vọng lên khiến Thích Đại Tru mở mắt và kinh ngạc nhận ra một cỗ máy đen có hai người cưỡi bay vèo lên trời, tiếp theo là một bóng trắng lấp lánh như kim cương nhảy lên rồi đá một cú trúng vào mặt kẻ cưỡi cỗ máy, rồi một sinh vật quái dị nhưng mang trên lưng bốn chiếc cánh trong suốt xinh đẹp đuổi theo...

“Đó là Thánh Vũ?” Thích Đại Tru kinh nghi, nhờ tin tình báo mà gã biết Âm Đạo hội bắt được một Thánh Nữ, máu của Thánh Nữ chính là lý do khiến gã dẫn quân tấn công Âm Đạo hội.

Định lập tức đuổi theo, nhưng khi Dương bị xương chân long đá trúng, một giọt máu của hắn rơi xuống trước mặt Thích Đại Tru, gã liền đưa tay đón lấy.

Cực kỳ nhạy cảm với mùi máu, Thích Đại Tru biết đây không phải máu bình thường, liền chấm giọt máu lên đầu lưỡi...

Nhấm nháp...

Rồi Thích Đại Tru trợn trừng mắt...

Quỳ sụp xuống...

Nước mắt đổ trào trên gương mặt của Thích Đại Tru, ký ức xa xưa hiện về...

Thích Đại Tru là truyền nhân của Huyết tộc, chủng tộc có sở thích dùng máu làm thức ăn và cũng dùng máu để tu luyện. Vì sở thích hút máu quái dị nên Huyết tộc bị kì thị và đặt cho cái tên khó nghe là Ma cà rồng. Trải qua nhiều cuộc săn lùng và tiêu diệt, Huyết tộc gần như tuyệt chủng và Thích Đại Tru là một trong những người Huyết tộc còn sót lại...

Năm đó, Thích Đại Tru chỉ là đứa bé 10 tuổi, thời điểm bản chất thích máu hiển lộ...

Dưới gốc đa đầu làng, thằng bé Đại Tru gầy gò cùng với lũ trẻ chơi trò xếp hình. Để tránh xu hướng suy nghĩ đen tối nên xin giải thích rõ, xếp hình là một trò chơi dân gian phổ biến, người chơi sẽ ghép nối cơ thể vào nhau thành những hình dạng sống động như hình cưỡi ngựa, hình con chó, hình thái cực...

Trong lúc chơi đùa, một bé gái bị ngã và được Đại Tru đỡ dậy. Tay bé gái xước một vệt, Đại Tru tốt bụng phủi tay rồi dùng nước bọt cầm máu cho bé gái, nhưng mùi máu xộc vào mũi khiến tim Đại Tru đập mạnh, và hắn còn quá trẻ để có thể kềm chế ham muốn bản năng của giống loài...

Răng nanh nhô ra nhọn hoắc, Đại Tru cắn phập vào cổ tay bé gái làm cô bé hốt hoảng òa khóc...

“Ma cà rồng! Thằng Tru là ma cà rồng!”

Cả lũ trẻ cùng xông vào đánh đập Đại Tru, ở thời điểm 10 tuổi thì chẳng có linh lực để phòng vệ nên một mình Tru không thể nào chống lại gần chục đứa bạn cùng trang lứa...

Mưa đổ xuống, những đứa trẻ vội vã chạy về nhà, để lại Đại Tru tàn dại nằm thoi thóp dưới mưa...

Rồi có gì đó che đi cơn mưa trên người Đại Tru, có gì đó thấm vào đôi môi bầm dập của hắn và có ai đó hiện ra trước đôi mắt sưng vù đẫm lệ. Đại Tru cảm giác như mùa xuân vừa ập đến, giọt máu thơm lành khiến cơ thể hấp hối của hắn bừng dâng sức sống và dù không thể nhìn rõ bóng hình trước mắt, nhưng hắn vẫn có thể khẳng định chắc chắn người vừa cho hắn giọt máu thanh khiết kia là người phụ nữ đẹp nhất thế gian...

Đó cũng là lần duy nhất Đại Tru gặp được người đó, bao nỗ lực tìm kiếm danh tính người kia đều vô vọng, cho đến khi hắn nếm qua máu của một tinh linh và nhận ra điểm tương đồng với giọt máu thần thánh năm ấy. Tương đồng nhưng không thể sánh bằng, nhờ giọt máu tinh linh mà Đại Tru đoán ra người cứu hắn năm xưa là người của Tiên tộc và chắc chắn cao cấp hơn tinh linh, có thể là Thánh nữ, cũng có thể là Thiên nữ.

Và kẻ vừa bay sượt qua hắn, Hắc Vũ Tiên Long Võ Phi Dương, có mùi vị máu hoàn toàn giống với mùi vị năm đó, đây rõ ràng không đơn thuần là do sự tương đồng chủng tộc, mà là tương đồng về huyết thống, Võ Phi Dương là con cháu đời sau của “người đó”.

Trong lúc Dương đang hướng đến Cổ Loa, Bạch Kê tinh đã chiếm lấy thân xác Đạo và nắm giữ Linh Quang Thần Cơ.

Hoài Bão nấp trong một tòa tháp cổ và chứng kiến cảnh Đạo từ một tên trẻ trâu hóa thành một gã biến thái yểu điệu chỉ trong chớp mắt.

Sư phụ của Hoài Bão lên tiếng nhắc nhở: “Đó là hậu quả khi bị xâm chiếm linh hồn, dù có Thực Thần Ma kháng lại nhưng ngươi vẫn phải luôn đề phòng...”

Hoài Bão khẽ gật đầu.

Chiếm đoạt thân xác của Đạo, Bạch Kê còn chưa vội giết Sùng Hạo mà chỉ chăm chăm ngắm nhìn cơ thể mới với dáng vẻ yểu điệu: “Thể chất khá tầm thường, linh lực Linh Vương cấp 1... Hờ... Thật là tệ hại!”

Đánh giá cơ thể mới xong, Bạch Kê nhìn Sùng Hạo với vẻ mặt bình tĩnh: “Bạch Long Bá Vương và Thuận Thiên Thần Kiếm... Ở thời đại của ta, bất cứ đứa trẻ nào cũng ao ước được như ngươi. Tiếc rằng ngươi vẫn còn là một chú rồng con...”

Dứt lời, Bạch Kê giương nỏ thần chỉ thẳng vào tim Sùng Hạo. Khác với Đạo, Linh Quang Thần Cơ trong tay Thần hồn như Bạch Kê thừa sức kết liễu Sùng Hạo chỉ trong một phát bắn...

Sùng Hạo biết điều đó, trừ khi dùng được Thần lực, còn không thì hắn vô phương tránh né, nhưng hắn vẫn giương kiếm sẵn sàng đương đầu.

Chứng kiến ánh mắt kiên cường trong vô vọng của Sùng Hạo, Bạch Kê tò mò: “Ngươi không sợ?”

“Ta xem sợ là một cảm giác để giải trí!”

Bạch Kê bật cười: “Ha ha! Còn ta lấy nỗi sợ của kẻ khác làm trò giải trí!”

Ngón tay Bạch Kê khẽ động, hắn có thể bắn ngay lập tức nhưng cố tình câu giờ để được chứng kiến tinh thần của Sùng Hạo sụp đổ.

Nhưng Sùng Hạo vẫn bình tĩnh, người xảy ra vấn đề lại là người đang nấp ở nơi an toàn, Hoài Bão: “Thằng điên đó muốn chết thật sao?”

Sư phụ Hoài Bão đáp: “Đừng lo, ta cảm thấy một cảm giác quen thuộc...”

Chứng kiến trò căng não vô dụng trước Sùng Hạo, vẻ mặt Bạch Kê lộ rõ sự mất hứng, nhếch miệng nói: “Chết đi!”

“Tiểu Bạch dừng tay!”

Tiếng gọi hoảng hốt phát ra khiến Bạch Kê giật mình ngưng bắn ngay lập tức, gã nhìn quanh bằng ánh mắt hoang mang: “Là ai gọi tên ta? Là ai?”

Là Mai Thủy Quỳnh, cô nàng đã tìm đến trung tâm Cổ Loa chậm hơn sau khi thất lạc với Sùng Hạo trong cơn bão không gian.

Nhìn thấy Thủy Quỳnh, Bạch Kê hoang mang hỏi: “Ngươi là ai, sao lại biết tên ta?”

Thủy Quỳnh đáp: “Là tổ tiên cho ta biết.”

“Tổ tiên?”

“Tổ tiên Kim Quy của Quy tộc. Tổ tiên gửi người lời nhắn: Đất nước sắp gặp đại nạn, cho ngươi một cơ hội để quay đầu.”

“Đất nước sắp gặp đại nạn?” Không chỉ Bạch Kê mà cả Sùng Hạo và Hoài Bão đều ngạc nhiên trước câu nói của Thủy Quỳnh.

Suy nghĩ một lúc, Bạch Kê bật cười: “Ha ha... Đại nạn... Ta dễ bị lừa đến vậy sao? Thần Kim Quy hùng mạnh, người từng phò tá Lạc Long Quân vĩ đại đương đầu với Thế chiến mà giờ lại cần một tàn hồn như ta trợ giúp sao?”

Thủy Quỳnh lắc đầu: “Dù có phạm bao nhiêu lỗi lầm thì tổ tiên vẫn luôn xem ngươi như một người em gái...”

Nghe hai từ em gái, nét mặt Sùng Hạo đang căng thẳng giờ đơ ra như tượng đá, vì nhập vào cơ thể một người đàn ông nên động tác yểu điệu của Bạch Kê khiến Sùng Hạo liên tưởng đến Hoài Bão (Thật ra Hoài Bão không đến nỗi nào nhưng vì cay cú ngay từ lần đầu chạm trán nhau nên trong đầu Sùng Hạo đã mặc định Hoài Bão là nhân vật đại diện cho giới tính thứ 3). Nhưng sự thật, Bạch Kê là nữ, tên nàng là Tiểu Bạch.

Lặng đi vài giây, Tiểu Bạch cười chua chát: “Ha... Ha ha... Hắn vẫn như vậy, luôn luôn như vậy... Hắn biết rõ ta muốn làm tình... Nhân chứ không phải làm em gái mưa!”

Trong cơn xúc động, thay vì giết Sùng Hạo, Tiểu Bạch lại chuyển hướng ngắm vào Thủy Quỳnh để trút giận, và sai lầm này đã khiến cho sức mạnh của Sùng Hạo được giải phóng...

Khi mũi tên còn chưa kịp bắn ra, Sùng Hạo bùng nổ dữ dội, mọc ra đôi cánh đỏ và giậm đất lao thẳng đến khiến Tiểu Bạch giật mình, mũi tên ánh sáng lệch hướng và Tiểu Bạch chỉ kịp dùng lực phòng ngự một kiếm của Sùng Hạo.

ẦM!

Va chạm Thần lực tạo ra một vụ nổ vang dội, Tiểu Bạch và Sùng Hạo cùng bị đẩy lùi.

“Hừ... Đã xem thường ngươi rồi!” Tiểu Bạch không khỏi kinh ngạc trước sự bộc phát khủng khiếp của Sùng Hạo, trong khi đó, Sùng Hạo có phần luyến tiếc vì quá gấp rút nên không kịp dùng Thiên Kiếm Ảnh để lập tức kết liễu Tiểu Bạch.

Vốn dày dạn kinh nghiệm nên Tiểu Bạch không khó đoán được sức mạnh của Sùng Hạo là hữu hạn, liền lấy lại bình tỉnh và giương nỏ tấn công khiêu khích: “Để xem sức mạnh của ngươi duy trì được bao lâu!”

Khác với thái độ như chơi đùa khi chưa chiếm hữu Đạo, lần này mỗi phát bắn của Tiểu Bạch đều là phát bắn chí mạng, nhưng Sùng Hạo cũng không còn là Sùng Hạo trước đó, tuy không tránh được tất cả mũi tên nhưng hắn chỉ chịu những vết thương không nguy hiểm để tiên tục phản công và nối gần khoảng cách với Tiểu Bạch.

Linh Quang Thần Cơ là Thần Bảo tấn công tầm xa, còn Thuận Thiên Thần Kiếm lại là Thần Bảo tấn công tầm gần, kết quả trận chiến hoàn toàn phụ thuộc vào khả năng duy trì khoảng cách của Tiểu Bạch so với khả năng rút ngắn khoảng cách của Sùng Hạo.

Đáng tiếc cho Tiểu Bạch, dù chiếm ưu thế nhưng lại không ngờ rằng còn có một Thần Bảo thứ 3 trong tay một kẻ mạnh ngang ngửa Sùng Hạo đang rình rập vồ mồi...

Và đáng tiếc hơn nữa là...

“TRÁNH ĐƯỜNG!”

Đang đánh nhau, Sùng Hạo và Tiểu Bạch cùng ngạc nhiên vì âm thanh động cơ gầm rú trên trời cùng tiếng gào to và tiếng còi inh ỏi, nhìn lên thì thấy hai người đang chổng ngược đầu rơi xuống như tên bắn (ở góc nhìn của Dương thì hắn thấy Sùng Hạo và Tiểu Bạch đứng ngược như dơi). Theo sau là một bộ xương và một sinh vật bốn cánh quái dị.

Lúc Tiểu Bạch phân tâm chính là lúc mà Hoài Bão chờ đợi, mượn sức mạnh của sư phụ, hắn khởi động Sắc Mệnh Long Ảnh xông về phía Tiểu Bạch.

Xoay người tránh khỏi Sắc Mệnh Long Ảnh nhưng lại bị con rồng ảo cuộn người quấn lấy, Tiểu Bạch kinh ngạc nhận ra con rồng ảo này mang uy lực không hề thua kém Thần lực của nàng, vội vàng ngắm Linh Quang Thần Cơ vào đầu để hủy diệt long ảnh. Và khi mũi tên vừa bắn đi, cũng là lúc một đường kiếm ảnh lướt đến đâm xuyên qua long ảnh và đâm xuyên qua ngực Đạo, là Thiên Kiếm Ảnh của Sùng Hạo.

Đúng lúc này thì một tiếng nổ vang lên do Truy Ảnh Thánh Cơ của Dương bị xương Chân Long đá văng vào một tòa nhà. Vụ tai nạn giao thông hy hữu khiến Sùng Hạo và Thủy Quỳnh phân tâm liếc sang trong khi Hoài Bão chớp cơ hội vận Thực Thần Ma bắt lấy tàn hồn Tiểu Bạch vừa trọng thương.

“Nhóc! Đừng vội!” Sư phụ Hoài Bão can ngăn, vết kiếm của Sùng Hạo khiến Tiểu Bạch bị thương nhưng còn chưa suy yếu đến mức cho Bão dễ dàng thu phục, nhưng khi thấy Dạ Vũ và Phong Linh Nhi đã khiến cơn giận của Hoài Bão dâng trào...

“Khốn kiếp! Thả ta ra!” Đúng như dự đoán, Tiểu Bạch vẫy vùng dữ dội.

“Thả ả ra đi! Một mình sư phụ không khống chế nổi!”

“Con có cách!” Hoài Bão nói thầm, đồng thời mở khóa cho cả Ngư Tinh và Mộc Tinh.

Tàn bạo và cá tính, Ngư Tinh và Mộc Tinh không chịu nhường ai, liền tham gia ẩu đả hòng giành quyền làm chủ cơ thể Hoài Bão, còn Hoài Bão thì chật vật hấp thu Tiểu Bạch từng chút một...

Trong khi Hoài Bão đang ra sức hấp thu tàn hồn, Sùng Hạo lại gặp họa từ trên trời rơi xuống theo đúng nghĩa đen. Bộ xương Chân Long vốn đuổi theo Dương, nhưng khi thấy Sùng Hạo trong dạng Xích Vũ Bạch Long liền gầm lên dữ tợn rồi xông vào đánh hắn như để tranh đoạt ngôi vua...

Hết chương 197

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio