Trong lúc cả Vô Lực bang chìm trong màn đêm yên tĩnh, nơi cấm địa, một cô gái áo xanh rời khỏi gian phòng tu luyện và tiến đến đứng trước tòa tháp Xá Lợi.
Nàng xem xét một lúc thì một lão già cũng tiến lại đứng bên cạnh, là lão già đã cho Bình Thường tấm lệnh bài chân truyền.
“Hình như niệm từ những viên Xá Lợi đang yếu dần?” Cô gái nói.
Lão già gật đầu: “Đúng vậy, Xá Lợi luôn tự khôi phục vào ban ngày, nhưng hôm nay thì tốc độ yếu đi lại mạnh hơn tốc độ khôi phục, nhưng chênh lệch rất nhỏ nên các trưởng lão cũng không thể nhận ra.”
Cô gái hướng mắt về phía một lối vào phòng tu luyện, là phòng mà Bình Thường đang ở: “Là do hắn?”
Lão già gật đầu: “Có lẽ Vô Lực bang cũng tự rước lấy họa như Cường Dương cung rồi...”
Cô gái nói: “Có cần ta đuổi hắn đi không?”
Lão già vừa cười vừa lắc đầu: “Cứ để tùy duyên, nếu bị một cá nhân làm cho sụp đổ nghĩa là Vô Lực bang cần phải sụp đổ...”
Nghe xong, cô gái im lặng một lúc rồi bước vào phòng tu luyện của Bình Thường...
Bình Thường đang tĩnh tâm thiền niệm, chợt nghe tiếng cửa mở liền mở mắt và nhìn thấy một cô gái áo xanh đứng trước cửa, gương mặt nàng phủ một lớp khăn che nhưng vẫn ẩn hiện nét đẹp của tuyệt đại mỹ nhân khó người sánh được...
Đôi mắt đẹp long lanh của nàng nhìn Bình Thường một cách không chút cảm xúc, còn Bình Thường cũng nhìn nàng bằng ánh mắt hoang mang.
Nhìn Bình Thường một lúc, nàng cất tiếng, chất giọng êm dịu nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: “Ngươi có gì đặc biệt? Sao sư muội lại thích ngươi? Sao sư phụ lại chú ý đến ngươi?”
Bình Thường chưa hiểu những gì cô gái hỏi và cũng không hiểu lý do nàng đến đây, nhưng có một điều khác khiến hắn kinh ngạc là từ lúc mở cửa, ánh mắt nàng chỉ nhìn hắn mà không hề quan tâm đến cơn lốc niệm xoáy quanh Nghịch Thiên kiếm.
Nhưng rồi Bình Thường nhanh chóng suy luận, rằng người “sư muội” mà cô gái nói đến phải chăng là Xuất Trần, còn người “sư phụ” có phải là lão già đã ban cho hắn chân truyền lệnh? Nếu đúng như vậy thì cô gái đứng trước mặt hắn đây chính là tuyệt thế mỹ nữ Lãnh Sương, đại đệ tử chân truyền.
Lãnh Sương, nói về tài năng, nàng là đệ tử chân truyền duy nhất không nhận trưởng lão làm sư phụ, thậm chí bang chủ Ngộ Thông cũng tự nhận bản thân không đủ tư cách dạy nàng. Nói về tính cách, chỉ cần 2 từ lạnh lùng. Nói về nhan sắc, vẻ đẹp quyến rũ của tứ sư tỷ Xuất Trần được tôn vinh để làm mục tiêu phấn đấu của chúng đệ tử, còn vẻ đẹp của đại sư tỷ Lãnh Sương lại khác, có tin đồn bang chủ và các trưởng lão đã phải họp bàn ra quyết định yêu cầu nàng dùng khăn che mặt khi xuất hiện ở chốn đông người, mục đích là để tránh xảy ra tình trạng các đệ hồn xiêu phách lạc rồi ngày đêm mơ tưởng, xao nhãng việc tu luyện.
Và giờ thì Bình Thường hoàn toàn tin lời đồn kia là đúng, dù cách một lớp khăn che cùng trang phục kín đáo nhưng hắn vẫn rung động mãnh liệt trước vẻ đẹp mà nàng đang tỏa ra, lung linh và thanh khiết như một giọt sương, lại toát ra khí chất lạnh lùng như chính cái tên Lãnh Sương của nàng.
Lúc Bình Thường đang suy đoán thì Lãnh Sương đã rời đi, để lại hắn ngồi hoang mang trong cơn xiêu hồn lạc phách.
Mất một hồi lâu, Bình Thường trấn tỉnh và thầm thắc mắc: “Liệu sư phụ có thể dạy mình cách chinh phục sư tỉ Lãnh Sương không nhỉ?”
Đáp án được ghi vào quyển sổ vào đêm hôm sau: “Muốn toàn thây thì tránh xa Lãnh Sương ra!”
Một tuần trôi qua rất nhanh và lễ hành hương mà Bình Thường mong chờ đã đến...
Các đệ tử đại diện cho khu tục gia, khu chính tông và đệ tử chân truyền cùng các đệ tử tham gia chuyến hành hương sẽ tham dự một nghi thức cúng bái diễn ra ở khoảng sân trước Chính điện, nơi cao nhất Vô Lực bang.
Bang chủ Ngộ Thông chủ trì nghi thức rồi gọi tên những đệ tử được chọn tham gia chuyến hành hương: “Đại diện đệ tử tục gia: Bình Thường và Mai Linh!”
Được gọi tên, Bình Thường hồi họp tiến lên trong tiếng vỗ tay của đám đệ tử tục gia cùng tiếng dè bĩu châm chọc của đệ tử chân truyền.
Mai Linh cũng tiến đến đứng bên cạnh và mỉm với Bình Thường một nụ cười làm tim hắn loạn nhịp...
“Đại diện đệ tử chính tông: Thiện Nam và Tín Nữ!”
“Đại diện đệ tử chân truyền: Siêu Phàm và Trác Việt!”
Một tràng vỗ tay dành cho những đệ tử xuất chúng, nhưng chỉ là vỗ tay lấy lệ vì tất cả đều chờ đợi nhóm cuối cùng, nhóm đệ tử được tuyển chọn đặc biệt, bang chủ Ngộ Thông nói tiếp: “Và cuối cùng là Lãnh Sương và Xuất Trần!”
Không còn tiếng vỗ tay nào nữa, vì đa số đám đệ tử đều đang nghĩ mình nghe nhầm...
“Lãnh Sương? Đại sư tỷ Lãnh Sương?”
Theo lời đồn đoán, Lãnh Sương chưa từng tham gia hành hương dù nàng thừa tư cách, lý do ai cũng đoán ra là vì nàng không muốn đi, nhưng tại sao lần này nàng lại đi, đồng nghĩa với việc có đến năm đệ tử chân truyền và cùng tham gia chuyến hành hương, điều chưa từng xảy ra trong lịch sử Vô Lực bang.
Xuất Trần bước lên với vẻ mặt có chút khó chịu vì sự thu hút mà nàng thường có giờ đã bị Lãnh Sương hoàn toàn đoạt mất, mọi ánh mắt, mọi cuộc bàn tán đều hướng về Lãnh Sương, dù nàng vẫn che mặt.
Tuy vậy, Xuất Trần vẫn không quyên liếc mắt với Bình Thường một cái rất tình. Mai Linh bắt gặp cái liếc và nhìn sang Bình Thường bằng ánh mắt giống như khó chịu khiến hắn giật thót mình, còn đám đệ tử thì ganh tỵ ra mặt.
Siêu Phàm cũng thấy cái liếc của Xuất Trần dành cho Bình Thường và cười nhạt. Hơn ai hết, Siêu Phàm hiểu rõ sự đáng sợ của Xuất Trần, mang vẻ đẹp xuất trần thoát tục nhưng bản chất nàng là một yêu nữ đáng sợ, và vì quá đáng sợ nên Siêu Phàm sớm từ bỏ mộng tưởng với vị sư tỷ này và nhắm vào Mai Linh sư muội hiền lành thánh thiện hơn...
Còn về đại sư tỷ càng không nói đến, nàng quá lạnh lùng, đến mức Siêu Phàm còn không nghĩ đến chuyện có cơ hội trò chuyện một hai câu thì làm gì dám mơ tưởng...
Nhưng chợt đám đông ồ lên kinh ngạc khiến Siêu Phàm quay sang nhìn và phát hiện Lãnh Sương tiến đến đối diện Bình Thường, và càng khiến tất cả kinh ngạc hơn khi từ Lãnh Sương phát ra hai từ: “Cẩn thận!”
Siêu Phàm suy sụp, tất cả đệ tử chứng kiến cũng suy sụp! Gì nữa vậy? Giọt sương lạnh lùng lại thể hiện sự quan tâm Bình Thường giữa chốn đông người! Cảm giác giống như cả bầu trời trước mắt bọn hắn đang sụp đổ...
Nhưng Bình Thường lại không hề vui mừng, ngược lại thì toàn thân hắn bắt đầu run rẫy, hắn nghĩ kia là một lời đe dọa lạnh lùng của người mà đến cả vị sư phụ thần bí kia cũng sợ!
Và còn chưa hết, đứng bên cạnh cảm nhận rõ ràng Bình Thường đang run rẫy, Mai Linh lo lắng nắm tay hắn để thử thân nhiệt và hỏi: “Sư đệ, ngươi bị sao vậy?”
Lần này thì Siêu Phàm tức phát điên, ba đại mỹ nhân của Vô Lực bang sao lại chẳng ai xem hắn ra gì mà đi chú ý một tên phế vật như Bình Thường?
Chúng đệ tử cũng không mấy vui vẻ, chứng kiến những gì diễn ra, nhiều thành phần quá khích bắt đầu la ó: “Thật là bất công!”
“Ảo diệu vãi hồn!”
“Quá tay nữa rồi ba!”
“Theo thuyết âm mu... À mà thôi.”
Mất một lúc mới có thể ổn định tình hình, bang chủ Ngộ Thông nhìn tám đệ tử được chọn và nói: “Nhiều người nghĩ rằng hành hương đến Băng Sơn Tuyết Lâm thực chất chỉ là một chuyến du ngoạn. Hôm nay, với tư cách bang chủ Vô Lực bang, ta xin khẳng định, chính là du ngoạn! Nhưng là một cuộc du ngoạn đầy cam go và thử thách. Nếu tâm các ngươi không sáng, duyên các ngươi không sâu thì hoàn toàn có khả năng thứ các ngươi để lại chính là mạng sống của bản thân và đồng đội...”
Trong lúc Ngộ Thông nói, các trưởng lão khác đang cùng nhau khởi động cánh cổng không gian dẫn đến Băng Sơn Tuyết Lâm.
“Đây là lối vào Băng Sơn Tuyết Lâm, bốn nhóm đệ tử sẽ được chuyển đến vị trí ngẫu nhiên trong một khu vực và bắt đầu hành trình tiến đến lối về đặt trên đỉnh Băng Sơn.”
Ngộ Thông nói tiếp: “Trước khi bắt đầu cuộc hành trình, ngoài hành trang đã chuẩn bị sẵn, trưởng lão Y điện Siêu Thị Tiên Kiếm sẽ hỗ trợ mỗi nhóm một số thuốc trị thương do đích thân bà chọn lựa để phòng khi nguy cấp...”
Đứng trên một tòa sen, trưởng lão Siêu Thị Tiên Kiếm với gương mặt đánh son phấn có phần hơi lòe loẹt lướt về phía bốn nhóm đệ tử và phát mỗi nhóm một giỏ thuốc kèm theo lời chúc bình an.
Trong lúc trưởng lão phát thuốc, một vài tên đệ tử nhiễu sự bàn tán: “Nghe đồn Y điện cho nhập thuốc giả về bang...”
Nhưng nhọ cho tên đệ tử vì bị trưởng lão Siêu Thị Tiên Kiếm nghe được, bà lập tức chỉ thẳng tên đệ tử và nói: “To gan! Thuốc chỉ hơi kém chất lượng mà dám bảo là thuốc giả! Bôi nhọ danh dự bổn trưởng lão, phạt nó bốn triệu chín trăm chín mươi chín nghìn chín trăm đồng cho chụy!”
Tên đệ tử quỳ xuống khóc lóc: “Đệ tử biết tội! Hu hu... Mong trưởng lão nhẹ tay, bớt cho đệ tử chín trăm đồng tiền phạt để dành đóng phí qua trạm Bót!”
Vừa nói xong, tên đệ tử bị người bên cạnh gõ đầu mắng: “Xài tiền lẻ coi chừng công an mời làm việc nha mày!”
Tên đệ tử phản bác: “Tiền lẻ cũng là tiền, có người buôn chổi đót để dành tiền lẻ xây được biệt thự kìa mày!”
Đó là chuyện bên lề, còn lúc này thì sau khi nhận thuốc, các nhóm đệ tử đã lần lượt tiến vào cổng bí cảnh...
Băng Sơn Tuyết Lâm, nơi rừng xanh bạt ngàn bao quanh một đỉnh núi trắng xóa...
Hai bóng người đột ngột xuất hiện giữa không trung, người nam áo trắng với gương mặt anh tuấn, còn người nữ khá xinh đẹp nhưng nét mặt có phần khô cứng.
Người nam nhìn quanh rồi cười đắc ý: “Hàn Tuyết, ta đến với nàng đây! Ha ha!”
Người nữ có chút bất an: “Tiểu thiếu gia... Người còn chưa hoàn thiện, e rằng không thể...”
“Im miệng! Ngươi là thứ vô dụng, Thủy của tam tỷ có thể một mình đánh bại hai Nữ Thần kia kìa! Còn ngươi thì sao? Bị Hàn Tuyết đánh cho bỏ chạy, thậm chí ta cũng bị đóng băng suýt chết!”
“Thiếu gia... Lần đó là do ta vừa đánh nhau với Hỏa Hoàng...”
“Còn lý do lý trấu ta thông chết ngươi! Đánh với bọn nô tì Hỏa Hoàng, Mộc Lan mà cũng thua! Lần này thì sao? Khôi phục rồi mà vẫn sợ Hàn Tuyết ư?”
Người nữ nói: “Ta cảm thấy Hàn Tuyết này có gì đó kì lạ... Lần trước chưa phải là toàn lực của cô ta...”
Gã tiểu thiếu gia vỗ trán mấy cái rồi đáp: “Ta tức chết mất thôi! Ta mang ngươi đến đây để giúp ta cua gái, không phải đánh nhau, hiểu không?”
“Nhưng cô ta quá lạnh lùng...”
“Chết tiệt! Biết thế ta dẫn thằng Lý Thông theo còn hơn!”
“Tiểu thiếu gia...”
“Tiểu đái con mẹ ngươi! Từ giờ ta sẽ lấy tên Bạch, Vô Thiên Bạch! Còn ngươi là Kim Điệp! Giờ cứ thử đi loanh quanh xem có gì vui không, vừa đi vừa nghĩ kế tiếp cận Hàn Tuyết.”
Hết chương 213