Mai Linh đứng cạnh Bình Thường, kể từ tai nạn ở hang nhện thì trong lòng nàng luôn luôn tồn tại những cảm xúc trái ngược về Bình Thường. Nàng không ngốc, dựa vào linh cảm và những gì đã chứng kiến trong hang nhện, Mai Linh gần như tin chắc Bình Thường chính là Võ Phi Dương. Người trong mộng còn sống và ở bên cạnh mình khiến Mai Linh cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng nghĩ về thái độ của bản thân đối với Võ Phi Dương khi xưa khiến lòng nàng luôn có một nỗi mặc cảm.
Lúc này, Bình Thường đang đứng im lặng nhìn về phía xa xăm, Mai Linh không hề biết rằng hắn đang tiếp tục nhận thêm thông tin mới từ Cửu Phẩm Liên Hoa tâm.
Vài giây sau, Bình Thường quay lại nhìn Mai Linh bằng ánh mắt kiên định khác hẳn ánh mắt mà hắn thường nhìn nàng trước đây, rồi hắn nói một câu đơn giản: “Sư tỷ, từ giờ đừng rời xa ta...”
Tim Mai Linh thổn thức vì câu nói chẳng khác nào tỏ tình kia, dù sự thật đó là một câu nói chưa hoàn chỉnh, nữa câu còn lại Bình Thường chưa kịp nói vì bên dưới có tiếng gào khóc.
Bình Thường nhìn xuống dưới, giữa đường có một người đàn ông nhếch nhác say xỉn đang chỉ tay vào mặt một người phụ nữ trẻ ôm đứa bé gái nhỏ xíu quỳ trước mặt gã.
Gã đàn ông quát tháo bằng giọng say xỉn: “Khóc cái gì? Chẳng phải ngươi luôn cảm thấy thất vọng vì lấy phải tên phu quân say xỉn sao?”
Người phụ nữ đang ôm con quỳ tuổi còn khá trẻ, xinh đẹp nhưng tiều tụy, nước mắt chảy dài khóc lóc van xinh: “Thiếp biết lỗi rồi! Chàng muốn uống bao nhiêu rượu cũng được, nhưng van xin chàng đừng bán mẹ con thiếp, hu hu...”
Gã đàn ông trợn mắt: “Bán cái gì? Ta không những trả tự do cho ngươi mà còn chọn cho ngươi một người chồng giàu sang!”
Người phụ nữ khóc không thành tiếng, đặt đứa con xuống trước mặt rồi dập đầu nàng xuống đất van xin: “Thiếp xin chàng! Thiếp thế nào cũng được nhưng còn con của chúng ta, xin chàng đừng bán nó, hãy gửi nó cho ông bà ngoại nuôi dưỡng, hu hu...”
Bình Thường dù biết những nhân vật bên dưới đều là ảo ảnh của Phật Cảnh nhưng cũng cầm lòng không đặng, định can thiệp nhưng lại thấy Xuất Trần bước ra chắn trước người phụ nữ, trên gương mặt xinh đẹp lúc nào cũng mỉm cười của nàng không ngờ lại lộ ra nét lạnh lùng đầy sát khí.
Xuất Trần lạnh lùng nói: “Thứ đàn ông như ngươi đều phải chết!”
Dứt câu, nàng lấy ra một vật mỏng có hình như cánh hoa sen màu trắng ném thẳng về phía cổ họng gã đàn ông, nhưng đột nhiên có một bóng xám lướt đến chắn giữa gã đàn ông và dễ dàng chụp lấy cánh sen của Xuất Trần.
Bóng xám là một người bịt mặt, gã nhìn cánh hoa sen với ánh mắt đánh giá và nói: “Nếu ta đoán không lầm thì đây là cánh hoa của siêu cấp thánh bảo Vong Ngã Bạch Liên, xem ra tiểu thư đây là người hoàng tộc?”
“Hoàng tộc?” Bình Thường ngạc nhiên tự hỏi, hắn vốn theo dõi toàn bộ diễn biến và còn đang chưa biết xử lý chuyện bên dưới thế nào thì nghe gã bịt mặt nói.
Theo Bình Thường biết thì bối cảnh trong Phật Cảnh hiện tại đang là niên đại vua Thành Thái của triều Nguyễn, mà hậu nhân của triều Nguyễn vẫn tồn tại ở hiện thực, chính là họ Nguyễn của Hoàng thành, nổi bật nhất là Chúa Tể Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên và thiên tài Nguyễn Hoài Bão.
“Chẳng lẽ Xuất Trần sư tỷ có quan hệ với họ Nguyễn Hoàng thành?” Bình Thường thầm suy đoán, sở dĩ hắn đoán vậy một phần vì nghe gã bịt mặt nói vũ khí của Xuất Trần thuộc hàng siêu cấp thánh bảo cực kỳ quý giá, phần khác là vì Bình Thường biết thân phận và tầm hiểu biết của kẻ che mặt không thề tầm thường, kẻ che mặt chính là một Linh Đế, biệt hiệu Dâm Đế, tên là Truy Hương.
Tại sao Bình Thường biết? Vì trước đó, hạt sen vàng trên tay tiếp tục truyền thêm thông tin về Phật Cảnh cho Bình Thường, rằng kẻ nắm giữ Cửu Phẩm Liên Hoa tâm, vốn là chìa khóa Phật Cảnh trong tay, sẽ có khả năng kiểm soát và thao túng toàn bộ Phật Cảnh, bao gồm tất cả sinh vật ảo, con người ảo, kiến trúc ảo và thiên nhiên ảo của nơi này, thậm chí là thao túng cả con người từ thế giới thật như bọn Bình Thường một cách gián tiếp, và giết chết họ như cách Tà Linh định làm với Bình Thường trước đó nhưng không thành.
Nói cho dễ hiểu hơn, Phật Cảnh như một trò chơi mô phỏng thế giới ảo nhiều người chơi, và người nắm giữ hạt sen là người nắm quyền điều khiển trò chơi, có quyền sai khiến mọi sinh vật ảo trong trò chơi và gián tiếp quản lý những người chơi khác. (Theo thuật ngữ game: Phật Cảnh là game online, Mai Linh, Xuất Trần... Là game thủ, Bình Thường là admin còn Tà Linh là hacker: D)
Tuy nhiên, với năng lực yếu kém hiện tại thì Bình Thường không đủ khả năng kiểm soát toàn bộ Phật Cảnh mà chỉ có thể kiểm soát một hoặc vài cá nhân ảo trong Phật Cảnh và truy ra thông tin của từng cá nhân này, và vừa rồi, Bình Thường đã truy ra thông tin về gã đàn ông che mặt, chính là Dâm Đế Truy Hương, một nhân vật ảo trong Phật Cảnh bị Tà Linh thao túng, cũng từ đó án oan của Bình Thường cũng sáng tỏ.
Kẻ gây ra vụ án hiếp dâm là Truy Hương, sau khi cưỡng hiếp Lê phu nhân và giết tri phủ Lê Thanh, Truy Hương bị Tà Linh thao túng nên đã ra tay bắt cóc Bình Thường, cải trang Bình Thường thành nhân dạng như trong lệnh truy nã rồi đặt lên giường cùng Lê phu nhân để vu oan và khiến Bình Thường suýt bị chém chết.
Thông tin này khiến Bình Thường thở phào một phen, vốn trước đó hắn còn thấp thỏm lo sợ rằng bản thân bị Tà Linh thao túng và thực sự gây ra hành vi hiếp dâm.
Bình Thường thở phào tự nhủ: “Hên là không phải mình, cầu cho những tên khốn nạn có ý định hoặc đã từng hiếp dâm phụ nữ có ngày sẽ bị liệt dương!” (Nghĩ đến đây Bình Thường không hiểu sao giữa hai chân mình có cảm giác nhồn nhột)
Ngoài thông tin về Truy Hương, Bình Thường còn biết thêm về trạng thái của những người thật tiến vào Phật Cảnh, những người này khi tiến vào Phật Cảnh sẽ rơi vào một trạng thái gọi là Vô Minh, trạng thái này khiến cho họ tin tưởng rằng những gì đang diễn ra trong Phật Cảnh này đều là sự thật, và để giữ bí mật về Phật Cảnh nên nếu có ai vô tình phát hiện ra Phật Cảnh là giả thì sẽ bị tổn thương não bộ, nhẹ thì quên đi ký ức trong Phật Cảnh, mạnh thì quên sạch ký ức và thậm chí là chết não.
Bình Thường suýt chết vì điều này và nhờ có hạt sen vàng nên lần sau vào lại Phật Cảnh thì hắn đã hoàn toàn kiểm soát được tâm trí bản thân.
Nhưng bọn Mai Linh, Xuất Trần không như vậy, cho nên Bình Thường đã từ bỏ ý định cảnh báo cho họ về sự thật của Phật Cảnh.
Lúc này, Dâm Đế Truy Hương đã dùng tốc độ Linh Đế vượt qua Xuất Trần và bắt lấy hai mẹ con người phụ nữ rồi lướt đi xuyên qua đám đông.
Xuất Trần tức giận đuổi theo, dù biết không phải đối thủ của kẻ bịt mặt nhưng nàng không thể khống chế tâm tình khi chứng kiến sự đau khổ của người phụ nữ và tiếng khóc của đứa bé gái, nàng nhớ bản thân cũng từng khóc như bé gái đó trong tình huống tương tự, khác ở chỗ cha nàng không phải bợm nhậu, mà là một thiên tài của Hoàng thành, Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên.
Càng nghĩ về quá khứ, cơn thù hận càng tràn dâng, Xuất Trần đuổi theo Truy Hương dù biết không đuổi kịp, đuổi đến một con hẻm vắng, cứ tưởng đã mất dấu thì giật mình thấy Truy Hương không biết vì lý do gì mà đứng sững lại.
Xuất Trần cũng dừng bước, con hẻm vắng âm u khiến nàng bắt đầu tỉnh táo lại, tỉnh vì sợ, với khả năng của đối phương, e rằng bản thân nàng cũng lành ít dữ nhiều.
Nhưng nhìn bé gái khóc muốn ngất đi như mình ngày xưa, Xuất Trần không muốn chạy, vậy nên nàng đứng yên đề phòng, hy vọng có người đến cứu giúp.
Truy Hương quay lại nhìn Xuất Trần bằng ánh mắt dâm tà, trước đó hắn bị Tà Linh kiểm soát nên đã dẫn dụ Xuất Trần đến con hẻm này, hiện tại không còn bị kiểm soát, máu dâm tà liền bộc phát.
Ném hai mẹ con mà bản thân Truy Hương cũng không biết hắn bắt đi làm gì sang bên, Truy Hương liếm mép dâm tà tiến từng bước về phía Xuất Trần...
“Ngươi định làm gì?” Xuất Trần biết không ổn, bước lui lại và lấy một cánh hoa Vong Ngã Bạch Liên ra ném về phía Truy Hương.
Truy Hương không né, cánh hoa đâm vào ngực hắn nhưng không có máu chảy mà cánh hoa như xuyên qua một làn khói.
“Hư hóa!” Xuất Trần kinh ngạc thốt lên, nàng làm sao ngờ được tên dâm tặc này lại là một Linh Đế lĩnh ngộ hư hóa!
Trước áp lực linh hồn mạnh mẽ của đối phương, Xuất Trần như cá trên thớt, không thể cử động mà chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn tên dâm tặc tiến đến người nàng, có lẽ, sự trong trắng của nàng sắp mất...
Chợt oạch một tiếng, từ trên nóc nhà rớt xuống một người, người này ngã bẹp xuống đất, nằm chắn giữa Truy Hương và Xuất Trần.
“Ui da...” Bình Thường đau điếng gượng dậy, hắn biết rõ vị trí của Truy Hương nên đuổi đến rồi định từ trên đáp xuống thử cảm giác làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, nào ngờ nóc nhà cao quá làm hắn té muốn gãy cổ.
“Bình Thường?” Xuất Trần ngạc nhiên nhưng không vui mừng, nàng vốn xem thường Bình Thường, nàng cho rằng hắn nhờ quan hệ mờ áo với hộ pháp Vô Thanh nên trở thành đệ tử chân truyền, mà dù hắn có là thiên tài thật sự cũng không thể chống lại Linh Đế biết hư hóa...
Lúc này, Truy Hương đang nổi hứng bị phá ngang liền tức giận lao đến định giết Bình Thường: “Dám phá bĩnh bổn đế! Chết đi!”
BINH!
Tiếng va chạm vang lên, trong khoảnh khắc Xuất Trần tưởng rằng sắp thấy máu thịt Bình Thường văng tung tóe, thì trong đôi mắt đẹp của nàng lại trở nên kinh ngạc vô cùng khi thấy Bình Thường vẫn nguyên vẹn, còn gã dâm tặc Linh Đế trước mặt hắn khựng lại giây lát rồi văng ngược ra, tan thành bụi khói...
Xuất Trần không biết Bình Thường làm cách nào, nhưng cảnh tượng này khiến tim nàng như dừng đập...