“Cuối năm công việc bề bộn, cộng thêm điện thoại đang hỏng nên chap viết càng chậm, mong mọi người thông cảm cho em nhé.” -Slaydark
Sau khi tấn công Dương, nhóm người áo trắng đi váo một lối hang khác và tiến đến một cái hang lớn.
Tại hang này, năm người áo trắng ra tay tiêu diệt một con sâu khổng lồ.
Sau đó, cô gái duy nhất trong năm người lấy ra một khối kim loại tròn như mặt bàn, khối kim loại phát sáng và tạo ra hình ảnh ba chiều của một thứ trông như bản đồ các hang động trong lòng đất, cô gái xem xét kí hiệu trên bản đồ rồi nói: “Có vẻ như chúng ta đã tìm đúng đường, thứ kia nhất định nằm đâu đó ở quanh khu vực này. Chỉ cần xác định lại vị trí đường ống là có thể suy ra.”
Sau khi cô gái nói, một trong bốn người nam liền dùng gươm rạch bụng con sâu khổng lồ cho tinh dịch chảy đầy xuống một miệng hang, một người khác lấy ra một viên ngọc đỏ ném vào dòng tinh dịch.
Khi viên ngọc đỏ rơi vào dòng tinh dịch, trên bản đồ ba chiều cũng có một chấm đỏ hiện lên.
Chờ dòng tinh dịch ào ạt chảy xuống hang trong vài phút, cô gái nghi ngờ nói: “Có lẽ lượng tinh dịch này chưa đủ để kích thích đường ống...”
Nghe thế, một người nam khác liền lấy ra một cái bình trắng to bằng nắm tay, hắn đem miệng bình rót xuống miệng hang, tinh dịch từ miệng chiếc bình nhỏ nhoi nhưng lại tuôn ra nhiều như thác lũ.
Cùng lúc đó...
“Võ Phi Dương! Ngươi đã làm gì ta?”
Câu hỏi yếu ớt mang theo nét lo sợ của Nguyệt San như một bằng chứng hùng hồn nhất để kết tội Dương. Hắn chết lặng giữa những ánh mắt ngập tràn sát khí.
Ôm chặt Nguyệt San trong lòng, Hành Kinh nghiến răng ken két gầm gừ như muốn nhai sống Dương: “Mày là thằng hèn hạ!”
Dương cũng nghiến răng, nhưng là để chống lại cơn đau nhức do độc tố lan khắp cơ thể, thậm chí lúc này ngay cả nghiến răng hắn cũng không nghiến nổi, nói gì đến việc mở miệng giải oan cho chính mình.
Hùng Thiên Hạ cầm cây chùy to tướng chỉ về phía Dương và nói: “Tao thật thất vọng về mày, tự kết liễu hay muốn tao và Hành Kinh ra tay?”
Dương không đáp, cơn đau khiến hắn cúi gục đầu xuống cam chịu.
Khi đầu Dương cúi xuống, Lưu Các liền túm tóc kéo cho mặt Dương ngẩng lên và quát: “Thằng chó! Giết mày chỉ tổ làm người khác bẩn tay.”
Nói đoạn, Lưu Các quay sang nói với Hùng Thiên Hạ và Hành Kinh: “Xin hãy giao con chó này cho ta, ta thề sẽ khiến nó chịu đau đớn tủi nhục gấp trăm ngàn lần so với những gì nó gây ra.”
Hùng Thiên Hạ không đồng ý cũng không vội từ chối, vì gã thừa biết Lưu Các muốn độc chiếm bảo vật trên người Dương, những thứ mà không ai không thèm khát.
Dựa vào tình hình của Dương và Lưu Các, Hùng Thiên Hạ phỏng đoán rằng cả hai đã có một trận thư hùng và sau đó người bại là Dương, nhưng Lưu Các cũng bị tổn hao không ít, đây là cơ hội cho Hùng Thiên Hạ trừng trị Dương rồi tiện tay diệt luôn Lưu Các. Dù Lưu Các có là thiên tài Hùng Vương Bảng nhưng đã bị Địa Tâm Cảnh áp chế, khó mà lấy sức tàn địch cả một nhóm Linh Vương.
Nói đi thì cũng nói lại, Hùng Thiên Hạ cũng biết bản thân và đồng đội cũng hao tổn rất nhiều sau khi chiến với lũ mối cánh, cho nên gã vẫn không vội hành động vì sợ Lưu Các bỏ chạy.
Lưu Các cũng có suy nghĩ như vậy, nên hắn mới tóm Dương, chuẩn bị chặt tay Dương cướp nhẫn rồi bỏ chạy trước khi Hùng Thiên Hạ kịp hành động.
Nhưng trong khi Lưu Các và Hùng Thiên Hạ đang suy tính, cái miệng màu hồng trên trần hang đột nhiên cử động, nó bắt đầu hút lấy không khí từ bên dưới.
Hùng Thiên Hạ ngước lên nhìn cái miệng, liền giật mình nói: “Đây là ống dẫn tinh! Nguy rồi, chạy mau!”
Trong lịch sử có ghi chép về ống dẫn tinh, thứ chuyên hút lấy tinh dịch từ những tổ côn trùng lớn. Không ai biết chắc tinh dịch bị hút vào sẽ đi về đâu, nhưng những ai bị hút vào hoặc tò mò bước vào hầu như đều không còn trở ra.
Nghe cảnh báo của Hùng Thiên Hạ, tất cả người có mặt đều lập tức tìm nơi vững chắc để bám lấy, riêng Dương bị Lưu Các kéo theo ngược hướng với những người khác.
“Để hắn lại!” Thấy Lưu Các muốn trốn, Hùng Thiên Hạ quát lên và lao đến vung chùy tấn công Lưu Các.
Lưu Các tránh đòn lui ra, nhưng lực hút càng lúc càng mạnh, Dương bị hút bay lên, đồng thời bị Lưu Các nắm tóc kéo lại, trông hắn chẳng khác nào bong bóng bay trong tay người.
Lúc này Dương vẫn còn khá tỉnh táo, hắn biết đây là cơ hội thoát thân duy nhất, liền gượng dùng sức tóm bàn tay đang nắm tóc mình vặn mạnh.
Lưu Các còn bận tránh né Hùng Thiên Hạ và ngăn chặn lực hút nên không kịp phản ứng, cổ tay bị vặn khiến ngón tay hắn buông lỏng, Lưu Các thả tay khiến Dương bị hút thẳng vào miệng ống.
Một lúc sau khi Dương bị hút vào, một khối tinh dịch khá lớn từ một cửa hang bay ra và cũng bị hút vào đường ống.
Cùng lúc đó, tại nơi nhóm người Bạch Thiên Đường, chấm đỏ trên bản đồ đang vẽ ra một đường thẳng.
Cô gái liền chỉ tay khoanh tròn một khu vực quanh đường thẳng và nói: “Chắc là nằm trong khu vực này!”
Khi cô gái dứt lời, cả nhóm liền đồng loạt bước đi, mỗi người trực tiếp phá xuyên lòng đất để chia nhau đi tìm trong khu vực cô hái vừa chỉ định.
Còn ở nơi miệng ống, lực hút giảm dần rồi biến mất, bọn Hùng Thiên Hạ thở phào sau một hồi cật lực bám trụ để không bị hút vào.
Nhìn lên miệng hố, Tân Thịnh nghi hoặc: “Võ Phi Dương bị hút mất rồi... Nghe nói từ xưa đến nay chưa từng ghi nhận trường hợp nào bị ống dẫn tinh hút vào mà còn toàn mạng trở ra...”
Hành Kinh nghiến răng: “Nếu chết như vậy thì dễ dàng cho nó quá!”
Hùng Thiên Hạ trầm ngâm rồi nói: “Lịch sử không ghi nhận không cò nghĩa là không có... Biết đâu có những người tiến vào âm thầm rồi trở ra lặng lẽ không ai hay biết. Và những trường hợp này vì sao phải giấu diếm? Biết đâu là vì bảo vật hay kì ngộ gì đó...”
Nghe thế, cả bọn ngẫm nghĩ rồi hít sâu một hơi, điều này không phải không ai nghĩ đến, nhưng ống dẫn tinh quá bí ẩn nên không mấy ai dám vào, và như đã nói, hầu như tất những người dám vào đều không còn thấy trở ra.
Im lặng một lúc, Hành Kinh lại nghiến răng chặt hơn và nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Ta muốn phát lệnh truy nã Võ Phi Dương!”
“Được! Ta cũng có ý này!” Hùng Thiên Hạ lập tức đồng ý.
Lúc này, cả đội mới nhận ra Lưu Các đã thừa cơ lủi mất, nhưng vừa trải qua một trận chiến hung hiểm nên không ai còn muốn truy đuổi.
Còn Dương, bị hút vào đường ống, ý thức vẫn còn khá tỉnh táo, hắn liền gọi Hắc Phù Đổng ra. Không cần Dương ra lệnh, Hắc Phù Đổng nhanh chóng nắm rõ tình hình, hắn ôm lấy Dương và dang chân bám vào thành ống để cản bớt lực hút.
Trước đó Dương không dùng Hắc Phù Đổng là vì qua trận chiến trong tổ mối, Hắc Phù Đổng gần như cạn kiệt linh lực, Dương phải tạm thu Hắc Phù Đổng vào nhẫn không gian để hắn tự hồi phục linh lực nhờ loại hạt nhân đặc biệt. Đương nhiên còn cách khác nhanh hơn nhiều, đó là Dương truyền linh lực của mình cho Hắc Phù Đổng, nhưng lúc đấy Dương cũng không còn nhiều linh lực.
“Mẹ nó, hút gì mà hút dữ vậy!” Lực ma sát sinh nhiệt đến nóng đỏ cả hai chân, Hắc Phù Đổng bực dọc chửi thề một câu, vừa chửi, hắn vừa cong người, trên lưng mọc ra hai hàng xương đen.
Hắc Phù Đổng thả Dương lên lưng cho hai hàng xương kẹp lấy Dương, còn gã thì dùng cả hai tay hai chân bấu lấy thành ống, lực hút mạnh gây ra ma sát khủng khiếp, âm thanh chíu tai rít lên cùng bốn đường lửa dài sinh ra từ tay chân Hắc Phù Đổng.
Nhưng Hắc Phù Đổng vẫn bị hút đi.
“Không ổn rồi sếp ơi, em mỏi quá!”
Dương muốn mắng nhưng không mở miệng nổi, chỉ đành thì thào trong lòng: “Mày là người máy làm gì biết mỏi, làm biếng thì có!”
Một người một máy bị kéo đi một quãng dài, cho đến một đoạn thì Hắc Phù Đổng chợt nói: “Hình như phía trên có vết rách?”
Hắc Phù Đổng nói về vết rách ở cách một đoạn khá xa, nhưng khi hắn nói xong thì cả hai cũng vừa lúc bị hút đến rất gần cái gọi là vết rách. Dương nhìn vết rách bằng ánh mắt mơ màng, đây không hẳn vết rách, mà là vết sẹo, một vết sẹo do thứ gì đó gây ra. Từng bám lấy miệng ống nên Dương biết đường ống này cực kì cứng chắc, với linh lực bị áp chế của hắn thì khó mà xé rách nổi.
“Xé rách?” Dương sực nhớ ra một cách thoát thân, không cần phải xé rách đường ống, không cần chống lại lực hút.
Dạ Hành!
Nghĩ là làm ngay, Dương thu Hắc Phù Đổng vào nhẫn đồng thời nhắm vào vị trí phía sau vết sẹo và gượng sức để Dạ Hành.
Còn nhanh hơn cái chớp mắt, Dương biến mất khỏi đường ống.
Đầu óc choáng váng như bị búa tạ đập vào, Dương mơ hồ nhận thấy mình đã Dạ Hành vào một cái hốc nhỏ xíu, trong hốc có một bộ xương khô. Theo bản năng, Dương vươn tay chụp lấy bộ xương đem giấu vào trong nhẫn.
Và trước khi khép mắt, Dương lại nhìn thấy một người áo trắng tóc trắng đào hang bước ra, chính là kẻ đã phóng kim độc vào cổ Dương.
Kẻ áo trắng nhìn vào vị trí trước đó có bộ xương đã bị thu vào trong nhẫn, dựa vào dấu vết để lại, hắn biết chắc rằng Dương đã lấy bộ xương.
“Đó không phải thứ mà chủng loài hạ đẳng như ngươi nên lấy...” Gã áo trắng nói với giọng như không ra hơi, tay gã hiện ra một thanh kiếm uốn lượn như rắn, gã hướng Dương tiến đến.
Rồi Dương bất tỉnh.
Khối Lục Diện trên cổ Dương lóe sáng, một bóng người thướt tha hiện ra chắn giữa Dương và gã áo trắng.
Thấy Ngân Hà xuất hiện, chất độc trong người nàng đã giảm đi nhiều, gã áo trắng nheo mắt thì thào: “Cửu Huyền! Lẽ ra lúc đó ta nên đưa cả ngươi lẫn Độc Hành về với Đấng...”
Ngân Hà mặt lạnh như băng đáp lại: “Lúc đó ngươi không thể, giờ ngươi càng không thể!”
Dứt câu, Ngân Hà giơ tay về phía gã áo trắng, lập tức hàng chục mũi tên ánh sáng hiện ra bắn thẳng về phía gã.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Dương mở mắt tỉnh dậy, hắn nhận ra mình đang nằm trong gian phòng bên trong khối bảo vật Lục Diện.
Dương ngồi dậy, cơ thể hắn đã khỏe hẳn, những vết thương trên cơ thể đang lành, quần áo sạch sẽ.
Nhưng Dương không thấy Ngân Hà. Hắn nhớ lại khoảnh khắc trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng kẻ áo trắng đã hạ độc mình trước đó. Dương nhanh chóng suy đoán ra rằng có thể lúc đó Ngân Hà đã xuất hiện và cứu hắn...
Địa Tâm Cảnh giờ đây mọc lên một khu chợ tấp nập, là nơi người luyện hồn tập trung để mua bán tinh dịch, trao đổi bảo vật, nghe ngóng tin tức, tìm bạn đồng hành, tìm tổ đội hoặc đơn giản là đến để nghỉ ngơi giải trí.
Trong một quán cà phê, người người đang truyền cho nhau nghe những tin tức nóng hổi.
“Nghe nói Hắc Vũ Tiên Long sàm sở Thu Giá Nguyệt San, bị Thiên Hạ phát lệnh truy nã với giải thưởng cao ngất!”
“Xời! Làm to chuyện! Chỗ tao đầy đứa sàm sỡ bị phạt có hai trăm ngàn.”
“Chỗ mày ở đâu vậy, nói để tao mang theo hai trăm đi trải nghiệm thử cho biết.”
“So sánh thế mà được, thử mày sàm sỡ vợ mấy gã tay to xem có hai trăm không hay chết lúc nào không hay! Lại nói người Hắc Vũ Tiên Long sàm sỡ là mỹ nữ thiên tài Hùng Vương Bảng, là hôn thê của Độc Quyền Hành Kinh, không bị truy sát mới là lạ!”
“Nhưng không chỉ Thiên Hạ truy nã, ngay cả tổ chức bí ẩn Bạch Thiên Đường cũng đang phát lệnh truy nã Hắc Vũ Tiên Long!”
“Thật sao? Tại sao chứ?”
“Nghe nói trong Bạch Thiên Đường có thành viên nữ!”
“Móa! Thằng Hắc Vũ Tiên Long này chơi lớn vậy? Sàm sỡ nữ thiên tài Hùng Vương Bảng, sàm sỡ cả nữ cao thủ Bạch Thiên Đường! Máu dâm dê thật là ghê gớm!”
“Ừ, người ta đang đổi biệt danh mới cho hắn là Hắc Vũ Dâm Long, vì giải thưởng của Thiên Hạ lẫn Bạch Thiên Đường đưa ra quá cao, cộng thêm thông tin tiết lộ hắn có Thần Bảo cùng nhiều Thánh Bảo trong người nên cả Địa Tâm Cảnh đang ráo riết săn tìm.”
“Chưa hết đâu, Thiết Công Tử và Bảnh Công Tử cũng đang truy lùng Hắc Vũ Tiên Long, nghe nói giải thưởng đưa ra là phiên bản nâng cấp siêu hạng của Truy Ảnh 800 Mã Lực.”
“Nhưng nghe nói Võ Phi Dương bị hút vào ống dẫn tinh rồi, còn sống sót trở ra hay không cũng là một vấn đề.”
Lúc này, một người từ ngoài bước vào quán liền mở miệng lên tiếng: “Có tin mới nữa nè, mọi người biết Âm Vương chứ?”
“Âm Vương? Là kẻ từng đánh bại Lục Tử Văn Minh đấy hả?”
“Đúng vậy, hắn từng xuất hiện trong chiến trường Lê - Mạc, tự xưng là Vua Âm Binh, tuổi còn trẻ mà tu luyện linh lực hệ Tử Vong cực kì lợi hại, đánh bại Lục Tử Văn Minh trong chiến trường Lê - Mạc. Cũng nhờ thành tích này nên hắn được đề cử trở thành một trong các ứng cử viên Hùng Vương Bảng với biệt hiệu Âm Vương.”
“Từ khi chiến trường Lê - Mạc sụp đổ thì không thấy hắn xuất hiện nữa.”
“Phải, nhưng hắn đã tái xuất, ngay trong Địa Tâm Cảnh này, và đang càn quét các tổ côn trùng lớn nhỏ.”
“Một mình hắn?”
“Phải, một mình, nhưng cùng với một đội quân âm binh gồm toàn những xác côn trùng cấp Vương!”