“Con mẹ nó! Thật là tức chết tao mà!”
Long Ngạo cay cú liên tục giậm chân, nghiến răng ken két, hắn cũng chủ tu Lôi hệ, cha hắn đã dành riêng cho hắn một viên Lôi tinh thạch biến dị mạnh mẽ gọi là Hoàng Kim Ngạo Lôi, nhưng không cho Long Ngạo dung nạp liền mà yêu cầu luyện đến Linh Tá, kết hợp với trợ lực của cha và ông nội mới được phép dung nạp, còn hiện giờ chỉ dùng Lôi nguyên tố thông thường. Thế éo nào một thằng ất ơ lại nói là nó dung nạp bằng Lôi thú hồn tâm mà lại ra Hắc Ma Đế Lôi, còn trong 1 năm thành công khống chế?
Theo Long Ngạo biết, muốn có nguyên tố biến dị chỉ có 3 cách, 1 là dung nạp bằng tinh thạch mang nguyên tố biến dị đó, cách 2 là trực tiếp thu phục dạng biến dị đó ngoài tự nhiên, cách 3 là dung nạp hồn tâm của linh thú tu luyện nguyên tố biến dị đó. Nhưng đối với cách 3 thì tuyệt không có khả năng dung nạp ra Hắc ma đế lôi, bởi vì không có loại linh thú nào mang loại lôi đình bá đạo này trong linh hồn. Long Ngạo nghĩ chỉ có khả năng là Dương đang nói láo để trêu tức hắn, nhưng Hắc ma đế lôi trên tay Dương thì là thật!
Đừng nói là Long Ngạo, ngay chính bản thân Dương cũng không biết tại sao lại lòi ra Hắc Ma Đế Lôi, càng không nghĩ rằng bản thân 1 năm thu phục được tia lôi đình bá đạo này là một khoảng thời gian ngắn đến nghịch thiên! Tuy Linh Đế Long Chúc Lôi mất vài năm để thu phục một tia Lôi biến dị thông thường là do trong linh hồn hắn đã có vài tia khác mạnh tương đương, bọn lôi đình kêu ngạo không ai nhịn ai nảy sinh xung đột nên mới cần thời gian lâu như vậy, nhưng nếu là Hắc Ma Đế Lôi thì Linh Đế mất vài năm mới có thể thống trị hoàn toàn là sự thật!
Thấy Long Ngạo tức tối giẫm đạp như đứa trẻ hư bị giành mất đồ chơi, Dương đứng nghệt mặt ra, trong lòng thầm mắng: “Không phải mày lại đây kiếm chuyện sao? Giờ lại làm như tao cướp của ông nội nhà mày không bằng!”
Dương cười cười hỏi My và Nguyệt: “Nhìn thằng Long Ngạo tức lên cũng hơi hơi dễ thương nhỉ?”
“Dễ thương cái mả mẹ mày!” Long Ngạo thẹn quá mắng, rút ra một cây thương dài màu vàng kim đâm tới chỗ Dương.
Choang!
Dương đã thủ sẵn, liền giơ cây ba ton lên cản đòn, không ngờ cây ba ton chịu không nổi lực bị vẹo xuống, không gãy lìa nhưng cũng thành vô dụng.
“Tiên Bảo hạ cấp!” Dương vừa lui ra sau vừa nói, My và Nguyệt hai bên yểm trợ.
Long Ngạo không đáp, hất đầu ra lệnh cho hai tên cận vệ: “Hai ngươi cản trở hai đứa con gái, không cần quá tốn sức, thằng con hoang này để ta xử!”
“Vâng!” Hai tên đồng thanh đáp, theo Long Ngạo phóng tới tấn công nhóm Dương.
“Cẩn thận!” Dương quát lên, đồng thời tay vận Hắc ma đế lôi đỡ thấy một thương từ trên bổ xuống của Long Ngạo, tuy cản được nhưng hai tay hắn cũng tê rần vì dư chấn.
Lợi dụng uy thế của Tiên Bảo hạ cấp Hoàng Long thương, cùng với Long tộc thương pháp uy mãnh, Long Ngạo liên tục xung kích đánh lùi Dương.
“Mẹ nó! Lợi hại thật!” Dương bị đánh đến hai tay tê dại, tuy có Hắc ma đế lôi hỗ trợ nhưng thực chất với linh lực Linh Úy cấp 8, Hắc ma đế lôi không thể nào phát uy được uy lực bá đạo vốn có.
Dương trong lòng phân tích tình huống, thương pháp ngàn vạn năm truyền thừa của Long tộc quả thật lợi hại vô cùng, tấn công điên cuồng khiến đối phương chỉ còn cách chống đỡ mà lại không lộ chút sơ hở nào, trừ khi đang tấn công mà bị kẻ khác đánh lén sau lưng.
“Sau lưng!” Dương lóe lên ý tưởng, liền đồng thời vận Lôi linh lực xuống hai chân, xoẹt một cái đã né được một thương và bắn ra sau lưng Long Ngạo.
Binh! Xoẹt xoẹt!
Trong chớp mắt, tay Dương tụ một nắm hắc lôi đấm mạnh vào lưng Long Ngạo, làm chỗ áo của hắn thủng một lỗ lớn, nhưng Long Ngạo vẫn đứng yên!
“Tiên Bảo phòng ngự!” Dương nói, phát hiện ra trong chỗ áo rách của Long Ngạo có một lớp phủ kim loại không chút sứt mẻ.
Long Ngạo cười khinh khi, xoay người đập ngang một thương vào bụng Dương.
Binh!
Dương bị một thương đánh thẳng vào bụng, dù kịp đưa một ít linh lực lên phòng ngự nhưng vẫn bị chấn thương, lui ra sau mấy bước rồi khụy xuống. Hắn có một mảnh Phù Đổng Thiên Vương giáp bảo vệ, nhưng mảnh giáp nhỏ này chỉ đủ sức bảo hộ cho một đòn chí mạng nên Dương tuyệt đối không dùng với Long Ngạo, bởi vì còn có một giao long cấp vương đang nằm phía xa.
Đánh được một đòn đau điếng vào bụng Dương, Long Ngạo khoái trá chỉ mũi thương vào mặt Dương và nói: “Sơ hở sau lưng? Mày nghĩ ra thì Long tộc không nghĩ ra sao?”
“Mẹ kiếp!” Dương ôm cái bụng đau nhói thở hồng hộc, tay vận lực định dùng Cuồng đấm cho Long Ngạo một trận, nhưng lại nghĩ ngoài bộ giáp, Long Ngạo còn có khả năng cao sẽ mang theo vảy Long thần, muốn dùng Tiên Long hóa thì sau đó lại không còn sức đánh với bộ xương giao long kia.
“Mẹ kiếp? Muốn gặp mẹ sao? Ừ quỳ xuống lạy anh 100 lạy, anh cho mày về Long thành gặp mẹ lần cuối!” Long Ngạo khoái trá nói, thực tế hắn biết Dương còn khả năng Tiên Long hóa nhưng hắn không sợ!
“Mẹ tao, tao muốn gặp là gặp! Cần gì phải xin mày?”
“Muốn gặp là gặp? Ha! Ha ha!” Long Ngạo cười to: “Đừng nói là mày, cha mày có sống lại cũng không thể gặp Diễm!”
“Tại sao?”
“Tại vì! Diễm đã bị phong ấn trong cấm địa của Long tộc!”
Dương trợn mắt: “Tại sao lại bị phong ấn? Mẹ ta làm sai chuyện gì?”
Trong lòng Dương dâng tràn cảm giác thương nhớ, đây không phải là cảm giác thương nhớ vì tình yêu hay tình dục, mà hoàn toàn xuất phát từ tình mẫu tử! Đúng! Linh hồn Dương là một lão già 69 tuổi từ thế giới khác, nhưng cơ thể, não bộ là của Võ Phi Dương chân chính. Sống mấy năm trong cơ thể này, linh hồn Dương đã hòa hợp với cơ thể Phi Dương, cảm xúc, suy nghĩ và hành động của hắn cũng bị những ký ức ngủ yên trong não bộ Phi Dương ảnh hưởng, khiến nhiều lúc Dương còn nghĩ mình chính là Võ Phi Dương!
“Mẹ mày làm sai chuyện gì? Nàng ta phản bội gia tộc, đi kết hôn với loài người hạ đẳng! Nể tình là công chúa nên Long tộc mới cho nàng ở lại nuôi mày 13 năm, sau đó liền về cung nhận tội, giam cầm vĩnh viễn!”
Tim Dương như muốn rụng rời, một Linh Đế như mẹ nếu muốn bỏ trốn thì Long tộc dễ dàng bắt được sao? Rõ ràng là nàng vì tương lai tự do của hắn, vì 13 năm nuôi dưỡng hắn trong yên bình mà chịu giam cầm cả quãng đời còn lại! Đây là tình yêu cỡ nào? Đây là tình thương cỡ nào?
“MÀY NÓI LÁO!” Dương tức giận gầm lên, My và Nguyệt đang đánh với hai tên cận vệ nghe tiếng gầm liền lo lắng nhìn sang.
“Tao không nói láo! Từ khi mày nhập học đến giờ có gặp Diễm lần nào chưa?”
“Google! Nói cho tao biết Diễm đang ở đâu!” Dương tức giận tra khảo Google.
“Ở nhà!”
“NHÀ NÀO!” Dương gầm lên thành tiếng.
“Long cung - Long thành!”
“Mẹ ta ở đó làm gì?”
“Bị phong ấn trong cấm địa, chờ ngày phế bỏ linh lực rồi đem gả cho Long Ngạo!”
“CON MẸ MÀY SAO KHÔNG NÓI SỚM!” Dương mắng luôn Google.
Long Ngạo tưởng Dương mắng mình, càng khoái trá trước cơn tức giận của Dương, châm dầu vào lửa: “Cho mày biết, không lâu nữa, các trưởng lão sẽ đem linh lực của Diễm phế bỏ, sau đó cho tao cưới nàng! Khi đó mày sẽ có một đống em trai em gái toàn là Long thể bá vương nhé!”
Long Ngạo nói chính là suy nghĩ của hội trưởng lão Long tộc, những lão già cố chấp vẫn không tin rằng Long thể bá vương sinh ra là do Long thể - Nhân cốt, mà lý giải rằng Dương có Long thể bá vương là nhờ Diễm có Long thể hoàng gia, tương tự Long mẫu Thần Long có Long thể hoàng gia sinh ra Lạc Long Quân có long thể bá vương. Vì lẽ này đên bọn trưởng lão quyết định đem Diễm gã cho Long Ngạo, cho hai Long thể hoàng gia kết hợp để hy vọng sinh ra Long thể bá vương chân chính thuộc về Long tộc. Mà muốn làm điều này thì một là tự Diễm chấp nhận, hai là cưỡng ép bằng cách phế bỏ tu vi của nàng!
Lúc này, đã có thêm vài người xuống được tầng 3, cả bọn tiến lại chỗ bộ xương quan sát, thấy có đánh nhau nên nấp xem.
“Tên kia chẳng phải Hoàng gia kim long - Long Ngạo, hạng 6 Tân Tinh bảng sao?” Một người nói.
“Hắn đang bắt nạt ai kia? Mà hai cô nàng kia xinh quá, trông quen nhỉ?”
“Ừ hình như là hai tiểu mỹ nhân của học viện Nữ Thần!”
Dương đang tức sôi máu, lạnh lùng đứng dậy, vận Tiên Long hóa.
Quả cầu bóng tối bao trùm Dương rồi tan biến, lộ ra một cơ thể bọc vảy rồng đen, đôi cánh bóng tối xòe ra oai nghiêm cùng chiếc đuôi sắc nhọn ngoe nguẫy.
“Đó... Đó là... Hắc vũ tiên long?” Một tên đang nấp xem run run nói.
“Chính là hắn! Biến mất ba năm, không ngờ lại gặp ở đây!”
Long Ngạo nhếch miệng: “Hắc Vũ Tiên Long thì đã sao! Cũng chỉ là Long hóa cấp độ 1! Cho mày biết, anh đã có thể Long hóa cấp độ 2 rồi!” Nói xong, Long Ngạo vận lực, lớp vảy óng ánh hoàng kim dần lộ ra, lần này không chỉ bao bọc ở ngực, tay chân mà còn bọc kín người, cả đầu cũng được bọc trong một chiếc mũ oai nghiêm, hai chiếc sừng mọc dài ra, vảy rồng toàn thân càng thêm cứng chắc, chiếc đuôi cũng dài hơn. Chỉ nhìn thôi cũng thấy lợi hại hơn Hắc vũ tiên long của Dương và cả Bạch long bá vương của Sùng Hạo, vì cả hai đều mới Long hóa cấp 1.
“Cấp 2 thì sao? Dù max cấp tao cũng giết!” Dương nói, khắp người nổi lên những tia hắc lôi cuồng bạo.
“Lôi Linh lực phóng xuất toàn thân! Mày giận quá rồi ngu sao?” Long Ngạo trợn mắt, đem linh lực phóng xuất ra toàn thân thì sẽ tăng sức mạnh lên khủng khiếp nhưng tiêu hao cũng khủng khiếp, đây còn là Hắc lôi linh lực, chẳng phải vừa vận lên là mệt xỉu liền hay sao? Long Ngạo không biết linh hồn của Dương khi đạt đến Linh Úy cấp 8 đã càng thêm khổng lồ, kết hợp với Tiên hóa thì đã trở nên lớn khủng bố.
Trong lúc Long Ngạo đang nghi vấn, Dương toàn thân chớp động bắn thẳng vào Long Ngạo, khiến hắn giật mình giơ thương ra đỡ.
Xoẹt! Choang!
Chỉ một lần va chạm, cây thương của Long Ngạo gãy đôi, chính hắn cũng bị đánh lui lại.
Xoẹt! Binh! Binh! Binh!
Cả người Dương cứ như tia chớp đánh vào rồi dội ra, làm Long Ngạo không kịp trở tay, liên tục trúng đòn, vảy rồng màu vàng kim bị đánh đến tróc ra từng mảnh.
“Thiếu tộc trưởng!” Hai tên cận vệ thấy Long Ngạo ăn hành, xông tới.
Binh! Binh! Xoẹt! Binh!
Hai tên cận vệ còn chưa kịp Long hóa, mỗi tên ăn mấy đòn liền văng ra xỉu.
“Mẹ kiếp! Sao linh lực nó dồi dào vậy?” Long Ngạo cay đắng!
Đám đang nấp xem cũng xanh mặt: “Mẹ ơi nó bá vãi! Ai cho tao biết lý do nó không được xếp trong Tân Tinh bảng coi!”
“Chắc nó mất tích đâu đó nên không ai biết thực lực! Mà xương con éo gì đây?” Một thằng đang nấp chỗ sọ đầu giao long, tò mò trèo lên vỗ vỗ cái sọ nghe bộp bộp. Chợt cảm thấy cái sọ run run liền mắng: “Đ- mẹ thằng nào lắc cái sọ!”
Vừa mắng xong, cái sọ đầu chợt bay lên làm thằng phía trên nghiêng ngả té xuống đất, cả đám chấn kinh! Bộ xương giao long đã tỉnh giấc!
GRAOOOOO!!!!!
Một tiếng gầm ghê rợn như phát ra từ quá khứ vang vọng vào linh hồn từng người, khiến Dương đang đập Long Ngạo cũng nhìn qua, bộ xương giao Long đang gượng dậy, còn một đám Linh Úy thì bắt đầu chạy loạn.
Khí thế khủng khiếp từ bộ xương phát ra đến chỗ xa như Long Ngạo cũng cảm thấy run rẫy:
“Linh... Linh Tướng?” Long Ngạo run run đoán, mình mẫy đầy máu me vì bị Dương hành hạ.
“Là Linh Vương!” Dương sửa lời Long Ngạo, bước đến chỗ bộ xương, không thèm liếc qua Long Ngạo, nói với hắn: “Tao tha mày một mạng! Về nói với ông nội mày, xong chuyện ở đây tao liền tới Long thành đòi người!”
“Đòi người? Ngữ như mày mà đòi người?” Long Ngạo cười độc địa.
Dương không thèm đếm xỉa, bước từng bước đến chỗ giao long khổng lồ đang điên cuồng gầm rú, My và Nguyệt tiến theo sau, Bảo Ngọc từ trong nhẫn bay ra ngồi lên vai hắn, tay cầm đoạn kiếm Nghịch Thiên.
“My, Nguyệt! Ta có điều này muốn hỏi hai nàng! Rất quan trọng!” Dương nói với giọng nghiêm trọng.
“Ngươi hỏi gì?” My và Nguyệt đồng thanh nói, hai nàng cũng đã nghe rõ chuyện về Diễm từ Long Ngạo nên biết trong long Dương đang có bão. Hai nàng hồi họp lắng nghe, Bảo Ngọc trên vai hắn cũng ngồi im không nhúc nhích.
“Ta muốn hỏi... Con giao long này đánh thế nào?” Dương gãi đầu hỏi, làm My và Nguyệt đơ ra, Bảo Ngọc bật ngửa té khỏi vai hắn...