Việt Nam, một đất nước bị phong ấn, trải qua bốn nghìn năm phát triển đầy thăng trầm, qua nhiều triều đại với nội chiến và thống nhất. Cho đến cuối thời nhà Nguyễn, nội chiến lại diễn ra và lãnh thổ đất liền Việt Nam lần nữa chia cắt thành 3 miền do 3 thế lực thống trị. Gồm họ Lý của Hà thành, họ Nguyễn của Hoàng thành và họ Hồ của Sài thành.
Tuy chia cắt và mâu thuẫn, nhưng giữa 3 miền vẫn có sự thông thương trao đổi về văn hóa và kinh tế, chính vì vậy mà xuất hiện một tuyến đường nối liền cả 3 miền, đi xuyên suốt đất nước, quốc lộ 1A, hay còn được gọi với cái tên khác hoa mỹ hơn, đại lộ Vô Tận.
Ở cái thế giới mạnh được yếu thua này, có giao thương đương nhiên sẽ có đứng đường, à không, sẽ có cướp đường, mà có cướp đường sẽ có hai nghề phát triển kèm theo, đó là bảo vệ và bảo kê.
Lại nói về nạn cướp đường, một trong những điểm đen trên tuyến quốc lộ 1A là đoạn đi qua đèo Hải Vân cắt ngang dãy núi Bạch Mã. Địa thế hiểm trở, rừng hoang núi vắng, lại nằm giữa hai trung tâm giao thương, du lịch là Huế và Đà Nẵng, đèo Hải Vân trở thành thánh địa cho bọn cướp lộng hành, mà khét tiếng nhất chính là băng Mắt Ngọc do tên tướng cướp Bảy Lé cầm đầu.
Thanh niên 17 tuổi khoác trên mình một chiếc áo khoác đen, mắt mang kính giả cận, bóng dáng cô độc bước đi trên cầu Hải Vân. Dưới chân là cửa biển, trên đầu là trời mây, trước mặt là rừng núi mênh mông của vườn quốc gia Bạch Mã, đôi mắt Dương sáng ngời trong thiên nhiên hùng vỹ, hóa ra, khi đi bộ, hắn mới thấy rõ đất nước này tươi đẹp biết nhường nào.
Sóng biển rì rào gọi Bảo Ngọc đang ngủ trong mũ trùm đầu của Dương tỉnh giấc, cô bé duyên dáng vươn vai rồi lơ lửng bay đến ôm vai Dương, miệng xinh vu vơ một giai điệu nhẹ nhàng.
"La là là la la lá la
La là là la la lá là..."
Giai điệu tưởng chừng như ngẫu hứng, nhưng khiến tim Dương tăng nhịp đập, hắn ngạc nhiên hỏi: “Bảo Ngọc! Ai dạy con hát bài này?”
Bảo Ngọc tròn mắt đáp: “Con không nhớ ạ, giống như nó tự xuất hiện trong đầu con...”
Dương gật gù, trong lòng thầm nghĩ: “Chắc chỉ là trùng hợp...”
Dương tiếp tục đi, sau lưng hắn, một đoàn xe kéo linh mã và linh ngưu từ phía sau chạy đến khiến Bảo Ngọc vội trốn vào mũ trùm của Dương, tinh linh là loài cực hiếm, nếu bán sẽ rất được giá nên Dương dặn dò cô bé ẩn nấp để tránh gặp phiền phức lớn.
Linh mã, linh ngưu giống như ngựa, trâu bình thường nhưng biết dùng linh lực nên rất khỏe, tốc dộ di chuyển nhanh nhưng rất êm ái, không gây động đất mạnh như trâu ngựa bình thường. Đoàn xe gồm một xe lớn do linh ngưu kéo để chở hàng hóa, một xe khác kiểu dáng sang trọng để chở người do linh mã kéo, kèm theo một đội người hộ tống, đa số là Linh Tá và ít Linh Úy. Đừng hỏi tại sao làm bảo vệ mà toàn Linh Úy, Linh Tá, bởi đơn giản là vì Linh Tướng trở lên mấy ai thèm đi thèm làm bảo vệ giá rẻ.
Đoàn xe chạy đến ngang Dương, một người cưỡi ngựa dẫn đoàn, trông chừng 40 tuổi, phóng khoáng gọi Dương: “Anh bạn trẻ! Có muốn quá giang một đoạn không?”
Dương cảm kích đáp: “Dạ không, em cảm ơn ạ!”
Gã đàn ông dừng ngựa lại nói: “Chắc không đấy? Đoạn này rất nguy hiểm, Linh Úy cấp 1 như cậu đi một mình dễ thành mồi ngon cho bọn cướp lắm! Cứ theo ta, không lấy phí đâu mà ngại!”
Từ cấp Linh Vương trở lên có thể luyện một kỹ năng đặc biệt để che giấu cấp bậc thật sự, khiến người khác cảm nhận được mức linh lực yếu hơn so với thực lực bản thân. Nhưng Dương là Linh Tá, sở dĩ gã đàn ông kia cảm nhận được Dương chỉ là Linh Úy cấp 1 là nhờ một loại Bảo Vật đặc biệt mang hình dáng một chiếc đồng hồ mà Dương mang trên tay, đây là hắn dựa vào Google để chế tạo.
Sau cuộc so tài với Sùng Hạo ở đảo Cát Bà, Dương được Hồng Ảnh đến đón về. Thêm một thời gian thì Hồng Ảnh lại đuổi Dương đi, cho hắn bắt đầu hành trình du ngoạn và rèn luyện trên đại lộ Vô Tận này.
Thấy sự nhiện tình và chân thành của người đàn ông, Dương có chút cảm động nên quyết định quá giang một chuyến để đỡ mỏi chân sau chặng đường dài.
“Vậy em xin phép quá giang một đoạn ạ...”
“Cứ vô tư, lên ngồi tạm trên xe chở hàng nhé.”
“Vâng!”
Vậy là Dương theo chỉ dẫn ngồi lên cạnh người đánh xe chở hàng, vừa đặt mông ngồi xuống thì có giọng đàn ông trong xe chở người bực dọc quát ra: “Lề mề quá! Cứ gặp bọn ất ơ là dừng lại cho quá giang thì đến bao giờ mới đến Sài thành?”
Lại gặp dân khó ưa, nhưng đành vậy, không có vai phản diện thì hành trình này trở thành hành trình quảng bá du lịch mất rồi. Nghĩ thế nên Dương mặc kệ, cứ ngồi lỳ trên xe dù biết người kia có ý đuổi mình.
Người đàn ông đi đầu nói: “Ông chủ đừng nóng, chúng tôi đi nhanh hơn một chút để bù lại là được chứ gì!”
Vậy là đoàn xe tiếp tục đi, người lái xe hàng vừa nắm dây dắt trâu vừa bắt chuyện với Dương: “Nhóc con, nhìn cậu chỉ khoảng 18 tuổi là cùng, vậy mà đã đột phá lên Linh Úy, chắc cũng là đệ tử của bang phái hoặc học viện nổi tiếng nào hả?”
Dương đáp: “Vâng, em vừa tốt nghiệp học viện Sông Hương, nay định ra ngoài du ngoạn một chuyến.”
“Học viện Sông Hương? Hình như ở Trung Bộ này chỉ đứng sau học viện Cố Đô nha. Ta tên Phan Văn Bắc, còn người dẫn đầu tốt bụng kia là trưởng đoàn hộ tống, ảnh tên Bảo Tuấn, còn cậu tên gì?”
“Em tên Lâm Việt Dương ạ!” Dương đáp, không dùng tên Võ Phi Dương mà dùng tên thật của hắn ở thế giới cũ.
Bắc gật đầu: “Tên hay nhỉ! Lâm Việt Dương, Lâm Việt... Dâm Liệt... À mà thôi! Dám một thân một mình đi qua đoạn đừng này, cậu cũng liều thật.”
Dương khiêm tốn gãi đầu: “Thật ra em cũng sợ, nhưng mang rất ít tiền nên nếu lỡ bị cướp cũng không mất mát nhiều...”
“Cậu ngây thơ quá! Bọn cướp không tốt bụng đến mức cướp xong rồi cho cậu an toàn rời đi đâu! Hoặc là bắt cóc tống tiền, hoặc là giữ làm khổ sai, thậm chí người đẹp trai ngời ngời như cậu còn rất có khả năng bị bắt làm nô lệ tình dục cho bọn biến thái, khi đó thì mông xinh hé nụ hồng xinh nhé!”
“Ách!”
Dương chỉ nghĩ sơ đã thấy thốn thốn thối thối rồi. Bắc cũng nói nhỏ cho Dương biết chủ đoàn xe là một lão thương gia hạng trung bủn xỉn xấu tính tên Thanh, quê ở Nam Bộ nhưng ra Bắc Bộ lập nghiệp, nay lại muốn cùng vợ và con gái trở về quê nên thuê đoàn hộ tống đưa về.
Còn tại sao phải vận chuyển bằng xe hàng mà không dùng đến nhẫn, đây là vì không gian trong nhẫn có giới hạn, và sức chứa càng cao, giá cả càng đắt đỏ, loại rẻ nhất chỉ có sức chứa khoảng một mét khối cũng có giá đến hàng chục triệu đồng. Dương vẫn dùng chiếc nhẫn do Mộng tặng, nhưng không biết rằng, để có một chiếc nhẫn với sức chứa bằng cả một căn phòng này, Như Mộng đã phải “chà đồ nhôm” đem tặng hắn, bị ông nội Hoa Thiên Lý mắng cho một chập.
Cũng có những loại nhẫn hàng lỗi giá rẻ, nhưng rất dễ hư hại, không gian không bền vững, dễ làm hỏng đồ vật trong nhẫn, bảo mật không an toàn và khả năng lưu trữ cũng tồn tại rất ít ngày, giống như loại nhẫn mà Dương được phát trong cuộc thi Thợ săn linh thú.
Qua cầu, đi thêm một đoạn là đến hầm Hải Vân, đường hầm xuyên núi này bị băng cướp Mắt Ngọc chiếm đóng, tên trùm Bảy Lé có mặt thường xuyên cho nên chỉ có những thế lực mạnh mới dám qua, còn đoàn xe cùng Dương chọn đi đường đèo Hải Vân, tuy xa hơn nhưng lại ít khả năng đ-ng phải cao thủ hơn.
“Anh em tập trung cao độ, chuẩn bị tinh thần chiến đấu! Qua chặng này đến Đà Nẵng là có thể thoải mái hơn rồi!”
“Rõ!”
Bảo Tuấn nhắc nhở, nhóm bảo vệ đồng thanh hô to, gươm giáo sẵn sàng chiến đấu.
Dươn tò mò hỏi Bắc: “Anh Bắc, chỗ này gần Hoàng thành mà giặc cướp lộng hành, sao Hoàng thành không phái cảnh sát đến dẹp loạn ạ?”
Bắc lắc đầu: “Đúng là thanh niên mới ra trường có khác, cho cậu biết, bọn cướp này có bảo kê cả thôi, hơn nữa, hầu hết bọn chúng sẽ cướp theo vùng miền, nghĩa là người có chứng minh thư Trung Bộ thì chỉ bị thu phí đường bộ, còn người của Bắc Bộ hay Nam Bộ thì chúng thoải mái cướp bóc, thậm chí còn được Hoàng thành động viên, ba miền trông ra thì có vẻ đang hòa bình nhưng thực chất là họ chiến tranh bằng kinh tế.”
“À...”
Quả thật là cướp bóc lộng hành, đoàn xe vừa đến chân đèo thì có một nhóm ba người đàn ông hung tợn ăn mặc lòe loẹt, tóc bù như chó xù chặn đầu xe. Cả ba tên đều là Linh Tá cấp 5, buộc đoàn xe phải dừng lại đề phòng.
Tên cầm đầu xem xét đoàn xe rồi khoanh tay cười: “Hà hà, xe sang nha! Là người từ đâu tới, khôn hồn thì giao nạp 2 triệu đồng tiền phí qua đường, còn không thì nạp mạng!”
Bảo Tuấn bước xuống ngựa, nhìn bọn cướp rồi đáp: “Buồn cười! Cả ba ngươi chỉ là Linh Tá cấp 5, lấy tư cách gì mà đe dọa bọn ta?”
Tên cướp cầm đầu cười to: “Ha ha! Ngươi chưa nghe danh băng Hắc Ka Tê chúng ta sao? Đánh không lại thì liều chết, một mình ngươi là Linh Tá cấp 6, khi chúng ta tấn công liều chết thì ngươi đủ sức bảo vệ những kẻ khác sao?”
Nghe danh Hắc Ka Tê, Bảo Tuấn nghiến răng nói: “Chờ ta hỏi ý!” Sau đó Tuấn đến chỗ ông chủ Thanh hỏi ý.
Chỗ xe hàng, Bắc giới thiệu cho Dương biết: “Mẹ kiếp, mới lên đèo đã gặp bọn khét tiếng này! Bọn chúng là băng Hắc Ka Tê, một nhóm đàn em của băng Mắt Ngọc, tên băng là viết tắt tên ba thành viên gồm Hợi, Khùng và Tê Tê, bọn này dù gặp đoàn yếu hay mạnh hơn mình một chút đều đòi tiền bảo kê, không cho thì chúng sẵn sàng liều mạng.”
Lúc Bắc nói với Dương xong, từ trong xe, lão Thanh quát ra: “Không! Nhiệm vụ của các cậu theo hợp đồng là hộ tống tôi đến nơi an toàn, còn gặp cướp thì nộp tiền bảo kê hay đánh nhau là chuyện của các cậu!”
Loại xe chở người này khá giống xe hơi nhưng được ngựa kéo, cửa kính trong và có rèm che kín, lúc Dương nhìn sang thì thấy một gương mặt thiếu nữ xinh đẹp kéo rèm tò mò nhìn ra, sau đó liền che lại, nhưng dường như không thoát được ánh mắt của một tên bọn cướp, hắn liền thì thầm gì đó vào tai tên cầm đầu, tên cầm đầu nghe xong liền hé một nụ cười dâm dục.
Bảo Tuấn sau khi bị lão Thanh từ chối chi tiền, liền nhìn sang đám anh em bảo vệ, cả đội có tám người, hai Linh Úy cấp 10, ba Linh Tá cấp 1, một Linh Tá cấp 3 và một Linh Tá cấp 4, chỉ có Bảo Tuấn là Linh Tá cấp 6.
“Anh Tuấn! Dù anh quyết định thế nào thì bọn em cũng theo anh!”
Bảo Tuấn là người hào phóng, lại sống tình nghĩa nên đám anh em rất tôn trọng, sẵn sàng liều chết nếu Bảo Tuấn ra lệnh. Nhưng mỗi người đều còn vợ con để lo, Tuấn đành quyết định lấy tiền túi ra giao cho bọn này để anh em được an toàn.
Tuấn bước đến đưa cho tên cầm đầu hai triệu đồng tiền mặt.
“Tốt!” Tên Tê Tê cầm đầu cẩn thận nhận tiền cho vào túi, nhưng sau đó lại nói: “Mà khoan đã! Gọi tất cả người trong xe ra đây, ta nghi là có tội phạm bị truy nã!”
Tuấn nhướng mày: “Thì sao? Mày là cướp chứ đâu phải công an?”
Tê Tê đáp: “Ô! Cướp cũng có đạo lý của ăn cướp chứ! Ta chỉ lấy phí đường bộ, còn tội phạm thì ta vẫn phải bắt vì dân vì nước! Bọn ta đứng đây, chỉ cần gọi tất cả người trong xe ra cho ta xem mặt, nếu không phải thì lập tức thả đi, thế nào?”
Từ trong xe, lão Thanh béo lùn ngạo nghễ bước ra, tuy hơn 50 tuổi nhưng lão chỉ là Linh Úy cấp 10, đây là tình trạng của những kẻ lười biếng, chỉ ham kiếm tiền và hưởng thụ, không thích tu luyện.
“Ra thì ra! Ông đây cóc phải tội phạm nhá! Em với con cũng ra đây cho bọn rừng rú chúng nó lác mắt!” Lão Thanh nói, mở cửa xe kéo vợ và con gái lão ra.
Dương và bọn cướp lác mắt thật, lão già béo ú ngu độn kia không ngờ lại có một cô vợ xinh đẹp tuyệt trần, nếu không biết tuổi thật thì nhiều người còn nghĩ nàng là gái đôi mươi, dù đã 37 tuổi và theo sau là cô con gái 19 tuổi xinh đẹp chẳng kém.
“Ồ! Đúng là không phải tội phạm! Xin lỗi, xin lỗi, ha ha...” Tê Tê nói với điệu cười dâm dê khó tả, nhưng sau đó hắn vẫy tay gọi đàn em bỏ đi.
Nhìn bọn cướp đi xa, vài người thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có vài người mặt nghiêm trọng hẳn lên, chỉ vì lão Thanh ngu đần muốn khoe vợ con mà nguy hiểm đã tăng lên nhiều lần.
Còn Dương trong lòng nổi lên sóng gió, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Có nên về phe bọn cướp không ta? Hay tự bắt cóc rồi hấp diêm cho gọn?”