Cả bọn D bước vô khu vực sau của công ty, đây chính là nơi diễn ra các buổi chụp hình của người mẫu ảnh, mọi thứ đều được công ty chuẩn bị đầy đủ, đội ngũ nhiếp ảnh gia đào tạo chuyên nghiệp. Các bức ảnh ra lò trên các tạp chí chỉ tốn vài ba phút chỉnh sửa ghi thêm là xong, tay nghề nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp đã chụp là không thể sai sót được, quan trọng là người mẫu trong bức hình. Tốc độ làm việc của công ty vừa nhanh lại vừa chính xác và hoàn hảo, điều này không khỏi ảnh hưởng tới các người mẫu ảnh trong công ty, đều mang tâm lý lo sợ không biết mình có làm ổn thoả mọi việc hay không, trễ tiến trình công việc thật mất mặt.
Theo mọi người thấy có vẻ nơi đây sắp diễn ra buổi chụp hình cho sản phẩm, nhãn hàng nào đó nên đang tất bật chuẩn bị phần hình ảnh, hậu trường cùng dụng cụ chụp. Do sản phẩm lần này là những chiếc đầm đôi cho phái nữ, đã có ba bốn cô người mẫu ảnh ngồi trang điểm trước trong lúc đợi, để tăng tiến độ làm việc công ty chuẩn bị cho mỗi người một nhân viên trang điểm, tất nhiên nhân viên trang điểm ở đây đích thân công ty đào tạo nên rất yên tâm ở mảng đấy. Trang điểm xong họ qua bên phòng thay đồ để thử chiếc đầm họ được giao, thử trước nếu có trục trặc gì thì sửa kịp thời không tốn nhiều thời gian. Mỗi lần chụp như vậy phải có ít nhất ba thợ chụp, ba người này sẽ chụp theo góc họ thích đến cuối cùng tổng biên sẽ tổng lại lựa ra tấm đẹp nhất, dựa trên bỏ phiếu của mọi người rồi xuất bản tạp chí đó. Công ty này đặc biệt ở chỗ là tổng hợp các ngành nghề liên quan đến ảnh, người mẫu, tạp chí, trang điểm nên rất tiện.
Bạch Dương trầm trồ, gật gù tạm hiểu cách làm việc nơi đây thông qua lời tóm tắt của Ninh. Không ngờ rằng một công ty nổi tiếng như thế mà đó giờ Bạch Dương chả để ý, hoá ra các tạp chí thời trang cô đọc cùng Bảo Bình và Yết là từ công ty này. Sau đó, chị Ninh dặn những đứa không liên quan tạm dời sang một bên của khu vực chờ, còn mình thì dẫn Bạch Dương đến gặp tổng biên. Ban đầu Bạch Dương cứ nghĩ tổng biên sẽ là một người đàn ông dày dặn kinh nghiệm, thật bất ngờ vì đây là một người phụ nữ trung niên ánh mắt đầy sự nghiêm khắc, quan sát kĩ từng người một nhắc nhở mỗi khi họ sắp phạm sai lầm. Không nghe nhầm đâu là nhắc nhở trước khi họ phạm sai lầm đó, với kinh nghiệm của mình tổng biên đảm nhận rất nhiều công việc ở đây, mọi lĩnh vực tổng biên đều nắm trong lòng bàn tay, tuy ít nhưng đủ dùng. Vì thế tổng biên quan sát kĩ chút thôi là biết được việc họ sắp làm. Tiếng nói của tổng biên không phô trương hay tung hô gì, thật chất là chỉ thua mỗi tổng giám đốc công ty.
Nhìn cô đệ tử tương lai mình cứ ngây ra đó mơ mơ màng màng về tổng biên thông qua lời kể của Ninh, Ninh nhún vai kéo Dương nhi lại gần tổng biên hơn sau đó niềm nở vẫy tay chào tổng biên, vui vẻ nói:
-Hí lô chị Di, chị Di của em mặt mày sao nhăn nhó thế thả lỏng nào chị ơi~~~
Tổng biên buông một tiếng thở dài, mắt vẫn chăm chú quan sát mọi người lâu lâu lên tiếng nhắc nhở. Tổng biên Di nghe chất giọng ngọt ngào, con nít ấy liền nhận ra ai khẽ quay sang, nhướng mày trông cau có hỏi:
-Quá nhiều thứ phải lo không cho tôi nhăn nhó là sao chứ ? Rồi cô Ninh Mia rắc rối của tôi tới đây kiếm tôi có việc gì ? Mà khoan đã....
Di bắt đầu chú ý tới cô gái tóc bạch kim sở hữu gương mặt hồn nhiên, ngây thơ không kém phần xinh đẹp. Ninh phì cười đẩy Bạch Dương lên trước mình bắt đầu giới thiệu:
-Chị Di đây là Bạch Dương, đệ tử em sắp đào tạo đó. Bạch Dương người này là Thư Di tổng biến cũng như bậc tiền bối của em đấy, em nhớ nghe lời tổng biên nha. À nhìn chị Di thế thôi chớ chị ấy hiền khô à, chưa có mối tình nào nữa...
-Này này này ! Tôi cho phép em giới thiệu tôi với người khác nhưng không có nghĩa là cà khịa tôi chuyện yêu đương nhé, em có tin là tôi đá em lên cây dừa không hả ? - Ninh chưa kịp giới thiệu hết thì Thư Di nhảy vào, lườm Ninh một cách đáng sợ làm Ninh khoá miệng mình lại, lùi một bước về sau.
Giới thiệu phải giới thiệu cho hết chứ, ai đời nào giới thiệu giữa chừng rồi thôi. Trong khi Ninh đang nói với Bạch Dương về chuyện yêu đương của Thư Di thì bị cắt ngang, dù gì đấy cũng là phần hấp dẫn nhất trong lời giới thiệu mà, chẳng qua cũng là do Thư Di không chịu kiếm tình yêu đời mình vô tình bị nói trúng tim đen thôi, Ninh có biết cái gì đâu hoàn toàn vô tội. Mà chuyện yêu đương của Di tính ra có mỗi Ninh mới dám nói thôi, mọi người xung quanh chẳng ai đủ dũng cảm hỏi thăm hay tâm sự chuyện đấy. Ninh là người cởi mở dễ tiếp xúc, quen biết Thư Di cũng vài năm nên mới dám hỏi ba chuyện đấy, sợ thì cũng sợ thiệt nhưng Ninh thấy vui là được.
Quay trở về vấn đề làm quen, Bạch Dương lúng túng không biết làm gì tiếp theo, cô nên đưa tay ra bắt tay làm quen hay cúi đầu xin Thư Di chỉ giáo, mà trong hai việc đấy việc nào làm trước. Sự lúng túng đó không khỏi không dễ thấy, chỉ cần đưa mắt nhìn mấy giây đã biết Bạch Dương lúng túng ở mức độ cao rồi. Sắc mặt Thư Di vẫn như thế, lạnh tanh không cảm xúc càng làm cho Bạch Dương rối hơn tay chân quơ lung tung. Mặc dù Ninh nhắc thầm cứ giữ bình tĩnh nhưng Dương nhi chả thể bình tĩnh nổi, cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình bình thường trở lại nhưng Thư Di bỗng đứng lên nâng cằm cô. Mặt Dương nhi từ hồng hào chuyển sang xanh xao, mồ hôi dần dần tuông ra khiến Dương bất động hồi nào chả hay, có thể là Dương không thể để ý trong tình cảnh hiện giờ. Cái trường hợp lần đầu tiên trong đời của Dương, một người phụ nữ trung niên chưa chồng con toát ra một vẻ lạnh lùng như Kim Ngưu hay Song Ngư, tự dưng tiến tới gần cô rồi còn nâng cằm cô lên phải chăng Thư Di ghim cô từ cái nhìn đầu tiên rồi ư. Bất chợt Thư Di rời tay mình khỏi cằm Bạch Dương khiến cô nàng thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn Thư Di sắc mặt nghiêm trọng hẳn ra đang lườm chị Ninh.
Thư Di khoanh tay đứng trước mặt Ninh, sát khí toả ra nồng nặc rồi mới cất giọng hỏi:
-Chẳng phải chị đã kể em nghe cuộc đời này chị hận nhất là ai rồi mà ? Bây giờ em lại làm vậy là để chọc tức chị hay là một trò đùa nghịch nào đó ?
Trên mặt Ninh hiện rõ chữ lúng túng không khác gì Bạch Dương khi nãy, Ninh đưa tay gãi một bên tai ấp a ấp úng giải thích:
-Thì em thấy...ta đâu thể bỏ phí tài năng trẻ như vậy được... cho nên là em....
-Cho nên là em dắt con của hai kẻ sát hại ba mẹ chị về đây ? Em nên nhớ một điều chị rất hận bọn chúng chứ không phải dỗi hờn một xíu như tụi em ! - Ninh quát to làm mọi người chú ý tới, hướng mắt nhìn về phía ba cô gái đang trò chuyện trong bầu không khí căng thẳng.
Nhân Mã đứng bên ngoài nhón chân lên xuống, hai tay đan vào nhau liên tục lo lắng muốn tới chỗ bọn họ xem nhưng bị Sư Tử ngăn lại, bảo rằng bọn họ chưa biết thực hư câu chuyện ra sao lại chen vô người ta nói kì lắm, ảnh hưởng đến Bạch Dương nữa. Vì thế Nhân Mã mím môi cố gắng đứng yên, quan sát tình hình, cố giữ bình tĩnh không phá hỏng tương lai của Bạch Dương.
Bạch Dương giật mình bởi câu nói vừa rồi của Thư Di, nghe sơ thôi thì cô đã đoán ra Thư Di có quá khứ không mấy vui vẻ, cái quá khứ không mấy vui vẻ đó vô tình dính dáng tới ba mẹ cô. Theo cô đoán, ngày xưa ba mẹ cô trong một vụ cướp nào đó, đã sát hại ba mẹ Thư Di và Thư Di hay tin đôi sát nhân ấy có một cô con gái tên là Bạch Dương. Nỗi hận thù gần như chiếm hết con người Di, nhận ra Ninh chẳng nói gì thêm mà mím môi nín thinh, việc thở cũng khó khăn. Ngay lúc đó Thư Di thấy được sự chột dạ ấy từ Bạch Dương khiến Di đổi hướng sang Dương, Di quát:
-Nhờ cái ơn cái phúc ba mẹ cô mà ba mẹ tôi đã mất rồi đấy, cô còn dám đưa mặt mũi tới đây để gặp tôi à ? Tính tới đây làm chuyện công cốc hay sao cô kia ? Cô tính nối nghiệp ba mẹ cô phá hoại gia đình tôi nữa sao, cô nhìn đi tôi còn một mình thôi đó không có ba mẹ bên cạnh. CÔ VỪA LÒNG CHƯA ĐỒ CON CỦA SÁT NHÂN !!!!
Con của sát nhân ? Đã được mấy tháng Bạch Dương mới nghe lại câu nói này, tim như nhói lên co thắt lại làm Dương khó chịu cắn môi. Họ nói không sai cô chính là con của sát nhân, con của cặp đôi cướp của khét tiếng hại không biết bao nhiêu người. Bị bạn bè, họ nội và họ ngoại quay lưng bỏ rơi là những tháng ngày địa ngục của cô. Tưởng rằng khi cô có một gia đình mới được pháp luật giao phó, cuộc sống cô vẫn y như địa ngục không thay đổi gì. Đi tới đâu họ đều phỉ báng cô là con của tội phạm, đáng lí ra trên đời không nên có thứ ô uế, cặn bã còn sót lại của hai tên tội phạm ác độc ấy. Không chỉ có phỉ báng mà họ còn ném đồ bẩn thỉu lên người cô, nào là rác, nào là sữa hết hạn có khi là trứng thối, biết bao nhiêu thứ dơ bẩn đáp lên người Bạch Dương hằng ngày mà nhà trường đều làm ngơ, trường học hay ở nhà mọi thứ như địa ngục, cô ước gì cô chết đi cho xong cho vừa lòng họ. Đời trớ trêu làm sao mỗi lần Bạch Dương tính tự tử thì lại có người ngăn cản, người ngăn cản chính là lũ đã chửi mắng cô, mục đích họ làm như thế là vì trả nợ cho cái nghiệp của cha mẹ cô. Trong mắt họ Bạch Dương cô chỉ là rác thải do cặp tội phạm khét tiếng ấy để lại, chừng nào cô trả xong món nợ ấy cô mới được phép chết đi nhưng khi trả xong là cuộc đời cô đã chấm dứt. Chuỗi ngày địa ngục ấy cứ trôi qua, cô cũng gần như quen việc đấy. Việc cô có thể làm trong lúc ấy là lơ đi, tối về nằm khóc suốt đêm đến độ mắt sưng lên. Mỗi tối khi cô chợp mắt cô luôn ước một điều rằng cô có thể chết đi, sinh nhật cô cũng ước mình chết đi. Bất cứ giây phút nào cô có dịp ước cô đều ước mình chết đi.
Sự đau đớn từ trong tim bùng dậy, Bạch Dương rưng rưng nước mắt cúi đầu trước Thư Di. Cô cố gắng không để tiếng khóc vang lên rồi nói lời xin lỗi với Thư Di, những việc cô chỉ biết làm bây giờ là nói lời xin lỗi, xin lỗi thay cho những việc ba mẹ cô đã gây ra. Cô hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện đã qua mà mọi người vẫn cứ nhớ, nhớ để phỉ báng mắng chửi cô, việc này làm mọi người vui chứ. Tự hỏi lý do gì đều là con người với nhau sao không thông cảm cho nhau, nơi lạnh lẽo nhất quả nhiên là lòng người.
-Mắc gì em phải xin lỗi chị ta ?
Giọng nói giận dữ ấy cất lên khiến người khác hoảng sợ nhưng đối với Bạch Dương lại là giọng nói ấm áp lạ thường. Người luôn tạo cảm giác an toàn cho cô xuất hiện trước mặt cô rồi.
Nhân Mã tức giận khi nghe lời quát ấy, không chỉ mình anh mà cả bọn đều nổi máu muốn bay tới dạy Thư Di một bài học vì dám xúc phạm Bạch Dương, có điều cả đám lại không muốn làm loạn ở đây bởi đây là nhà địch mà. Riêng Nhân Mã mất hết kiên nhẫn, vài đường hắc tuyến nổi lên có trời mới ngăn Mã lại được. Chớp mắt một cái Mã ca đã đứng trước Bạch Dương làm lũ kia ngỡ ngàng, vẫn còn tâm trạng đoán Mã là siêu nhân một phát phóng tới bên Bạch Dương. Nhân Mã siết chặt nắm đấm đến mức rỉ máu, Bạch Dương dù cho có bị nước mắt làm nhoè đi vẫn thấy rõ vài giọt đỏ thẩm từ tay Nhân Mã. Cô chợt nhận ra rằng người đứng trước cô không phải Nhân Mã thường ngày, là một Nhân Mã hoàn toàn khác so với ban nãy. Đều toả ra sự ấm áp đó nhưng lại chẳng giống nhau, bình thường đùa giỡn đáng yêu ít khi nổi nóng nay Nhân Mã đáng sợ hơn nhiều. Mã ca nhìn Thư Di bằng cặp mắt hình viên đạn, rất muốn dùng đôi tay này bóp chặt cổ cô ta, anh nói:
-Em không cần phải xin lỗi loại người này !
Thư Di cắn môi, nhìn sơ cũng biết Nhân Mã là người yêu của Bạch Dương mà không khỏi phì cười, cuộc đời này thật ngộ nghĩnh làm sao, một đứa là rác thải của thế giới này lại có được cậu người yêu nổi giận khi có người xúc phạm đến cô bạn gái mình, bề ngoài lại đẹp trai nữa chứ, cuộc sống thật quá bất công cho người tốt. Di chả thua kém gì nhìn Mã bằng nửa con mắt khinh bỉ bảo:
-Không biết đúng sai thì đừng có bênh nhóc con, người nhóc đang cô bảo vệ là con của sát nhân đấy !!!
-Là con chớ đâu phải sát nhân hoá thành đâu - Mã vẫn giữ thái độ cứng rắn ấy, chẳng bị Di làm cho lung lay - Chị mới là người sai đó, chị nên cảm thấy may vì chị là con gái nếu không tôi đã đấm nát bét cái mặt khó ưa của chị rồi.
Đây không phải lời nói đùa, Thư Di mà là con trai thì giờ này Di đang nằm dưới chân Nhân Mã bởi phát ngôn ngu ngốc ấy. Mặc dù theo chủ nghĩa hiền lành, không đánh đấm nhưng một khi chạm đến giới hạn Mã này là không yên đâu. Là con của sát nhân thì sao chứ, ba cái chuyện cỏn con ấy Nhân Mã biết từ lâu rồi không cần mọi người phải bàn tán, nêu lên chi cho mất công. Vì đối với anh chuyện đấy không quan trọng, bộ làm con của tội phạm không có quyền được sống à, làm con của tội phạm sống để trả cái nghiệp đấy ư. Những người có cái suy nghĩ đó ấu trĩ vô cùng, nói nặng thì họ chính là cặn bã của xã hội chớ không phải Bạch Dương. Giữ một thái độ bình tĩnh nhất có thể, anh hỏi:
-Chị trả lời cho tôi biết...Bạch Dương có gϊếŧ ba mẹ chị không ? Cô ấy có đụng chạm gì tới gia đình chị chưa ? Chị đã tận mắt thấy Bạch Dương gϊếŧ ba mẹ chị chưa ? Có làm ảnh hưởng suốt quá trình chị có được sự nghiệp ngày hôm nay không ? Đừng có mà vu oan cho người vô tội nữa !! Chị cũng biết cảm giác không có ba mẹ ở bên mà, Bạch Dương có khác gì chị đâu mà chị nói này nói nọ, đáng lí ra chị phải đồng cảm chớ hay là lòng người của chị bị chó gặm ?
Chợt Di có chút dao động nhẹ, cô ngẫm nghĩ lại những lời Nhân Mã vừa nói. Đúng là Bạch Dương hoàn toàn không dính líu tới vụ sát hại đó, con bé chỉ là một đứa trẻ được sinh ra đời trên niềm hạnh phúc hai tội phạm khét tiếng. Bất chợt quá khứ ùa về, trong khung cảnh kế bên Di là hai thân thể bị đâm khiến màu tuông ra, hai kẻ sát hại vẫn còn cầm dao và số tài sản họ cướp được. Người phụ nữ bỗng dưng đưa mắt lườm Thư Di làm cô run lên, môi mấp máy muốn nói gì đó nhưng quá sợ hãi lời chẳng thể cất lên. Tiếp sau đó, người phụ nữ lấy số tiền mình cướp được quăng xuống trước mặt cô, buông một lời lạnh lùng rằng hãy cầm lấy số tiền này mà sống, sống tiếp phần đời còn lại. Lý do mà người phụ nữ này không gϊếŧ chết Thư Di là vì cô ta có một đứa con gái, xinh xắn như Thư Di nên người phụ nữ lẫn người đàn ông không nỡ ra tay. Lúc đó Di cảm thấy vừa mừng vừa hận đứa con gái đôi sát nhân, bản thân từng thế không tha thứ cho đứa con gái của họ.
Bỗng chị Ninh đưa tay chắn ngang Nhân Mã, nói nhỏ kêu các sao đi về, chuyện trở thành đệ tử của chị Ninh thì chắc chắn sẽ trở thành, một khi Ninh đã quyết đừng hòng thay đổi. Bạch Dương rũ mắt xuống nắm tay áo Nhân Mã kéo về chỗ bọn trong lớp, đưa mắt hướng cửa ra hiệu đi về. Nguyên đám bấy giờ vẫn còn trầm trồ không tin người vừa rồi là Nhân Mã, đôi mắt khâm phục trước thằng bạn tính hiền khô. Phải đợi Thiên Yết hồn quay về trước mới hối thúc đẩy cả đám đi ra ngoài, bỏ lại chục đôi mắt hoang mang dõi theo bọn họ. Mọi người trong hậu trường đều ngơ ngác tự hỏi bọn kia đến đây để chọc tức Thư Di sao ? Sau đó mọi người khẽ đưa mắt len lén nhìn cảm xúc Thư Di hiện giờ. Mặt Thư Di tối lại trông vô cùng đáng sợ, vài đường hắc tuyến xuất hiện, môi bị cắn đến rỉ máu, sắc mặt này thật sự không ổn chút nào. Họ đoán với tâm trạng không tốt như thế người vô tội như bọn họ cũng bị ăn chửi, ăn mắng tệ hơn là cắt chức hay trừ lương, tốt nhất họ nên giữ im lặng chăm chú làm việc còn hơn.
Chị Ninh ấn vai Thư Di ngồi xuống, Ninh lấy ra tờ khăn giấy lau đi vết máu trên môi sẵn tay đưa cho Di một chai nước suối lạnh. Cô từ từ ngồi xuống, sắc mặt nghiêm trọng hơn cả Thư Di, cất giọng:
-Không ngờ rằng chị lại nói như thế luôn ấy !
Không đáp lại, Di im lặng ngước nhìn lên trần nhà đồng thời mở nắp chai nước. Ninh nói tiếp:
-Em chỉ muốn nhắc chị một điều, chúng ta không nên lấy tội lỗi của cha mẹ mà trút lên đầu con cái họ, như vậy chúng ta chả khác nào cặn bã của xã hội này. Lần này em không nghe chị đâu, chị biết em cứng đầu mà cho nên em sẽ đưa con bé về làm đệ tử em, dù chị có không chấp nhận em vẫn làm thế thôi. Thư Di chị suy nghĩ cho kĩ đi.
Dứt lời Ninh đứng lên rồi rời đi sang chỗ mọi người làm việc, thay Di chỉ mọi người làm. Thư Di vẫn ngồi im đó trầm ngâm suy nghĩ, suy nghĩ về câu nói của Mã lẫn Ninh, cô tự hỏi vừa rồi cô có suy nghĩ khi nói ra lời quá đáng đó không, hoàn cảnh không cha không mẹ cả hai giống nhau vậy mà còn đi quát mắng, Di không hiểu chính mình mất rồi. Bất chợt một nụ cười gϊếŧ chết bao nhiêu trái tim cánh đàn ông xuất hiện trên gương mặt trẻ trung ấy, chỉ thoáng nhìn qua là đổ gục. Nhưng nụ cười này là ý gì thì chưa ai rõ cả.
Về phía Nhân Mã, mấy sao khác liên tục khen ngợi và trầm trồ, dò hỏi xem xem đây có phải Nhân Mã hiền lành nhiều chuyện của lớp. Nhân Mã nhe răng cười anh cũng chả biết sao mình lại khác như vậy, thường thường Nhân Mã không nổi điên tới mức chửi bới, mắng người nay chắc là do Bạch Dương bị chửi oan nên Mã tức thôi. Chuyện anh sợ không phải là Bạch Dương bị người ta từ chối, tước đi quyền trở thành đệ tử của chị Ninh, mà đó chính là Bạch Dương có sợ Nhân Mã hay không. Vì hình ảnh vừa rồi hoàn toàn không giống Nhân Mã, biết đâu Bạch Dương cảm thấy sợ là không ổn tí nào, nếu Dương ám ảnh cảnh tượng đáng sợ đó Mã thề không bẻ cổ Thư Di thì không phải Nhân Mã.
Song Ngư kêu Bảo Bình lấy băng cá nhân đưa cho Bạch Dương để Dương dán vết thương trên tay Mã. Trong lúc Dương đang lau vết thương mặt Mã bỗng ửng hồng lên, Song Ngư che miệng cười rồi choàng tay qua vai Mã nói:
-Chu choa chu choa, hình như thằng bạn tôi khoái khoái chảy nước miếng hay gì nè, mặt đỏ thế ?
-Mày im đi cút về với người yêu mày đi. Đang tận hưởng mày xía xía mỏ vô tao đá á !! - Nhân Mã nhăn mặt lấy chân cố đạp lên chân Song Ngư, xui xẻo là Ngư nhanh hơn nấp sau Bảo Bình cười trêu.
Thiên Yết nhíu mày bởi hai thằng này làm trò mèo um xùm cả lên, người trong công ty ai cũng đưa mắt sang nhìn còn bàn tán. Yết vỗ nhẹ lên vai Bảo Bình, Bảo Bình hiểu ý liền lườm Song Ngư, gằn giọng:
-Anh nhoi quá có cần tối nay ra ngủ sofa không ?
-Ơ... - Song Ngư toát mồ hôi rùng mình, lắp bắp nói - Tự nhiên anh mệt quá, đuối quá, mất sức quá em ơi mình về thôi.
Kèm theo đó là hành động kéo khoá miệng, Bảo Bình chống tay ngay hông thở dài, từ khi nào Song Ngư trở thành một con người lươn lẹo như vậy.
Sau đấy mọi người cất gót đi về. Ra tới cửa người bắt xe, người đi lấy xe chở nhau về. Đột nhiên chiếc xe máy của Kim Ngưu không còn ở chỗ đậu xe, Kim Ngưu ngơ ngác vội vã tìm chìa khoá nhưng cũng không thấy đâu, rõ ràng nãy giờ chỉ có Kết đụng vào người Ngưu, trên đường đi cũng chả bị rớt chìa khoá vậy thì chiếc xe mô tô bay đâu. Sư Tử chạy đến bên bảo vệ trước cửa công ty, hỏi bảo vệ có thấy chiếc xe mô tô ở đây có bị ai lấy không. Bảo vệ đang uống tách cà phê, xoay qua chỗ đậu xe cố nhớ lại chiếc xe mô tô như Kim Ngưu miêu tả, rồi nói:
-À nãy có cậu nhóc tóc nâu đi cùng tụi em, chạy ra đây lấy xe đi rồi.
-Tóc nâu...? - Mấy sao không hẹn đồng thanh, nghiêng đầu sang một bên rồi nhìn nhau.
Tóc nâu chẳng lẽ là Xử Nữ, nếu là Xử Nữ thì làm sao cậu ta có chìa khoá để lấy xe chạy đi mất. Thiên Yết động não mãi mà không thể nào tìm lời giải đáp cho sự việc này, đành lôi điện thoại ra gọi cho Xử nhưng đáp lại chỉ là giọng tổng đài mà thôi. Kết nhi xoa xoa hai thái dương, nhìn sang Kim Ngưu thì phát hiện ra mặt Ngưu trắng bệch, cặp mắt ánh lên tia hoảng hốt kèm theo là sự bất ngờ về thằng bạn thân mình. Thấy sắc mặt Kim Ngưu lạ lạ, Ma Kết mới hỏi:
-Anh sao đó không ổn à ?
Kim Ngưu ôm mặt ngồi xổm xuống, bất lực nói:
-Thằng Xử Nữ bữa nó chôm chùm chìa khoá của tao, chắc chắn nó đi làm một chùm y chang rồi.
-CÁI GÌ !!!! - Cả đám hét lên.
-Yeahh.
-Dá hù đã quá !!!
-Xe Kim Ngưu mãi đỉnh yeahhhh.
-Ùi ui xe chạy nhanh thế.
Một giọng nói quen thuộc chứa đầy niềm vui vang lên, giọng nói được cất lên ở bên kia đường. Ngoài giọng nói quen thuộc ra còn có tiếng xe đặc trưng, loại tiếng này chỉ có mỗi xe Kim Ngưu sở hữu nên rất dễ phân biệt, dù đứng xa vẫn nghe thấy. Chính vì thế Kim Ngưu rất thích chiếc xe mô tô đó, gìn giữ nó bao nhiêu tháng ngày, từ ngày Ma Kết đồng ý cho Kim Ngưu chở là chiếc xe mô tô này ngày nào cũng được đem ra, không còn để yên trong hầm xe như trước. Chiếc xe ngoài Kết và Ngưu ra thì chưa ai được leo lên, ngay cả Xử Nữ còn bị Ngưu xua đuổi không cho leo lên xe, bởi vì mỗi lần Xử động vào thứ gì là hư cái đó và Ngưu không thích điều này tí nào. Vô tình làm cho Xử Nữ ngày đêm thèm khát leo lên chiếc xe yêu dấu của Ngưu, bằng các nào cũng phải ráng chạy một lần thôi cũng được.
Mọi người không cảm xúc nhìn ra bên đường, quả nhiên Xử Nữ đang lái xe của Kim Ngưu chạy tới chạy lui còn reo lên trong vui sướng, phải chăng đây là điều mà Xử Nữ luôn ao ước, cả bọn D suy nghĩ vậy đó. Kim Ngưu đứng phắt dậy đứng ra sát mép đường, gân xanh nổi lên anh hét:
-XỬ ! NỮ !
Xử Nữ bấy giờ mới để ý mọi người đã ra và sắp sửa đi về, khuôn mặt ngây thơ của Xử làm Kim Ngưu sôi máu não nếu không nhờ Giải và Song ngăn, không chừng Ngưu bay sang bên kia đường lôi đầu Xử về.
-Ô hello mọi người, ê Ngưu xe mày chạy đã lắm có gì cho tao mượn tiếp nha - Xử Nữ vừa lái xe vừa giơ tay vẫy vẫy nói lớn, người đi đường tuy tỏ ra không quan tâm nhưng vẫn len lén đưa mắt nhìn Xử.
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc thế kia mà Xử vẫn bình thản vẫy tay chào chủ nhân chiếc xe, đồng thời nhe răng cười cười đợi đến khi Ngưu quát lớn kêu quay về mới nhanh chóng lái xe tới chỗ mọi người. Có thể do Ngưu chiều Xử quá nên giờ Xử mặt dày còn hơn chục lớp phấn của mấy nhỏ trà xanh, bị ăn chửi bị nghiêm cấm đủ thứ vẫn ráng lấy xe người ta chạy vòng vòng. Lúc bị phát hiện vẫn ung dung chào lại, đòi mượn thêm, chưa kể chiến tích lấy chùm chìa khoá của Ngưu đem làm một cái y chang, tại sao trên đời này lại tồn tại một thằng bạn thân tay chân thoăn thoắt, hở tí trộm đồ vậy. Đương nhiên chuyện này Kim Ngưu không thể bỏ qua, Xử Nữ vừa dừng xe bước xuống đã ăn trọn cú đấm vào đầu từ Kim Ngưu, trên đầu xuất hiện quả cam màu hồng nhạt rất to.
Trái ngược với tâm trạng không mấy vui vẻ của Kim Ngưu, Thiên Yết lại rùng mình vì khoảnh khắc Xử Nữ dừng chiếc xe phân khối lớn. Đúng lúc một cơn gió thổi qua làm tóc Xử Nữ bay phất phơ, điệu cười tươi sáng trên môi kèm một cái nháy mắt mê hoặc người khác trông giống các anh trai Hàn trên phim mà Yết mê mẩn. Dáng vẻ vừa ngầu, vừa điển trai này Thiên Yết thích vô cùng, tiêu chuẩn chọn bạn trai của Yết là phải có những thứ đó. Ôi thần linh ơi Thiên Yết cô chọn đúng người rồi, ban đầu cứ ngỡ Xử Nữ toát lên vẻ đáng yêu, lì lợm nhưng trước mắt cô cũng là Xử Nữ có điều chuẩn soái ca à nha. Người ta gọi đó là nét đẹp tiềm ẩn đây sao. Thiên Yết hơi choáng váng liên tục dụi dụi mắt bởi không tin người đó là Xử Nữ, cô đặt tay lên má ngắm mãi chẳng chán, tham lam ước Xử có thân hình cao to một xíu nữa là cô đi cầu hôn Xử liền, chứ đẹp trai như này cần gì liêm sỉ nữa chớ.
-Ê Yết ổn hông đó ? Sao mặt đỏ hết lên vậy sốt à - Bạn Bình kì cục ghê người ta đang ngắm trai mà bạn chen vào, còn đưa tay lên trán người ta kiểm tra có sốt không nữa, vội nói - Ui chà Thiên Yết ơi bị sốt rồi kìa, trán nóng quá !
Thiên Yết chết mê chết mệt, tay vô thức choàng qua vai Bình làm Bình nhi có chút lo sợ, Yết nói:
-Thiên Bình ngu ngốc của tôi, em có biết rằng tôi đang ngắm mỹ nam phong cách Hàn Quốc không ? Cái nhan sắc này khiến tim tôi tan chảy nên người mới nóng đó !
Thiên Bình nhíu mày gỡ tay Thiên Yết ra, lùi ra sau một bước huỵch vào tay Sư Tử, lo lắng báo:
-Mày ơi con Yết nó chạm mạch hay gì kìa, tao sợ....!
-Nó rớt liêm sỉ rồi bé yêu không cần lo đâu, chẳng qua là lâu nay chưa kịp nhìn thấy nhan sắc hút hồn của người yêu thôi - Sư Tử không ngây thơ như Thiên Bình, cô nhìn thoáng qua là biết Yết bị gì mà tự tin phán.
Căn bệnh của Yết hiện giờ là rớt liêm sỉ, đúng thế chính là rớt liêm sỉ nên mới có các trường hợp như vầy. Bình thường Thiên Yết trùm rủ rê mấy sao nữ đi coi phim ngắm mấy anh trai Hàn, luôn miệng bảo rằng Xử Nữ không có vẻ đẹp đó hoặc là Yết chọn sai người. Thế cho nên bây giờ nghiệp quật một phát đứng ngây người ra đấy, dán mắt lên nhan sắc tuyệt đẹp của người yêu. Cứ đà này Thiên Yết quăng luôn thứ gọi là liêm sỉ vào thùng rác quá, mỗi lần hai đứa giận nhau là Yết bị u mê cái nhan sắc của Xử, nghiệp quật không chừa một ai Yết à.
=====> End chap
Mặc dù Thư Di hơi gắt gỏng một xíu nhưng chị ấy là người tốt đừng ai ghét chị Di nha, sau khi được thông não là Thư Di yêu quý Bạch Dương hơn là yêu quý chị Ninh luôn ấy. Thôi cùng đợi tiếp chap nha, chap này chưa biết ra khi nào đâu hihiii.
Mọi người nhớ để lại một vote, một ý kiến cho truyện để truyện ngày càng phát triển. Đồng thời cũng là nguồn động lực cho tụi mình ra tiếp chap nhanh hơn nữa đó. Chân thành cảm ơn mọi người !!
Ngày đăng: //
Tác giả: Ri
Nơi đăng ( duy nhất ): truyenwikiz.com