(12CS) Lớp Trưởng Và Lớp 12D

chương 25: buổi chiều vui vẻ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau những tiết học căng thẳng không kém phần vui nhộn của giờ giải lao thì cuối cùng cũng đã đến lúc học sinh ra về, trở lại với căn nhà thân yêu nơi chứa tình thương diệu kì. Hôm nay Sư Tử cùng Giải, Bình, Song ở lại trực lớp, nếu trốn sẽ có hình thức phạt cực gắt đến từ vị trí chị Yết nhà chúng ta. Thiên Bình vừa lau bảng vừa than thở vì thèm trà sữa, Sư Tử nghe muốn điếc lỗ tai trong khi đó thằng Song Tử nó đang quét lớp nghe những câu than thở đó mà như nghe nhạc vậy trời, Cự Giải bước đến vỗ vai Sư Tử, ý muốn nói rằng cố gắng chịu đi mai mốt tụi nó về hành tinh tụi nó sống rồi.

Bình nhi bĩu môi ngồi phịch xuống ghế giáo viên nói:

-Ước gì có ly trà sữa uống thì may ra còn sức

Sư Tử đi lau bàn dừng tay, giọng nói châm chọc:

-Kêu người ấy mua cho đó

Thiên Bình nhíu mài hỏi:

-Người ấy ?

Sư Tử liếc liếc qua Song Tử, với cái độ thân nhau thì Bình đoán ra được Sư muốn nói cái gì, Bình liền quát:

-Ai thèm thằng đó mua cho, thằng đó có ý sàm sỡ tui thì có, lỡ mua rồi nó bỏ gì vô rồi sao

-Này Thiên Bình bà làm gì mà gắt vậy, nói ai thế

Cự Giải đang rất bình tĩnh quét lớp bị giọng nói của Thiên Bình làm giật cả mình mém tí nữa là đập đầu vào bàn rồi, Song Tử cũng như Cự Giải hú hồn muốn rớt tim ra ngoài luôn, anh đang thắc mắc không biết thằng nào xui bị Thiên Bình chửi ghê gớm thế không biết, không bù cho nó anh đây hên lắm chưa bị Thiên Bình làm gì (Bu: =_=) . Song Tử quét xong phần của mình thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

-Ê Sư Tử có cần tui phụ gì không

Sư Tử chạy lại đặt khăn lau bàn lên tay Song Tử sẵn nắm tay Cự Giải ở gần đó rồi chạy ra ngoài cửa không quên nói:

-Làm phần của tui với Cự Giải, nhớ đưa Thiên Bình về luôn nha, bye bye hai người

Lời nói ngày càng nhỏ dần đủ biết cả hai đã cao chạy xa bay đi về rồi, chỉ còn Bình với Song ở lại, Bình thì lau hết gần cái bảng rồi nhưng do thèm trà sữa cộng đói thì cô nằm dài trên bàn giáo viên, tay liên tục lướt facebook. Song Tử chỉ trông nháy mắt làm xong phần hai người kia, anh lau luôn phần bảng còn dơ đi lại lay Thiên Bình:

-Ê ! Về thôi em y..

May mắn chưa nói được từ cuối cùng Song đã kịp ngậm mồm lại, ngay từ "em" đủ để Thiên Bình quay qua ánh mắt chứa đầy tia nghi ngờ chắc nếu nói từ cuối cùng Song Tử nhà ta bay lên thiên đường ở quá, Thiên Bình đứng dậy cất gót đi sẵn với lấy cái cặp đặt trên bàn gần cửa chính ra ngoài hành lang. Song Tử nhanh chân chạy theo không quên đóng cửa lớp lại rồi mới đi theo Thiên Bình, trên đoạn đường Song Tử đòi Thiên Bình cho xách ba lô dùm đương nhiên con nhỏ này sẽ đồng ý, có đứa nào ngu được người ta xách cặp mà từ chối hông

Bỗng khi cả hai sao đi ngang qua một tiệm bán quần áo rất chi là đẹp mắt, từ trong tiệm một người phụ nữ điệu đà cầm trên tay cái bóp màu hồng đậm đính trên là những viên đá nhỏ hình ngôi sao màu đỏ tươi dưới ánh sáng mặt trời, tạo nên một cái bóp tuyệt đẹp lấp la lấp lánh. Nhưng điều lạ thay ở đây người phụ nữ đó gọi tên Song Tử tay liên tục ngoắc anh, anh nghe tiếng gọi đôi đồng tử đi tìm nơi phát ra âm thanh đấy, chợt đôi đồng tử dừng lại trước người phụ nữ đó, sắc mặt anh không được tốt lắm khi thấy người đàn bà đó, đã già còn giả nữa thật làm cho con người ta khinh bỉ mà. Thiên Bình nghiêng đầu kéo tay áo Song Tử, ánh mắt ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ không biết chuyện hỏi:

-Chuyện gì vậy ?

Song Tử vội lắc đầu cố nở nụ cười che đi đôi môi đang cười khinh bỉ người đàn bà kêu gào mệt mỏi bên kia đường, Song đặt tay lên đầu Thiên Bình xoa đầu cô trả lời:

-Không có gì đâu, mình về ha

Thiên Bình bỗng đỏ mặt trước hành động vô tư ấy, Song Tử có biết rằng làm vậy khiến nàng Bình đây cảm thấy tự ti chiều cao của chính mình không ? Cô phồng má hất tóc đi thẳng về phía trước vô tình thấy có quán bán cá viên chiên kế bên tiệm bán quần áo, cô dùng cặp mắt cún con cute không ai chịu nổi cầu xin, năn nỉ Song Tử mua cho, ban đầu Song Tử không thích mua bởi bà già đó đứng gần kia mà thế nào qua cũng bị bà ta bắt bưng đồ cho coi, nhưng vẫn đành chấp nhận dắt Thiên Bình qua bên chỗ bán cá viên chiên thôi.

Qua tới bên đó, mẹ kế của Song Tử liền chạy qua đánh vào vai anh một cái rõ đau thốt:

-Này thằng kia tao kêu mày qua sao mày lơ tao

Vẻ mặt Song Tử trở nên lạnh lùng trong khi mới phút trước anh còn vui vẻ đây cơ mà, Song Tử lạnh lùng nói:

-Kệ tôi, tôi đưa bạn tôi về rồi không rảnh nói chuyện với bà

Dứt lời Song Tử kéo tay Thiên Bình qua bên quán cá viên chiên nhưng bất ngờ mẹ kế Song Tử nắm cổ áo anh lại và tát vào mặt anh một cái in rõ dấu ngón tay ngay má, Thiên Bình ngạc nhiên chân như hoá đá không tin cảnh trước mắt mình, tại sao người đàn bà đó có quyền gì mà tát Song Tử đau đến như thế. Song Tử sờ má mình rồi cười khinh, nói:

-Bà đánh tôi bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi, chẳng đau tí nào, tôi nói cho bà biết người mình yêu thương đánh mình mới thấy đau còn bà thì... có ba tôi thương bà vì bị bà dụ thôi chứ Song Tử đây khôn lắm

Mẹ kế Song Tử tức điên lên, vung tay thật cao chuẩn bị giáng thêm cái tát thật đau trừng trị thằng ranh con này, lúc bà ta giáng xuống thì một lực nào đó giữ tay bà ta lại, bà ta nhận ra cô gái đi cùng Song Tử là người giữ cổ tay dùng để đeo trang sức đẹp cơ, bấy giờ bà ta mới nhìn thẳng vào mắt Thiên Bình, cặp mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù trước mặt, bà ta cố gắng thoát khỏi vòng tay Thiên Bình nhưng không được mà càng ngày càng siết chặt lại dường như không có dấu hiệu buông ra. Bà ta vẫn cười, giọng khinh bỉ nói:

-Cô bé để ta giải quyết thằng ranh này nào, không liên quan tới con đâu nè

-Giải quyết ? Tôi giải quyết bà luôn bây giờ - Vừa nói Thiên Bình vừa vặn cổ tay bà ta, khi đạt đến giới hạn bà ta hét lên thì Bình nhi mới chịu buông ra, vẫn ánh mắt đáng sợ ấy cảnh cáo. Bà ta xoay cổ tay mình quay gót bảo:

-Nếu mày yêu thằng đó thì quả là một sai lầm

Rồi bà ta chạy vào trong tiệm quần áo chỉ trong nháy mắt. Song Tử lúc ấy đã nghĩ rằng người đứng trước mình không phải Thiên Bình mà là một con người khác hoàn toàn, mạnh mẽ, đáng sợ, lạnh lùng, đó là những từ tả về cô nàng đứng trước. Thiên Bình thở dài quay gót vô tình hai ánh mắt nhìn nhau, Thiên Bình đụng vào má Song Tử hỏi:

-Có đau không ?

Song Tử lắc đầu giữ tay Thiên Bình cúi xuống đặt nụ hôn trên môi Thiên Bình làm cô đỏ mặt đẩy anh ra che môi mình nói:

-Đồ lợi dụng

Song Tử cười:

-Hihi, hôn rồi thấy hết đau òi, yay

Thiên Bình chợt mỉm cười vô thức khi thấy Song Tử vui đến vậy, cô tự cốc đầu mình, Song Tử nở nụ cười nắm tay Thiên Bình đi mua cá viên chiên về ăn. Cả hai tung tăng cùng nhau đi về nhà Thiên Bình, đến trước cửa nhà đã thấy dì Bích Thuỷ đứng đó đợi sẵn, Thiên Bình chạy lại đưa cho dì ấy hộp đùi gà chiên rồi nói:

-Dì ơi cho Song Tử ngủ ở đây hôm nay thôi được hông

Dì Bích Thuỷ nhìn qua Song Tử thì liền gật đầu rồi bảo hai đứa vào nhà rửa mặt rửa tay cho mát cùng nhau ăn vặt cái nhẹ nè. Song Tử cảm thấy mình hạnh phục khác xa với thằng bị Thiên Bình chửi trong lớp, trời ơi được ở chung hôm nay nữa chớ thiệt đã hết sức mau chóng nhắn tin này cho Thiên Yết biết, Thiên Bình bỗng thấy mình sai lầm khi cho tên điên này ở nhờ vào hôm nay, thằng này điên hết sức lỡ hôm sau cô điên theo rồi sao, thật lo lắng cho số phận cô có điên hay không. Ăn uống xong xuôi hết thì Song Tử và Thiên Bình về phòng Thiên Bình chơi rồi học bài, Song ca nằm dài trên giường lăn qua lăn lại thích thú lắm, Bình nhi đá vào mông anh hỏi:

-Điên hả ? Giường tui có gì mà thích thế ?

Song Tử ngồi dậy kéo Thiên Bình về phía mình làm cô ôm trọn người Song Tử, anh vòng tay qua người cô ôm thật chặt không cho con mèo nhỏ trong lòng mình thoát khỏi, anh đáp:

-Có mùi của bà á

Vừa nói xong Song Tử đặt Bình nhi nằm xuống giường còn mình nằm trên liên tục hôn Bình nhi và cái kết ăn trọn combo đá, ngắt, nhéo, đập của cô nàng Thiên Bình. Bình nhi vội đứng dậy chạy ngay qua bên đầu giường bên kia nói:

-Tối nay ông ngủ dưới đất cho tui, không cho nằm chung đâu, còn hôn nữa cho ra ngoài hành lang ngủ luôn đó

Song Tử tiếc nuối vì đã hôn Thiên Bình đâu ngờ rằng Bình nhi cho mình ngủ chung đâu giờ lại phải nằm dưới đất, nhưng chỉ trong nháy mắt anh lấy lại tinh thần chờ đến tối khi Bình đã ngủ say anh sẽ lén lên nằm chung ôm, hôn ngủ (Bu: sao Bu thấy cái này quen quen). Bỗng Song Tử nghe tiếng gọi của dì Bích Thuỷ thì liền chạy xuống, thì ra dì ấy kêu xuống vì có một thắc mắc lớn nên muốn hỏi anh thôi, dì ấy hỏi rằng tại sao yêu Thiên Bình mà chưa gặp nhau nữa, Song Tử ngồi ghế sofa gãi đầu nhớ về quá khứ.....

=====>End chap

Chap tiếp theo sẽ nói về lúc Song Tử và Thiên Bình gặp nhau nhé mọi người, có ai tò mò hông nè, mà nè các bạn có đoán ra được cặp nào sắp xuất hiện chưa, đoán được rồi thì bình luận cái nhẹ nha, đừng quên thả ngôi sao xinh xinh đó

Tác giả: Bu

Đăng vào ngày: //

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio