Thứ tư, nếu đúng như bình thường thì ta chả có gì để nói nhưng hôm nay không hề bình thường một xíu nào đó là vì hai cô gái Sư - Bình đang giận nhau nên trên đường đi học có khác biệt. Vừa sáng sớm, sớm ơi là sớm thì Thiên Bình đã thức dậy rồi hối thúc Song Tử chuẩn bị nhanh nhanh tới điểm cả bốn người hẹn nhau, Song Tử thường thường ngủ vô cùng nhiều gần sát giờ mới dậy có điều nay bị Thiên Bình đánh thức phải ráng dậy theo. Chớp mắt cái Song Tử đã thấy Thiên Bình sửa soạn xong xuôi hết chỉ còn mỗi việc đợi anh làm bữa sáng nữa thôi, thấy thế anh cũng nhanh chân đi hoàn thành tất cả công việc mình cần làm. Trong lúc đợi Thiên Bình ăn sáng xong thì anh đi thay đồ, có lẽ mọi người sẽ thắc mắc vậy Song Tử không ăn sáng à ? Thật ra ngay lúc làm bữa sáng xong hai sao đều ăn chung với nhau nhưng Song ca lại ăn nhanh hơn Bình nên vừa đủ thời gian đi làm vệ sinh cá nhân.
Đợi Thiên Bình ăn mất khoảng phút, trong thời gian ngồi đợi Song Tử nhắn tin hỏi Cự Giải mọi chuyện như thế nào mới biết Sư Tử và Cua đã làm hoà rồi, mọi thứ đâu vào đó à không chỉ là một nửa thôi chứ chẳng phải mọi thứ, ngay sau đó Song Tử thấy Cự Giải nhắn rằng sáng sớm hôm nay Sư Tử qua nhà cậu lôi cậu tới trường sớm ơi là sớm, bảo không cần đợi Song Tử và Thiên Bình thế là cả hai người đó đang ở trường. Song Tử ngớ người thắc mắc cái quái gì ngày hôm nay cô công chúa của họ lại dậy sớm thế không biết. Vậy nếu hai người kia tới trường trước rồi thì chắc không cần tới điểm hẹn đâu, đúng lúc Thiên Bình ăn xong bữa sáng Song Tử vươn vai rồi cầm hai cái ba lô nằm trên bàn lên cất gót đi theo Thiên Bình.
Kì lạ rằng dù hai cô nàng đang giận nhau nhưng Thiên Bình vẫn đến chỗ hẹn đứng đợi, Song Tử bấy giờ mới nói cho cô biết việc hai người còn lại đã tới trường từ rất sớm, lúc đầu Thiên Bình nghe xong tưởng Song Tử nói dối mình định lừa mình tới trường sớm nên cô nhất quyết ở lì cho tới khi họ tới, biết chẳng thể nào cãi nổi cô vì thế anh đành chịu đứng đợi chung mà không biết đợi ai nữa. Đứng một hồi lâu sắp trễ giờ học, Thiên Bình phồng má, tâm trạng dường như đang chuyển từ tốt sang không tốt nắm tay lôi Song Tử đi đến trường, Song thở dài đáng lí ra mình không vội vàng như này nếu Bình chịu nghe lời anh.
Ở trường, Thiên Yết đang cùng Trang và Xà Phu lên phòng hiệu phó để giải quyết một số chuyện mà hôm qua Song Tử kể. Trên đường đi Thiên Yết luôn tự nhủ với bản thân là dù bất cứ chiêu trò gì của ông hiệu phó đáng ghét kia cô vẫn phải giữ bình tĩnh, còn nếu không giữ bình tĩnh được nữa thì bay vào đấm luôn nhưng đó chỉ là lý thuyết thôi, đánh giáo viên vốn dĩ là sai trái nên Thiên Yết sẽ không bao giờ làm như vậy, hơn nữa vào sự việc lần trước Song Ngư bị hắn ta đá văng ra ho ra cả máu thì chẳng ai dám đụng vào hắn cả. Ba người đứng trước cửa phòng hiệu phó, bên trong như cảm nhận được có người bên ngoài muốn gặp mình liền cất giọng gọi vào. Lúc mọi người bước chân vô căn phòng đập vào mắt họ là nụ cười ma mị kia, một nụ cười ẩn sâu nó là biết bao nhiêu tội ác đã xảy ra, Thiên Yết mới cảm thấy có gì đó đáng sợ ở đây nên chân cô không nghe theo lời cô mà cứ đứng im bất động. Thầy hiệu phó mời mọi người ngồi xuống tỏ ra chưa biết chuyện gì hỏi thăm và lý do có cuộc gặp gỡ này, Xà Phu ho một tiếng nhắc nhở hai người kia bắt buộc phải giữ bình tĩnh lựa lời mà nói, anh cất tiếng:
-Thưa thầy hiệu phó, chúng tôi muốn hỏi thầy việc thầy nhận tiền phụ huynh em Song Tử rồi tự tiện cho em ấy lên lớp B là sự thật ạ ?
Thầy hiệu phó nhếch môi cười trông rất bình thản đáp:
-Ô ra là chuyện đấy, đúng vậy tôi đã giúp cậu ta lên lớp B như mong ước của phụ huynh em ấy và cả em ấy nữa. Tôi nhận tiền để giúp xây dựng trường, Song Tử được lên lớp B thì quá tuyệt rồi còn gì, đôi bên đều có lợi.
-Nhưng thưa thầy, bạn Song Tử bảo với em bạn ấy bị ép đặt chuyển lớp không hề có mong ước nào cả - Thiên Yết giơ tay rồi nói.
Cao Lãng lấy ra bảng báo cáo điểm sổ của cả lớp D nói:
-Nếu việc nhận tiền là sai thì chúng ta dựa vào điểm số cũng có thể thấy Song Tử đủ điều kiện để chuyển lớp mà. Ngoài ra phụ huynh em ấy không muốn em ấy ở trong một cái lớp bạo lực như này, mặc dụ mang tiếng bạo lực nhưng lại chẳng bằng một góc của tôi ha ha.
Cao Lãng khẽ cười làm Thiên Yết muốn đấm ông ta một phát, hắn ta rõ ràng đã nói dựa vào thực lực điểm số vậy điểm số của cô và Ngưu chẳng phải cao hơn cả Song Tử hay sao, muốn chuyển một người điểm thấp hơn hai người này sao lại không chuyển cả đám đi, không thể giữ được bình tĩnh Thiên Yết tức giận bảo:
-Vậy còn tôi với Kim Ngưu, hai chúng tôi đều cao điểm mà, muốn chuyển thì thầy hãy chuyển cả đám bọn tôi chứ.
-Thiên Yết thân mến, trong số những người điểm cao chỉ có mỗi phụ huynh Song Tử đến yêu cầu thôi, những người còn lại chẳng có phụ huynh ai đến thì chuyển thế nào. Sao nào em có gì phản đối không ? - Cao Lãng đưa ra hết mọi lý do làm Thiên Yết và hai giáo viên chủ nhiệm không đường nào nói được nữa.
Biết chuyện lần này không thể thay đổi hay phản đối, Xà Phu đành phải đánh sang chuyện khác là chuyện của Thiên Bình bị ức hiếp, anh nói:
-Ngoài ra, học sinh lớp tôi Thiên Bình bị hai người thuộc lớp C chặn đánh. Mong thầy giải quyết chuyện này cho thích đáng.
Trong chớp mắt thầy hiệu phó đã gọi những giám thị được cho là thân cận của thầy ấy đến, sau khi nghe mọi sự tình Trang kể lại bọn họ lập tức hỏi rằng có ai thấy hay không, Trang tự tin trả lời ngay là bảo vệ. Một giám thị gọi bảo vệ ngày hôm qua lên phòng hiệu phó hỏi sự tình, tưởng đâu cả ba người có thể lấy lại công bằng cho Thiên Bình nhưng mọi thứ hoàn toàn không như những gì họ nghĩ. Người bảo vệ lạnh lùng trả lời ngày hôm qua chẳng có một vụ đánh nhau nào hết mặc dù ông ấy đã đi tuần hết nguyên trường, giám thị đứng đằng sau Cao Lãng đưa ra kết luận:
-Theo như lời của bảo vệ Đức Hải thì có thể cô bé Thiên Bình đang nói dối, bịa chuyện vì có mối thù lớn với học sinh bên lớp C.
Trang ngạc nhiên vội nói:
-Rõ ràng trên người Thiên Bình có vết thương, những vết thương đó thể hiện việc em ấy đã bị người khác đánh rất tàn nhẫn.
Người giám thị đó ánh mắt hình viên đạn lườm Trang rồi nói:
-Sao cô không nghĩ đến chuyện học sinh Thiên Bình đánh người khác, trong lúc phòng vệ hai học sinh lớp C đánh lại gây ra những vết thương đó thì sao ? Việc giáo viên chủ nhiệm luôn luôn tin tưởng học sinh của mình là đúng nhưng cũng nên biết các em ấy làm đúng hay sai chứ.
Chuyện gì đang diễn ra vậy trời, mọi lời họ nói đều bị phản bác lại, tất cả những người này đều dưới trướng của thầy hiệu phó hết rồi, chẳng thể nào đổi thế cuộc hiện tại được, xét từ đầu tới giờ có lẽ Trang, Yết và Xà Phu đã thua rồi. Khi tất cả lũ người này đều chung một ý chí không ai đấu lại được. Trong giây phút gần như tuyệt vọng nhất, bỗng có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, thầy hiệu phó thở dài vì nghĩ lại một người phiền phức nào đến để cố gắng thay đổi chuyện này, giọng điệu ông nhàm chán cho gọi người gõ cửa vào.
Khi được phép vào, cánh cửa dần dần mở ra một thân ảnh bước vô bên trong khiến ai cũng phải trầm trồ xen vào đó là sự lo sợ, nhiều nhất có lẽ là thầy hiệu phó của chúng ta. Cao Lãng bất ngờ vì sự xuất hiện của thầy hiệu trưởng, theo trí nhớ của hắn đáng lẽ giờ này thầy hiệu trưởng đang bận lo chuyện làm ăn với đối tác mới phải, mà sao ông ấy lại đứng ở đây còn chen chân vô chuyện này nữa chứ. Từ lúc thầy hiệu trưởng xuất hiện đến giờ cả căn phòng lặng thinh, có thể nghe được tiếng ruồi muỗi bay quanh là hiểu được bầu không khí căng thẳng tới mức nào, trái lại với điều đó thầy hiệu trưởng vô cùng bình thường chỉ là gương mặt có hơi nghiêm một xí. Thầy ấy từ từ bước đến bàn làm việc của thầy hiệu phó rồi ngồi xuống ghế xoay một vòng rút ra cây kẹo mút ăn, miệng nở nụ cười hỏi:
-Cao Lãng sao cậu trông lo lắng thế ? Cậu ổn không ?
Cao Lãng người toát mồ hôi run rẩy cố gắng giữ bình tĩnh đáp:
-Không sao ạ, em hơi mệt trong người do bị....bị...cảm thôi..
Thầy hiệu trưởng gật gù hỏi ngược lại, giọng điệu ngạc nhiên:
-Ơ thế à, tôi tưởng đâu cậu làm điều gì sai rồi giấu tôi chứ.
-Đâu....đâu có đâu ạ, không có anh em vẫn quản lí trường tốt như anh làm thôi ạ hì hì - Giật mình khi bị nói trúng tim đen, Cao Lãng ngày càng lo sợ hơn, nhận ra thái độ lo sợ của người đối diện mình Thiên Yết nhận ra ngay ông ta rất sợ hiệu trưởng phát hiện, ngay cả những người là thân cận của Cao Lãng cũng đang lo lắng vì nghĩ nếu Cao Lãng bị vạch tội thì họ sẽ bị liên luỵ thôi. Yết nhếch môi cười cố ý nhắc lại vấn đề:
-Ơ cho em xin phép hỏi trong lúc hai thầy trò chuyện thế kia, thật thất lễ nhưng cậu bạn Song Tử của em nhờ em hỏi thầy hiệu phó rằng liệu với số tiền cao hơn thì bạn ấy có được lên lớp A thay vì lớp B cùng số tiền ban đầu được không ạ ?
Cao Lãng cắn răng, cặp mắt hoá viên đạn nhìn thẳng Thiên Yết như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô.
-Ô gì thế gì thế, tôi vừa nghe gì thế nhỉ ? Cao Lãng này cậu cho học sinh lên lớp giỏi chỉ bởi vì cậu nhận được tiền sao, vậy mà ai đó lại bảo quản lí trường y hệt tôi. Ủa kì vậy ta, tôi nhớ tôi đâu có giúp học sinh đi cửa sao đâu ta, hông lẽ tôi quên trời hừm....
-Không không, em không có làm chuyện đó anh à, con bé nói dối đó, em mời nó lên đây để xử nè - Cao Lãng vội biện minh - hai giáo viên chủ nhiệm lại binh con bé nên em mới khó xử đây.
-Cứ cho rằng em ấy nói dối đi nhưng có điều hai giáo viên chủ nhiệm của em ấy là tôi đích thân mời về, nếu cậu chưa biết thì tôi sẽ giới thiệu với cậu. Người đầu tiên là cô Trang chuyên địa, là họ hàng bà con với tôi, ngoài ra Trang là người thuộc dạng cây ngay không sợ chết đứng, có đâu nói đó, họ hàng tôi đương nhiên tôi hiểu. Còn người tiếp theo là Xà Phu, học trò cưng của tôi, tính cách của cậu ấy gần như là y hệt tôi. Nếu cậu nói hai người này theo phe một cô bé nói dối thì khác nào bảo họ nói dối, khác nào nói TÔI là kẻ nói dối ?
Thầy hiệu trưởng giới thiệu lý lịch của Trang và Xà Phu làm mọi người trong phòng bất ngờ, Cao Lãng bấy giờ mới hiểu lí do vì sao hai người này được dạy ở lớp D với quyền làm mọi điều họ thích, không ai được can thiệp trừ hiệu trưởng trường, ngay cả Cao Lãng cũng chẳng có quyền nói gì về họ. Chưa gì hết hắn ta đã thấy đời này hắn coi như xong, không còn đường chối cãi. Không để Cao Lãng biện minh điều gì, thầy hiệu trường cúi xuống kéo ngăn bàn ra rồi nhập mật khẩu lấy ra cọc tiền giơ lên:
-Cọc tiền rành rành ra đó giờ cậu còn chối sao !!! Cậu coi tôi là con nít hay gì mà ở đó viện lí do này nọ, trước khi tới đây làm sáng tỏ vụ việc tôi đã phải ngồi kiểm tra đầy đủ các thứ mới đứng đây vạch trần cậu !
-Em...em...xin lỗi... - Cao Lãng ngậm ngùi cúi mặt khẽ nói.
-Tôi không có lỗi để xin, ở đó mà ăn nói làm sao với phụ huynh em Song Tử hay nói cách khác là chủ nhân số tiền này đi - Thầy hiệu trưởng tức giận quăng cọc tiền xuống bàn, Cao Lãng không nói không rằng gì đứng dậy lụm cọc tiền đó yên phận ngồi về vị trí cũ.
Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, thầy hiệu trưởng mời vào thêm một người nữa nhưng lần này lại là một cậu học sinh, thoạt nhìn qua có thể thấy cậu ta rất nhút nhát, vâng không sai vào đâu được đó chính là thành viên hội học sinh - Nhất Thiên. Khi Nhất Thiên vừa bước vào là Thiên Yết đã không có thiện cảm bởi hội học sinh cô hoàn toàn không tin ai hết, những người trong hội học sinh ai cũng như ai thôi, đều đáng ghét và nghe lời thầy hiệu phó. Thầy hiệu trưởng kêu cậu ta đứng kế bên mình rồi nhờ cậu ta kể lại sự việc hôm qua lúc buổi chiều. Nhất Thiên gật đầu kể từ khúc sau khi nghe theo lời thầy hiệu phó kêu Song Tử, trên đường đi tới phòng họp dọn dẹp cùng thành viên khác trong hội học sinh thì Nhất Thiên đã nghe một tiếng la rất lớn từ dưới sân. Cũng không phải là lớn nhưng đôi tai thính ơi là thính của cậu đủ nghe được, vừa nghe tiếng la Nhất Thiên hốt hoảng chạy tìm kiếm nơi phát ra và biết được rằng ngay bên dưới sân gần khi vực cổng trường, có hai nữ sinh khối hình như đang làm chuyện gì đó mờ ám. Nhất Thiên mới cố gắng nhìn rõ hơn nữa thì đúng như những gì cậu nghĩ, hai nữ sinh kia đang bắt nạt ai đó bên dưới, cậu vội vàng chạy xuống nhưng trước khi chạy xuống cậu thấy có bác bảo vệ đi tới chỗ bọn họ có lẽ bác bảo vệ đó nghe được tiếng kêu cứu nên đi tới giúp. Thở phào một cái cho nhẹ nhõm người, cậu vừa đi vừa cầu sao cho người bị bắt nạt kia không bị gì rồi nhanh chân quay trở về dọn dẹp không thì bị mắng mất.
Mấy phút sau đó, hoàn thành hết công việc của hội học sinh, Nhất Thiên chào tạm biệt thành viên còn lại rồi chạy ngang xuống chỗ để xe đạp của trường mau mau đi về không thì trời đổ cơn mưa mất. Thật lòng là cậu đang muốn tìm bác bảo vệ ấy để hỏi xem người bị bắt nạt kia có bị gì hay không, lúc chạy xuống dưới chỗ để xe đạp may mắn làm sao cậu thấy bác bảo vệ ban nãy cậu thấy đi vòng vòng như đang tìm vật gì đó. Chớp mắt cái Nhất Thiên đã đến bên bác bảo vệ, chào hỏi rất lịch sự và lễ phép, bác bảo vệ nhìn sơ qua đã biết Nhất Thiên thuộc hội học sinh nên vui vẻ chào lại, Nhất Thiên vào ngay vấn đề chính hỏi rằng lúc nãy có vụ bắt nạt không biết rằng bác bảo vệ đã cứu kịp lúc hay chưa thì ánh mắt vui vẻ đó trở thành ánh mắt của sự khinh bỉ. Bác bảo vệ cười khinh một tiếng rồi nói rằng người bị ăn hiếp chính là Thiên Bình lớp D, một đứa lớp D không xứng đáng để ông ta cứu, bị đánh cho tơi tả khiến ông ta hả hê lắm như xem một vở kịch hay vậy đó. Nghe xong Nhất Thiên như chết lặng đi, cả người cậu cứng đơ, đôi mắt hiếu kì bấy giờ đã thành bối rối, hốt hoảng không tin được những gì mình vừa nghe thấy, vậy nếu bác bảo vệ bỏ rơi Thiên Bình thì người tên Thiên Bình đó rốt cuộc ra sao rồi. Không chần chừ Nhất Thiên lấy xe đạp chạy vòng lên cổng trước của trường, từ bên ngoài cậu có thể thấy rõ cảnh Thiên Bình và Song Tử ở bên nhau, qua các hành động thân mật của họ cậu biết rằng Song Tử với Thiên Bình có thể là người quan trọng của nhau rồi. Trong một khoảnh khắc nào đó Thiên cảm thấy đau lắm nhưng vội lắc đầu, tức giận hứa với bản thân lấy lại công bằng cho cô gái tên Thiên Bình kia.
Qua lời kể của Nhất Thiên, các giám thị đặc biệt là bảo vệ im lặng không dám nói hay cử động gì, chỉ cúi mặt xuống cố ý tỏ ra đã biết sai. Thiên Yết có chút thay đổi cách nhìn với Nhất Thiên và có thiện cảm chút xíu, ngay khi Nhất Thiên kể xong thì Thiên Yết đứng lên cảm ơn cậu vì đã đứng ra làm chứng cho cô bạn Thiên Bình của mình bị người khác bắt nạt. Thầy hiệu trưởng thở dài gọi cho ai đó nói:
-Sắp xếp trả tiền lương tháng này cho những người sau đây giúp tôi, đầu tiên là bảo vệ Đức Hải, giám thị Minh Khánh, Phùng Thạch, Quang Đông. Báo với bên tổ trưởng tổ giám thị, bảo vệ những người tôi nêu tên đều bị đuổi việc. Xin cảm ơn !
Bốn người bọn họ hoảng sợ khi nghe tin mình bị đuổi việc, lập tức quay sang cầu xin thầy hiệu trưởng mong ông ấy có thể bỏ qua lần này, họ thật sự đã bị đồng tiền làm mù mắt đến nỗi chẳng phân biệt đúng sai, mong rằng có lần để sửa lỗi. Đáp lại họ là cặp mắt lạnh lẽo, vô cảm và đầy sát khí từ thầy hiệu trưởng, cặp mắt này họ nhận ra giống hệt với lúc họ nhìn lớp D vậy, đều vô cảm và có sự khinh bỉ ở đó, bấy giờ họ mới biết những người nhận được cái nhìn đấy cảm thấy mất hết hi vọng rồi, chẳng còn thứ gì níu kéo được nữa.
-Được rồi tất cả về đi, Cao Lãng ở đây tôi nói chuyện, bốn người kia tới phòng bảo vệ nhận lương rồi ra về đừng bao giờ tới đây nữa.
Thầy hiệu trưởng bảo mọi người đi về để có thể mặt đối mặt với Cao Lãng, không gian cho hai người nói chuyện về vấn đề cái chức hiệu phó thoải mái hơn.
====> End chap
Một mình thầy hiệu trưởng cân hết cũng được nữa đó, dám xử không công bằng nè liu liu. Mấy người kia theo phe Cao Lãng cái giờ bị đuổi việc hết trơn cũng vừa lắm nha, hóng ngày Cao Lãng bị đuổi việc hehe. Tính ra chap này viết dài lắm luôn á trời, hông hiểu sao mình siêng dữ thần vậy luôn á.
Mọi người nhớ thả một sao và ý kiến về truyện được hông ạ :