Sau một ngày vui chơi thì đến tối muộn Song Ngư mới về nhà, cô vội vàng mặc đồ ngủ của mình rồi leo lên giường bày hết các hộp quà ra, xoa xoa tay chuẩn bị tinh thần khui từng món một.
Món quà đầu tiên cô chọn là của Thiên Bình, bên trong có nhiều món đồ khác nhau. Có vòng tay đeo đôi với Thiên Bình, son và một cái ví. Song Ngư đeo vòng tay lên, còn son và ví thì đem đặt lên bàn trang điểm của mình, cô nhìn một lúc rồi thở dài. Hầu như những món đồ linh tinh của cô đều là do con bạn tặng, chẳng hạn như cô có cây son thì hết cái là của Thiên Bình. Còn ví thì... Song Ngư liếc qua, cô phải có hơn cái ví và toàn bộ đều là người khác cho, không phải Thiên Bình thì sẽ là Song Nhi hoặc một ai khác.
Món quà tiếp theo là của Ma Kết. Vẫn như mọi năm thì cậu luôn mua cho cô vài thứ đồ dễ thương và không quên kèm theo cặp tóc. Từ khi sinh nhật năm tuổi Ma Kết được Song Ngư tặng cho kẹp tóc, những năm sau cứ đến sinh nhật của cô là Song Ngư đều đặn được tặng cho vô vàn các loại kẹp. Lần này là một cái kẹp tóc có hình hoa hướng dương khá đơn giản, Song Ngư nhìn rất thích nên lấy cài luôn.
Mỗi người có sở thích sưu tầm những thứ khác nhau, có thể là sưu tầm tem hoặc đồng xu từ nhiều nước trên thế giới còn đối với Song Ngư, cô nghĩ đến lúc già có lẽ cô sẽ có một bộ sưu tầm kẹp tóc khổng lồ.
Lúc này Song Ngư mới chợt nhớ ra mấy món quà của đám em mình, cô vội vàng lấy ra xem. Bạch Dương tặng cho cô một con thú bông để ôm đi ngủ, Xử Nữ thì đem cho cô mấy đĩa phim xã hội đen Việt Nam mà theo lời cậu ghi trên đĩa là "gia tài tâm đắc của em", Song Tử và Nhân Mã tặng cô máy chơi game, nghe tên có vẻ mới nổi gần đây. Cự Giải còn nhỏ nên chưa làm gì được nhiều, cô chỉ biết làm thiệp vẽ tặng thôi, thậm chí lời chúc trong đấy còn là do Bạch Dương viết hộ.
"Chị." Đang đọc lời chúc mừng sinh nhật trên tấm thiệp của Cự Giải thì Song Ngư nghe thấy tiếng gõ cửa, là giọng của Bạch Dương. Cô đi ra mở cửa cho em mình vào.
"Chị vẫn chưa bóc quà xong hả?" Bạch Dương nhìn giường Song Ngư đầy những hộp quà ngổn ngang chiếm hết diện tích, cô đành ngồi trên ghế sofa gần đấy.
Bạch Dương chú ý thấy trên bàn của Song Ngư lại chứa thêm vật phẩm mới, khỏi nghĩ cũng biết là ai tặng chị đại. "Cái ví này... Chắc là của chị Thiên Bình nữa nhỉ?"
Song Ngư mím môi không đáp, cô nhìn Bạch Dương ra vẻ đau khổ.
Bạch Dương nhìn điệu bộ của Song Ngư liền biết là mình đúng, cô cười rồi không nói nữa.
Song Ngư không thấy Bạch Dương nói gì nữa cũng thôi, cô tiếp tục vùi đầu miệt mài bóc tiếp hộp quà của Song Nhi và Bảo Bình. Là ốp lưng và cuốn tiểu thuyết, ốp lưng thì chắc chắn là của Song Nhi rồi. Song Ngư nhìn một lúc, cô đoán đây cùng kiểu dáng với ốp của Song Nhi. Còn cuốn tiểu thuyết kia thì... Mắt Song Ngư sáng rỡ, cô muốn mua nó từ lâu rồi nhưng còn đang thiếu tiền, cô tính lấy tiền sinh nhật mẹ cho để mua nó nhưng ai ngờ Bảo Bình lại tặng cho cô. Song Ngư gửi tin nhắn cho Bảo Bình cảm ơn, không quên kèm theo gửi một đống nhãn dán yêu thương.
Kể ra thì trong người bọn họ, có lẽ Song Ngư và Bảo Bình là hợp tính nhau nhất. Cả hai đều thích những nơi yên tĩnh, cùng thích matcha, thích đọc sách, nghe cùng loại nhạc, đôi khi còn thích chung ca sĩ nữa. Tuy nhiên bản thân Song Ngư hay Bảo Bình đều không hề cảm thấy bị thu hút bởi đối phương. Một phần vì Bảo Bình luôn xem Song Ngư là bạn thân mà đối xử như anh em, phần nữa có lẽ là vì khi đã quá giống nhau rồi thì không thể cảm thấy người kia có điểm gì đặc biệt nữa. Bản thân Thiên Bình cũng cảm thấy kì lạ, lúc cô còn chưa quen Bảo Bình cô cũng luôn miệng nói với Song Ngư về việc hai người có cùng sở thích nhiều như thế nào và cảm thấy xứng đôi nhưng Song Ngư chỉ cười và bảo cô trước giờ chưa từng bị cậu hấp dẫn.
Có thể cũng vì thế mà sự trái ngược hoàn toàn về tính cách lẫn sở thích giữa Thiên Bình và Bảo Bình mới khiến hai người thu hút nhau. Giống như nam châm cùng dấu thì đẩy nhau ra xa còn trái dấu thì lại dính chặt kì lạ.
Song Ngư mở tiếp hộp quà của Sư Tử, đúng như cô nghĩ đó là thú bông, nhưng so với món quà của Bạch Dương thì nó to hơn rất nhiều. Lúc đầu Song Ngư không có cảm nhận gì, sau một lúc mới cảm thấy quen mắt, hoá ra đây là con thỏ bông mà khi còn nhỏ cô luôn ao ước có được. Dù lớn lên Song Ngư cũng quên đi mất từng có một thời mình thích nó nhưng khi nhìn lại thì cô vẫn nhận ra. Song Ngư ôm nó một lúc rồi đặt sang một bên, cô mở nốt hộp quà cuối cùng do Kim Ngưu tặng. Hộp quà khá nhỏ so với những hộp khác, Song Ngư tò mò nghĩ mãi không ra bên trong nó là gì. Có lẽ là đồng hồ chăng?
Là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn nhìn qua rất đơn giản, không cầu kì nhưng vẫn thu hút ánh nhìn người khác. Trên mặt nhẫn còn đính một viên kim cương nhỏ mà nếu như không nhìn kĩ thì sẽ không thấy, mặt trong nhẫn được khắc một dòng chữ, đó là tên của Song Ngư.
"Ai sẽ đi tặng nhẫn cho chị nhỉ? Mẹ mình hả chị?" Bạch Dương không khỏi thắc mắc, tuy chiếc nhẫn này không quá nổi bật hay đắt tiền nhưng không thể phủ nhận giá trị của nó, mà một người có khả năng chi trả để tặng cho chị đại mình cũng chỉ có thể loanh quanh trong nhà hoặc họ hàng người thân thiết mà thôi.
"... Kim Ngưu tặng đấy." Bản thân Song Ngư còn không tin vào mắt mình, cô nhìn thấy một chiếc nhẫn! Kể cả những món quà của Thiên Bình có xa xỉ đến đâu thì cô cũng chưa bao giờ tặng hẳn nhẫn cho Song Ngư làm gì cả. Nói gì đến là Kim Ngưu...
"Cái gì cơ? Tên nhóc bạn của Song Tử á?" Bạch Dương trố mắt, cô hết nhìn Song Ngư rồi nhìn xuống chiếc nhẫn. "Không phải nhà tên nhóc ấy cũng bình thường thôi sao?" Thì đúng là bình thường, nhà biệt thự nguyên một tủ sách kèm hồ bơi chứ có gì đâu.
Song Ngư lặng im không đáp, cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào món quà quý giá đến bỏng tay này. Chị cũng thắc mắc lắm chứ đâu phải mình em đâu được không hả? (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Song Ngư chợt nhìn thấy dưới đáy hộp lòi ra một mẩu giấy nhỏ, cô vội rút ra xem thử.
"Đợi em."
Song Ngư hoảng hốt, cô ngồi đơ ra mất vài giây, không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Cô biết tình cảm của Kim Ngưu là thật lòng, dù sao những lời nói của cậu ngày hôm ấy vẫn còn in sâu trong trí nhớ của cô nhưng cô thật sự không nghĩ cậu thích cô đến như vậy.
Bạch Dương đang tính nhìn tờ giấy xem nó viết gì thì Song Ngư vội vo tròn lại rồi nhét xuống gối, ngăn cản tầm nhìn của cô.
Bạch Dương thấy Song Ngư không muốn cho cô xem cũng thôi không đề cập nữa, dù sao đây là chuyện riêng của chị đại, nếu chị đã muốn thì sẽ kể cho cô rồi. Ngồi ngốc trong phòng Song Ngư được một lúc, Bạch Dương mới chợt nhớ tới chính sự.
"Chị, hôm qua em đến nhà bạn chơi có gặp anh trai nó. Ông đó bảo em là trước kia chị Thiên Bình từng thích ổng, em nghe là thấy mùi xạo ke rồi. Chị nói coi rõ ràng nhìn là thấy ổng gay, làm sao chị Bình thích được nhỉ?" Bạch Dương nhớ lại vẫn thấy buồn cười, lúc cô nghe được chuyện đó cũng không để trong lòng lắm, không tính kể cho ai nghe nhưng vì đánh trống lảng Song Ngư, cô đành lôi nó ra vậy.
Song Ngư nghe được khúc đầu hơi hé môi tính phản bác gì đó, sau đấy thì nằm lăn ra cười lăn lộn. "À hahaha chuyện đó à, thì anh đó nói đúng mà."
Bạch Dương tưởng Song Ngư cười vì câu chuyện vớ vẩn này, sau khi nghe chị đại nói vậy, cô cũng nghệt ra một lúc.
... Hả?
Để biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì phải quay về năm lớp , khi Thiên Bình còn đang ngây thơ crush một anh lớp trên.
Thật ra Thiên Bình không biết chuyện đó cũng đúng, bởi vì nhìn bề ngoài chẳng ai nhận ra cả nên cô có lỡ say nắng cũng là chuyện thường. Mà không chỉ cô, lúc đó cũng có khá nhiều người thích anh. Học giỏi, cao, mặt đẹp, tính tình hiền lành, thử hỏi đặt ra ngoài đường biết bao nhiêu cô lại không thích chứ?
Lúc Thiên Bình còn ngờ nghệch theo đuổi đàn anh thì Bảo Bình cũng dần nhận ra tình cảm của mình.
Chưa đến mức gọi là thích mà đó chỉ là một thứ cảm xúc mơ hồ hiện diện trong Bảo Bình, nó khiến cậu quan tâm tới cô, biết lo lắng biết buồn vui cùng cô. Thứ tình cảm ngốc nghếch ấy giống như khi bạn thích một con thú bông, lúc nào bạn cũng muốn mang nó theo mình, bạn xem nó luôn ở bên mình như là điều đương nhiên, rồi một ngày bạn mất nó, bạn cảm thấy trong lòng trống rỗng kì lạ...
Bảo Bình cảm thấy mình mất đi một người quan trọng như thế là lúc Thiên Bình tỏ tình người anh lớp trên ấy. Câu chuyện cũng như bao bộ ngôn tình thiếu nữ khác, nữ chính thích thầm nam chính từ lâu rồi mới lấy hết dũng khí đi tỏ tình, nam chính từ chối tình cảm đầy dịu dàng khiến nữ chính có buồn giận cũng không dám để lộ ra, cô quay người bước đi với trái tim đã tan vỡ, và giọt nước mắt lăn trên khoé mi... Tuy nhiên sau đó nữ chính vẫn đứng dậy bước tiếp, cô thầm nhủ sẽ cố gắng hơn nữa để có được trái tim nam chính.
Đấy là kí ức mà Thiên Bình luôn muốn nhớ lại về thời trẻ trâu của mình, chứ sự thật thì lại không được vui vẻ như thế.
Đó là lúc cô tìm gặp anh crush để thổ lộ lòng mình, và đáp lại cô là một lời từ chối cay không thể tả.
"Anh thật sự rất cảm ơn em vì em thích anh. Em rất tốt bụng lại còn đáng yêu nữa nhưng mà..."
Thiên Bình thở dài, dù sao cô cũng đoán trước kết quả rồi nên cũng không buồn lắm. Cô kiên nhẫn đứng đợi cho anh nói hết rồi đi.
"Nếu như anh thích con gái thì có lẽ anh sẽ thích em. Chỉ tiếc... Ừm, anh lại thích con trai cơ."
Khoảnh khắc khi cô nghe được lời nói ấy cả người cô sụp đổ, cô chỉ nghĩ là anh đã có người mình thích thôi chứ cmn ai mà ngờ...
(ノ ̄皿 ̄)ノ
Thiên Bình không có ý kì thị xu hướng tính dục của ai cả nhưng mỗi lần nghĩ tới cảnh cô thích thầm gay nó cay đến nhường nào khi mà tình cảm của mình trao cho nhầm người. Kể từ đó sự kiện năm lớp của Thiên Bình trở thành lịch sử đen tối mà cô không muốn ai nhắc lại cũng như không ai dám nhắc tới nó lần nào nữa.
À thì tất nhiên phải trừ Song Ngư...
______________________________
Chuyên mục hỏi nhanh đáp gọn (. ❛ ᴗ ❛.)
Câu "Đợi em" mà Kim Ngưu viết là nói Kim Ngưu sẽ đợi Song Ngư nhận lời hay là bảo Song Ngư đợi Kim Ngưu "nhớn" hơn để yêu?