Sau khi thoát khỏi tình cảnh hỗn lộn nơi xa kia, Song Ngư chạy đi mua nước uống ở máy bán hàng tự động gần lớp học của cô.
Kim Ngưu cũng từ phòng hội trường bước ra sau khi chen chúc chật chội chỉ để xem mặt thầy giáo mới, hít một hơi không khí trong lành ngoài này, liếc mắt thấy Song Ngư đang đứng ở quầy bán nước, tay lúi húi lục túi quần, ngó trái ngó phải, cậu đoán có lẽ là cô lại để quên ví đâu rồi.
Song Ngư có thêm một tính xấu cực kì xấu nữa. Đó là luôn quên mang ví. Không, phải là mang nhưng bị mất. Có một lần cậu đi du lịch với nhà cô, đó là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc gần hơn với Song Ngư nên cậu rất háo hức, vì cậu có để ý cô khá lâu rồi nhưng toàn là ngồi trong phòng Nhân Mã. Cậu vẫn còn nhớ rất rõ, lúc chuẩn bị đi lên máy bay cô rõ ràng có mang theo túi xách, trong đó có ví tiền và đồ dùng linh tinh khác, điện thoại còn cầm trên tay, và sau hơn tiếng vật lộn trên máy bay vì chứng say mọi loại phương tiện giao thông trừ xe máy và xa đạp của cô, khi đi xuống thì lại biến thành một chuyện khác rồi. Điện thoại thì còn đấy nhưng cái túi để đâu thì không biết. Hỏi ra thì lại không nhớ để đâu hay có mang theo không.
Cậu lúc đó cuống cả lên, tính chạy đi nhờ người thông báo tìm đồ thì bị Bạch Dương kéo lại lắc đầu bảo không cần, hãy nhìn sắc mặt của người nhà cô. Cậu khó hiểu quay ra nhìn, ai cũng trưng ra vẻ mặt bình thản trước giông tố, người vẫn cắm cúi vào điện thoại, người ngáp ngắn ngáp dài vì ngủ không đủ giấc, người đứng nhìn Song Ngư ngán ngẩm. Tất cả đều biết cô mất túi xách nhưng chẳng ai phản ứng gì to tát, như kiểu đây không phải là lần đầu tiên của cô.
Hả? Không phải lần đầu?
Kim Ngưu giật mình trước suy nghĩ này.
Ôi, không lẽ Song Ngư làm mất túi xách là chuyện thường xuyên?
Bạch Dương gật đầu đồng ý suy luận của cậu đúng. Cô còn kể cho cậu nghe rằng mỗi lần đi đâu chơi, Song Ngư một là có người giữ hộ ví hai là tay cầm mỗi cái điện thoại bên người, muốn mua gì ăn gì đều lấy tiền em mình, vì một tháng cô đã để quên ví đến , lần ở bất cứ nơi đâu. Rồi sau đó cô quen tay, mỗi khi mang túi xách để đựng đồ thì phải chắc chắn trong đó không có tiền, chỉ toàn vé số hay rác vứt đi nhét vào đấy, đợi để quên túi xách cho có người lấy, khỏi phải vứt rác. Xử Nữ lúc ấy bày tỏ ý không hài lòng, nói rằng cô để quên đồ nhiều đến nỗi quanh khu nhà ở ai cũng biết, mỗi lần thấy cô quên đồ là lười đến mức không thèm đi trả lại mà trực tiếp đem vứt hộ cô luôn, chỉ giữ lại cái túi tái chế thành bịch đựng rác.
Khi có người biết được tính tình của Song Ngư, họ hỏi cậu rằng cậu có thực sự thích Song Ngư không? Hay chỉ là tình cảm thoáng qua nhưng cậu lại ngộ nhận nó? Kim Ngưu từng nghĩ đến vấn đề này rất nhiều lần, đáp án cũng quá rõ ràng.
Vẫn còn muốn bên cạnh cô, vẫn muốn nhìn cô cười, vẫn muốn cô chịu nhìn nhận mình, vẫn chịu đựng được, vẫn bên cạnh cô khi trải qua những chuyện kinh khủng từ quá khứ, ừ, cậu vẫn thích cô. Mãi thích cô nhiều như thế này.
"Chị Ngư!" Kim Ngưu vừa gọi vừa chạy tới bên cô.
"Úi mẹ ơi!" Song Ngư giật thót khi nghe thấy ai đó gọi tên mình, cô đang mải mê suy nghĩ về việc năm nay sẽ cố gắng cưa được một anh đẹp trai nào đó trong trường thì có một giọng nói trầm trầm vang lên. Cô quay lại thì thấy Kim Ngưu đứng sau lưng cô vẫy tay cười.
"Ồ Kim Ngưu. Nãy thấy em ở trong hội trường mà? Ông thầy giáo mới đẹp trai quá lấn át sắc đẹp hay sao mà chạy ra đây?"
"Haha, chắc là vậy thật." Kim Ngưu cười ngại ngùng, làm sao cậu dám nói là bởi vì cậu thấy cô đi ra ngoài nên đi theo chứ, cậu cũng đâu dám nói là cậu đã quan sát cô từ lúc cô bước vào hội trường đâu, kể cả ánh nhìn khinh bỉ ông thầy giáo cậu cũng nhìn thấy. "Chị lại quên tiền đúng không?"
"Ngại quá, em cho chị mượn tiền được không?" Song Ngư cười ngượng gãi đầu, m nó cái tật xấu này mãi không bỏ được, giờ lại mặt dày xin tiền trai đẹp, lỗ nào chui vừa bây giờ.
"Em cho chị mượn cả đời cũng được." Kim Ngưu khẽ lẩm bẩm, rút ví ra đưa tiền cho cô.
"Thôi thôi, mượn xong trả ngay, đừng mượn cả đời, chị đâu có thiếu tiền đến vậy." Song Ngư nghe loáng thoáng được vài câu, rùng cả mình. Cậu nghĩ cô nghèo đến mức mấy đồng bạc không có để trả ư, tôi mê trai chứ tôi đâu có mặt dày mượn tiền trai đẹp mà không trả!
Tác giả lại tỏ ý ngán ngẩm, moá nó Song Ngư cô từ khi sinh ra đã không có dây thần kinh lãng mạn hả? Cô đọc ngôn lù nhiều như vậy cơ mà!
Song Ngư lắc đầu cáu tiết, chẳng phải do cô sao! Ai là tác giả hả!
"..." Kim Ngưu im lặng tỏ vẻ không muốn giải thích.
Song Ngư nhét tiền vào máy bán hàng tự động, theo thói quen gác tay lên vai cậu trong lúc chờ đợi nhưng không tới, bực mình lớn tiếng chửi mắng, "Tại sao mấy ông con trai cứ phải cao ngồng thế hả, bộ bố mẹ sinh ra không nghĩ tới việc người yêu con mình rất là lùn sao? Nhìn Bảo Bình với Thiên Bình đi, mỗi khi âu yếm đứa thì đứng lên ghế vẫn phải nhón chân, đứa thì ngồi thụp hẳn xuống, rồi sao? Có hôn được miếng nào đâu! À cũng chẳng trách được, do Thiên Bình lùn quá mà, chẳng trách... Đi đường còn bị nhầm học sinh tiểu học, bảo đi cà kheo đi không chịu..."
"..." Đây là Kim Ngưu im hơi lặng tiếng không biết nói gì.
"..." Đây là Bảo Bình vừa đi ra khỏi hội trường đã nghe được hết, bao gồm cả việc bị chửi là cao.
"..." Đây là Thiên Bình đã nổi gân xanh chuẩn bị lao vào đánh nhau khi bị sỉ nhục lần nữa.
"..." Đây là Ma Kết mặt không cảm xúc nhìn biểu cảm của Thiên Bình, trong lòng cổ vũ cô lao đến đập Song Ngư.
"SONG NGƯ!!! Mày ngon!" Thiên Bình hét ầm lên, xắn tay áo nhào vô đánh cô.
"Bố mày lại sợ mày quá cơ!" Song Ngư rõ ràng đang cười khinh bỉ, đứng im nhìn Thiên Bình không phản kháng.
Tại sao Song Ngư không đánh trả Thiên Bình mà lại đứng im để bị đánh ư? Hỏi thừa, Thiên Bình là ai? Là con người đi ngoài đường không ai nghĩ là học sinh cấp cả! Thế cô đánh được Song Ngư bằng niềm tin à ('∀' )
Quả đúng như dự đoán, Thiên Bình cô có nhảy lên đánh thì cũng chỉ trúng lưng của Song Ngư thôi.
Song Ngư ôm bụng cười khoái chí, những người xung quanh cũng không nhịn được mà bật cười, Bảo Bình mím môi cố nhịn nhưng không thành công, cười ra tiếng.
"Má!!!" Thiên Bình gào lên, tức quá mà, m nó sao cô toàn chơi với lũ cao kều vậy!!!
"Thôi không cười nữa tội bé, dừng đi mọi người hahahaha." Song Ngư ngồi thụp hẳn xuống vì không chịu nổi, thấy mặt Thiên Bình đen xì mới thôi, khuyên mọi người vài câu nhưng cuối cùng chính mình lại bật cười tiếp.
Mãi một lúc sau cả bọn mới yên vị nhìn nhau.
"Sao không ở trong đó ngắm trai nốt đi?" Song Ngư tò mò hỏi Thiên Bình, nhìn chiều cao của cô rồi lại bụm miệng cười tiếp.
"Nãy tao tính hỏi mày chiều nay có rảnh không thì đi chơi mà không thấy đâu, chợt nhớ ra mày đi ra ngoài mua nước rồi nên cả đám kéo nhau đi tìm mày." Ma Kết không đành lòng nhìn cô bạn thân của mình bị hạ thấp đến mức vậy nên lên tiếng đáp.
Tác giả cười khinh bỉ, thôi đi Ma Kết, nói thẳng ra là cậu sợ Thiên Bình không làm gì được Song Ngư thì sẽ lôi cậu ra đánh trả thù đi, không đành lòng con khỉ khô.
Ma Kết hừ mũi, đó là lý do phụ thôi hiểu không!
"Đi đâu?"
"Leo núi đi." Kim Ngưu đề nghị. "Hôm nay ngày thường nên không đông lắm đâu."
"Vậy leo núi đi, chiều nay h đi chứ hả?" Ma Kết hỏi, cậu đang tính toán xem mất bao lâu để lên được đỉnh núi.
h đi nếu đi nhanh chỉ mất khoảng tiếng cả đi cả về thôi, h xuống núi là vừa, chưa kể đi xuống sẽ nhanh hơn lên. h về tắm rửa các kiểu, con gái thì coi như mất khoảng p tắm rửa sửa soạn, h tập trung nhà Bảo Bình vì nếu tính đi ăn lẩu thì nhà nó gần quán nhất. Ăn xong nhậu nhẹt phải tới h mới về được. Mà tụi bay có nhiều bài không?
Thiên Bình tính toán xong xuôi đâu vào đấy, nhận được lời đồng ý của cả lũ thì an tâm, rồi chợt nhớ ra mình còn phải làm bài.
"Trưa với tối về làm chắc kịp." Bảo Bình nghĩ ngợi, Ma Kết và Kim Ngưu cũng gật đầu đồng ý kiến.
"Còn mày?" Thiên Bình nhìn sang Song Ngư còn đang tính toán gì đó, "Nhắm làm hết không?"
Song Ngư nhìn lại Thiên Bình cười cợt nhả, "Hả? Tao á? Mày nghĩ tao là ai? Tất nhiên là chép bài mày rồi! Việc quái gì phải lo kịp hay không hahaha."
"..." Đây là cả đám nhìn Song Ngư đầy quái dị rồi không ai bảo ai đi về lớp học của người nấy, miệng niệm chú câu 'tôi không quen con này, tôi không quen con dở này'.