*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Bánh torte Sacher
Cuối cùng Bạch Lãng cũng là người trả tiền bữa tối, Kỳ Tư Niên chăm sóc cậu—— chút lễ phép này cậu vẫn rõ.
Kỳ Tư Niên thấy cậu cố chấp, nên cứ để cậu trả.
Trong lúc chờ tính tiền, Kỳ Tư Niên nghe điện thoại rồi vội vàng rời đi, hình như anh có lịch trình phía trước. Vốn là một nghệ sĩ nổi tiếng như anh chắc chắn sẽ rất bận rộn, nhưng Bạch Lãng không ngờ rằng anh lại bận như vậy.
Từng tiếng reo hò truyền đến từ bên ngoài, Bạch Lãng quay lại thì thấy một đám đông lớn đã tụ tập thành một vòng tròn ở trung tâm quảng trường cũ, không nhìn rõ bên trong đang diễn ra chuyện gì.
"Là khiêu vũ ngoài trời, thành phố âm nhạc về đêm rất náo nhiệt." Người phục vụ đưa cho Bạch Lãng một túi giấy gói đẹp đẽ, cười nói: "Nhạc công tiên sinh, đây là quà của ngài."
"Quà tặng?" Bạch Lãng sửng sốt.
Người phục vụ cười tủm tỉm nói: "Cửa hàng của chúng tôi tặng thêm quà cho tất cả các nhạc công. Hãy thử Sachertorte của chúng tôi, ngại chắc chắn sẽ thích nó."
Bạch Lãng đương nhiên đã nghe đến món Sachertorte, món bánh nổi tiếng này ở Áo cũng có địa vị ngang bằng với Công chúa Sissi [1], người ta nói rằng công thức vẫn là bí mật.
Cậu mở túi giấy ra nhìn thì thấy bên trong có hai cái bánh được gói rất đẹp, đặt sát vào nhau
Người phục vụ nháy mắt với cậu: "Chúc ngài có một đêm vui vẻ."
*
Ở các thành phố châu Âu, các thị trấn cổ không lớn, người dân từ khắp nơi trên thế giới nói những ngôn ngữ khác nhau và có thể nghe thấy sự nhiệt tình dành cho nhau.
Trăng đã lên quá đầu, vào một ngày trời quang đãng, phía xa cuối phố cổ được cắt thành một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, bên ngoài bức tranh là cung điện chóp nhọn làm bằng gạch xanh trong thành phố, còn ở bên ngoài thành phố là những ngọn đồi nhấp nhô tối tăm.
Bạch Lãng không gọi taxi, cũng không tham dự bữa tiệc khiêu vũ ngoài trời đang ngày càng sôi động mà một mình chậm rãi đi bộ trở về thành phố cổ.
Khi trở lại khách sạn, cậu vẫn còn hơi mất tập trung. Cậu cảm thấy mình quả thực đã uống quá nhiều nên khi nhân viên lễ tân gọi cậu, cậu cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ý cậu là, vali của tôi đã được chuyển tới rồi?" Bạch Lãng sửng sốt một chút, lặp lại, "Là từ sân bay đưa đến cho Bai Lang sao?"
"Vâng thưa ngài." Người phục vụ nói tiếng Anh lưu loát, mỉm cười nói, "Hai cái vali đã được đưa đến phòng ngài. Là Chyi tiên sinh trước khi ra ngoài đã đặt biệt dặn dò."
"......" Bạch Lãng cau mày, đột nhiên nhận ra điều gì, không thể tin được, "Chyi tiên sinh, là Sean Chyi sao? Anh ấy cũng ở đây ạ?"
"Đúng vậy." Người phục vụ trả lời, "Chyi tiên sinh có phòng tập chuyên dụng cách âm ở tầng trên cùng, anh ấy nói nếu cần thì cậu có thể sử dụng bất cứ lúc nào."
*
Bạch Lãng mở vali, từ trong lớp quần áo móc ra hai chai nước sốt bò mẹ nhét vào, lăn lộn trên giường hai lần, ước gì có thể khóc vì sung sướng.
Những bản nhạc viết tay và những chiếc đ ĩa không còn in được bao năm được cậu cất giữ được xếp gọn gàng trong vali, cậu ngẫu nhiên chọn một chiếc rồi cho vào đầu đ ĩa CD, tiếng cello sâu lắng của Rostropovich[2] từ từ vang lên khắp không gian.
Cậu nằm trên giường, tròn mắt nhìn trần nhà, như thể có gì đó đang vô cùng thu hút cậu, cậu cứ nhìn chăm chú không dời mắt.
Kỳ Tư Niên sống ở tầng trên.
Điều này thật ra rất bình thường, Kỳ Tư Niên là người Thụy Sĩ, anh không có nhà ở Vienna, đoàn E cần phải sắp xếp một khách sạn cho anh. Chuyện này không phải trùng hợp.
Bạch Lãng tự nhủ điều này lần thứ ba.
Nhưng cậu cảm thấy được giai điệu âm trầm du dương chậm rãi tự do di chuyển trong lòng mình, thỉnh thoảng lại cái vài nốt lướt qua, nhảy và bay đến những nơi cao, từng hợp âm đều hòa nhịp với nhịp tim, tiếng cello cổ điển nhẹ nhàng nghe như nhạc jazz, hay kiểu solo saxophone gợi cảm.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, đột nhiên cắt đứt khoảng thời gian dịu dàng một mình của Bạch Lãng.
Cậu chớp mắt rồi cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy tin nhắn, cậu bỗng thấy ảo tưởng xinh đẹp của mình vỡ nát và trở về thực tại.
Những thông báo nhảy lên đến từ một group chat, toàn là những người bạn tốt của Bạch Lãng, tổng cộng có sáu người, bốn nghệ sĩ và hai người chuyên ngành soạn nhạc. Đến từ một số quốc gia.
Bây giờ mọi người đã tốt nghiệp thành công và bắt đầu hướng tới ước mơ của mình.
Các nghệ sĩ âm nhạc luôn phải bay khắp thế giới để biểu diễn, do chênh lệch múi giờ và khoảng cách nên bọn họ rất trân trọng khoảng thời gian hiếm hoi được ở cạnh nhau. Bọn họ đều đã biết Bạch Lãng đã thuận lợi vào đoàn E, đang kêu gọi đi Vienna chơi khi có thời gian.
Tích cách Bạch Lãng thoải mái lại hiền lành nên cậu rất được mọi người yêu mến. Không giống như Kỳ Tư Niên người xuất xắc đến mức hầu hết mọi người đều cảm thấy xa cách, cậu giống như người em trai nhà bên.
Cậu trả lời vài tin nhắn, nói chuyện phiếm với mọi người trong nhóm, khen ngợi hoặc than thở vài điều. Dường như không có sự khác biệt nào giữa những nhạc công mặc vest đeo cà vạt và những chàng trai trẻ đầu bù tóc rối vừa bước chân vào xã hội.
JT: [ Tao không dám tin là bé Lang của chúng ta thật sự đến Châu Âu, các cô gái ở Bắc Mỹ sẽ buồn lắm. ]
Satou: [ Và các chàng trai. ]
JT: [ Được rồi, và các chàng trai cũng buồn nữa. ]
Bara: [Lang, đoàn E thế nào hả? Đó là những gì mày có khi từ bỏ cơ hội vào BSO đó, trời ạ, BSO đó. ]
Tân Cách: [ Tuy rằng BSO rất tốt, nhưng đoàn E có Sean Chyi và Burns đấy! ]
JT: [Sau khi một số giám đốc điều hành cũ của BSO rời đi, chất lượng đã không còn tốt như trước. Tao vẫn thưởng thức phong cách khắt khe của Châu Âu hơn, ít nhất thì họ cũng không làm mất đi một vài âm tiết để tránh rắc rối ]
Bara: [...... Cũng sẽ không bí mật thêm f của Beethoven thành ff (?). ]
Satou: [ Cũng không sắc màu rực rỡ như các after party sau thảm đỏ liên hoan phim. ]
An: [?? After party thì có làm sao. Tao rất thích After Party nhóe. Không có After party thì tao gặp các nữ thần của mình bằng cách nào? Mấy người đang kì thị người Bắc mỹ có đúng hong. ]
Bạch Lãng đọc tin nhắn trong nhóm, gửi một cái nhãn dán khóc huhu, nhận được không ít thắc mắc cùng quan tâm.
Lang: [ Tui tốt lắm, đoàn E tốt hơn những gì tui mong đợi. Đợi tui biểu diễn Mahler V thì mấy cậu nhất định phải tới xem đó! ]
JT: [ Mahler sao...... Bây giờ tao hiểu mày đang khóc vì cái gì rồi. ]
Satou: [???????!!!!!!! ]
Lang: [ Sao vị? ]
JT: [ Kệ cậu ta đi, tất cả kèn trumpet trên thế giới đều phát điên khi nghe Mahler V, chưa kể đây chính là Mahler V của Burnstein. ]
Bara: [hhhh Giấc mơ cuối cùng của những người chơi kèn. ]
Satou: [Đoàn E còn tuyển người không?! Có còn tuyển người khônggg?! ]
JT: [ Tỉnh đi đại ca, mày hoàn toàn không thể phát ba âm liên tiếp của chủ đề đầu tiên. ]
Satou: [ Ai nói! Ai nói tao không thổi được hả! Mày chưa từng nghe tôi thổi Mahler V mà]
JT: [ Mày cần luyện sức của lưỡi đi, ngay cả khi tao chưa nghe cũng biết mày thổi không nổi.]
Lang: [......]
An: [? ]
Tân Cách: [ Ê mà, nói mới nhớ, vẫn là Lang, người đã cố gắng vì giấc mơ của mình ngần ấy năm. Nhanh như vậy đã có thể hợp tác cùng thần tượng rồi. ]
Bara: [ Không uổng công bé Lang của chúng ta ăn nhiều quả đắng cực khổ như vậy. ]
An: [ Do Lang có thiên phú sẵn đó oke? Hoàng tử bé đàn cello của Juilliard, ở lại Bắc Mỹ cũng có thể trở thành nghệ sĩ tuyệt vời. ]
Ngón tay Bạch Lãng ngừng trượt trên giao diện.
Tao không những được hợp tác với thần tượng của mình, mà còn sớm có thể cùng nhau biểu diễn nhạc thính phòng, thậm chí cách đây mấy tiếng thần tượng của tao còn mời tao đi ăn bữa tối đó.
Nhưng những việc này cậu tạm thời không muốn kể cho ai biết.
Đây là kỷ niệm quý giá của cậu, là niềm vui mà cậu chưa bao giờ tưởng tượng được và là sự ngọt ngào khó tả. Mà những trả giá khi phải luyện tập hàng ngày kể cả mùa đông khắc nghiệt hay mùa hè oi ả có tính là ăn miếng khổ nào đâu.
Cậu vứt điện thoại di động, thả mình xuống chiếc giường êm ái, nỗi lo lắng mơ hồ trong lòng lúc này đã biến mất, thay vào đó là một tâm trạng hưng phấn, háo hức hơn.
Không biết có phải do ảnh hưởng của rượu hay không mà cậu cảm thấy hơi phấn khích và cần phải chơi cello để bày tỏ cảm xúc của mình.
Cậu cầm cây đàn cello lên và vội vã rời khỏi phòng.
Cậu dự định đến thăm phòng tập của Tề Tư Niên.
Bạch Lãng đi đến cửa một căn phòng trên tầng cao nhất, dừng lại nhìn bảng tên trên cảnh cửa. Tên của Kỳ Tư Niên được viết bằng phông chữ thảo rất đẹp.
Cậu muốn đẩy cửa đi vào nhưng lại theo thói quen giơ tay gõ cửa.
Nhưng điều cậu không ngờ tới đó là, khi tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, giây tiếp gieo, giọng nói của Kỳ Tư Niên truyền ra từ bên trong: "Wer ist das?" (Ai thế ạ?)
Kỳ Tư Niên về rồi à? Anh đang ở bên trong sao?
Bạch Lãng hoàn toàn không ngờ tới điều này, sững sờ tại chỗ.
Cánh cửa mở ra, Kỳ Tư Niên đứng ở phía sau.
"Bạch Lãng?" Anh mắc áo choàng tắm, mái tóc ướt đẫm, được tùy ý vuốt ra đằng sau, lộ ra vầng trán mịn màng trơn bóng, rõ ràng là vừa mới tắm xong, "Tìm tôi có việc gì sao?"
Không biết có phải là ảo giác không, giọng nói anh trầm trầm, nghe có chút lười biếng.
"Em......" Tim Bạch Lãng lập tức nhảy lên cổ họng, lắp ba lắp bắp nói, "Em định đi luyện đàn, em......"
"Giờ này à?" Kỳ Tư Niên bật cười một tiếng, "Phòng đàn ở ngay bên cạnh, nhưng nếu em đã tới đây rồi thì vào đi"
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích:
Mahler V: Bản giao hưởng thứ năm của Mahler. Đây là một bản giao hưởng rất khó cho tất cả các phần và là bản nhạc mà nhiều nhạc trưởng muốn thử thách trong suốt cuộc đời của họ. Chủ đề đầu tiên là sân nhà của các nhạc cụ hơi và kèn chiếm trọn chương trình. Có thể nói không có một nghệ sĩ kèn chính nào lại không muốn chơi Mahler Five.
Chú thích của Editor:
[1] Nàng là nữ hoàng đẹp nhất thế giới, sắc đẹp và sức quyến rũ đã chinh phục thiên hạ, cuộc đời đầy truyền kỳ, và câu chuyện về nàng vẫn được truyền tụng đến ngày nay. Đó chính là Nữ hoàng Elizabeth của Áo, được mọi người quen gọi là Công chúa Sissi. Công chúa Sissi thích một cuộc sống tự do tự tại, không muốn bị gò bò trong cung, nhưng mọi thứ đều đi ngược lại với nổi niềm mong muốn của cô.
[2] Mstislav Leopoldovich Rostropovich là một nghệ sĩ đàn cello và nhạc trưởng người Nga.
Bánh Torte Sacher