"Vì ngày mai tác giả sẽ đi du lịch năm ngày nên hôm nay tác giả up chap liên tiếp cho độc giả rồi xin phép mọi người cho tác giả đi relax sau kì thi nha!"
Đã lâu rồi không về lại nơi mình sinh ra, đường xá cũng không có gì khác mấy. Cảnh vật xung quanh cũng có sự thay đổi chút nào đó. Điển hình như là, những hàng cây ngày càng nhiều hơn và xum xuê hơn chẳng hạn. Anh cười thầm cho mấy cái suy nghĩ vớ vẩn của mình. Cũng đúng thôi, đi định cư lâu vậy rồi, trở về cảm giác thấy lạ lạ hơn xưa. Không khí bao trùm xung quanh hai quốc gia khác hẳn. Ở hai bên nửa bán cầu khác nhau, lẽ ra giờ này anh đang rong ruổi vui chơi bên kia, thì ban đây lại là đêm hôm khuya rồi. Về nhà chi cho sớm, anh bắt đầu thú vui của mình đi dạo xong quanh thành phố, ghé vào mấy quán game, mấy sòng casino, mấy quán bar say sưa.
“Vẫn chưa xong à?” “Sắp rồi nè!” Fuu nằm trên giường tay bấm điện thoại chờ Nigi đang làm cho nốt phần bài tập của mình. Đã hơn mười một giờ khuya rồi mà, cô ấy vẫn cứ cắm cúi mãi. “Hây! Xong!” Cô liền đóng tập lại, cất đi cây bút của mình rồi nhào lên giường cùng với Fuu. Cô lấy tay bấm bấm vào màn hình điện thoại để chọc trò chơi mà anh đang chăm chú “Chơi, chơi hoài nè!” “Bỏ tay ra” “Thua đi!” Dù cho bị Nigi trêu chọc nhưng trông Fuu không có gì là quan tâm đến. Anh vẫn tập trung trên “chiến trận” của mình. Phồng má, Nigi nũng nịu “Chơi luôn đi nha!” “Vì đợi ai học đó” “Thì người ta học chứ bộ” “Sáng mai có phải đi học đâu” “Nhưng mà ngày nghỉ lười lắm” Nigi vừa dứt lời thì chiếc điện thoại trên tay Fuu được đặt xuống, anh quay người ôm lấy cô vào lòng. Anh hôn lên cổ cô. Từng sợi dây thần kinh giựt giựt lên kích thích. “Ah!” Hóa ra nãy giờ anh hối là vì chuyện này à.
“Rầm rầm” có tiếng bước chân mạnh dưới nhà. Nigi và Fuu đều choàng người tỉnh dậy. Là ai vậy Nhìn đồng hồ, chỉ vừa mới sáng sớm thôi, tên trộm nào lại dại dột vào nhà giờ này, mà còn gây ra tiếng động lớn nữa. Tiếng bước chân ngày càng gần và rõ hơn. Fuu giang tay ra để bảo vệ Nigi, tay vớ lấy cây gậy nhỏ dưới giường.