Cô chạm những ngón tay nhỏ bé của mình vào ngực của hắn, cởi từng cúc áo, giương đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào tên háo sắc “Thật là, lúc nãy anh nhanh quá làm em sợ...” Bị quyến rũ, tên đó liền nhẹ tay lại, ôm chặt Nigi vào người “Anh xin lỗi, cô bé.” Giả vờ e thẹn, Nigi thì thầm vào tai hắn “Nãy giờ anh mở đầu rồi, hay là giờ, để em nhé!”. Nói rồi, cô lướt bàn tay mịn màng của mình trên cơ thể hắn, cởi chiếc áo hắn đang mặc ra. Để dụ dỗ hắn thành công hơn, cô vén áo craptop của mình lên, để lộ bộ ngực đầy sức sống đáng yêu. Hắn ngay lập tức tin rằng cô đã bị thu phục, liền thả lỏng người cho cô tiếp tục công việc của mình. Nigi ngồi xuống, tay cô tháo sợi dây nịch ở lưng quần hắn ra, từ từ kéo quần hắn ta xuống. “Ây cha! Xem cậu nhỏ của anh nè! Tràn đầy sức sống, làm em sướng quá đi mất!” Tuy nói vậy thôi chứ, Nigi sắp nôn ra rồi đây này. Cô cảm thấy cái cô vừa khen trông thật là kinh tởm. Nigi nhớ lại đoạn clip, không kéo quần hắn xuống hết, chỉ kéo xuống gối thôi, rồi cô đứng dậy, choàng tay qua cổ hắn, tiến sát lại, đôi mắt lôi cuốn, dần dần đưa môi lại gần hắn. Và, cô đưa đầu gối lên, huỵch, Nigi đá một cú thật mạnh vào cậu bé đang hưng phấn của tên háo sắc kia. Bị điểm ngay chỗ yếu, hắn khụy xuống ôm lấy người. Nigi tranh thủ chạy đến chỗ cái điện thoại, cầm nó rồi bỏ trốn. Hắn cố lết theo nhưng không được, một phần bị chính cái quần chỉ kéo xuống tới đầu gối làm ngăn cản những bước chân dài, phần còn lại, bộ hạ hắn quá ư là đau đớn.Run rẩy, hắn quát to "Đồ khốn chết tiệt! Đứng lại cho ta!". Nigi chạy, chỉnh trang lại quần áo, đã trễ hơn giờ hẹn một tiếng mấy rồi. Vội vã, Nigi ướt đẫm dưới mưa cố tìm đường ra. Điện thoại cô lúc nãy bị hắn làm rơi khiến nó va đập mạnh, rồi bị dính nước mưa, khiến giờ chẳng cách nào mở nguồn lên được. Đến được một con đường lớn, là phố Beika, chỗ này, muốn đi tới ga Heija là gần nửa tiếng đồng hồ. Nigi đâm đầu cố chạy thật nhanh, vì trong lòng cô, chỉ có một nỗi lo duy nhất, chính là Fuu.
Khoảng bảy giờ là Fuu đã có mặt ở chỗ hẹn rồi. Anh cảm thấy trong lòng hồi hộp chẳng khác gì Nigi. “Chết tiệt mình tới quá sớm rồi! Còn tận một tiếng nữa lận!” Fuu đi vòng vòng, đầu thì cắm xuống đất nghĩ ngợi mãi thôi. Đây đâu phải là lần đầu tiên anh đi với Nigi, nhưng, mà là lần đầu tiên...hẹn hò. Hình tượng bên ngoài lạnh lùng bình thản cỡ nào, bên trong Fuu lại rối loạn thế đấy. Tám giờ rồi, Fuu đưa mắt nhìn xung quanh để tìm Nigi. Không thấy. Trễ phút rồi. À mà con gái mà, nên chắc giữ giá hay bận bịu trang điểm nên đến trễ. Nghĩ là chẳng sao, Fuu tiếp tục đứng chờ. Bỗng, có cuộc điện thoại gọi đến. Đoán là Nigi, anh liền thò tay vào túi lấy điện thoại ra xem với hy vọng cô ấy bảo là chờ một chút thôi do kẹt này nọ. Nhưng không, người gọi là Gin.