Na Na lại hỏi: Chúng ta đang đi đâu đây? Anh muốn đến đâu?
Tôi đáp: Chúng ta tìm nơi nào đó nghỉ lại trước đã.
Na Na gật đầu, nói: Vâng, anh cứ đi tiếp đi, đến nơi thì gọi cho em nhé.
Chúng tôi đang tiến gần một thành phố, tôi vốn tưởng rằng ánh đèn phía xa kia hắt ra từ một xí nghiệp hóa chất, nhưng những cửa hàng và xe xuất hiện nhiều dần hai bên dường như báo cho tôi biết, vào đến thành phố rồi. Mặt đường từ hai làn mở rộng ra thành bốn làn xe, những bức tường hai bên đường chăng đầy biểu ngữ. Nơi này đang được bình chọn là thành phố văn minh của cả nước. Thành phố nằm đối diện với con đường quốc lộ nhưng không hề được đặt ở vị trí cửa ngõ, nó nằm về phía bên phải, trong vài cây số tiếp theo, các ngõ phố bên phải đều thông ra trục đường trung tâm, phía bên trái là những nhà máy mới mọc lên. Sau khi xe chạy qua vài con hẻm, chúng tôi dừng lại ở một bãi đất trống rất lớn, tôi bất chợt nhìn thấy một kiến trúc được thiết kế theo phong cách hoàng cung, tôi không kiềm chế được thốt lên một tiếng: Chao ôi. Đến gần hơn một chút, hóa ra là Tòa án, ánh đèn chiếu lên làm quốc huy trở nên huy hoàng, rạng rỡ. Phía bên cạnh Tòa án còn có một bóng râm khổng lồ, tôi nhìn từ xa nên không phát hiện ra ở đó có một tòa kiến trúc khác nữa, đến khi lại gần mới nhận thấy đó là toàn nhà lớn hơn Tòa án gấp mười lần, chỉ le lói một quả bóng đèn nhỏ gắn ngoài cửa. Tòa nhà này chắn mất cả ánh trăng, khiến một góc của Tòa án bị che khuất. Tất nhiên rồi, đó là tòa nhà của chính quyền nhân dân. Tôi lái xe men theo đường quốc lộ hồi lâu, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tòa nhà của chính phủ ban đêm không sáng đèn, khiến tôi càng thêm tò mò về thành phố này. Đèn chiếu bao quanh toà nhà giống như những khẩu đại bác ngắm thẳng vào nó, tôi rất muốn biết khi tất cả các ngọn đèn đều bừng sáng, cảnh tượng nơi đây sẽ trở nên hoành tráng thế nào. Lái xe men theo tòa nhà đến một ngã ba đường, tôi đã thấy một khách sạn sang trọng tên là Minh Châu. Tôi dừng xe trước cổng khách sạn, chuẩn bị gọi Na Na dậy, cậu nhân viên phục vụ ngay lập tức ra hiệu cho tôi không được dừng xe ở đó. Tôi nói: Tôi biết, tôi chỉ vào bàn lễ tân hỏi một chút.
Nhân viên phục vụ nói: Vậy thì anh cứ đỗ xe xong đã.
Tôi hỏi: Vậy tôi đỗ xe ở đâu?
Cậu phục vụ đáp: Dưới tầng hầm.
Tôi hỏi tiếp: Đỗ xe trên này không được sao?
Cậu phục vụ trả lời: Đỗ xe dưới tầng hầm an toàn hơn.
Tôi lái xe xa hơn một chút, dịch lên khu vực đỗ xe phía trên đó, gọi Na Na dậy, nói: Đến rồi.
Na Na ngủ rất say, khi tỉnh dậy bảo tôi trong người hơi khó chịu, mở cửa xe thò đầu ra ngoài nôn lấy nôn để.
Tôi vỗ nhẹ vài cái lấy lệ, đưa mắt nhìn xung quanh.
Na Na nôn xong quay lại nước mắt lưng tròng, áy náy bảo tôi: Em xin lỗi, xin lỗi, có làm bẩn xe anh không?
Tôi bảo: Không sao.
Na Na nhìn qua cửa kính xe thấy khách sạn Minh Châu, kinh ngạc thốt lên: Oa.
Tôi hỏi: Sao vậy?
Na Na đáp: Chúng ta ở đây sao?
Tôi trả lời: Ở chỗ tử tế một chút. Em không được khỏe lắm, nghỉ ngơi cho thoải mái, chúng ta lại tiếp tục lên đường.
Na Na mỉm cười, điệu bộ rất sành sỏi nói: Không ngờ anh là ông chủ lớn cơ đấy.
Tôi bảo: Đâu có đâu có, chiết khấu hết rồi thì cũng không đắt lắm, có điều tiền đặt cọc chắc cũng khá đắt, thế này đi, anh đưa em ba nghìn tệ, em vào trong đó đặt phòng, giường to hoặc giường đôi đều được, đặt xong nếu thừa thì trả lại anh, nếu thiếu thì em bảo anh, anh sẽ đưa thêm.
Na Na nói: Không cần nhiều thế đâu, từng này đủ rồi.
Tôi bảo: Em cứ cầm lấy, lỡ đâu lại cần.
Na Na ngồi trong xe nghĩ ngợi một lúc, nói: Ừ, thế em đi đặt phòng, anh đợi ở đây.
Tôi nói: Anh ở đây đợi em, nhân tiện dọn qua cái xe một chút.
Na Na đột nhiên nhìn tôi một cách âu yếm, tôi nghĩ, có lẽ nào cô nàng đang cảm động vì tôi chăng, tôi đã để cô ấy ở trong cái khách sạn tốt như thế. Radio trong xe đang phát bài Thừa nhận của Tân Hiểu Kỳ, Na Na còn cố nán lại đợi đến khi giai điệu cuối cùng kết thúc, rồi đột nhiên quàng cổ tôi, hôn tôi một cái. Sau khi hôn xong cô ấy có vẻ ý thức được là mình vừa nôn xong, luống cuống nói: Ôi ông chủ, em xin lỗi.
Tôi bảo: Anh không phải là ông chủ.
Na Na rưng rưng nói: Cảm ơn anh.
Tôi xua tay bảo: Em đi nhanh lên, trời tối rồi.
Na Na cố nói tiếp: Trời tối lâu rồi.
Tôi giục giã: Đừng có lừng chừng ở đây nữa, đi nhanh đi.
Na Na đột nhiên chỉnh sửa ngay ngắn mái tóc của tôi, nước mắt chực rơi xuống. Tôi hỏi: Em sao thế?
Na Na nói: Anh biết không, trước đây em làm ở tiệm uốn tóc, tiệm ấy nhỏ lắm, hơn nữa lại kiểm ra rất gắt gao, cho nên phải ra ngoài mới làm được. Những vị khách ở đó, cũng có xe như anh, thường lái xe ra ngoại ô hoặc lái xe đến một cái nhà nghỉ chật chội, có người xong việc rồi thậm chí còn không đồng ý đưa em về, em vì tiết kiệm tiền, đôi khi nghĩ là cũng không xa lắm nên đi bộ trở về cửa hàng, nhưng khi đi bộ mới biết, lái ô tô thì mất có một phút, em đi bộ mất những nửa tiếng, em lại còn đi giày cao gót, vậy nhưng em nghĩ mình đằng nào cũng đi bộ rồi, thì không gọi xe nữa, vì thế chẳng hóa công cốc sao, thế là em tự đi về, đi mãi đi mãi cuối cùng cũng nhìn thấy mặt mũi cái cửa hàng, đột nhiên lại có một người khách lái xe đến, thỏa thuận giá cả với em xong xuôi, lại lôi em đến một nơi rất xa, xong việc lại vứt em ra giữa đường quốc lộ, nói hắn có việc phải đi ngay, không tiện đường chở em về. Ngày hôm đó, em thực sự muốn gọi xe, nhưng em không gọi nổi cái xe nào cả, thế là em cứ thế mà đi bộ, chân của em rã rời, đi được hơn nửa tiếng đồng hồ, lại thấy xe taxi, nhưng em thầm nghĩ, em mà gọi xe thì chẳng phải đoạn đường mà em đi cả nửa tiếng vừa rồi lại mất trắng ư. Thật ra không phải em tiếc rẻ tệ tiền đi xe đâu, thật đấy, khi em bắt đầu đi tiếp khách, bà chủ đưa cho em tất cả có tám mươi tệ, nhưng em thực sự tiếc cái quãng đường mà em vừa đi. Vất vả lắm em mới về tới nơi, lại có một chiếc xe nữa dừng lại bên cạnh, hỏi em có đi không, em nói: Mệt quá rồi, không đi nữa. Người trên xe nói: Khách của em nhiều quá à, không đi nổi nữa à. Tôi nói: Em vẫn đi được, nhưng chân của em không bước nổi nữa rồi, trừ phi anh đừng có đi xa quá. Họ đồng ý, sau đó bọn em lại thỏa thuận giá cả.
Nói đến đây Na Na bất chợt ngừng lại. Tôi hỏi: Sau đó thì sao?
Na Na thở dài thườn thượt, nói: Em cứ nghĩ hôm đó mình làm ăn được, hết đợt này đến đợt khác.
Tôi sửa lại câu nói của cô ấy: Hết lượt này đến lượt khác.
Na Na bảo: Vâng, hết con sóng này đến con sóng khác, con sóng này chưa lặng đợt sóng kia lại nổi lên. Ông chủ ơi, anh thấy em dùng thành ngữ như thế chuẩn chưa? Sau đó thằng cha trong chiếc xe kia bảo, không vấn đề, rồi cho em lên xe. Trong xe của họ có dán một tấm phim cách nhiệt đen sì, em nghĩ bụng: đằng nào thì phía sau cũng có tấm phim cách nhiệt, em chỉ cần để hắn dựa sát vào bên cạnh là được rồi. Cửa sau xe vừa mở, em cứ để nguyên cả giày cao gót mà leo lên, chân em vừa mới giẫm lên tấm ván dưới chân, nào ngờ trong xe còn có mấy thằng khác nữa, bọn chúng kéo tay em, giữ trong khoang xe sau đó đóng sầm cửa lại, xe lập tức lăn bánh. Em hoảng hốt nghĩ thầm: Thôi chết cha rồi, hoặc là lũ trộm cướp, hoặc là bọn hiếp dâm, em khi đó bị dọa đến nỗi đầu óc mụ mẫm cả.
Tôi hỏi Na Na: Sau đó thế nào, có phải đã gặp bọn côn đồ rồi không?
Na Na bảo: Còn thê thảm hơn gặp ngay phải đội Phòng chống tệ nạn.
Tôi hít ngược một hơi khí lạnh.
Na Na nói: em rất bình tĩnh, nói với họ em không phải gái mại dâm, em đi chơi về. Thế nhưng họ lôi ra một cái bút ghi âm, từng câu ra giá vừa rồi của em đều bị ghi hết cả vào. Chết tiệt, bọn này đều có trò ghi âm bẩn thỉu, thật là thảm quá. Em nói thẳng với chúng nó: Tôi không có tiền đâu, tôi vừa vào nghề. Lúc đó đúng là em mới vào nghề thật, rất siêng năng chăm chỉ, khó khăn lắm mới để dành một chút tiền, không nỡ phải nộp phạt. Sau đó chúng bảo, hay là thôi không cần nộp hết số tiền làm ăn được ngày hôm nay nữa, phục vụ ba người bọn chúng là được.
Tôi quan tâm hỏi tiếp: Sau đó thì sao? Na Na nói: Sau đó em thương lượng giá cả với chúng nó.
Tôi hỏi cô ấy: Kết quả thế nào?