Tôi đáp: Anh chẳng thể nói rõ ràng với em được, chuyện của cậu ấy có thể viết được thành một cuốn sách.
Na Na hỏi tôi: Tội gì?
Tôi nói: …
Na Na cúi đầu bảo, em không hỏi nhiều nữa. Em vốn định kể với anh một chuyện không vui, nhưng em nghĩ so với chuyện của anh, chuyện của em chẳng là gì cả.
Tôi đặt bình tro cốt của bạn ngay ngắn, rồi cất lời: Không tìm thấy ông chủ Tôn phải không?
Na Na cắn chặt môi, nói: Ừ, điện thoại bị cắt rồi, nhưng em đã nhắn tin cho ông ấy, biết đâu ông ấy chưa trả phí.
Tôi bảo: Cũng có thể. Chúng ta ra bên sông đi dạo một chút nhé.
Tôi lái xe đưa Na Na đến ven sông, cô ấy bảo: Anh định rắc tro cốt xuống sông à?
Tôi bảo: Không, anh chỉ muốn đi dạo một chút. Anh còn vài bình tro cốt nữa. Đợi khi đó anh sẽ rắc bọn họ cùng nhau.
Na Na nói: Sao bạn anh chết nhiều vậy?
Tôi đáp: Toàn những chuyện ngoài ý muốn thôi, mỗi người trưởng thành đến độ tuổi này, xa hoặc gần, già hoặc trẻ, đều phải mất đi một vài người thân hoặc bạn bè.
Na Na hỏi tôi: Họ thực sự là những người bạn tốt của anh.
Tôi nói: Anh coi họ như thần tượng của đời mình, anh chỉ hận không thể trở thành người như họ.
Na Na nói: Họ khi chết rồi mới trở thành thần tượng của anh hả?
Tôi nói: Không phải.
Na Na cười bảo: Vậy là sau khi trở thành thần tượng của anh thì họ chết?
Tôi cũng cười: Cũng không hẳn là thần tượng, chỉ là anh thật sự ngưỡng mộ họ, anh luôn cảm thấy bản thân mình cũng có thể giống như bọn họ, nhưng không hiểu sao bọn họ lại đều ra đi sớm như vậy.
Na Na nói: Ồ, tại vì tính cách của họ rất dễ chết.
Tôi trầm ngâm: Nếu một người xa lạ nói như thế, có thể anh sẽ tức giận, nhưng có lẽ đúng như thế. Em nói thử xem, đến khi nào anh mới có thể giống như họ được.
Na Na nói: Đơn giản thôi, lấy em đi, anh sẽ giống họ. Ha ha ha ha.
Tôi cũng phá lên cười thoải mái, nói: Em đùa anh sao.
Na Na đứng yên lặng, không để lộ bất cứ biểu cảm gì, hỏi tôi: Lẽ nào trong số những người anh quen không có ai có cuộc sống đặc biệt tốt? Có tiền, có quyền, hay địa vị sao?
Tôi cũng dừng lại, nói: Tất nhiên rồi, nhưng anh không thích bọn họ, bọn họ thực sự không giống anh, chỉ là anh không có được những thứ đó, hơn nữa chúng từ trước đến nay không thể làm ảnh hưởng đến anh, có điều dù sao cuộc sống của họ đều tốt cả.
Na Na lay cánh tay tôi, nói: Anh đừng buồn.
Tôi bảo: Anh có gì phải buồn đâu, bạn anh cũng chẳng phải hôm qua mới vào. Thời gian trôi qua lâu rồi, anh cũng tìm nhiều cách, nhưng chẳng có cách nào.
Na Na hỏi tôi: Vậy bạn anh có nói gì với anh không?
Tôi nói: Anh chỉ đến thăm cậu ấy có một lần, thời gian cũng ngắn, cậu ấy hỏi thăm tình hình của anh rồi nói: Mày mau về đi, tất cả đều được ghi âm, lần này chắc là bế tắc rồi. Chết thực ra cũng chẳng có gì đáng sợ, đáng sợ là biết mình chết như thế nào. Nếu mày định chết nhất định phải chọn cái chết bất ngờ, như vậy mới không sợ hãi. Nếu mày biết cái gì đáng sợ nhất, khi đó mà sẽ cảm thấy sợ.
Na Na trợn tròn mắt, nói: Có người lại nói vậy với bạn mình sao?
Tôi nói: Nếu quen cậu ấy rồi, em sẽ hiểu như thế là cậu ấy thực lòng chúc phúc em.
Na Na bảo: Anh ấy nói xong, sau đó thì anh đi à?
Tôi nói: Không, cậu ấy gọi anh lại, nhìn anh một cách nghiêm túc, anh chưa bao giờ nhìn thấy kẻ suốt ngày nhăn nhở lại nghiêm túc đến vậy bao giờ, cậu ta nói: Hãy nhớ, que thăm dầu của là sai, là tao tháo từ con Lada của Liên Xô, khi thay dầu không được căn cứ theo mực dầu động cơ, cứ theo tất cả các loại xe khác mà làm, đổ đầy bình bốn lít là được, cứ thế thì không sai đâu, nếu không thì mày cứ chờ cho đến khi nổ banh xác. Bộ khởi động của con xe này cũ quá rồi, nổ rồi là khỏi sửa.
Tôi bảo: Ừm.
Tôi quay sang Na Na, bảo: Sau này rất nhiều người trong các bộ ban ngành đều đến hỏi anh, anh đơn thuần chỉ là một người bạn, nhưng cậu ấy không còn người thân nào, nên họ để anh đế nhận tro cốt của cậu ấy. Là vậy đó.
Na Na đã dần hiểu ra, chỉ biết ngồi ngắm cảnh hoàng hôn đang buông dần trên bãi sông.
Tôi đưa Na Na đi men theo các con phố ven sông này. Những con đường ẩm ướt và quanh co như mê cung chẳng khiến tôi phiền não, tạm thời tôi chưa xác định được điểm đến của mình, chỉ biết đưa Na Na đi kiếm tìm ông chủ Tôn của cô ấy. Khi được nghe những lời Na Na bộc bạch đêm qua là chỉ lấy của tôi mười đồng, thú thực đã khiến tôi có chút xao động, nhưng tôi vẫn kiên quyết với ý nghĩ của mình, rằng tôi không được chấp nhận cô ấy, cô ấy đơn giản chỉ là người bạn đường trong chuyến hành trình này, vậy nhưng tôi biết mình ngưỡng mộ cô ấy, cô ấy cũng đáng để trở thành một phần trong tòa kiến trúc của riêng tôi, bởi cô ấy dám bất chấp tất cả để sinh con, tôi có thể thấy một nỗi niềm đau đáu và kỳ vọng ánh lên trong đôi mắt Na Na khi cô ấy đứng trên bờ sông nhìn ra dòng nước mênh mang.
Tôi nói: Na Na, anh thực sự coi em là một người bạn, là người bạn như thế nào cũng không quan trọng, tất cả mọi điều đều bắt đầu từ tình bạn mà ra, một giây ngay trước khi anh yêu và hôn một người, chẳng phải cũng là bạn bè sao. Dù sao thì chuyện của em, anh có thể giúp em, chắc chắn sẽ giúp đỡ em. Trước tiên anh sẽ đưa em đi khám thai, ban nãy trên xe anh có nhìn thấy một cái bệnh viện, có vẻ cũng tốt, nếu em thích nơi này, chúng ta có thể tìm ông chủ Tôn ở đây, anh sẽ ở bên em một thời gian, dù sao kế hoạch tiếp theo của anh, cũng phải đợi đến năm sau mới bắt đầu được. Cho đến khi đó thì em có thể đi cùng anh.
Na Na nói: Ừm, được thôi. Em đoán ông chủ Tôn vẫn làm nghề này, đã làm nghề này thì không bao giờ thoát ra được, ông chủ cũng thế thôi, lúc trước em còn nghe một chị làm cùng nói lại, ông ấy nhất định ở đây, khi nào rỗi rãi em sẽ qua những tiệm mát xa tìm kiếm thử xem, anh cũng không cần ở bên cạnh em, thật ngốc nghếch. Nhanh tìm thấy ông chủ Tôn được thì tốt, anh cũng được giải thoát, đương nhiên, anh có thể giải thoát cho mình bất cứ lúc nào, em cũng chẳng có mối liên hệ nào với anh cả, chỉ là nếu anh không bận gì, cũng định ở lại thành phố này, em nghĩ em vẫn có thể chăm sóc anh, anh đừng có hiểu lầm đó, em nghĩ như thế thật đó, tất nhiên, em cũng chẳng định là người phụ nữ của anh, em biết anh cũng chẳng coi em ra gì cả, nhưng dù sao nhàn rỗi chả phải cũng vẫn là nhàn rỗi sao, thôi thì cùng giúp đỡ nhau.
Tôi nói: Được, anh đưa em đi bệnh viện kia nhé!
Na Na nói: Ừm, tiền nợ anh em đều nhớ cả, nhưng em bảo mỗi lần chỉ lấy của anh mười đồng thôi, vả lại em tính cũng phải hơn một năm sau em mới bắt đầu đi làm được, cũng chưa biết được, cho nên em chắc chắn sẽ trả lại anh, nhưng hiện giờ em chẳng có cách nào. Anh đừng nghĩ em có ý đồ lừa anh mất nghìn tệ đó nhé, một người bạn của em nói, mấy đồng bạc ấy cũng chẳng làm nổi gì, nhưng em nhất định chẳng tham gì mấy đồng đó, anh đừng nghĩ lung tung đấy nhé. Dù anh có vung tiền qua cửa sổ, em đối với anh vẫn như thế, nếu bây giờ anh có chạy, em cũng không oán trách anh nửa lời.
Tôi bảo: Thôi đừng nói linh tinh nữa.
Chúng tôi dừng bước trước cửa bệnh viện mà tôi đã để ý trước đó, có vẻ không giống như bệnh viện công mà cũng chẳng giống bệnh viện tư. Những ban công nối dài, những chậu hoa đua nhau khoe sắc, tán hoa lá rủ xuống rung rinh trong gió. Tôi nói: Na Na, em vào đi, anh không đưa em vào, anh ngồi trong xe chờ em. Tôi ngước nhìn về phía ban công, Na Na đứng lẫn trong đám hoa cỏ đó, quay về phía tôi cười tươi tắn, tôi ngồi trong xe vẫy vẫy tay. Cô ấy tuy không đẹp, nhưng giây phút đó trông cô ấy giống như một ngôi sao điện ảnh đứng trên sân khấu của chính mình, phải chăng tạo hóa hôm nay đã dàn dựng ánh sáng rất tốt, cánh cửa sổ trên bức tường nơi khúc quanh của cầu thang phản chiếu ánh sáng lấp lánh rạng rỡ lên cơ thể cô ấy. Cô ấy bước vào căn phòng phía trong cùng và khuất dần sau cánh cửa. Tôi tắt hẳn máy, ngồi ra ghế sau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tôi đã mơ một giấc mơ, mơ thấy cột cờ hồi nhỏ cùng với hình ảnh tôi vắt vẻo trên đỉnh, nhưng tôi lại nhìn thấy những người trong phân xưởng đang mải miết chế tạo súng, nhìn thấy Lưu Nhân Nhân từ đằng xa bước đến, số đã trưởng thành nắm bàn tay bé bỏng của Lưu Nhân Nhân lúc đó chỉ là một học sinh tiểu học, đám bạn xung quanh thi nhau ném đá về phía tôi, tôi sợ hãi kêu lên: Anh Đinh Đinh, nhanh đến cứu em. Anh Đinh Đinh lại đang đi xuống bằng cách trượt tay vịn cầu thang, trông thấy anh ấy còn nhỏ tuổi hơn cả tôi. Sau đó tôi không hiểu ai đã buộc tôi vào cột cờ, tôi bất giác cảm thấy an toàn, chí ít thì tôi cũng không lo bị rơi xuống. Ngay lúc đó, toàn bộ các cô bác từ phân xưởng đều bổ nhào đến, tất cả đám đông giương súng ngắm bắn hướng về tôi, tôi mở trừng mắt chứng kiến cảnh mình bị bắn tơi tả trăm ngàn lỗ thủng trên người, nhưng tôi vẫn tỉnh táo để nghĩ rằng, các cô bác dù thế nào cũng đừng bắn vào cậu nhỏ của tôi, nếu không thì tôi sẽ rơi xuống mất. Mặt trời hôm đó rạng rỡ chưa từng thấy, ánh nắng gay gắt độ của ngày hè cao điểm, nhưng làn gió lại mát mẻ như tiết trời độ cuối thu, tôi chưa bao giờ thấy một tiết trời nào dễ chịu như vậy.
Khi tôi tỉnh lại, Na Na vẫn chưa quay ra. Tôi nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên xe, nhận ra mình đã ngủ được hai tiếng. Tôi ngay lập tức tỉnh táo, đẩy mạnh cửa xe, vội vàng chạy vào trong, tiến đến căn phòng ban nãy tôi thấy Na Na bước vào. Ông bác sĩ ngước lên nhìn tôi, hỏi: Anh tìm ai?
Tôi nói: Tôi tìm người phụ nữ khi nãy vừa vào đây khám thai định kỳ.
Bác sĩ ngay tức thì đứng thẳng dậy, hỏi tôi: Anh là thế nào với cô ấy?
Tôi nói: Tôi là bạn cô ấy.
Bác sĩ vội vàng nói: Mau đi tìm, chúng tôi cũng đang muốn tìm cô gái đó, phải đưa đến Sở y tế để đăng ký theo dõi.
Tôi nói: Để tôi đi tìm, cô ấy đi về hướng nào, phải theo dõi cái gì vậy? Cô ấy trước đây làm nghề gì các ông cũng điều tra ra à?