Đây không phải là mơ đâu… Chính Khang chính thật sự là hắn đang đứng trước mặt nó. Chỉ có điều không phải là cậu nhóc đang tuổi thanh niên ngày xưa, mà giờ đã là một người đàn ông chững chạc hơn. Nó thả lỏng tứ chi, đứng trước mặt hắn, xúc động nói:
– Em nhớ anh lắm.
– Anh cũng vậy – hắn hôn nhẹ lên trán nó.
Bỗng nhiên tỏ ra rất bí mật, bảo nó đứng đó một lát, còn mình thì đi vòng ra phía hồ cá nhỏ, cuối xuống cầm lấy một bó hoa hồng đỏ, liền đó một loạt đèn led bật lên gán thành chữ:
” Làm vợ anh nhé? ”
Từ đâu một loạt người xuất hiện, Ba đưa chơi thân cũng đến. Bố mẹ hắn cũng có mặt, Cô Tú với Linh vừa cười vừa vỗ tay. Ly từ bỡ ngỡ này sang bỡ ngỡ khác, đến khi nhìn trước mặt thì thấy hắn đứng đối diện, hỏi:
– Đồng ý chứ?
– Có… – Nó trả lời không suy nghĩ.
Liền đó hai người trao nhau nụ hôn nồng cháy, ai nấy đều tán dương, Cô Tú lén lau nước mắt hạnh phúc.
— —– —– —— —– — —-
Đã gần khuya thì hai người dừng xe trước một khu chung cư lớn, bên ngoài rất khang trang. Ly ngạc nhiên khó hiểu bị Khang lấy khăn bị mắt dẫn lên tới cửa. Đến nơi thì hắn từ tốn tháo khăn ra, trước mặt nó là cả một căn hộ vừa đẹp vừa sang trọng, cửa sổ được làm từ kính trong suốt nhìn thấu ra phía thành phố sôi động. Hắn tiến lại từ phía sau, ôm eo và hôn nhẹ lên vùng cổ vợ:
– Từ hôm nay đây sẽ là nhà chúng ta.
– Sao anh mua nhà khi nào vậy? Cả xe nữa? – Ly nhíu mày – Em còn không biết gì cả.
– Anh mới mua cách đây ngày thôi. – Khang vừa nói vừa cười, túi đầu vào trong cổ áo nó hít lấy hít để mùi hương năm chưa từng tìm lại. Nó bỗng nhiên quay người bỏ đi khiến hắn hơi nhíu mày vì mất hứng, Ly đặt bó hoa lên bàn rồi đi vào phòng ngủ. Trong này cũng làm bằng kính nhìn ra ngoài, giường lớn trắng tinh ngay giữa. Chưa để nó kịp làm gì, hắn đã kéo tay nó nằm xuống giường, lật nhỏ nằm vỏn vẹn trên thân người to lớn của mình, hai tay ôm chặn toàn bộ thân người nhỏ kia. Hắn thở ra một cái thỏa mãn, mắt nhắm nhẹ:
– Cuối cùng cũng được ở bên cạnh vợ. Cảm giác thật thoải mái.
– Ai là vợ của anh – Ly cố vùng vậy, tỏ ra không vừa ý.
– Này, chúng ta năm không gặp, em không gây sự với anh không được à. – Khang nhõng nhẽo
– ôi chao, anh ta Pháp học thói nhõng nhẽo này à. Đàn ông con trai mà thế đấy. – Nó đánh khẽ vào đầu hắn.
truyện full
– Với họ anh là giám đốc, với em anh chính là muốn nhõng nhẽo vậy đó. Nhõng cả đời vậy đó.
Hắn vừa nói vừa cọ cọ đầu vào cổ nó, mấy cọng tóc chọc chọc làm nó nhột mà bật cười. Đấy, đi lâu vậy mà có thay đổi đâu, bề ngoài oai hùng bao nhiêu thì lúc nay là như trẻ con bấy nhiêu, bản tính đúng là khó dời.
Chẳng bấy lâu sau…
Hai họ lo lắng chạy vạy khắp nơi. Bố mẹ chồng bố mẹ vợ tất bận đứng ngoài đón khách, duy chỉ có ông nội là ung dung cười hả hê trong lòng, thi thoảng ngước lên trời xanh, châm điếu thuốc mà muốn gửi lời nhắn với vị bằng hữu năm xưa:
” Rối cuộc tôi cũng đã giữ lời hứa rồi đấy, anh bạn già. ”
Hân với Trang bên trong phòng cô dây phụ nó mặc đồ cưới, hôm nay ngay trọng đại đúng là không ai xinh hơn cô dâu nữa. Nó ngắm mình trong gương, tự thấy thời gian sao trôi nhanh quá vậy. Mới đó đã trở thành con nhà người khác rồi.
Phong với Hải cũng không kém cạnh, cố ra dáng bị phù rể chân chính. Phong vỗ vai Hải, cười cười:
– Nghe bảo sắp làm bố??
– Cậu thông tin nhanh thật. – Hải tự hào cười. – Thế cậu khi nào về một nhà đây? Vợ chồng các người lo giấy tờ năm nay vẫn chưa đủ tiền sao?
– Cái đấy nhanh thôi, khỏi lo – Phong phẩy phẩy tay.
– Trốt cuộc ngày của tôi hay của hai ông nà nhiều chuyện hơn đàn bà vậy? – Khang nhíu mày chép miệng.
– Vâng vâng của Khang lão gia – Hai người quay sang nịnh hót.
Đến giờ tổ chức hôn lễ, nó được bố khoác tay tiến vào. Lúc này hai bên khách mời rân rang tiếng vỗ tay không ngừng. Phải nói một câu, hôm nay trong mắt ai có cũng rất xinh, nhưng không hiểu sao hình ảnh mà Khang thấy không phải là cô dâu lộng lẫy mà chỉ là Ly với bộ đồng phục cấp , mái tóc cột cao cùng nụ cười tỏa nắng. Hình ảnh bình dị đó dường như lấn áp tất cả mọi thứ, bên tai hắn chỉ còn vang lên điệu cười khúc khích của nó, như một tiếng nhạc du dương.
Sau lời tuyên thê bên nhau, cả hai trao nụ hôn và nhẫn cưới như mở ra một cuộc sống mới cho chính mình. Từ nay cả hai chính thức về chung một nhà, ngủ chung một giường và cùng nhau gọi đối phương:
” Vợ _ Chồng ”
Nghe thân thương đến lạ, từ bây giờ chúng ta đã có thể vĩnh viễn ở bên nhau, không bao giờ rời xa rồi.
Cảm ơn tất cả, vì đã cho chúng con được ở bên nhau, cảm ơn anh, vì đã đến bên em…
THE END