. Mưa dông…
Cơn dông đầu hạ đang vần vũ trên bầu trời thành phố F.
Đèn điện tắt ngóm, cả thành phố rơi vào màn đêm mịt mùng. Trong căn hộ, Quyết Minh còn chưa thay bộ đồng phục học sinh, ngồi kế bên phòng khách, ngây ngẩn trông ra bóng tối bên ngoài cửa sổ sát đất.
Từng tia chớp sáng lòa xé nát mây đen, tạo thành một đường sáng zic zắc liên kết giữa tòa nhà cao tầng đồ sộ ở mặt đất với bầu trời đen đúa trên cao, cảnh sắc xa xăm cứ như đảo tròn trong đôi mắt tối vô định của cậu nhóc.
Tiếng sấm đầu tiên nổ ầm lên, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của nhóc, có một thanh âm gì đó vang lên giữa trận sấm rền, mãi đến khi tiếng sấm nguôi hẳn mới nghe rõ được tiếng chuông điện thoại dồn dập đổ từng hồi.
“Ba ơi, còn bao lâu ba mới về tới nhà?” – Quyết Minh hỏi.
“Cưng à!” – Bên kia đầu dây truyền tới giọng nói sốt sắng của người đàn ông – “Giờ con đang làm gì?! Ba không thể trở về nhanh chóng được!”
“Dạ, con biết rồi.” – Quyết Minh đáp, đồng thời vang lên một tiếng sét đì đùng inh tai.
Trương Dân liên tục dặn dò: “Ba bị kẹt lại trên đường rồi! Chắc phải đến khuya mới về tới nhà! Con cứ ăn tối trước đi, trong tủ lạnh có đồ ăn nấu sẵn rồi nhé!”
Bên kia điện thoại ồn ào hỗn loạn, như đang xảy ra náo động ầm ĩ, tiếng người quát mắng, thúc giục, rồi tiếng mưa rầm rầm như trút nước.
Quyết Minh nói: “Cúp điện rồi, lò vi sóng không xài được.”
Trương Dân lo lắng hô lớn: “Con bảo sao?! Nói to một chút! Ba không nghe rõ!!!”
Quyết Minh cao giọng đáp: “Không gì hết! Con cúp máy đây!”
Trương Dân cuối cùng cũng nghe được giọng con, cười hô: “Con chờ ở nhà! Ba sẽ về liền!!”
Quyết Minh cúp điện thoại, đi rót một ly nước, cũng không mở tủ lạnh, chỉ ngồi im lặng một mình trong căn nhà tối. Quyết Minh đang học cấp ba ở thành phố F, một tuần có hết năm ngày nội trú tại trường, ngày nghỉ cuối tuần hiếm hoi mới được trở về nhà họp mặt với cha nuôi.
Mà hôm thứ tư Trương Dân phải đi công tác nước ngoài, bận đến nỗi không có thời gian để ăn cơm, Trương Dân ráng làm cho xong việc, đến thứ năm gấp gáp trở về lại kẹt xe ngoài đường.
Chỉ còn hai tiếng nữa là sang ngày mới, Quyết Minh vẫn ngồi yên trong bóng tối, không hề động tĩnh.
Đúng mười hai giờ, có điện, cả căn phòng phút chốc sáng choang, đôi mắt Quyết Minh nhất thời không thể thích ứng với ánh sáng thình lình chiếu rọi, vô thức chớp chớp mắt.
Nhóc bật TV lên, không thu được tín hiệu nên màn hình xám trắng, kêu rè rè, thế là tắt đi. Xa xa phía dưới lầu truyền đến tiếng còi cứu thương hú liên tục.
Điện thoại reo lên inh ỏi, Quyết Minh chạy lên tiếp, thanh âm bên kia yếu hơn hẳn.
Trương Dân: “Cưng à… con không sao chứ.”
Quyết Minh: “Con nghe.”
Giọng nói của Trương Dân dường như mang theo sự run rẩy, từng chữ mơ hồ đứt quãng: “Con đừng ra khỏi nhà, khốn thật, chuyện quái quỷ gì đây? Có ai gõ cửa không? Cho dù có người gõ cửa con cũng nhất định không được mở!”
Quyết Minh đáp: “Dạ.”
Trương Dân thở dốc một lúc, bên kia đã trở nên cực kỳ tĩnh lặng: “Con xuống lầu đứng chờ, ba đã tới nội thành rồi.”
Quyết Minh tiếp lời: “Con biết rồi.”
Nhưng Trương Dân lại lập tức sửa lời: “Mà khoan, con cứ ở yên trong nhà, ừ, gom chút đồ đạc, thẻ tín dụng, tiền mặt và thuốc đều mang theo hết, cộng thêm vài bộ đồ để thay, ba chở con đi pic nic nhé.”
“Nhóc cưng! Nhớ chờ ba về, bất kỳ ai gõ cửa cũng không được mở, còn mười phút nữa là ba về tới nhà rồi.” – Trương Dân nói tiếp – “Ai gõ cửa cũng không mở! Nhớ chưa!”
Quyết Minh lặng im cúp điện thoại, không hỏi thêm một câu nào, bước vào phòng, tìm lấy túi xách khi ở nội trú của mình, mở khóa kéo lấy ra mấy bộ quần áo chưa giặt, bỏ vào máy giặt. Rồi mới gom thêm vài bộ quần áo của Trương Dân và của nhóc, hộp sơ cứu, thuốc lá, tiền mặt và thẻ tín dụng.
Thẻ và tiền mặt của Trương Dân đều bỏ vào một ngăn tủ, Quyết Minh còn lục tìm trong ngăn tủ lấy ra một cái hộp nhỏ, bên trong là một cặp móc treo điện thoại bằng bạch kim – hình cung Ma kết và Cự giải.
Quyết Minh chọn lấy cung Ma kết treo vào di động của mình, cái còn lại thì đeo vào ngón út, thu dọn xong xuôi mới ra ngoài phòng khách ngồi chờ.
Ngoài cửa vang lên một tiếng gào thảm thiết thê lương, Quyết Minh bất giác ngồi thẳng lưng. Đôi mắt nhóc cứ mờ mịt ngây ngẩn, mở TV, vẫn không có tín hiệu, tắt TV, cứ mở rồi tắt, lặp lại vài lần như thế, cuối cùng vẫn để mở. Nhóc lò mò đứng dậy, đi đến lỗ mắt mèo trên cửa quan sát bên ngoài.
Trong hành lang nhỏ tối đen như mực, không thể thấy được gì, đáng lẽ bình thường không giống như thế.
“Cứu tôi!!!!!!” – một giọng nữ kêu lên thê thảm, đập rầm rầm vào cửa nhà nhóc, mi mắt của Quyết Minh bị chấn động truyền tới từ cánh cửa đụng vào, nhóc nhích người lui lại một chút.
Nhóc cứ đơ mặt ra, suy nghĩ một lúc, khi cúi đầu lại nhìn thấy một hàng giày xếp thẳng thớm, đôi giày thể thao của nhóc và đôi giày lính của Trương Dân, một lớn một nhỏ xếp gọn bên nhau giống như hai người họ vậy.
Quyết Minh nói: “Ba cháu dặn không thể mở cửa cho người lạ.”
Người ngoài hành lang vẫn điên cuồng đập cửa, chốc sau vang lên một tiếng thét dài, Quyết Minh đứng một hồi, cúi người đeo giày.
Khi nhóc quỳ xuống buộc giày liền thấy một dòng máu sền sệt chảy qua khe cửa, Quyết Minh nhìn chăm chú, rồi xích ra chỗ khác, tiếp tục đeo giày.
Xong xuôi thì đứng dậy, Quyết Minh vươn tay đặt lên nắm đấm cửa, bên ngoài vô cùng tĩnh lặng, tiếng kêu đã dứt hẳn.
Quyết Minh lại đổi ý, về sô pha ngồi xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm cánh cửa.
Chẳng bao lâu, tiếp tục vang lên tiếng gõ cửa đều đặn cùng với tiếng gầm gừ như thú hoang.
Quyết Minh không đổi sắc mặt mà quan sát, rồi sau đó nghe thấy một tiếng “Đinh” của thang máy.
“Ba.” Quyết Minh mở miệng gọi.
Trong hành lang nhỏ hỗn tạp những thanh âm rống giận của Trương Dân, tiếng thủy tinh vỡ khi phá hộp chữa cháy, tiếng thét gào, tiếng ẩu đả, Quyết Minh đi tới mở cửa, giữ nguyên sợi xích cửa, chỉ mở hé ra thì thấy Trương Dân hét lớn: “Đừng ra đây!! Giờ đừng có đi ra!!!”
Quyết Minh đứng tại chỗ, bất chợt cửa bị va chạm mạnh, từ bên ngoài vói vào một cánh tay hư thối cấu cào loạn xạ, ngay lập tức bị kéo tuột ra.
Trương Dân hét: “Đóng cửa!!”
Quyết Minh đóng sầm cửa lại.
Một tiếng vang trầm đục khi vật nặng rơi xuống, bên ngoài im ắng.
“Ba ơi?” – Quyết Minh hỏi dò.
“Ba không sao hết…” – Thanh âm run rẩy của Trương Dân truyền tới – “Con đừng nhìn qua lỗ mắt mèo nhé, ráng chờ thêm lát nữa.”
Quyết Minh yên lặng gật đầu, qua một chốc, nhóc nhịn không được bèn ghé đầu vào lỗ mắt mèo xem, thấy Trương Dân đang lôi thứ gì đó giấu vào hành lang thoát hiểm, quệt quệt mồ hôi, cất tiếng: “Cưng ơi, mở cửa được rồi.”
Quyết Minh kéo sợi xích cửa xuống, mở ra.
Toàn thân Trương Dân nhuộm đẫm máu, không ngừng thở dốc nhìn nhóc chăm chú, hai mắt đỏ bừng, hai người cứ thế đứng đối mặt nhau.
Trương Dân cao hơn mét tám, trong khi Quyết Minh chỉ mới mười lăm tuổi, thấp hơn anh cả một cái đầu, nhóc buộc phải ngửa đầu nhìn anh.
Trương Dân nuốt một ngụm nước miếng, vượt qua bao khó khăn mới có thể ôm lấy Quyết Minh vào lòng, anh xoa nhẹ đầu nhóc, thở phào một hơi: “Cuối cùng… cũng gặp được con, cứ tưởng phen này không về được nữa.”
Quyết Minh không nói thêm câu nào, chỉ ngắn gọn đáp: “Dạ.”
Trương Dân thủ thỉ: “Ba yêu con, cưng à.”
Quyết Minh gật gật đầu.
Trương Dân khép cửa lại, rồi tựa vào ván cửa thở gấp, Quyết Minh liền hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Trương Dân đáp: “Sợ là giờ không ăn được nữa, mấy tiệm bên ngoài đều đóng cửa hết, để bữa khác vậy.”
Quyết Minh lặp lại: “Con hỏi là ba ăn cơm chưa?”
Trương Dân ngây ngẩn lắc đầu, mệt mỏi nói: “Còn nhóc cưng của ba thì sao?”
Quyết Minh đáp: “Có điện rồi, con đi hâm đồ ăn.”
Trương Dân lập tức cảm giác được nguy hiểm rình rập: “Không cần, giờ chúng ta phải đi, hành lý con đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa? Xe ba đậu sẵn dưới lầu, lập tức rời khỏi chỗ này ngay.”
Quyết Minh nói: “Ba còn sức lái xe không?”
Trương Dân gượng mở to đôi mắt đỏ ngầu, chạy ào vào phòng, khui một lon Red Bull nốc cạn, rồi phóng vào nhà tắm, vặn vòi hoa sen, Quyết Minh đi theo, lấy cho anh một bộ đồ mới để thay.
Trương Dân năm nay hai tám tuổi, học hết lớp, cũng từng làm lính, vào Nam ra Bắc chinh chiến khắp chốn, vẫn đương độ sức trẻ dồi dào, làn da màu đồng khỏe mạnh, anh đứng dưới vòi sen xối nước ấm rào rào, toàn thân trần trụi, dòng nước nương theo từng khối cơ bụng săn chắc đẹp đẽ trôi tuột xuống, tựa như một con báo đầy hoang dã mà không thiếu phần nhu mỳ.
Quyết Minh lẳng lặng đứng nhìn một bên.
Dòng nước ấm giúp Trương Dân thả lỏng không ít, cảm giác thần kinh căng thẳng dần biến mất, rốt cục có thể trấn định lại, anh nghiêng đầu nhìn Quyết Minh, như muốn nói điều gì.
Quyết Minh nói: “Ba, con cũng yêu ba.”
Trương Dân định ngoắc tay bảo nhóc lại tắm cùng anh, lại nghĩ đến thời gian gấp rút, vội hỏi: “Nhóc cưng, đồ đạc đã gom đủ chưa?”
Quyết Minh lắc đầu, rồi lại gật đầu, bước khỏi phòng tắm.
“Ba lên kế hoạch gì chưa?” – Quyết Minh hỏi.
Trương Dân thở dài, đáp: “Ừm, giờ chúng ta theo hướng Bắc lên đường cao tốc rời khỏi thành phố, đến nơi khác, tới chỗ bác Vương mời mình ăn cơm hồi trước đó, khoảng hai ngày đường là đến.”
Quyết Minh lại hỏi: “Chỗ này thì sao?”
Trương Dân khoác áo sơ mi, vận quần tây, vội vàng đi ra, trả lời: “Không quản nổi nữa rồi.”
Quyết Minh: “Vậy còn công ty?”
Trương Dân im lặng một lát, rồi mới nói: “Không cách nào tiếp tục kinh doanh nữa, chúng ta cứ đi cái đã, ngày mai hẵng gọi điện báo cho mọi người, đi thôi.”
Trương Dân cầm lấy túi hành lý khoác lên vai, một tay mở cửa, một tay nắm chặt đứa con nuôi của mình, khi dừng lại trước cửa thì vũng máu kia vẫn còn, bắt đầu đông sệt lại.
“Đừng nhìn, nhóc cưng.” –Trương Dân thấp giọng nói, đồng thời ôm vai Quyết Minh, dùng bàn tay che lại mắt của nhóc, rồi dìu nhóc ra khỏi hàng lang.
Quyết Minh không chút giãy dụa, loạng choạng theo sát Trương Dân, vào thang máy, xuống nhà xe, Trương Dân một mạch đem Quyết Minh dìu lên xe, hít sâu một hơi, đổi màu cửa kính bên ghế phó lái sang màu nâu sẫm, giúp Quyết Minh cài dây an toàn, rồi lấy một chiếc mền cho nhóc đắp.
“Con ngủ chút đi, đến nơi ba gọi con.” – Trương Dân dỗ dành.
Quyết Minh gật đầu, cuộn tròn trong tấm chăn như một chú mèo nhỏ: “Còn đủ xăng không ba?”
Trương Dân quay đầu nhìn ra sau, một lát thì nghiêng mình qua, Quyết Minh tự giác rướn người lên một chút, cùng trao nhau một nụ hôn say mê trầm lắng.
Quyết Minh vươn hai tay ôm lấy cổ Trương Dân, tưởng như không muốn rời đi, Trương Dân thở dồn nói: “Ráng đợi đã, ra khỏi thành phố là tốt rồi.” – Dứt lời thì dùng sức dụi dụi vài cái lên trán Quyết Minh, rồi khởi động xe hơi, phóng ra khỏi tòa chung cư.
Thành phố F như đang lâm vào trận đại nạn diệt vong, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt yếu ớt, đầy đường giấy báo bay ngổn ngang, những chiếc xe không người ngồi đậu bừa ven đường, đèn đóm trên bảng quảng cáo cứ chập chờn tối sáng.
Trương Dân cho xe chạy dọc theo con đường trong nội thành hoang tàn, sửng sốt đến độ tròn mắt, cảnh vật khi chạy từ đường cao tốc vào nội thành còn chưa đến nỗi thế này, chỉ mới qua một đêm ngắn ngủi mà thôi, ở công viên thành phố rồi các giao lộ đều vắng ngắt không một bóng người.
Bất chợt trên đại lộ có một người lao qua.
Trương Dân vội bẻ ngoặt vô lăng, thắng gấp tạo ra một tiếng két chói tai, nhưng cuối cùng vẫn không kịp tránh đi, đánh “rầm” một tiếng, người đang băng qua đường bị hất tung lên.
Quyết Minh lập tức mở mắt, tỉnh ngủ.
Trương Dân vội nói: “Không có gì đâu… để ba xuống xem thử.” – Dứt lời thì cởi bỏ dây an toàn, lại bị Quyết Minh níu chặt tay áo.
Chợt nhìn thấy “cái xác” bị tông lộn nhào ngay phía trước đang nhúc nhích, chống người lắc lư đứng dậy.
Trương Dân thở hổn hển cài lại dây an toàn, vòng qua cái xác sống kia, tiếp tục chạy thẳng một mạch.
Chiếc xe chạy đến chỗ phong tỏa, cảnh sát ra hiệu cho Trương Dân hạ cửa kính xe xuống, cầm đèn pin xem xét trong xe một lượt, rọi thẳng lên khuôn mặt thanh tú của Quyết Minh.
“Có bị thương không?” – Tay cảnh sát hỏi – “Nếu bị cào hoặc bị cắn thì đến trạm xá kế bên để băng bó lại.”
“Không có.” – Trương Dân nhất thời không kiềm được hoảng hốt – “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đang lúc đỉnh điểm của dịch chó dại.” – Tay cảnh sát cho biết – “Anh không nghe radio sao?”
Trương Dân lắc đầu, sắc mặt của anh và Quyết Minh đều bình thường, không giống như người bị nhiễm bệnh.
Cảnh sát lại hỏi tiếp: “Còn cậu bé kia, trình chứng minh thư cho chú xem, làm gì, nhà ở đâu?”
Trương Dân đáp: “Đây là con của tôi, nhận nuôi, tôi là người giám hộ của cháu.”
Lúc này có một cảnh sát nữ tiến đến, ngoắt bảo: “Để cô xem mắt của cháu nào.”
Đồng tử của Quyết Minh nhất thời không thích ứng được ánh sáng cường độ cao, khẽ co rút lại, tay cảnh sát nhận xét: “Thằng bé xinh trai quá, mẹ cháu đâu rồi? Sao mãi không nói gì thế? Hay là khó chịu trong người? Tên cháu là gì?” – Vừa nói vừa đối chiếu với chứng minh thư.
Trương Dân dỗ: “Nhóc cưng? Nói cho chú biết tên của con nào.”
“Quyết Minh.” – Đã chịu mở miệng đáp.
Trương Dân ngại ngùng cười lành: “Thằng bé không thích nói chuyện lắm, mẹ của cháu…”
Bỗng nhiên Quyết Minh ngắt lời: “Con không có mẹ.”
Trương Dân vô cùng xấu hổ, tay cảnh sát lại thông cảm gật gật đầu, đưa tay ra hiệu, cho qua.
Chạy mãi mới thấy người đông dần lên, hơi thở của Trương Dân vẫn khẽ run, trên đường cao tốc xe nối đuôi nhau xếp thành hàng dài. Xe cộ đông đúc vây quanh, không ít chủ xe còn kéo cửa kính xuống mà mắng chửi đông đổng.
Trương Dân rốt cuộc có thể nhẹ nhàng thở một hơi.
Còn khoảng hai trăm mét là đến trạm thu phí đường cao tốc, bốn bóng đèn trên cổng trạm chiếu sáng như ban ngày. Xa xa truyền đến tiếng người cãi vả cùng với tiếng loa phóng thanh:
“Mong các vị công dân có thể kiên nhẫn chờ chốc lát, cần phải quét hình và kiểm tra kỹ càng mới được đi qua cửa khẩu…”
Xem chừng phải mất một lúc mới qua được, xung quanh đứng đầy lực lượng vũ trang, chắc sẽ không có chuyện gì to tát, Trương Dân chạy xe liên tục gần mười lăm tiếng đồng hồ, lúc này cũng đã kiệt sức, anh nghiêng đầu nói: “Nhóc cưng.”
Quyết Minh đang nhổm người sát cửa trước nhìn ra bên ngoài, bỗng nghe gọi một tiếng, quay đầu lại nhìn anh ngơ ngác.
Trương Dân bảo: “Con ngủ thêm một lúc đi, ngoan nào.”
Quyết Minh lúc lắc đầu, Trương Dân hướng theo ánh mắt của nhóc nhìn ra bên ngoài, anh chợt cất tiếng: “Vậy ba nghỉ ngơi một lát, chờ chiếc xe phía trước đi thì con gọi ba nhé.”
Quyết Minh gật đầu, Trương Dân cởi áo khoác đắp lên, nằm nghiêng người trên ghế lái, khép mắt lại.
Quyết Minh hướng ngoài cửa quan sát xung quanh, từng tia chớp thi nhau vạch nát bầu trời u tối, bên giao lộ đường cao tốc là một cánh đồng bát ngát mênh mông nối liền trời và đất.
Đậu sát xe của họ là một chiếc xe Jeep, đang khó khăn nhích lên từng chút một, chỗ Quyết Minh ngồi đối diện với sườn ghế sau của chiếc Jeep.
Có một người phụ nữ đang ngồi ở đó, cô quay đầu nhìn Quyết Minh mỉm cười.
Quyết Minh áp một tay lên cửa kính xe, mưa lại tiếp tục rơi, từng giọt nước trong suốt chảy dọc theo cửa kính.
Chẳng biết bao lâu sau, người phụ nữ ngồi sau chiếc Jeep bất chợt không thấy đâu nữa.
Ngay sau đó, một dòng máu tươi phun thẳng lên cửa kính, đồng thời truyền ra tiếng thét to đầy thảm thiết, có một bàn tay rướn lên, tạo thành một dấu tay máu trên cửa kính xe.
Trương Dân đột nhiên bừng tỉnh, bên ngoài truyền đến tiếng cảnh sát hô to.
“Có chuyện gì?!”
“Mau mở cửa xe!!!”
“Người bên trong áp tay lên đầu, lập tức xuống xe!!!”
Quyết Minh thăm dò nhìn quanh, thấy người lái chiếc Jeep bị kéo ra, có mấy người cảnh sát áp chế chủ xe trên mặt đất, trong khi người kia vẫn không ngừng giãy dụa, gào thét cắn bậy, có một gã cảnh sát bị cắn phải tay, đau đến độ hét to.
Hai cha con lẳng lặng nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt.
Nhóm cảnh sát áp giải chủ xe đang cuồng loạn cắn người đi, máu loãng từ trên xe chảy xuống bị nước mưa xối trôi dạt đến ven đường. Người phụ nữ vừa rồi còn cười với Quyết Minh giờ đã biến thành cái xác bị cắn đến dị dạng, đang được nâng khỏi xe.
Quyết Minh gọi khẽ: “Cô Tiếu.”
Trương Dân: “…”
Người chết là giáo viên trong trường mà Quyết Minh theo học, nhóc hướng về phía cô vẫy vẫy tay, Trương Dân nói: “Nhóc cưng, đừng nhìn theo nữa, người đã đi rồi.”
Dòng xe tắc nghẽn lại bắt đầu di động, đôi mắt Quyết Minh mông lung nhìn ra những ngọn đèn trôi nổi ngoài kia.
Mãi mới đến phiên họ qua cửa, hai người bị đưa vào một gian phòng nhỏ bật đèn sáng choang, trong đó đang ngồi vài vị bác sĩ.
“Định đi đâu đây?” – Một người hỏi.
Trương Dân đáp: “Đến thành phố S.”
“Cởi quần áo ra.”
Trương Dân cởi bỏ áo khoác và quần tây, mấy người nhìn sơ qua một lượt, Trương Dân mặc đồ vào, lại đến giúp Quyết Minh cởi quần áo.
“Đến đây tiêm thuốc.” – Một y tá cất tiếng bảo.
Họ dùng ống tiêm rất nhỏ, sau khi tiêm xong Trương Dân mới hỏi: “Đây là loại huyết thanh gì?”
Một vị bác sĩ đánh mắt sang nói: “Chỗ mấy anh sắp đến cũng đang bùng nổ dịch chó dại, nên đi về hướng Tây Bắc, bên khu Tây Bắc có họ hàng gì không?”
“A, giám đốc Trương!” – Vị bác sĩ chủ trì chợt nhận ra Trương Dân.
Trương Dân vội tay bắt mặt mừng cùng ông ta, Quyết Minh tự đi ra xe trước, Trương Dân dò hỏi: “Là bệnh truyền nhiễm sao?”
Vị bác sĩ chủ trì hạ giọng nói: “Vẫn chưa rõ tình hình, bên phía giám đốc Trương có thể huy động thêm một ít thảo dược để chi viện hay không?”
Trương Dân lắc đầu cười khổ, nhân viên đều bỏ đi hết cả, giờ huy động đâu ra?
Quê của Trương Dân là một vùng nông thôn cách nơi đây không xa, mấy năm trước khi vừa xuất ngũ, người nhà chẳng còn ai, liền tìm đến thành phố lớn để gây dựng sự nghiệp, dựa vào chút hiểu biết về Trung y được truyền lại từ người cha quá cố, anh mở một công ty dược nho nhỏ. Sau đó tìm cách tạo lập mối quan hệ làm ăn với các bệnh viện lớn có chuyên khoa Trung y, vị bác sĩ chủ trì trước mặt cũng đã từng nhận phong bì của anh.
Trương Dân đáp: “Lượng thuốc tồn kho vốn không còn nhiều, tôi vừa đi nơi khác nhập hàng đến mãi hôm nay mới trở về, hàng còn chưa tới mà tiền cọc thì đã giao trước rồi…” – Dứt lời thì theo thói quen mò tay vào túi, nhưng chẳng tìm ra thứ gì.
Quyết Minh bước tới, chìa ra một gói thuốc lá. Trương Dân dở cười dở mếu, thầm nghĩ may mà Quyết Minh cẩn thận mang thuốc lá theo.
Bác sĩ chủ trì nhận lấy gói thuốc, Trương Dân đốt thuốc giùm ông ta, lại hỏi tiếp: “Đã có vắc xin phòng bệnh rồi sao?”
Bác sĩ nói: “Vẫn chưa có tác dụng gì rõ ràng, nhưng không gây hại cho con người, trước mắt cứ tiêm thử một mũi cái đã, cứ nên cẩn thận là hơn.”
Trương Dân gật đầu, vị bác sĩ lại tiếp lời: “Chú ý lắng nghe thông tin từ radio, mặc dù dịch bệnh lần này lây lan nhanh chóng nhưng còn chưa ghê gớm như đại dịch SARS hồi trước, chắc sẽ ổn thôi.”
Trương Dân nói: “Vậy tôi đi đây, các anh cũng chú ý an toàn của bản thân nhé.” – Rồi tạm biệt cùng vị bác sĩ kia, lên xe rời khỏi giao lộ cao tốc. Thẳng tiến về thành phố S.
.
.