Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
. Hỗn chiến…
Mông Phong: “Chắc chắn là lén bỏ trốn rồi, chẳng biết mượn tên của ai nữa, mau liên lạc với căn cứ tống cổ em ấy về…”
Lại Kiệt: “Không, tôi thà tin rằng tổ chức gửi cậu ấy đến. Huống gì nhiệm vụ ở đây còn chưa hoàn thành, căn bản không thể nào liên lạc với căn cứ tới đón người được, chờ cậu ấy tỉnh lại rồi tính sau.”
Mông Phong: “Không được! Tôi đã gửi thư cho ổng rồi cơ mà…”
“Tụi mình chia tay rồi, Mông Phong.” – Lưu Nghiễn chống tay ngồi dậy.
Lưu Nghiễn xem xét bàn tay trái của Mông Phong, chiếc nhẫn kim cương kia đã không còn.
Thế là Lưu Nghiễn cũng thuận tay gỡ nhẫn của mình xuống, cậu lạnh giọng rằng: “Tôi xin gia nhập đội Cơn Lốc để giúp đỡ Lại Kiệt thôi.”
Dưới bầu trời xám ngắt, những tòa nhà nhấp nhô bốc khói đen kịt, lúc này toàn thành phố đã bị nhấn chìm trong tiếng kêu rên ngợp trời. Lưu Nghiễn chầm chậm mở mắt, Mông Phong liền im bặt, đoạn hắn bước đến mép sân thượng ngó xuống dưới.
Lại Kiệt, Mông Phong, Văn Thư Ca, Lý Nham, mặt mũi cả bốn tên đều bị khói hun đen nhẻm, người ngợm bẩn thỉu. Mông Phong bận một chiếc ba lỗ, lộ ra hai cánh tay săn chắc cường tráng, sắc mặt mỏi mệt.
Khoảnh khắc gượng gạo phút chốc trôi qua, cũng nhờ Lại Kiệt mở lời.
“Cảm giác được nhảy dù thế nào?” – Lại Kiệt cười bỉ – “ ‘Ướt’ chưa?”
Lưu nghiễn tức khắc nhận ra điều gì, vội vàng kéo dây nịt, dưới quần đã ướt đẫm một mảnh.
“Tôi cứ sợ sẽ ngã xuống lầu ấy chứ.” – Lưu Nghiễn đưa mắt nhìn quanh một vòng, rồi nói – “Kỹ sư máy Lưu Nghiễn đến báo danh với anh, có văn kiện đã được bên khu số Sáu ký tên, đây này, dấu mộc của Tướng quân Mông Kiến Quốc.”
“Ổng để em tới sao?!!” – Mông Phong giận dữ quát ngang.
“Khỏe không người anh em?” – Lý Nham cười hỏi – “Có mang theo vũ khí bí mật gì không đấy?”
“Không.” – Lưu Nghiễn ngồi dậy, đội mũ lại cho ngay ngắn – “Chỉ có mấy con robot nhỏ thôi, bắt tay làm việc nào, tôi phải làm những gì? A Văn, lâu ngày quá nhỉ, cậu biểu diễn ảo thuật cho tôi coi được chứ?”
Lưu Nghiễn cười chào hỏi, Văn Thư Ca vươn bàn tay trái mang găng hở ngón bắt lấy tay cậu, kéo cậu từ dưới đất đứng dậy.
“Giờ thì chưa được.” – Văn Thư Ca mỉm cười đáp – “Sau này còn nhiều thời gian mà, chào mừng anh, mèo máy.” (Biệt danh của Lưu Nghiễn do mấy nhóc con đặt đó ^^)
Lưu Nghiễn lại hỏi: “Giờ tính sao?”
Lại Kiệt: “Trước tiên phải nghĩ cách rời khỏi đây, do tôi không chú ý cấu trúc của tòa nhà này, không ngờ ở bên dưới còn có tầng hầm chứa cả đàn zombie, hình như chúng nó có thể trao đổi với nhau, có một con phát hiện ra Mông Phong, thế là cả bầy đều xúm tới, bọn tôi đành phải theo cầu thang chạy vọt lên sân thượng.
Lưu Nghiễn nhìn lướt xuống bên dưới, lặp lại: “Có thể trao đổi với nhau?”
Văn Thư Ca đứng trong gió dõi mắt ra xa: “Bây giờ zombie trong khắp thành phố đều ùa về chỗ chúng ta.”
Mông Phong chen lời: “Không phải em xịn lắm à? Lấy vài cái chong chóng tre đi, cửa thần kỳ càng tốt.”
Lưu Nghiễn thẩy cho Mông Phong một cái liếc mắt, đoạn cậu đáp: “Không đủ thiết bị, thiếu máy phóng ra lực từ trường của lỗ đen(lỗ đen vũ trụ) và máy gia tốc hạt, ngày mai anh đến Geneva() cầm mấy thứ đó về cho tôi đi, tiện tay gỡ thêm cánh cửa chống trộm, là có thể làm một cái cho anh ngay và luôn.”
()Geneva: là một thành phố ở Thụy Sĩ. Các nhà khoa học ở Geneva đã từng phát hiện ra một lỗ đen có thể nuốt trọn một hành tinh lớn gấp lần sao Mộc. Và ở Geneva có một phòng thí nghiệm đặt máy gia tốc hạt. Chắc là Lưu Nghiễn muốn dùng lỗ đen kết hợp với máy gia tốc để tạo ra cửa thần kỳ, hút người từ nơi này đến nơi khác
Cả bọn: “…”
Đồng hồ của Lại Kiệt réo tít tít vang dồn.
Lưu Nghiễn ngó qua, rồi hỏi: “Cái gì đấy?”
Lại Kiệt đáp: “Bom hẹn giờ.”
Lưu Nghiễn: “Còn bao lâu?”
Lại Kiệt: “Mười bảy phút hăm hai giây.”
Lưu Nghiễn nhảy dựng: “Sao anh không nói sớm hả?!!”
Lại Kiệt: “Giờ báo cậu biết vẫn chưa muộn mà! Nghĩ cách gì đi, chúng ta phải biến khỏi chỗ này trong mười bảy phút nữa, phóng sang tòa nhà đối diện ấy.”
Mười phút trôi qua.
“Tới đây.” – Lưu Nghiễn lấy mớ vải còn sót lại của chiếc dù nhảy, thêm cả mấy thanh thép chế thành cái dù lượn đơn giản, cậu ngoắt một người tới thử.
Mông Phong: “…”
Lại Kiệt: “…”
Lưu Nghiễn: “Đâu phải thiết kế nào cũng xài công nghệ cao, mấy người phải tập làm quen đi. Thiết kế vĩ đại nhất đều được chắp vá từ đống rác đó biết chưa, cái này mà đặt ở triển lãm Berlin có khi bán được mấy triệu đô đấy.”
Văn Thư Ca ra tiếng: “Mắc hơn cả Rolls-Royce(hãng siêu xe của Anh) cơ à, đã mua bảo hiểm chưa thế? Để tôi thử cho, hy vọng đừng bị đụng hỏng…”
Mông Phong lại nói: “Nếu đụng hỏng cậu đền không nổi đâu, để tôi, mọi người cứ chờ ở đây.”
Mông Phong nắm lấy tay cầm của dù lượn, sải chân chạy về trước lấy đà rồi lao xuống, kéo theo dây thép nhảy khỏi sân thượng cao năm chục mét, lướt về phía tòa nhà năm tầng ở đối diện, bên dưới là bầy zombie ùn ùn như núi.
Mông Phong dần tiếp cận mái nhà bên kia, lại bất chợt va vào viền mái.
Lưu Nghiễn cầm ống nhòm theo dõi gắt gao, trái tim như muốn nhảy vọt lên cổ họng.
Mông Phong sải tay bắt lấy bờ rào của sân thượng, nhanh chóng trèo lên.
Lại Kiệt lúc này mới phát lệnh: “Chỉ còn bảy phút, chuẩn bị——”
Tòa nhà đối diện phóng lên một phát súng tín hiệu, ra hiệu dây thép đã cột chắc, Lại Kiệt dứt điểm: “Rút quân!!”
Trong tíc tắc, Lưu Nghiễn và Lý Nham lần lượt đu lên dây thép, tung chân đạp mạnh vào thành sân thượng, siết chặt nắm tay trượt xuống bên kia, tiếng súng liên thanh nổ rát trước mặt, Mông Phong đứng trên tòa nhà đối diện bắt đầu bắn yểm trợ, xử gọn lũ zombie chực chờ xông tới.
Lý Nham vừa đặt chân đến nơi tức khắc rút súng, sóng vai cùng Mông Phong bắn phá, bảo vệ Lưu Nghiễn ở sau lưng, một chốc sau Lại Kiệt và Văn Thư Ca cũng lần lượt đu tới.
Lại Kiệt liền bảo: “Chúng ta còn đúng năm phút, lập tức rút khỏi đây!”
Giữa tiếng súng inh tai nhức óc, Mông Phong nhanh tay giựt móc cáp ném đi, dây thép buông xuống vẽ thành một đường vòng cung, hắn tiện tay bắn nốt mấy con zombie rơi giữa không trung, những người khác thì nả súng phá cửa sân thượng.
“Mau lên!” – Lại Kiệt giục mọi người chạy xuống lầu.
“Em chế ra cái thứ như cùi bắp!!!” – Mông Phong tức khí hét – “Suýt chút đã hại ông đây té cắm mặt xuống rồi!!”
Lưu Nghiễn đang lao xuống cầu thang mà vẫn không quên gân cổ cãi lại: “Do anh quá nặng đấy! Nếu đổi cho a Văn là hợp lý rồi! Ai bảo anh thích đu dù lượn làm gì!!!”
Đang chạy tới cầu thang lầu ba, bất thình lình một con zombie tông cửa, gào rú bổ tới!
“Coi chừng!” – Lý Nham húc vai đẩy Lưu Nghiễn ra, giương súng nả một phát trúng ngay đầu con zombie kia.
Lưu Nghiễn: “Cho tôi một cây súng với!”
“Em bắn vào phe mình mất!” – Mông Phong phản đối – “Vì tánh mạng cả bọn, cấm em đụng tới súng!”
Lại Kiệt ào xuống lầu hai, móc một quả bom hẹn giờ gài vào lan can cầu thang, rồi lập tức quát lớn: “Xông ra!”
Mông Phong tức tốc thu súng, hét rống một tiếng lấy hơi, tay trái ôm gọn Lưu Nghiễn chạy nhào lên trước, vung khuỷu tay phải chỏ mạnh vào cửa sổ kính.
“Choang!” – Cửa thủy tinh bể vụn, Mông Phong và Lưu Nghiễn dẫn đầu phóng ra ngoài, nhảy xuống khoảnh sân trống sau tòa nhà.
Bíp! Bíp! Bíp! Bom kích nổ, Lại Kiệt kéo đội viên còn lại bay vọt ra.
Ầm ầm nổ rung trời, luồng lửa dữ tợn phụt ra, tất cả cánh cửa ở tầng hai đều bị chấn bể tung tóe, mảnh vụn thủy tinh bay đầy trời.
Mông Phong che chắn cho Lưu Nghiễn, ngã dập mạnh xuống đất, khi hắn còn đương choáng váng thì Lưu Nghiễn đã trở mình đứng dậy, chộp luôn khẩu AK của Mông Phong, không thèm ngắm nả liền hai phát súng, bắn trúng một con zombie đang lao tới, lực chấn viên đạn khiến nó bị hất ngược ra sau.
Lại Kiệt xông lên chỉa súng hạ gục con zombie vẫn còn cục cựa kia, đoạn anh ta hét lớn: “Còn có ba phút thôi! Chạy mau!!”
Ai nấy gấp rút vắt giò lên cổ chạy trối chết, lao ra khỏi sân sau của tòa nhà kia, Lưu Nghiễn lại hỏi: “Rốt cuộc anh chôn bao nhiêu quả bom! Đến đây là phạm vi an toàn rồi!!”
“Vẫn chưa đâu!!!” – Lại Kiệt cắm đầu cắm cổ vừa chạy vừa hét – “Lên xe núp! Thứ kia nguy hiểm lắm đấy!!”
Chiếc xe đậu cách đó hai trăm mét, Mông Phong ném một quả lựu đạn mở đường, Lại Kiệt liền quát: “Biến!!!”
Tiếp đó anh ta lùi phắt ra sau, xoay người tung chân đá ngang, Lưu Nghiễn bị gạt trúng ngã dúi về phía trước, Văn Thư Ca lập tức túm lấy áo rồi nhấn cậu nằm sấp xuống đất, cả hai phối hợp ăn rơ cực kỳ.
Trong lúc Lưu Nghiễn đang quay mòng mòng, mọi người đã nhất trí hành động, đồng loạt nhảy chồm về phía trước rồi xoay lộn nhào.
Trong khoảnh khắc đó quả lựu đạn liền phát nổ, khiến một đám zombie bị hất bay tứ tán, luồng sóng xung kích quét qua một giây sau cả bọn mới lộn vòng xong, Lại Kiệt nắm áo Lưu Nghiễn kéo cậu đứng dậy, rồi cười bảo: “Đẹp mắt đấy! Chạy tiếp nào!!”
Mọi người lại tiếp tục guồng chân chạy vội.
Lưu Nghiễn quả tình choáng váng hết mặt mày, ngay cả mình đang làm gì cũng không hay, bên tai chỉ còn tiếng súng nổ rát dồn vang, sau rốt cậu bị Lại Kiệt ném vào thùng xe.
Mọi thành viên đội Cơn lốc đều nhào lên xe, ngồi trong thùng xe mà hổn hển thở, Văn Thư Ca lại giương súng xả thêm hai phát đạn bắn nát đầu con zombie bám riết, rồi nhanh chóng đóng chặt cửa xe.
Thùng xe phía sau giống như khoang sau trực thăng, hai bên đều có băng ghế. Ai nấy vừa chui vào trong thì chẳng còn sức nói chuyện, đều tự tìm chỗ ngồi xuống, bám chắc vào tay vịn.
Lưu Nghiễn thở dốc mãi một hồi mới phát hiện chẳng có ai tới lái xe, cậu mù mờ chẳng hiểu ra sao.
“Mười hai, mười một, mười…” – Lại Kiệt trông như một hành khách đi tàu điện ngầm, vói một tay cầm chắc vòng nắm trên đầu, cúi xuống nhìn đồng hồ đeo tay mà đếm ngược, đoạn anh ta ngước mắt hỏi: “Thượng sĩ Lưu Nghiễn, cậu không tìm cái gì bám vào à? Đừng trách tôi không nhắc trước đấy nhé.”
Lưu Nghiễn: “?”
“Ba, hai, một…”
Quả bom chôn trong tòa nhà mười tầng lập tức phát nổ.
Lưu Nghiễn quay đầu, phóng mắt theo dõi tình cảnh xảy ra phía trước đầu xe.
Một tiếng “Bùm!” vang dội, sóng âm khuếch tán xung quanh, luồng khói hình nấm bốc lên cao, toàn bộ cửa kính của tòa nhà bể nát thành vô số mảnh bay tứ tung, tiếp theo đó, từ tầng trệt tới sân thượng, xung lực cực mạnh nhổ bật tòa nhà lớn, bê tông cốt thép như giấy nhão bị phá vụn.
Hàng vạn con zombie giữa trận nổ mạnh đã hóa thành hơi nước.
Ánh sáng chói lòa tỏa khắp, hệ thống cảm ứng trên cửa kính xe được bật lên, tức khắc chuyển sang màu tối. Lưu Nghiễn vội quay đầu nhắm tịt mắt lại, mặt đất ầm ầm chấn động, sóng xung kích từ điểm nổ bắt đầu khuếch tán, hệt như một luồng khí vô hình lao vọt tới, chiếc xe của đội Cơn lốc bị hất bay chỏng vó.
Bấy giờ Lưu Nghiễn mới vỡ lẽ, cuống quýt với tay muốn nắm tay vịn, lại được vòng tay mạnh mẽ của Mông Phong ôm lấy.
Chiếc xe bị hất nhào một vòng, rồi rơi mạnh xuống đất đánh rầm, xung quanh lại trở về tĩnh lặng.
“Hộc… hộc …” – Lưu Nghiễn đứt quãng thở không ngớt.
Lại Kiệt giới thiệu: “Xe của chúng ta chống phóng xạ đấy.”
Lưu Nghiễn xụi lơ ngồi xoài một bên, ngay cả sức lực để nói cũng chẳng còn.
Nửa tiếng sau, Lưu Nghiễn vừa nhấp hết một ly cà phê, rồi bắt đầu làm quen mớ dụng cụ bên trong xe.
“Tôi đi lái chiếc xe khác đây.” – Mông Phong ra tiếng.
“Mặc đồ chống phóng xạ vào đi.” – Lưu Nghiễn bật máy thăm dò chất phóng xạ lên – “Trong bán kính hai mươi cây số vẫn còn nhiễm bụi phóng xạ, nhưng khá loãng.”
Mông Phong không hé thêm nửa lời, lẳng lặng mặc đồ chống phóng xạ vào rồi rời khỏi xe.
Cách đây nửa tháng, đội Cơn Lốc đã bị hư mất một chiếc xe, trong tay Lại Kiệt chỉ còn hai chiếc. Loại xe với nhiều công năng vừa làm căn cứ vừa là phương tiện di chuyển này, đã được đo ni đóng giày chế tạo ra ngay khi tàu sân bay chở họ đổ bộ lên vùng ven biển, sau đó máy bay quân sự câu những chiếc xe chở đến ven biển giao cho từng đội trưởng, vậy nên giờ không thể bổ sung thêm nữa.
Trong mỗi đội, một chiếc xe được dùng để bốc xếp và vận chuyển vật tư, một chiếc dành cho đội viên nghỉ ngơi, chiếc còn lại dành cho kỹ sư máy bố trí máy móc thăm dò và giám sát gì đó làm căn cứ chỉ huy. Mà bây giờ chỉ còn có hai chiếc xe, Lại Kiệt bèn khuân một đống màn hình tinh thể lỏng với dây nhợ lằng nhằng, mớ dụng cụ điện tử đủ các thể loại, rồi thùng dụng cụ, linh kiện gì đó nhét hết vào xe nghỉ ngơi, khiến cho cả thùng xe chật ních.
Lưu Nghiễn phát hiện trên màn hình theo dõi bị dính vết máu khô đen, cậu chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng cờ lê và kềm làm giá treo, cố định từng cái màn hình lên vách thùng xe, rồi phun dung dịch tiêu độc lên lau khô sạch sẽ.
“Có một cái hộp sắt nữa.” – Lưu Nghiễn cất tiếng hỏi – “Đâu mất rồi?”
“Có cả nùi hộp sắt ấy.” – Lại Kiệt đáp – “Đây, cái này, cái này nữa, cậu cứ lấy xài thoải mái.”
Lưu Nghiễn: “Tôi đâu nói mấy cái hộp thế này, lúc trước các anh đều gỡ hết mọi thứ trên chiếc xe hỏng kia xuống rồi phải không? Chiếc hộp đó dạng hình thang… Lý Nham, trước khi tôi đến đây thì ai làm kỹ sư?”
Lý Nham liền bảo: “Tôi không biết, tôi chỉ phụ trách giữ cho mấy thứ này đừng bị hư hóc gì thôi, chớ có biết sử dụng cái gì đâu.”
Lưu Nghiễn: “Tất cả đều gom vào đây hết hả? Không phải chứ, sao còn thiếu rất nhiều bộ phận…”
“A!” – Lại Kiệt chợt hô lên – “Có mấy cái không có chỗ chứa, anh vứt tất.”
Lưu Nghiễn: “…”
Lại Kiệt: “Để anh coi… Nhớ rồi, cái hộp sắt mà cậu bảo choáng chỗ lắm, nên anh ném luôn, phải cái hộp tháo từ đỉnh xe xuống đúng không?”
Lưu Nghiễn đáp: “Ừa, anh ném chỗ nào?”
Lại Kiệt: “Chắc là ở Ninh Hạ, hoặc Cam Túc hay Thiểm Tây gì đó, chỉ có thể ở ba chỗ đó thôi.”
Lưu Nghiễn: “…”
Lý Nham hỏi: “Cái đó quan trọng lắm à?”
Lưu Nghiễn thiệt muốn chế ngay một cuộn Tesla phóng điện giật chết toi Lại Kiệt.
“Đó chính là hộp tín hiệu liên kết với anten ở ngoài xe đấy! Mấy người giữ lại anten mà vất mất cái hộp…” – Lưu Nghiễn dở cười dở mếu giải thích.
Lại Kiệt đi lái xe, Lưu Nghiễn treo sáu màn hình theo dõi lên, rồi tháo huy hiệu điện tử của chúng ra, nguyên lý cơ bản của loại huy hiệu này là dựa vào năng lượng pin bên trong nó phóng ra sóng vô tuyến về xe chỉ huy, hiển thị lên màn hình theo dõi, đồng thời chúng cũng được gắn thêm loa mini và bản mạch, để đội viên có thể dùng liên lạc với nhau.
Do đã sử dụng lâu nên bị hư hỏng gần hết, tuy vậy Lại Kiệt vẫn gom chúng cất lại.
Dụng cụ không quá mức tinh vi, nên Lưu Nghiễn chỉ tốn gần bốn chục phút là sửa ngon lành.
Xong xuôi lại phát huy hiệu cho mọi người, ai nấy đều cảm tưởng như vừa trút được gánh nặng.
Máy móc thiết bị hầu như đã bị Lại Kiệt vứt hết non nửa, may mà Lưu Nghiễn có mang theo một ít bản vẽ lấy từ nhà xưởng ở khu số Sáu và thùng dụng cụ vạn năng của cậu, thế là cậu bắt đầu lấy cái này chắp vào cái nọ chế tạo thiết bị. Lưu Nghiễn cắm đầu vào làm việc, lại vừa nghĩ bụng may mà cậu tới đây, kỹ sư bình thường chỉ biết bảo dưỡng và sữa chữa, nếu đụng phải thiết bị thiếu hụt linh kiện thì cũng đành bó tay.
“Các anh chôn bom hạt nhân ở bên dưới, mà chạy lên lầu để làm gì?” – Lưu Nghiễn vừa lắp ráp lại hộp tín hiệu vừa hỏi.
Văn Thư Ca đáp: “Tại lũ zombie bao vây tấn công, không phải đã nói với anh rồi à?”
Lưu Nghiễn nhạt giọng: “A Văn, tôi không tin là mấy người ngốc đến vậy đâu, khai thật đi.”
“Được rồi.” – Lý Nham đang nằm trên ghế lật một quyển kinh Phật nhặt được dọc đường, cười bảo – “Vì phi cơ thông báo muốn thả kỹ sư máy xuống, nếu không xác định được điểm rơi thì sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Lại Kiệt ngắt lời: “Đừng vớ vẩn, chả can hệ gì đến chuyện đó hết.”
Lưu Nghiễn lập tức vỡ lẽ, cậu nói: “Là vì tôi… à không, vì kỹ sư máy mới đến, nên mọi người mạo hiểm liều mình chạy lên sân thượng đứng chờ, phải không? Nếu người mới tới không biết làm dù lượn thì sao? Chẳng phải bỏ mạng hết cả bọn à?”
Lại Kiệt lo tập trung lái xe, không hé nửa lời.
Lý Nham cười lành: “Đã là chiến hữu thì phải vào sinh ra tử cùng nhau chứ.”
Văn Thư Ca cúi người chùi giày, tiện lời bảo: “Sếp kiểu gì cũng có cách thoát thân thôi, cứ yên tâm. Không thể nào để bọn mình chịu chết đâu.”
Lại Kiệt thở dài thú nhận: “Lúc đó thiệt đúng là bó tay toàn tập!”
Lưu Nghiễn: “…”
Lại Kiệt chạy xe tiến vào chân núi Thiếu Thất() tìm kiếm những người còn sống sót trong thôn làng. Mông Phong dường như cố tình tránh chạm mặt Lưu Nghiễn, hắn chủ động nhận nhiệm vụ lái chiếc xe chở vật tư, mà Lưu Nghiễn lại chẳng thèm bận tâm, dù sao giường nệm đều ở trong đây, thể nào đến tối cũng phải mò về thôi.
Nhất định phải tìm Mông Phong làm cho ra nhẽ, chắc chắn, Lưu Nghiễn hạ quyết tâm sẵn sàng.
() Núi Thiếu Thất: là một trong hai ngọn núi thuộc núi Tung Sơn, ngọn núi này cũng là nơi tọa lạc của Thiếu Lâm Tự (ngôi chùa trong rừng gần đỉnh Thiếu Thất) ^^~
Ngày tháng năm ,
Tôi thuận lợi đến được tiền tuyến, tay cũng sắp không viết nổi nữa, vì đầu ngón tay đã phồng rộp hết cả.
Rốt cuộc đã điều chỉnh xong những thiết bị cơ bản nhất, trang bị của đội Cơn lốc hầu như tập trung toàn kỹ thuật tân tiến nhất của Trung Quốc, chỉ nhẩm đoán sơ sơ, hai chiếc xe này tương đương năm triệu Đô la Mỹ. (gần tỷ vnđ)
Lại Kiệt bảo, khi đội Cơn lốc vừa thành lập, anh ta còn chưa lên làm đội trưởng.
Hồi đầu, kỹ sư của họ là một nhân viên kỹ thuật cao cấp trong quân đội, vào tháng Mười năm trước, trong hành trình tìm kiếm cứu hộ đã không may nhiễm virus qua đời, về sau lại lần lượt thay đổi mấy tay kỹ sư, mãi đến khi tôi gia nhập.
Tôi là kỹ sư thứ sáu của đội Cơn lốc.
Những người được điều đến lúc trước, đụng phải những thiết bị hư hỏng này chẳng tay nào biết sửa chữa. Để phục hồi toàn bộ máy móc dụng cụ như trước, phát huy hiệu quả lớn nhất, tôi đây tuy có lòng nhưng không đủ sức, chỉ đành phải làm quen dần, từ từ học tập thêm.
Hôm nay tôi đã trở thành đội viên chính thức, cho nên Lại Kiệt kể rất nhiều chuyện từ trước khi Lý Nham nhập đội.
Cuộc chiến đối đầu lũ zombie vô cùng khốc liệt, từng đội viên cứ lần lượt ra đi. Trong trận chiến giằng co hơn mười tháng trời, tử trận nhiều nhất chính là quân nhân. Khi vắc-xin phòng bệnh còn chưa được nghiên cứu xong, bảy mươi ba tiểu đội lính K đã phải liều mình vật lộn với zombie. Nguồn nhân lực theo đó giảm mạnh, rồi đến hiện giờ, đội tìm kiếm cứu hộ buộc phải bổ sung lính tráng từ những người còn sống sót đã cứu được.
Anh ta nói với tôi, đừng tưởng tình thế trước mắt thuận lợi tốt đẹp, thực tế vẫn đang là thời khắc u ám nhất trước bình minh, dường như không thể kiếm thêm người đủ sức chiến đấu nữa.
Quá trình tìm cứu đã hoàn thành được %, chờ đến khi đạt được mức %, tàu sân bay quân sự sẽ tiếp cận bờ biển, điều động từng hạm đội phi cơ thả bom oanh tạc, xới tung toàn bộ đất liền, tiêu diệt triệt để tất cả bọn zombie.
Tuy nhiên khu số Bảy vẫn kiên trì cho rằng, họ đã tìm được nguyên nhân bùng nổ đại dịch zombie, chỉ cần cho họ thời gian. Nếu như có thêm thời gian, nhất định có thể tạo ra vắc xin phòng bệnh, tìm hiểu rõ ràng cách thức virus lây nhiễm.
Trong khi đôi bên không ai chịu nhường ai, Mặt trận Trung ương lại phát hiện zombie bắt đầu có hiện tượng biến dị, không thể chần chừ thêm nữa. Thế nhưng Khu số Bảy lại tỏ thái độ vô cùng cương quyết, ném bom oanh tạc toàn bộ đất nước sẽ hủy hoại hoàn toàn môi trường sống của chúng ta, tạo thành một thảm họa thiên nhiên khác. Họ còn nhờ Liên hiệp quốc ra mặt can thiệp, tuyệt đối không thể sử dụng chiến lược “vườn không nhà trống” để giải quyết trận đại dịch zombie này được.
Mà ban kỹ thuật độc lập của quân đội lại trình lên bản báo cáo chỉ rõ, cho dù thảm thực vật trên đất liền bị chết gần hết, thì rong biển và các loài sinh vật có màu xanh lục trong đại dương cũng đủ cung cấp khí oxy cho số người còn sống, thái độ của họ cũng rất cứng rắn: phải tiến hành ném bom oanh tạc, nếu chờ cho bọn zombie tiến hóa trở nên thông minh hơn, có tư tưởng độc lập và chiến lược hoàn thiện, thì thảm họa diệt vong chân chính sẽ ập xuống đầu chúng ta.
Vấn đề này rất khó quyết định, ba của Mông Phong hầu như đã gây mích lòng gần hết viện sĩ viện hàn lâm (thành viên của Hiệp hội khoa học, được kết nạp chứ không phải được bầu), bởi bọn họ cứ nghĩ cách làm chậm trễ tiến độ công cuộc tìm cứu. Định kéo dài thời gian thực thi kế hoạch Trường dạ (đêm dài).
Phía Mặt trận Trung ương lại cực kỳ giận dữ, cho rằng khu số Bảy đang đem tính mạng của người dân ra đùa giỡn, vì mục đích lớn nhất của đội cứu hộ chính là cứu người.
Nhưng khu số Bảy vẫn khăng khăng một khi khai triển kế hoạch Trường dạ, mặc cho quân đội cứu ra được bao nhiêu người, cuối cùng lại đi oanh tạc hủy hoại toàn bộ địa cầu, khiến cho tất cả sinh vật đều chôn cùng loài người.
Không chỉ riêng Trung Quốc nảy sinh vấn đề, ngay cả trong Quân đội Liên minh cũng xảy ra tranh cãi, phe tư tưởng hành động trước đại nạn diệt vong xung đột với phe chủ nghĩa bảo vệ môi trường, hai bên đối chọi gay gắt rốt cuộc rơi vào thế giằng co.
Cuộc hỗn chiến giữa hai phe phái khiến cho toàn thể phân bộ quân nhân thuộc Liên minh cứu viện Quốc tế trên thế giới, bao gồm cả K chúng tôi, phải rơi vào một tình thế vô cùng khó xử – quá trình cứu hộ tiến triển càng nhanh chóng, thì chiến dịch ném bom oanh tạc Trường dạ càng mau đến gần, trong khi tốc độ cứu người không thể nào chậm trễ, hàng ngàn hàng vạn người dân lưu vong đang chờ đợi chúng tôi…
Lại huống chi, không một ai biết trước virus sẽ tiến hóa theo hướng nào.
.
.
.
End .