. Thanh sơn…
Lưu Nghiễn mở hộp dụng cụ ra, ngẫm nghĩ một lát, đoạn xốc ngược cái hộp đổ toàn bộ đồ vật xuống đất, lấy một sợi dây và kíp nổ gắn vào nắp hộp.
Bạch Hiểu Đông ngồi một bên chăm chú xem, không hỏi lời nào, mà Lưu Nghiễn cũng chẳng giải thích. Sau cùng cậu bỏ vào hộp hai ống thuốc nổ TNT rồi cố định ngòi nổ, cẩn thận đậy nắp hộp lên.
“Đi.” – Lưu Nghiễn ra tiếng – “Chụp đại tên nào đó tới tra hỏi chút.”
Chỗ này cách đỉnh núi lân cận chừng vài ba cây số, trong trận đánh ban nãy, tiếng súng đạn bom rền vô cùng vang dội, chắc hẳn Lại Kiệt cũng nghe thấy rồi. Không biết Tân quân có bao nhiêu thành viên, bởi rất nhiều tù nhân hồi trước đã vượt ngục, song số lính tiếp viện vẫn ùn ùn kéo đến không dứt.
Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông núp sau tòa nhà, một tiểu đội Tân quân gồm năm tên lớn giọng hò hét chạy về hướng khu nhà giam số , Bạch Hiểu Đông đột nhiên xông ra vươn tay trái túm áo tên lính chạy sau cùng, bàn tay phải khép chặt tạo thành thế đao tay chém bộp vào gáy tên lính cho ngất rồi kéo lết vào.
Lưu Nghiễn hất nước lạnh khiến tên lính tỉnh dậy mới tra hỏi vị trí phòng thí nghiệm – ở phía Bắc của tòa nhà hành chính.
Cậu tìm được một cỗ xe jeep để không, cùng Bạch Hiểu Đông lên xe tiến về phía phòng thí nghiệm.
Tại nơi khác:
Tra Long Khê và Lại Kiệt rời khỏi phòng làm việc, xa xa mơ hồ vọng tới tiếng bom nổ súng vang, Lại Kiệt chau mày hỏi: “Tiếng gì đấy?”
Tra Long Khê liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đáp: “Luyện tập thường lệ đó mà, ở sân huấn luyện phía sau khu nhà số ấy. À đúng rồi, nếu có dịp mời anh huấn luyện bọn lính của tôi được chứ?”
Lại Kiệt có chút đắn đo song vẫn gật đầu, Tra Long Khê tiếp: “Sẽ tìm được đồng đội của anh thôi, đừng lo lắng.”
Lại Kiệt nói: “Thật ra, nãy giờ tôi không lo chuyện đó, mà về Tân quân của anh đấy.”
Tra Long Khê không nói lời nào, chắp hai tay sau lưng, chú mục nhìn Lại Kiệt, gã cao hơn Lại Kiệt một chút, thoáng cúi đầu bày ra vẻ nho nhã lịch sự.
Lại Kiệt sải bước trong hành lang quan sát xung quanh một vòng, sau chống tay lên bệ cửa sổ, phóng mắt nhìn ra dãy núi nơi xa, nói: “Khi Tân quân của anh đến vùng biển Quốc tế, chắc chắn sẽ đối mặt với nguy cơ giải tán.”
Tra Long Khê ngạc nhiên hỏi: “Tất nhiên rồi, thế có vấn đề gì à?”
Lại Kiệt xoay người nhìn thẳng vào hai mắt Tra Long Khê, giải thích: “Anh đã dẫn dắt lính của mình rất tốt, đến lúc đó có thể Quân giải phóng sẽ khảo sát bọn họ, và cũng dựa theo điều kiện tiên quyết là tôn trọng ý kiến cá nhân để thu nạp và tổ chức biên chế. Anh sẽ mất đi vị trí thủ lĩnh thường dân.”
Tra Long Khê cười ra tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, Lại Kiệt vươn ngón tay chỉ chỉ vào gã, nghiêm túc hỏi: “Anh buông bỏ những thứ này được sao? Trở về làm một người bình thường?”
“Đương nhiên.” – Tra Long Khê đáp – “Tôi còn tưởng Quốc gia sẽ cưỡng chế gọi nhập ngũ cơ…”
“Nào có.” – Lại Kiệt chuyền qua một điếu thuốc, Tra Long Khê nhận lấy, Lại Kiệt còn nói – “Quan niệm của dân chúng thời bây giờ đã khác xa so với thời ông bà cha mẹ chúng ta, Chính phủ không dám ép trai tráng nhập ngũ, chẳng những đội trưởng của lính đặc chủng không có quyền đó, ngay cả Tướng quân còn phải tôn trọng nguyện vọng của nhân dân cơ mà.”
“Bảo thật này.” – Tra Long tiếp – “Tôi không muốn đi chỗ trú nạn lắm, đôi lúc tôi vẫn nghĩ, đến đó rồi thì mình có thể làm được những gì? Tôi thà rằng ở lại mảnh đất quê hương, bằng không tới một ngày nào đó chí hướng và lòng nhiệt huyết sẽ bị bào mòn. Có lẽ tôi không thích hợp với lối sinh hoạt tập thể, các anh hãy thông báo Tổng bộ đưa tất cả anh em rời đi, còn tôi sẽ ở lại.”
Lại Kiệt nghe vậy bèn hỏi: “Anh định đi nơi nào? Lũ zombie đông như thế đâu giỡn chơi được.”
Tra Long Khê đáp: “Đi chu du mọi nơi thôi, xem xem có người nào cần sự giúp đỡ hay không. Lâm Tắc Từ đã nói ‘Cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi?’(), tôi không muốn núp ở chỗ tránh nạn để Quốc gia nuôi dưỡng tới già, tôi thà rằng tử trận trên chiến trường.”
() Lâm Tắc Từ là một vị quan và là Tướng nhà Thanh ở thế kỷ , Trung Quốc. Câu trên có nghĩa là: Đã liên quan đến sinh tử của một quốc gia, thì dù là phúc hay họa cũng không thể né tránh. (sưu tầm)
Lại Kiệt tán thưởng: “Chính xác, tốt lắm. Anh bằng lòng gia nhập đội chúng tôi chứ?”
Tra Long Khê không đáp lời, nhìn chăm chú vào mắt Lại Kiệt.
“Trước tiên tôi muốn cho anh xem một thứ.” – Tra Long Khê nói.
“Mông Phong!” – Lưu Nghiễn khẽ giọng gọi.
Mông Phong đứng ở đầu thang thoát hiểm xua tay ra sau liên tục, hướng mắt theo dõi Lại Kiệt và Tra Long Khê trong hành lang.
Lưu Nghiễn vẫn ngoắc tay gọi hắn, Mông Phong vất vả lắm mới tìm thấy đội trưởng nhưng buộc lòng phải đi xuống, Lưu Nghiễn tung ra hai quả bom, Mông Phong bắt lấy rồi nhét vào túi. Lưu Nghiễn chỉ chỉ đằng sau, ý bảo hắn đi đặt mìn ở phòng thí nghiệm sinh hóa.
Mông Phong nhảy xuống nói: “Lại Kiệt ở trong đó, lầu một đông người lắm, hai đứa đừng chạy nhảy lung tung, báo tin cho Lại Kiệt xong thì rút ngay.”
Lưu Nghiễn gật đầu, cùng với Bạch Hiểu Đông bám vào bờ tường sau lưng khu hành chính mà trèo lên. Cửa sổ mở toang, bên trong là một phòng làm việc rất lớn, Lưu Nghiễn còn trông thấy một chiếc hộp sắt đặt trên bàn làm việc, cậu ra hiệu cho Bạch Hiểu Đông thụp người xuống.
Hai người họ núp phía sau ống thoát nước bên ngoài tòa nhà, cùng dỏng tai lắng nghe cuộc trò chuyện trong phòng làm việc.
Tra Long Khê: “Đợt trước bọn tôi vào thành phố, phát hiện một chiếc xe bỏ hoang, xung quanh máu me bê bết, bọn tôi tới kiểm tra thì tìm thấy cái này trong xe, chắc là thứ rất quan trọng.”
Lại Kiệt lẩm bẩm thốt: “Trời đất, đây là hộp chứa vắc xin của đội Nộ Hải… Từ năm ngoái họ đã bị diệt toàn quân rồi.”
Bên trên là khóa mật mã, Lại Kiệt vươn ngón tay xoay mật mã, Tra Long Khê bèn nói: “Để tôi tránh đi nhé.”
Lại Kiệt thoải mái rằng: “Không sao đâu.”
Tra Long Khê liền đẩy cửa bước ra ngoài, Lại Kiệt cúi đầu mở hộp mật mã, phát ra tiếng bật mở lạch cạch.
Tra Long Khê vừa ra khỏi phòng liền lấy một máy nghe lén áp vào cánh cửa.
Bên trong hộp chứa một ống vắc xin phòng bệnh, thuốc đông lạnh dưới đáy hộp vẫn còn tác dụng, Lại Kiệt đậy nắp vào, ngước mắt nhìn lên, ngoài cửa sổ thình lình xuất hiện hai bóng người. Vẻ mặt của Lại Kiệt lúc này khá chi là đặc sắc.
Lưu Nghiễn giơ ngón trỏ ra hiệu im lặng, tay phải Bạch Hiểu Đông đang cầm một chiếc hộp. Cậu ta rinh chiếc hộp chứa vắc xin trước mặt Lại Kiệt đi, rồi khẽ khàng tráo chiếc hộp của mình lên bàn, Lưu Nghiễn nhận lấy hộp vắc xin, đoạn chỉ tay về hướng Bắc, dùng khẩu hình phát ra hai chữ ‘Mông Phong’.
Lại Kiệt hỏi: “Rốt cuộc các cậu đã chạy đi đâu thế hả?”
Lưu Nghiễn đáp: “Gã kia chẳng phải thứ tốt đẹp…”
Ngay lúc đó cánh cửa đột ngột mở toang, Lưu Nghiễn hét toáng: “Coi chừng!!”
Tiếng súng nổ lên, chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, Bạch Hiểu Đông ôm chầm hông Lưu Nghiễn kéo lùi ra ngoài, Lại Kiệt đồng thời đạp lên bàn làm việc nhảy bổ ra phía cửa sổ.
Viên đạn của Tra Long Khê bắn sượt qua đùi Lại Kiệt, cắt thành một vệt máu, theo đà lao đi bắn nát cửa sổ, vụn thủy tinh vỡ tung tóe.
Lại Kiệt ở trên không rút ra một khẩu súng đạn ria, không quay đầu mà trở tay nả một phát, viên bi thép vừa rời nòng đã phát nổ ngay bên trong phòng làm việc, liền đó anh ta quát lên: “Mau trèo xuống dưới!”
Lại Kiệt vịn vào bệ cửa lộn một vòng đẹp mắt, đáp xuống bên ngoài cửa sổ, khóa nòng súng.
Song song với tiếng nổ súng ngoài cửa phòng làm việc, cửa sổ thủy tinh phía đối diện đồng thời bể tung!
Trong khi Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông chật vật lắm mới đặt chân xuống đất, Lại Kiệt từ thang thoát hiểm phóng lên ống nước, lại từ ống nước nhẹ nhàng nhảy xuống, khi tiếp đất thì khom mình hạ một gối chạm đất để tản bớt xung lực. Lưu Nghiễn tức tốc xoay người đi lái xe, mau chóng nhét hộp vắc xin vào balo ném ra dãy ghế sau.
“Giải quyết xong rồi hả?” – Lưu Nghiễn hỏi thăm – “Vết thương của anh không việc gì chứ?”
Lại Kiệt nhảy lên ghế sau của chiếc Jeep mui trần: “Không sao, trầy xước sơ sơ thôi, mẹ kiếp, để gã trốn mất rồi! Thanh âm nhỏ như vậy mà cũng nghe thấy sao?! Đáng lẽ mới nãy không nên ra tiếng!”
Lưu Nghiễn: “Cũng tại anh mở miệng trước chứ bộ! Chắc chắn gã có đặt máy nghe lén! Rút mau! Mông Phong đang đi đặt bom phòng thí nghiệm sinh hóa của chúng!”
Lưu Nghiễn vội quay đầu xe, luồng đạn từ đằng xa lao tới bắn nát kính chiếu hậu, Lại Kiệt hét to: “Phòng thí nghiệm sinh hóa ở đâu! Thôi xong…”
Từ khu hành chính bắt đầu có người ùa ra đuổi bắt, Lưu Nghiễn đạp mạnh chân ga phóng xe đi. Lại Kiệt rút một khẩu súng tiểu liên xoay người lại, ngồi vững ở ghế sau, gạt mở chốt an toàn liền xả đạn bắn phá, tiếng súng tạch tạch tạch liên thanh vang dồn, Lưu Nghiễn đẩy tốc độ xe lên mức cao nhất, đằng xa thình lình dội lại một tiếng nổ trời long đất lở, báo hiệu Mông Phong đã thành công.
“Bọn Tân quân có cả thảy bao nhiêu?” – Lại Kiệt hỏi – “Anh vẫn còn dò la tình báo.”
Lưu Nghiễn đáp: “Ước chừng cỡ một ngàn mốt! Đã bị Mông Phong giải quyết hết mấy trăm tên rồi, đi tiếp ứng anh ấy nhé!”
Lưu Nghiễn đánh vô lăng, nhắm về phía sau lưng khu số , cua xe gấp đến mức suýt hất văng cả Bạch Hiểu Đông, Lại Kiệt mau lẹ xoay người giật chốt lựu đạn ném vào khúc ngoặt. Lưu Nghiễn xoay đúng một vòng quanh phía sau tòa nhà, chỗ khúc ngoặt có không ít người đuổi theo, quả lựu đạn đúng lúc phát nổ đánh bay đám người đó ra xa.
Lưu Nghiễn đạp chân ga, chiếc Jeep lại từ khúc ngoặt lao vút đi, Lại Kiệt mỗi tay cầm một khẩu tiểu liên, chỉa nghiêng sang hai bên mà điên cuồng xả đạn suốt dọc đường. Lưu Nghiễn ôm đầu cúi rạp xuống vô lăng đạp mạnh chân ga, chiếc Jeep theo đà phóng thẳng một đường. Bạch Hiểu Đông lần đầu rơi vào tình cảnh kích thích như phim Mỹ, cậu ta sợ đến mức ôm đầu núp xuống ghế mà gào thét không ngớt.
Chiếc Jeep đâm thẳng vào đám lính, một quả lựu đạn lại tung ra nổ “ầm!”, liền sau đó cỗ xe lao đi như tên bắn khỏi ngọn lửa rừng rực. Mông Phong vác khẩu súng máy sáu nòng co giò chạy như bay, sau lưng hẵng còn một bầy zombie đuổi ráo riết, hắn hét lớn: “Lưu Nghiễn, em lại mưu sát chồng!!!!”
“Giết chúng nó cho tao!” – Tiếng rống của Tra Long Khê vọng tới.
Lưu Nghiễn đánh tay bẻ ngoặt, Lại Kiệt nhảy chồm lên ghế lái, thét: “Để anh lái xe! Mấy đứa núp vào!!”
Mông Phong giương khẩu tiểu liên, Lại Kiệt lập tức cởi áo chống đạn ném cho Mông Phong, hắn chụp áo mặc vào, nhấn đầu Lưu Nghiễn và Bạch Hiểu Đông thụp xuống ghế xe, rồi gầm lên một tiếng khí thế bắt đầu xả đạn liên hoàn.
Vũ khí của Mông Phong có sức công phá không gì sánh được, bọn lính vừa chạy khỏi tòa hành chính đã bị mưa đạn xẹt ngang bắn ngã như rạ, chiếc Jeep vọt lên tốc độ cao nhất, lần thứ hai phóng qua ngọn lửa hung tàn và khói đen mù mịt do lựu đạn phát nổ, bỏ lại một trận địa la liệt xác chết.
Trong lúc cấp bách đó Lưu Nghiễn ngẩng đầu lên, chợt trông thấy trên sân thượng tòa nhà hành chính thấp thoáng một bóng người, cậu lập tức phát giác được mối nguy hiểm, vội quát giục: “Lại Kiệt! Mau chạy khỏi chỗ này!!”
Lưu Nghiễn cuống cuồng lục lọi balo, khi cậu vừa móc ra một vật dạng đĩa tròn, từ trên mái nhà đã phóng ra một quả tên lửa, gầm rú bay vụt về chiếc Jeep đang lao đi với tốc độ cao.
“Ném ra ngoài!” – Lưu Nghiễn hô lên.
Bạch Hiểu Đông: “Tôi… tôi hả… bảo tôi đó hả?”
Mông Phong vẫn bận rộn xả súng bên hông xe, Bạch Hiểu Đông nhận ra chỉ có mình là rỗi tay, vừa hỏi vừa cấp tốc đón lấy cái đĩa, sải tay vung mạnh ra ngoài.
Chiếc đĩa điện tử kêu tít tít tít liên hồi, nhanh như chớp vụt lên đón đầu quả tên lửa, nổ “Uỳnh” một tiếng giữa không trung, bắn ra cả trăm phiến kim loại bị nung đỏ. Tên lửa đã bị lực nổ chấn động nên đồng thời cũng nổ tung trên không, luồng xung lực ập tới hất nhào cả chiếc Jeep.
Trời đất cuồng quay, hai bánh sau của xe Jeep nhổng lên cao, đầu xe lại chỉa xuống đất tạo thành một góc nghiêng , Mông Phong bèn phi thân ngồi mạnh xuống dãy ghế sau khiến chiếc Jeep vững vàng đáp đất. Lại Kiệt đánh vô lăng quay đầu xe, hướng về con đường lúc đi tới đây. Cuối cùng đã được thở lấy hơi.
Lại Kiệt: “Cho ba phút chỉnh đốn trang bị, rồi báo cáo tình hình.”
“Bọn tôi bị bắt nhốt.” – Mông Phong bắt tay đổi đạn – “Vừa mới trốn ra tức thì, quay lại giết sạch luôn không?”
Lưu Nghiễn móc huy hiệu liên lạc ra ném cho Lại Kiệt và Mông Phong, lại gắn một chiếc lên cổ áo Bạch Hiểu Đông, bản thân cậu cũng có một chiếc.
Lại Kiệt cũng lật mở túi bổ sung đạn dược: “Anh với Triệu Kình phát hiện một thôn làng dưới chân núi, sau khi quan sát một ngày một đêm đã điều tra được tình hình ở nơi này, đoán là các cậu đã bị bắt nên tức tốc đi cứu viện. Gã khốn đó đã giết toàn đội Nộ Hải, ông mày sợ dân thường bị bắt làm con tin nên chưa dám ra tay… Các cậu chịu trách nhiệm đi giải thoát cho dân thường, yểm trợ họ rời khỏi đó. Còn Bạch Hiểu Đông có gì báo cáo không?”
Bạch Hiểu Đông: “Đã thả hết dân chúng đi rồi.”
“Tốt lắm.” – Lại Kiệt hỏi – “Lưu Nghiễn thì sao?”
Lưu Nghiễn không ngẩng đầu mà rằng: “Tôi đã giết một người.”
Lại Kiệt nói: “Bây giờ cậu đang đại diện cho Quốc gia và Chính phủ, chỉ cần cậu cảm thấy người đó đáng chết thì không cần mềm lòng, cũng đừng sợ giết người, những hồn thiêng liệt sĩ của K sẽ vĩnh viễn bảo vệ cậu.”
“Ừm.” – Lưu Nghiễn khẽ giọng đáp.
Toàn bộ súng đã được nạp đạn đầy đủ, kết thúc chỉnh đốn trang bị, Mông Phong nói: “Giờ làm sao? Quay lại giết sạch hả? Trong phòng thí nghiệm có nhiều zombie lắm, đó là khu nhà giam số ở phía Bắc, có gần hai vạn tù nhân sau khi đại dịch bùng phát đã bị nhiễm bệnh biến thành zombie.”
Lại Kiệt xoa xoa mũi, ra quyết định: “Vậy phải tiến tới dọn sạch zombie, Lưu Nghiễn chịu trách nhiệm lái xe.”
Lưu Nghiễn đón vô lăng, cũng chưa lái đi mà hướng mắt dõi nhìn phía xa.
Mông Phong nói: “Chắc nên tổ chức thêm một phòng tuyến ở đây nhỉ? Lũ zombie đã rời khỏi khu thí nghiệm, sẽ nhanh chóng đuổi tới tòa hành chính, cho nên bọn Tân quân buộc phải chạy về phía chúng ta, đây là đường xuống núi duy nhất mà.”
“Lưu Nghiễn?” – Lại Kiệt hỏi.
“Gã khốn đó có hàng tá đường thoát thân ấy chứ.” – Lưu Nghiễn nói – “Thấy chưa.”
Xa xa trên sân thượng tòa nhà hành chính, tiếng quạt cánh ù ù vang lên, một chiếc trực thăng loại nhỏ đang bay đi.
Lại Kiệt phun một câu chửi thề, bảo: “Chuẩn bị chôn mìn đi.”
Lưu Nghiễn lại nói: “Nhưng gã chạy không thoát đâu, chờ chút nữa… Anh nhớ cái hộp mà Hiểu Đông đánh tráo ban nãy chứ?”
Lại Kiệt: “…”
Trên sân thượng binh lính tụ tập đông nghịt, ước chừng cả bốn năm trăm người, bọn chúng nháo nhào căm phẫn thét gọi, song Tra Long Khê chẳng bận tâm mảy may, gã ngồi ở cabin mà thở phào một hơi.
“Bay về hướng Bắc ấy, kiếm chỗ nào an toàn.” – Tra Long Khê mỏi mệt ngã người vào ghế dựa, người tính chẳng bằng trời tính, chỉ trong một buổi chiều mà toàn bộ cơ nghiệp to lớn đã đi đời nhà ma.
Nhưng đàn em mất đi vẫn có thể thu nạp lứa mới, từ khi đại dịch bùng phát, tốn chưa đầy một năm gã đã thành lập được chính quyền, chỉ cần có thời gian, Tân quân chắc chắn có thể gầy dựng lại lần nữa.
May mà phen này đã chiếm được thứ quan trọng nhất, chẳng đến nỗi trắng tay.
Tra Long Khê thỏa mãn mở hộp chứa vắc xin phòng bệnh đặt trên đùi, bên trong là một bảng hiển thị màn hình tinh thể lỏng với chằng chịt dây điện.
Dưới màn hình tinh thể lỏng đích thị là quả bom hẹn giờ.
Một thanh âm rất khẽ vang lên, màn hình đếm giờ hiển thị con số “”.
Tra Long Khê nghẹn thở, đồng tử co rút kịch liệt.
Một giây tiếp theo, con số về không, bom hẹn giờ đồng thời kíp nổ.
Một trận nổ kinh thiên động địa bạo phát, sóng xung kích tạo thành cơn cuồng phong quét ngang cả đỉnh núi, từ khe núi vọng lại từng hồi tiếng vang như sấm rền.
Chiếc trực thăng biến thành quả cầu lửa giữa không trung, rơi tòm xuống khe núi, Tra Long Khê bị nổ banh xác, tan xương nát thịt.
Mông Phong hỏi: “Có cần cứu những người kia không?”
Lại Kiệt trầm ngâm không đáp, đột nhiên ở mặt khác của tòa nhà hành chính vang lên một giọng nam được khuếch đại qua loa phóng thanh: “Người trên sân thượng nghe đây! Tư lệnh Tra làm điều ác nên phải chết không toàn thây!”
“Trác Dư Hàng?” – Mông Phong ngạc nhiên thốt.
Lại Kiệt hỏi: “Các cậu biết người này à?”
Mông Phong gật đầu.
Trác Dư Hàng lại cả giọng tiếp: “Mọi người hãy chuẩn bị chống lại zombie! Đừng sợ hãi! Quốc gia sẽ tới cứu chúng ta! Chắc chắn sẽ cho chúng ta một cơ hội lập công chuộc tội!”
Đám người trên sân thượng nao nao rúng động, Lại Kiệt hô lên: “Tra Long Khê đã đền tội rồi! Tôi thay mặt Quốc gia chính thức tiếp nhận lực lượng dân quân tự vệ Tân quân! Mọi người từ trên đó hãy mở đường máu giết zombie xuống dưới! Bọn tôi sẽ phụ trách yểm trợ!”
Số zombie trốn ra từ nhà giam số vẫn chưa bủa tới toàn bộ, Lại Kiệt và Mông Phong mở đường diệt sạch lũ zombie bao vây trước tòa nhà hành chính. Trác Dư Hàng ôm cô em gái thương tích đầy mình tiến tới, vừa đặt cô vào xe đã xoay gót đi cứu người.
Hai mũi tấn công hợp lại, vừa giết zombie vừa rút lui, hỏa lực ngày càng gia tăng. Lực lượng tàn dư của Tân quân rời khỏi đường núi, đi phong tỏa hàng rào điện.
Lưu Nghiễn lái xe chạy xuống núi, Lại Kiệt cùng với Tân quân chôn toàn bộ số mìn còn lại xuống đất, nổ sập hơn non nửa đỉnh núi.
Những rắc rối cuối cùng đã giải quyết gọn, họ từ trên núi xuống tề tụ đầy đủ, Trác Dư Hàng mau chóng tiến hành kiểm kê nhân số. Hồi Tân quân bắt đầu cuộc chiến chống zombie thì Trác Dư Hàng và Tra Long Khê cùng nhau lãnh đạo, song từ chuyện của đội Nộ Hải bốn tháng trước đã phát sinh quan điểm bất đồng, Tra Long Khê và Trác Dư Hàng tranh chấp chia rẽ. Trác Dư Hàng vốn định dẫn theo lính thân tín của mình rời khỏi nhà tù Thanh Sơn, nhưng lại trúng phục kích của Tra Long Khê, Trác Dư Hàng bị bắt nhốt, đàn em dưới trướng sợ Tra Long Khê tra tấn cực hình nên buộc phải gia nhập lại đội quân của gã.
Hiện giờ Tân quân như rắn mất đầu, nên họ đều bằng lòng nghe theo Trác Dư Hàng.
Trác Dư Hàng dẫn họ xuống núi, đi về nơi canh tác. Chỗ này vốn dĩ là một thôn trang loại nhỏ dưới chân núi của nhà tù Thanh Sơn, nhà cửa đổ nát tan hoang, chỉ có hai tên lính Tân quân cai quản bốn trăm sức lao động.
Bốn trăm người đó cùng nhau trồng trọt rau xanh, khoai tây và củ quả, khoai lang để cung ứng lương thực cho gần ba nghìn người gồm cả Tân quân và con tin trên đỉnh núi.
“Chỉ có nhiêu đây người thôi sao?” – Mông Phong hỏi.
“Hầu như không người nào dám bỏ trốn.” – Trác Dư Hàng đáp – “Một năm nay chỉ có hai người trốn đi. Người già và trẻ nhỏ đều ở trong tay Tra Long Khê, bên ngoài là zombie, sau lưng là súng đạn lăm lăm, có thể chạy đi đâu được?”
Khắp mảnh ruộng vườn đều vọng lại tiếng người khóc thương thảm thiết.
Lại Kiệt đi kiểm kê nhân số, bảo: “Lưu Nghiễn, cậu tới đây phụ đăng ký tính danh đi, rồi nghỉ một đêm lấy sức, ngày mai ta phải rời khỏi chỗ này.”
Ngày tháng năm ,
Vừa rời khỏi vùng biển Quốc tế để trở về với đất liền, không ngờ nhóm địch nhân đầu tiên mà chúng tôi chạm trán lại chính là đồng bào của mình.
Trác Dư Hàng vẫn nhớ rõ biên chế cũ, nên đã điều động các tiểu đội trưởng của Tân quân đi thống kê, trong cuộc chiến vô nghĩa này đã mất đi hơn bảy trăm sinh mạng.
Việc đầu tiên sau khi Lại Kiệt xuống núi là tập hợp tất cả đội viên Cơn Lốc, mọi người đứng thành một vòng tròn, cùng mặc niệm cho thành viên đội Nộ Hải – những con người đã ra đi dưới tay dân thường.
Theo lời kể của những người tận mắt chứng kiến sự việc diễn ra lúc đó, Tra Long Khê vì muốn ép hỏi mật mã nên đã tàn nhẫn giết hết tất cả thành viên khác, chỉ lưu lại đội trưởng đội Nộ Hải, còn dùng cực hình nhiều lần tra tấn anh ấy, khi anh ấy vừa khỏi hẳn lại tiếp tục nếm trải đủ loại đau đớn mà con người phải gánh chịu, chẳng khác nào lăng trì. Mãi đến sau cùng, vị đội trưởng ấy đã kiệt sức trút hơi tàn.
Họ vì nghĩ cách cứu viện những người dân lâm vào đại dịch zombie mà anh dũng hy sinh, nhưng không phải vùi thân giữa đàn zombie hung tợn, lại rơi vào trong tay đồng bào mình, nhận đủ mọi sự đọa đày mà chết đi. Điều đáng sợ nhất chính là, những người chứng kiến chuyện đó sẵn sàng kể cho chúng tôi nghe toàn bộ sự việc, song chẳng một ai đề cập tới việc muốn phản kháng.
Lại Kiệt bảo may mà tôi tính toán cẩn thận, khiến gã thủ lĩnh tội đồ phải đền mạng dưới quả bom kia.
Chúng tôi tập hợp tất cả vật tư lại, nơi này không thiếu thốn lương thực, dư sức cho mọi người ăn uống trong vòng một tháng.
Càng nhiều người thì càng lắm chuyện phiền toái, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, mà phiền nhất chính là tôi rất…
“Phiền nhất là cái gì vậy?” – Bạch Hiểu Đông tò mò – “Anh sao thế?”
Lưu Nghiễn đóng quyển nhật ký cái ‘bộp’, nói: “Cậu bị Mông Phong dạy hư rồi nhé, đồng chí Tiểu Bạch.”
“Hà hà.” – Bạch Hiểu Đông cười cười – “Nhật ký của anh có nội dung ý nghĩa lắm. Anh sao vậy, khó chịu trong người à?”
Lưu Nghiễn nói: “Không phải tôi khó chịu trong người… mà là đói bụng! Lại Kiệt!!”
Lưu Nghiễn rốt cuộc đã tìm được Lại Kiệt, hung hăng túm lấy cổ áo anh ta mà lắc như điên: “Tối qua tôi chỉ được ăn một nửa gói cải bẹ, sớm nay có vỏn vẹn nửa ổ bánh mì và nước lạnh, nếu anh không kiếm chút gì cho tôi ăn thì chuẩn bị xin Tổng bộ một tên kỹ sư mới đi là vừa!”
Lại Kiệt không ngừng than khổ: “Người dân chưa đưa thức ăn tới, cậu bảo anh phải làm sao bây giờ?”
Mông Phong cầm một cái chén sứt mẻ tới, nói: “Này, em ăn tạm đi, lót dạ chút.”
Trong chén đựng hai quả trứng gà, Lưu Nghiễn đói đến hoa cả mắt, bởi thức ăn tối qua đều nhường hết cho Mông Phong, gần bốn mươi tám tiếng đồng hồ cậu hầu như chưa có gì bỏ bụng.
May mà Mông Phong còn biết yêu thương bà xã, đi trộm hai quả trứng gà cho cậu, Lưu Nghiễn vớ lấy ăn như hổ đói, Lại Kiệt cũng đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bận bận rộn rộn, mãi đến khi Mặt trời xuống núi, tất cả mọi người đã ghi danh xong xuôi. Lúc này Trác Dư Hàng mới bê tới một nồi đầy ắp khoai tây chín, nói rằng: “Xin lỗi nhé, đã quên đưa cơm cho các anh.”
Lại Kiệt đáp lời: “Không sao, sắp xếp cho người già nghỉ ngơi trước đi, chuẩn bị sáng sớm mai khởi hành.”
Mông Phong phân phát chén mẻ và đũa cho cả bọn, rồi cả giọng gọi Bạch Hiểu Đông về. Cậu ta đang băng bó vết thương cho em gái Trác Dư Hàng. Trác Đình vừa tỉnh dậy, khắp mình mẩy đều bị đánh đập thâm tím xây xát, giờ đã nhiễm trùng, bị thương nặng lại còn sốt cao, cơ thể vô cùng suy nhược.
Từ khi cô ta tỉnh dậy đã không nói với Trác Dư Hàng nửa câu, tóc tai bù xù, hướng ánh mắt vô hồn ngước nhìn bầu trời, miệng lẩm bẩm nói gì chẳng rõ.
Trác Dư Hàng đi chăm sóc em gái ruột, Bạch Hiểu Đông trở về, mọi người cùng nhau ngồi xổm trên khoảnh đất trống, vây quanh cái nồi lớn chứa khoai tây bắt đầu ăn cơm chiều.
Vào đêm, Lại Kiệt dựng một cái lều đơn giản làm căn cứ tạm thời ở ngoài thôn, ngọn núi lạnh lẽo bắt đầu trút mưa. Lưu Nghiễn nằm trên tấm bạt nhựa lắng nghe tiếng mưa, xoay người ôm Mông Phong.
Mông Phong nằm duỗi thẳng người, đương kéo bể ầm ầm, Lưu Nghiễn thò tay bóp tịt mũi hắn, bên ngoài truyền tới tiếng trò chuyện của Lại Kiệt và Trác Dư Hàng.
Trác Dư Hàng: “Theo ý mọi người thì vẫn muốn ở lại nơi này.”
Lại Kiệt: “Không được, anh Trác này, chưa nói tới việc vi phạm mệnh lệnh của Tổ chức, ở đây rất nguy hiểm.”
Trác Dư Hàng: “Tôi có thể lãnh đạo những anh em còn lại cùng bảo vệ mọi người mà.”
Lại Kiệt trầm ngâm một lát, tự mình đắn đo, mãi sau mới nghiêm túc rằng: “Đầu tiên, chuyện của các anh còn chưa được quyết định, tôi sẽ không nói mấy câu đại loại kiểu thẳng thắng được khoan hồng chống cự bị phạt nặng. Các anh bị oan uổng cũng được, là đồng phạm cũng thế, những việc này khi trở về vùng biển Quốc tế mới xác định rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho các anh. Thứ hai, chuyện tiếp theo đây vốn dĩ không nên nói cho anh biết, có điều nếu các anh vẫn khăng khăng ở lại mà không chịu đi vùng biển Quốc tế, thì tôi sẽ giải thích tình hình hiện nay cho anh nghe, nhưng anh phải giữ bí mật giúp tôi.”
Trác Dư Hàng nói: “Tất cả thành viên của Tân quân sẽ đi với anh, cùng lắm nếu không tin tưởng được thì tôi còng tay họ lại. Tuy nhiên những người già rất sợ quân lính, họ đã bị Tra Long Khê đe dọa đến chết khiếp, chẳng dám mù quáng tin tưởng ai nữa.”
Lại Kiệt bảo: “Không tin cũng không được, bởi thực tế, khi tất cả những người sống sót ở đất liền đều được di tản, quân đội sẽ thi hành một kế hoạch quân sự ném bom oanh tạc tên gọi Trường Dạ, các anh trốn ở vùng núi này rất không an toàn, chắc chắn sẽ bị bom nổ chết.”
Trác Dư Hàng: “Vậy chúng tôi sẽ trốn vào hầm trú ẩn.”
Lại Kiệt: “Nơi này vốn không phải khu vực của đội Cơn lốc phụ trách, bọn tôi bị Tra Long Khê bắn rớt xuống thôi. Anh hiểu không, đội Nộ Hải đã bị Tra Long Khê giết chết, tuy rằng không liên quan đến cách anh, nhưng nếu chúng tôi rời đi thì vĩnh viễn không có người tới cứu các anh nữa, chỉ còn cơ hội lần này thôi.”
“Chờ tới khi chính thức bắt đầu oanh tạc, không phải cứ rải vài quả bom là xong việc đâu, chốn rừng núi sẽ dùng đạn lửa, mà nơi thành thị có zombie đông đúc nhất sẽ dùng đạn hạt nhân. Đến lúc đó, ngay cả thức ăn các anh cũng chẳng tìm được, nói chi đến việc ở lại tự cấp tự túc… Mặt đất bị thiêu đốt trơ trọi, chỉ cần một mồi lửa cũng dư sức khiến các anh bỏ mạng ở chỗ này, nếu muốn sống, nhất định phải đi.”
Trác Dư Hàng đứng trầm mặc hồi lâu, Lại Kiệt tiếp: “Tặng anh một điếu thuốc hút này, hãy thử đi thuyết phục họ, sáng sớm mai phải rời khỏi đây.”
Mông Phong hỏi bằng cái giọng nghèn nghẹt: “Người mà em giết tên là gì?”
Lưu Nghiễn giật thót người, vội thả tay ra nhỏ giọng thốt: “Anh tỉnh rồi à?”
Mông Phong nói: “Em bịt mũi anh như thế không tỉnh sao được?”
Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một chút, rồi đáp: “Em không biết.”
Mông Phong: “Lần sau giết người xấu nhớ hỏi tên trước. Nếu không Lại Kiệt chẳng thể ghi danh vào hồ sơ được.”
Mông Phong ngồi dậy, bộ mặt ngái ngủ đầy vẻ bất mãn, khoác áo nhặt súng lên đi tuần tra. Bụng Lưu Nghiễn lại kêu òn ọt, cậu nằm xuống tấm bạt, lấy áo khoác làm gối đầu, ngắm mưa rơi tí tách dưới tán cây mà đếm cừu.
Lại Kiệt đổi ca trực với Mông Phong, rồi quay về lều căn cứ nghỉ ngơi, lúc này đã hai giờ khuya, trong thôn làng có không ít chỗ vẫn còn đốt nến, người dân đang bận rộn thu dọn đồ đạc.
Lại Kiệt bóp tay lên đầu gối, ngồi ngẩn người trong lều, Lưu Nghiễn khẽ giọng hỏi: “Mệt lắm phải không?”
“Cũng tàm tạm.” – Lại Kiệt nói– “Lưu Nghiễn, cậu càng ngày càng lợi hại, là nhờ có vắc xin đúng không?”
Lưu Nghiễn chỉ cười cười, không đáp lời.
Cậu thích Lại Kiệt lắm, vị đội trưởng này giống như một người anh cả, cũng là một người lính rất dịu dàng, ưa nói đùa nhưng có chừng mực, tốt bụng và biết nhẫn nhịn, song không mất đi khí chất quả cảm.
Lại Kiệt sẽ nhấn tay vào yết hầu Lưu Nghiễn, tức giận chất vấn cậu “Sao dám ra tay đánh nhân dân”; cũng sẽ nói với cậu rằng “Đừng sợ giết người, những hồn thiêng liệt sĩ của K đang bảo vệ cậu”.
Anh có nguyên tắc và lập trường kiên định, có thể nói là trụ cột tinh thần của toàn đội, chỉ cần có Lại Kiệt, Lưu Nghiễn sẽ không sợ mình làm sai điều gì.
“Không ngủ được hả?” – Lại Kiệt ra tiếng hỏi – “Còn đang sợ à? Lần đầu giết người chứ gì.”
Lưu Nghiễn đáp: “Không sợ.”
Lại Kiệt nói: “Bom của cậu xài tốt lắm, trước kia cậu chỉ là sinh viên, hiện giờ cậu đã là một thành viên của bộ đội đặc chủng.”
“Đối với dân chúng, cậu phải chú ý mỗi một lời nói hành vi, chỉ cần cậu giữ vững lập trường của mình trước mặt nhân dân, thì khi hoàn cảnh ép buộc, vào giây phút không thể không giết người ấy, cả Tổ quốc đều trở thành hậu thuẫn lớn mạnh nhất, đặt niềm tin nơi cậu, nâng đỡ cánh tay cầm súng của cậu.”
“Ừm.” – Lưu Nghiễn mỉm cười.
Lại Kiệt vươn tay xoa đầu Lưu Nghiễn.
“Tình hình ở đây phức tạp lắm hả?” – Bạch Hiểu Đông cũng không ngủ, nằm bên cạnh Lưu Nghiễn mà cất tiếng hỏi – “Khó xử lý sao?”
Lưu Nghiễn cũng hỏi: “Cần nghĩ cách gì không?”
“Không không.” – Lại Kiệt nói – “Lưu Nghiễn, anh thừa biết mánh khóe của cậu rồi, đừng có mưu đồ chơi xấu thả zombie vào hù dọa họ…”
Lưu Nghiễn trở mình, vất vả nhịn cười, ban nãy khi nằm ngủ quả thật cậu từng nghĩ tới cách này. Ra ngoài kiếm vài con zombie thả vào trong, khi đó thôn dân buộc lòng phải rời đi thôi.
“Đây chưa phải là nơi khó xử lý nhất.” – Lại Kiệt cúi đầu tháo bao tay hở ngón, rồi cởi giày lính – “À xin lỗi nhé…”
Lưu Nghiễn: “Chân anh không bốc mùi, chẳng sao đâu. Anh từng gặp tình huống nào khó đối phó nhất?”
Lại Kiệt đáp: “Tại thị trấn Vĩnh Vọng ấy, địa bàn của cậu chính là nơi khó nhằn nhất trong tất cả các nhiệm vụ mà anh chấp hành. Cũng may sau cùng cậu đã nghĩ thông suốt.”
“Bên cạnh anh chỉ có hai chiến hữu là Ngô Song Song và Lý Nham, anh đã được tiêm vắc xin rồi mà đánh cận chiến chỉ ngang tay với Mông Phong, còn khẩu súng bắn tỉa của Trương Dân bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của bọn anh. Mà các cậu chưa từng làm chuyện gì xấu, trái lại còn tiếp đãi bọn anh đàng hoàng, thế nên anh chẳng có cách nào xuống tay cho nặng được, huống hồ có dùng tới vũ lực cũng phải chịu phần thua. Tháp phóng điện của cậu, và cả súng phun lửa… Cơ bản chẳng có cách nào đấu lại hàng tá vũ khí với lực sát thương cao như thế.”
Lưu Nghiễn nói: “Nhưng cuối cùng anh vẫn thắng đấy thôi.”
“Đúng.” – Lại Kiệt tiếp – “Nguy hiểm thật đấy, một khi không thể giải quyết trong hòa bình, bên phía các cậu còn có hai người Hồ Giác và Đường Dật Xuyên, họ là nhân vật lớn mà Tổ chức nêu đích danh tìm kiếm, tiếng nói cực kỳ có trọng lượng, nếu trở lại vùng biển Quốc tế, lỡ họ không vừa mắt thứ tép riu như anh… gây áp lực lên Ban chỉ huy Mặt trận, thì anh mày xong đời, chỉ còn nước chờ bị giáng cấp rồi lĩnh phạt. Mẹ nó, quả thiệt là còng lưng đi làm chuyện có tiếng mà chả có miếng. Thôi ngủ đi, anh nghe bụng cậu lại réo ầm ĩ rồi đấy, hèn gì Mông Phong cứ hay nói cậu đút hoài không no…”
“Anh đủ rồi nhé.” – Lưu Nghiễn hừ lạnh.
“Đút không no…” – Bạch Hiểu Đông lại thắc mắc – “Nghĩa là sao?”
Lưu Nghiễn: “…”
“Bạch Hiểu Đông, khi trở về tôi sẽ giới thiệu một người bạn nhỏ cho cậu kết nghĩa.” – Lưu Nghiễn nói – “Chắc chắn hai người sẽ rất hợp cạ, đều là người ngoài hành tinh mà.”
Mưa rơi tí tách suốt cả đêm, mưa bụi bao phủ một lớp sương mù lên khắp ngọn núi, nặng nề mà ẩm ướt, tựa như một lớp dầu mỡ dính dớp trên cơ thể.
Mông Phong đi tới giếng nước bên cạnh thôn làng, kéo một thùng nước lên, cởi áo khoác và áo ba lỗ, đoạn xốc ngược thùng nước dội thẳng từ đầu xuống, miệng phả ra một hơi đầy sảng khoái.
Hắn vắt áo lên vai, phơi bày phần thân trên cường tráng, cúi người ngồi xuống bên cạnh giếng hút thuốc.
Phía xa xa có một cô gái đứng chống gậy, ngơ ngẩn dõi nhìn Mông Phong.
Hút xong một điếu thuốc, Mông Phong đứng dậy quét mắt nhìn một vòng, rồi rón ra rón rén tiếp cận một nhà dân, lắc mình nép sau tường, lia mắt dáo dác nhìn quanh – có nhà bếp!
Mông Phong giống hệt một con tinh tinh, chui vào nhà thôn dân lục lọi từ chạn tủ đến kệ bếp, từ bếp lò đến lu nước, cả giỏ trúc cũng không bỏ sót, mãi mới tìm được một gói mì xào, vội cắp vào ngực rồi lẻn ra ngoài.
Trước cửa có một cô gái chống gậy, tóc tai lòa xòa phủ hết mặt mày, hơi thở yếu ớt, rầu rĩ thốt: “Tôi – xin – lỗi…”
Mông Phong kinh hãi đến mất hồn mất vía, suýt tí đã ném vuột gói mì xào xuống đất, Trác Đình vội nói: “Anh… muốn kiếm đồ ăn hả?”
Mông Phong gật đầu, đáp: “Tôi tìm được rồi, cô đừng nói ai nhé. Cô gài bom nổ tôi một lần, tôi trộm lại đồ ăn của cô, coi như huề nhau ha.”
Mông Phong dứt lời liền bỏ đi, Trác Đình chống gậy lảo đảo bước theo sau Mông Phong, gọi với: “Anh… anh đợi đã.”
“Gì vậy?” – Mông Phong xoay người, ngờ vực hỏi.
Hai người họ đứng lại bên cạnh miệng giếng, Trác Đình ấp úng nói: “Anh Mông Phong, tôi… tôi không biết phải xin lỗi thế nào… chuyện quả mìn lần trước…”
“Không sao.” – Mông Phong ngắt lời – “Tôi đã lành rồi.”
Trác Đình nhỏ giọng: “Anh Hai tôi… sợ các anh buộc tội tôi, sợ khi đến chỗ tị nạn tôi sẽ chịu hình phạt, nên mới không muốn đi với các anh, tôi sẽ ráng khuyên nhủ anh ấy. Dù gì cũng là lỗi của tôi.”
Mông Phong để cô ngồi xuống bên thành giếng, Trác Đình thương tích đầy mình, vừa ngồi xuống đã bất giác run rẩy vì đau.
“Trước kia cô làm gì?” – Mông Phong hỏi.
“Nuôi dạy trẻ.” – Trác Đình đáp – “Năm ngoái tôi dẫn bọn nhỏ vào núi, lúc đầu vẫn êm đẹp lắm. Về sau Tra Long Khê xích mích với anh Hai, gã liền bắt tụi nhỏ nhốt lại, là tại tôi quá vô dụng.”
Mông Phong nhìn Trác Đình, cô tiếp lời: “Tra Long Khê đem bọn nhỏ và anh Hai ra uy hiếp tôi, tôi chẳng còn cách nào nên mới…”
Mông Phong hỏi: “Học sinh của cô vẫn lành lặn chứ?”
Trác Đình gật đầu, đáp: “Tôi có bị xử phạt thì cũng đáng, các anh cứ mặc kệ lời anh Hai, bọn nhỏ cần có một chỗ an toàn hơn.”
Mông Phong thoải mái rằng: “Lưu Nghiễn với tôi rất thân thiết, nên tôi có thể thay mặt em ấy tha thứ cho cô, còn anh chàng Bạch Hiểu Đông kia, cô hãy thử nói chuyện với cậu ta đi.”
“Cảm ơn.” – Trác Đình Khẽ giọng nói.
Mông Phong lại tiếp: “Tôi thấy Bạch Hiểu Đông chịu băng bó vết thương giùm cô, coi như là tha thứ rồi.”
Trác Đình gật đầu.
“Vậy nên, cô có thể tha thứ cho chính mình.” – Mông Phong nói – “Khác với chúng tôi, cô không phải quân nhân, đừng tự trách bản thân quá mức, nếu có duyên sẽ gặp lại.”
Mông Phong cầm gói mì xào rời đi, Trác Đình hẵng còn ngây ngẩn ngồi bên thành giếng một hồi, mãi sau mới quay về phòng.
Mông Phong lấy cây bút vẽ một hình trái tim lên gói mì, khẽ khàng đặt xuống bên cạnh áo khoác Lưu Nghiễn gối đầu, rồi quay đi tuần tra. Cứ hệt như một con gấu ngốc nghếch gắng sức lấy lòng bà xã vậy.
.
.
.
End .