. Giấc mộng …
“Lưu Nghiễn.” – Mông Phong cất tiếng hỏi – “Em vẫn còn sống chứ?”
Lưu Nghiễn giật mình tỉnh giấc giữa đêm đen, Mông Phong bỗng nói: “Đừng quay đầu lại, cũng đừng nhìn anh.”
Lưu Nghiễn ngồi quay lưng với Mông Phong, lồng ngực thở dồn dập, cậu run giọng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Mông Phong đáp: “Anh không sống nổi nữa, sắp chết rồi, có thứ gì đó vẫn luôn khống chế anh… Nên anh chỉ có thể làm được thế này thôi, em…”
Lưu Nghiễn ngắt lời hắn: “Em sẽ đến cứu anh, bất kể anh còn sống hay đã chết.”
Sau một hồi tĩnh lặng thật lâu, Mông Phong bỗng ra tiếng: “Lưu Nghiễn, giờ anh đã là zombie rồi, em nghĩ xem, zombie và con người có gì khác nhau?”
Lưu Nghiễn khẽ nhíu mày.
“Chẳng có gì khác nhau cả.” – Mông Phong tiếp – “Đối với động vật, đối với thực vật, đối với Trái Đất này, hầu như chẳng hề có chút bất đồng nào. Tới khi đói bụng zombie mới cần phải ăn, và ăn chỉ để no bụng.”
“Mà con người thì sao?” – Mông Phong nói – “Họ ăn tất cả những gì có thể, chặt phá cây cối, đảo loạn cả thế giới này, con người lại còn giết hại lẫn nhau nữa. Zombie chỉ dùng miệng và tay cắn xé chứ không tấn công đồng loại. Con người chỉ cần nhấn một cái nút là có thể giết chết hàng triệu đồng bào, bao gồm tất thảy những động thực vật tại nơi họ sinh sống…”
“Con người không giống zombie.” – Lưu Nghiễn lạnh giọng – “Mi cũng không phải Mông Phong.”
“Hình thái cuối cùng.” – Lưu Nghiễn nói – “Ta hiểu rồi, đây chính là một giấc mơ, mi tiến vào bằng cách nào?”
Lưu Nghiễn xoay người lại, chung quanh dâng lên luồng sáng trắng ấm áp, cậu không nhìn thấy Mông Phong trong hình dạng quái vật thối rữa, hắn vẫn là hắn, vẫn luôn như thế, với khuôn mặt cương nghị điềm tĩnh, nét môi nhu hòa, từ ánh mắt toát ra vẻ dịu dàng.
Mông Phong nheo mắt quan sát Lưu Nghiễn, chốc sau nói: “Người như em hiếm thật đấy.”
Lưu Nghiễn đáp: “Dẹp cái kiểu đó đi, Mông Phong chẳng đời nào nói năng như thế, anh ấy chưa bao giờ nghĩ ngợi đến mấy vấn đề vô vị này.”
Mông Phong hỏi lại: “Vấn đề này tẻ nhạt lắm à?”
Lưu Nghiễn: “Con người là một cá thể độc lập, ta không cần chịu trách nhiệm từ hậu quả người khác để lại, anh ấy cũng không. Đừng đem tội lỗi của người khác đổ lên đầu bọn ta, chí ít thì, bọn ta chẳng làm gì thẹn với lương tâm. Đây là giấc mơ của ta, cũng chính là địa bàn của ta, giờ mi cút ra khỏi thân thể Mông Phong được rồi đấy, ta muốn nói chuyện với anh ấy.”
Mông Phong ngửa đầu nhìn lên trên, mấp máy môi: “Hắn đã chết rồi, mi nên xem cái này trước thì hơn.”
Không gian lại tối sầm, trong khoảng không mịt mờ, hàng ngàn hàng vạn sao băng kéo đuôi lửa xẹt ngang bầu trời đêm, một hành tinh đỏ rực như lửa hiển hiện ngay trước mắt họ.
Đó là một hành tinh tuyệt đẹp với bốn hành tinh nhỏ quay quanh, mặt đất có màu nâu thẫm của hợp chất Sắt.
Hành tinh ấy tràn ngập thực vật tươi tốt, tất cả đều giống hệt như Trái Đất. Thực vật ở đây có hình thái bào tử, sâu trong bụi cây rậm rạp, dưới ao đầm và ngoài đại dương màu đỏ, có vô số bào tử sinh vật quái lạ với cặp mắt sáng rực như hồng ngọc đang sinh sống. (Có thể hiểu, ở Trái Đất gọi là loài thực vật, loài động vật, loài người… Còn ở hành tinh đỏ gọi là bào tử thực vật, bào tử người…)
Bọn chúng ngẩng đầu trông lên nền trời đỏ tía, rồi lại cúi đầu tìm kiếm vật dụng công cụ, sinh tồn một cách gian nan.
Cảnh trong mơ như trôi qua hàng triệu năm, giống với lịch sử tiến hóa của loài người, hầu như không chút khác biệt, bào tử người đang xây dựng những thành lũy nguyên thủy trong rừng rậm, tranh đoạt nguồn tài nguyên sống của nhau.
Từng thành thị cứ nối tiếp mọc lên rồi sụp đổ, nền văn minh của bào tử người phát triển nhanh chóng, bọn chúng chặt bỏ tất cả thực vật hình khuẩn que trên hành tinh đỏ, tấn công lẫn nhau, dùng sóng điện từ phá hủy quê hương của đồng loại.
Mãi đến khi nền văn minh công nghệ cao phát triển vượt bậc, bắt đầu xuất hiện phi thuyền mặt đất, thiết bị không gian và vũ khí tân tiến. Lưu Nghiễn gần như không thể hiểu được cấu tạo của mấy thứ này, có rất nhiều thiết bị có hình dạng quái dị được phát minh, chúng phóng xuống mặt đất những chùm sáng lạ.
Đến cuối cùng, có một phi thuyền khổng lồ bay lên không trung, trên hành tinh đang bùng nổ cuộc chiến khốc liệt, phi thuyền đó rời khỏi mặt đất bay vào vũ trụ, từ không gian xa xôi phóng ra một chùm sáng xẻ đôi hành tinh đỏ.
Hành tinh màu đỏ thẫm nổ tung, lõi tinh cầu tuôn ra nham thạch sắt nóng chảy, có một khối nham thạch đen bọc trong lớp lửa đỏ rực phóng về phía Lưu Nghiễn rồi biến mất giữa đồng tử cậu.
“Đấy chính là kết cục của bọn mi.” – Thanh âm của Mông Phong dần biến mất giữa thinh không.
Lưu Nghiễn choàng tỉnh, người đầm đìa mồ hôi, ướt rượt như mới vớt ra từ dưới biển.
Lưu Nghiễn đứng dậy mở cửa, chào đón tia sáng ban mai mô phỏng ngoài kia.
Cậu tới sân huấn luyện K và tìm một chỗ ngồi xuống, nhóm lính đặc chủng đang chạy bộ buổi sáng, Lưu Nghiễn lặng lẽ ngồi sát mép băng ghế dài.
Tiếng cười rộ vang, nhóm lính đặc chủng đã được giải tán.
“Lưu Nghiễn!” – Bạch Hiểu Đông cất giọng gọi.
Lưu Nghiễn ngẩng đầu, nhận ra Bạch Hiểu Đông đang gọi mình, Trác Dư Hàng từ hướng khác cũng bước về phía cậu, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ, sao sắc mặt tái mét thế kia?”
Lưu Nghiễn lắc lắc đầu, hỏi lại: “Tướng quân Phi Hổ đâu rồi? Tôi có việc tìm thầy ấy.”
Trác Dư Hàng bèn đáp: “Vẫn chưa đến, mỗi ngày Tướng quân chỉ tuần tra K có hai tiếng rưỡi thôi, không chắc đã gặp được.”
Lưu Nghiễn gật đầu, Trác Dư Hàng hỏi: “Ăn sáng chưa? Để anh nấu cho chú một bữa nhé.”
Trác Dư Hàng rời đi, Bạch Hiểu Đông bèn đến ngồi xuống bên cạnh, Lưu Nghiễn nói: “Hiểu Đông, cậu yêu đương sao rồi? Trương Dân và Quyết Minh vừa mới chia tay đấy.”
“A!” – Bạch Hiểu Đông bật thốt – “Tôi biết đó là cảm giác gì nha!”
Lưu Nghiễn hỏi: “Cảm giác gì? Có thể tôi không được cùng mọi người đi làm nhiệm vụ nữa.”
Bạch Hiểu Đông ngạc nhiên: “Sao thế được! Chúng tôi cần anh lắm!”
Lưu Nghiễn chỉ nói: “Sau này tôi sẽ giải thích cho cậu biết, Lại Kiệt sẽ xin một kỹ sư mới vào đội… Nói nghe xem, cảm giác của cậu là gì?”
Bạch Hiểu Đông nghiêm túc rằng: “Tôi và Trương Quyết Minh đã kết nghĩa anh em rồi, thấy em ấy, cứ như thấy được chính mình hồi còn nhỏ vậy. Với lại, hôm đó tôi ôm em ấy ngủ cả một đêm, khi Quyết Minh gối đầu lên cánh tay mình, tôi đã vỡ lẽ đây không phải tình yêu, tôi chẳng muốn làm gì với em ấy cả, chỉ muốn em ấy cảm thấy an toàn, đây là một loại… một loại…”
“Một loại gì?” – Trương Dân bỗng nhiên hỏi.
Bạch Hiểu Đông lập tức chào: “Chào chú Dân.”
Khóe miệng Lưu Nghiễn không khỏi run rẩy.
Bạch Hiểu Đông thao thao tiếp lời: “Là tình cảm quan tâm của anh lớn dành cho đứa em trai nhỏ, chính là một loại đồng cảm! Hai đứa tôi đã kết nghĩa rồi! Nhóc ấy gọi tôi là anh Hiểu Đông, còn tôi gọi nhóc là Tiểu Minh…”
Lưu Nghiễn đen cả mặt, lén đưa mắt ngó Trương Dân.
Trương Dân: “Tốt nhỉ, có sự đồng cảm. Nhưng nhóc ấy không phải Tiểu Minh, là Đới Tinh mới đúng.”
Bạch Hiểu Đông nói: “Nhóc bảo gọi thế nào cũng được, tôi phải giúp nhóc nhớ lại những chuyện lúc trước. Tiểu Minh còn nói giúp tôi tìm bạn gái nữa…”
Lưu Nghiễn: “Tôi dự là lời hứa này không thực hiện nổi đâu, mà thôi đi. Cảm ơn anh Trác nhé.”
Lưu Nghiễn đón lấy cà mèn từ tay Trác Dư Hàng, bốn người chia cơm rồi lẳng lặng mạnh ai nấy ăn, mỗi người một tâm tư. Lát sau Trịnh Phi Hổ đi ngang trước mặt họ, Lưu Nghiễn lập tức chạy tới gọi: “Thưa thầy huấn luyện!”
Trịnh Phi Hổ: “?”
“Tôi muốn gặp…” – Lưu Nghiễn rối rít phun vèo cả hạt cơm lên mặt Trịnh Phi Hổ, cậu cuống quýt phủi cơm giùm anh ta, sau rốt Trịnh Phi Hổ không thể nhịn nổi mà rống lên – “Lưu Nghiễn!!!”
Trịnh Phi Hổ nhấc một chân, thế là cả bọn không nỡ xem tiếp, may mà một cước của Trịnh Phi Hổ nhắm vừa đủ lực, đá cậu kỹ sư không mạnh như mấy anh lính đặc chủng, cũng may là như thế…
Lưu Nghiễn chỉ kịp kêu một tiếng, mồm đầy cơm phụt hết ra ngoài như ‘tiên nữ rải bông’(), bay thẳng ra xa.
()Nguyên văn là Thiên nữ tán hoa, như cái hình bên =))))
“Lưu Nghiễn!” – Cả bọn thống thiết kêu lên.
Lưu Nghiễn ôm bụng gượng đứng dậy: “Cuối cùng thì đời tôi đã mãn nguyện rồi.”
Trịnh Phi Hổ lạnh giọng ra lệnh: “Quét dọn sàn nhà cho sạch đi!”
Lưu Nghiễn cầm chổi đuổi theo Trịnh Phi Hổ để phủi hạt cơm cho anh ta: “Hôm qua tôi nằm mơ thấy Mông Phong, thầy huấn luyện à, xin hãy dẫn tôi đi gặp Tướng quân Mông.”
Trịnh Phi Hổ: “…”
Trịnh Phi Hổ xoay người, Lưu Nghiễn theo phản xạ có điều kiện vung tay che đầu ngay tắp lự, thầm nhủ rốt cục đã hiểu khả năng phản xạ của bọn Lại Kiệt được tôi luyện như thế nào.
Trịnh Phi Hổ nói: “Ngài ấy không có thời gian rảnh rỗi gặp cậu đâu.”
Lưu Nghiễn: “Đó không phải là một giấc mơ bình thường, là… tôi có thể giao tiếp với hình thái cuối cùng của virus, thầy hiểu không?”
Trịnh Phi Hổ liền biến sắc, hỏi: “Cậu nói gì?”
Đúng ngay khi ấy, đài phát thanh Trung ương chợt vang lên.
Giọng nữ điện tử:
[Thông báo, thông báo, tất cả nhân viên chiến đấu sau khi dùng xong điểm tâm hãy quay về đội của mình.]
[Đội hải quân lục chiến và đội lính đặc chủng đến tập hợp ghi danh ở chỗ đội trưởng.]
[Trong ngày hôm nay, tất cả binh chủng phải tự động trả phép, tiến vào trạng thái chờ lệnh chiến.]
[Nhà xưởng Trung ương chuẩn bị liên kết với Khu số Bảy.]
[Một giờ sau, thang máy ở vùng biển Quốc tế sẽ ngừng hoạt động, mọi khu vực chuẩn bị chiến tranh, sân bay tiến hành kiểm tra dự bị, tất cả nhân viên vào vị trí sẵn sàng.]
[Nhân viên thuộc các ngành nghề phi chiến đấu, và công nhân kỹ sư hãy quay về phòng nghỉ ngơi, kiên trì chờ đợi, trong vòng giờ sẽ tiến hành phân phối vật tư, toàn bộ lối đi đều dựa theo cấp bậc an toàn để quẹt thẻ thông hành.]
Dường như Trịnh Phi Hổ đã sớm biết mệnh lệnh cảnh giới bước vào thời chiến, lúc này mới nhìn Lưu Nghiễn bảo: “Không còn thời gian nữa.”
Lưu Nghiễn: “Tôi chỉ cần gặp ông ấy chút thôi.”
Trịnh Phi Hổ bèn nói: “Cậu phải đảm bảo không được gây rối.”
Lưu Nghiễn hứa chắc nịch: “Tuyệt đối không.”
Trịnh Phi Hổ bảo: “Vậy theo tôi.”
Trịnh Phi Hổ dẫn Lưu Nghiễn đi thẳng một mạch lên tầng Bảy, hai bên đều là lính lục quân tới tới lui lui, quân hàm của Trịnh Phi Hổ là Thiếu Tướng, nên những người gặp dọc đường đều phải cúi đầu chào anh ta.
Lưu Nghiễn thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Mông Kiến Quốc, ông đang sắp xếp đồ vật vào một thùng giấy lớn, con chó Panda của Quyết Minh thì nằm sấp trên tấm thảm trải sàn.
Panda vừa thấy có người bước tới tức khắc nhổm dậy, hớn ha hớn hở vẫy đuôi với Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn hỏi: “Ba đang làm gì vậy?”
Mông Kiến Quốc đáp: “Chuẩn bị dọn nhà, một lão già và một con gấu trúc nương tựa nhau sống nốt quãng đời còn lại, cậu có muốn làm thành viên của gia đình này không?”
Trịnh Phi Hổ bật cười.
Khóe miệng Lưu Nghiễn giần giật, cậu kinh hãi phát hiện Trịnh Phi Hổ mà cũng biết cười!
“Hmm.” – Mông Kiến Quốc nửa cười nửa không hỏi – “Lại chuyện gì đây?”
“Tối qua con nằm mơ, thấy được nguồn gốc của Huyền virus, điều này có thể rất quan trọng.” – Lưu Nghiễn đáp.
Động tác của Mông Kiến Quốc chợt khựng lại.
Trịnh Phi Hổ quét mắt nhìn quanh một lượt, đoạn nói: “Tôi sẽ dắt con chó này đi.”
Mông Kiến Quốc ‘ừm’ một tiếng, bảo: “Hãy chuẩn bị thật tốt, Phi Hổ.”
Trịnh Phi Hổ đưa tay chào theo kiểu quân đội, rồi kéo Panda đi khỏi.
Lưu Nghiễn quái lạ hỏi: “Thầy ấy cần Panda làm gì?”
Mông Kiến Quốc thuận miệng nói: “Cho Trịnh Kỳ ấy mà, thằng bé vẫn luôn thích con chó đó. Ngồi xuống đi, kể lại giấc mơ tối qua nghe thử nào.”
Lưu Nghiễn bèn kể: “Là giấc mơ về một hành tinh xa xôi trong vũ trụ bị hủy diệt. Rất lâu trước đây, khi mới được tiêm vắc xin, con đã từng bắt nhịp được ý thức của Huyền virus.”
Mông Kiến Quốc nhận xét: “Đó là một loại biến dị tinh thần, cậu cũng thông minh hơn rất nhiều.”
Lưu Nghiễn tiếp: “Tối hôm qua, con trực tiếp mơ thấy Mông Phong, hình thái cuối cùng của Oaks chiếm lấy cơ thể Mông Phong và xâm nhập vào giấc mơ của con.”
Mông Kiến Quốc chau mày hỏi: “Cậu để lộ thông tin gì chưa?”
Lưu Nghiễn đáp: “Con chưa nói bất cứ điều gì cả, bởi con nhận ra đấy không phải là Mông Phong.”
Mông Kiến Quốc chầm chậm gật đầu, ông đắn đo suy tư, đoạn nhấn phím trò chuyện trên bàn: “Kể lại giấc mơ của cậu và Huyền virus lần nữa đi.”
Tại phòng họp ở tầng cao nhất của Khu số Bảy, giọng nói của Lưu Nghiễn vang lên từ máy liên lạc: [Huyền virus là ý thức của một hành tinh cách chúng ra rất xa…]
Tần Hải nheo nheo mắt, dặn dò cấp dưới: “Bật hệ thống phát thanh của Khu số Bảy lên.”
[Nó tương tự với Địa Cầu, đều là ý thức sự sống của lõi hành tinh. Ở trên hành tinh này, có một loại sinh vật trí khôn dáng vẻ như bào tử.]
Thanh âm của Lưu Nghiễn vọng ra ngoài Hồng Kiều, thay thế cho thông báo của đài phát thanh Trung ương.
[Loại vi khuẩn này chứa đựng linh hồn của cả một hành tinh, nó gần như giống hệt Trái Đất, chỉ khác nhau ở chỗ nó tồn tại dưới dạng bào tử.]
[Trên hành tinh này phát triển một loại sinh vật có trí tuệ như loài người chúng ta, trong giấc mơ của con, chúng nó không ngừng sinh sôi nảy nở và tiến hóa như con người, phát triển văn minh và tiến bộ khoa học kỹ thuật. Và chúng bắt đầu những cuộc chiến tranh giành giật tài nguyên sống.]
[Hai phe lực lượng bào tử người khác nhau chiếm đóng hai nửa hành tinh, chiến tranh cứ thế giằng co thật lâu, cuối cùng một phe trong đó đã nghiên cứu ra loại vũ khí có tính hủy diệt.]
[Chúng ngồi phi thuyền chạy thoát khỏi hành tinh ấy, từ trong vũ trụ phóng ra một luồng từ trường hủy diệt cắt đôi cả hành tinh, khiến nó nổ tung, rồi một khối thiên thạch mang theo ý thức hành tinh đó thoát ra, bay vào vũ trụ xa xăm.]
Quyết Minh gom lại thùng dụng cụ trong tay, ngẩng đầu nhìn lên máy phát thanh.
Tiếp đó là giọng Mông Kiến Quốc: [Cậu cho là nó muốn nói điều gì?]
Lưu Nghiễn đáp: [Huyền virus nói với con rằng, đó cũng chính là kết thúc của loài người chúng ta.]
Trịnh Phi Hổ gõ cửa mở ra.
“Ba!!” – Trịnh Kỳ sung sướng lao tới, ôm chầm lấy ba mình.
“Gấu trúc của con này.” – Trịnh Phi Hổ đưa sợi dây giao cho Trịnh Kỳ, nói – “Ba phải đi làm nhiệm vụ, con bảo vệ mẹ thật tốt nhé.”
Từ đài phát thanh, giọng Mông Kiến Quốc vẫn thản nhiên như thường: [Thế thôi à?]
Lưu Nghiễn: [Huyền virus cho rằng, khoa học kỹ thuật sẽ phá hủy vạn vật, nhưng con không nghĩ như thế.]
Mông Kiến Quốc: [Tại sao?]
Lưu Nghiễn cũng không thể giải thích rõ nguyên do, chốc sau mới nói: [Con không có cách nào giải thích rõ ràng, nhưng con tin chắc sẽ không như thế, trải qua đại nạn lần này, tất thảy đều sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn, chỉ vậy thôi.]
Mông Kiến Quốc: [Vậy là cậu đã có kết luận rồi.]
Lưu Nghiễn hỏi: [Giấc mơ này không quan trọng sao?]
Mông Kiến Quốc nói: [Đối với một số người có lẽ cảm thấy rất quan trọng, nhưng với số khác thì không hề, bởi họ luôn luôn tin tưởng khoa học kỹ thuật vẫn lấy thiên nhiên làm nguồn cội. Để tìm đường giải thoát, không phải dựa vào tranh đoạt hay chiếm giữ, quan hệ của của sự sống và văn minh chính là dung hợp cộng sinh.]
Lưu Nghiễn nghe thế cảm thấy khá mơ hồ, Mông Kiến Quốc nghiêng người tắt phím liên lạc.
Trong Khu số Bảy, Tần hải nói: “Ghi âm rồi chuyển một bản cho Tổ chức nghiên cứu Khoa học Liên Hiệp Quốc, chuẩn bị tài liệu.”
Ở phòng làm việc, Lưu Nghiễn và Mông Kiến Quốc đương ngồi đối mặt với nhau.
Lưu Nghiễn: “Sẽ có người đi cứu anh ấy chứ?”
Mông Kiến Quốc: “Có.”
Lưu Nghiễn: “Con cũng đi được không?”
Mông Kiến Quốc: “Không thể, cậu tạm thời phải thay thế vị trí của Tiến sĩ Ngụy, ba tiếng sau xuống dưới báo danh với ông ấy, Tiến sĩ Ngụy sẽ giao một ít tài liệu cho cậu.”
Lưu Nghiễn: “Vậy ai sẽ đi cứu anh ấy?”
Mông Kiến Quốc: “Một tiểu đội có sức chiến đấu mạnh nhất K.”
Lưu Nghiễn: “Xin để con đi cùng, con mới là người hiểu anh ấy nhất.”
Mông Kiến Quốc: “Lưu Nghiễn, chuyện này chẳng phải do cậu quyết định. Bây giờ hãy tiêm một mũi kháng thể kiểu mới đi, tôi quên rằng trên người cậu cũng có vắc xin phòng bệnh, may mà sơ suất này không khiến toàn quân diệt vong…”
Chất giọng trầm thấp của Mông Kiến Quốc tạo cảm giác vô cùng an toàn đáng tin:
“… Chứng minh rằng nữ thần may mắn đang đứng về phe chúng ta, sĩ quan phụ tá, hãy đưa cậu ấy ra ngoài.”
Lưu Nghiễn chỉ đành phải đứng dậy, Mông Kiến Quốc lại tiếp tục thu dọn đồ vật trong phòng làm việc của mình.
Tay sĩ quan phụ tá đưa Lưu Nghiễn ra khỏi phòng Tướng quân, giọng nữ điện tử của hệ thống lại vang lên lần nữa:
[Sân bay mở ra, xin các đơn vị hãy vào vị trí, hai mặt Hồng Kiều kiểm tra an ninh.]
Trên đỉnh tháp Khu số Bảy phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, sáu Trung tâm cứu viện quy mô lớn chầm chậm di chuyển lên cao, mặt đất rung chuyển như sấm dậy!
Lưu Nghiễn suýt chút đứng không vững, vội chống tay vịn vào tường, sĩ quan phụ tá lúc này bảo: “Anh đợi chút, Căn cứ đang chuyển đổi sang hình thức thời chiến.”
Toàn bộ Hồng Kiều đều tách ra, đỉnh tháp Trung tâm bật sáng đèn chỉ huy, quầng sáng màu vàng khuếch tán rộng khắp tựa như ngọn đèn chúa cứu thế, rạch nát màn sương trắng mờ buổi sớm mai, thong thả xoay tròn trên mặt biển mênh mông vô bờ.
Một tia sét bổ dọc phía chân trời, xua tan tầng tầng lớp lớp mây mù.
[Tiết trời sáng sủa, rất thích hợp để xuất phát.] – Từ tháp thông tin vẳng lại một giọng nữ.
Đại dương gió êm sóng lặng, năm chiếc tàu sân bay lần lượt rút cầu thép lên, dần dần chuyển bánh ra khơi.
Ngay bên cạnh quần đảo san hô, sáu cụm Trung tâm tị nạn khổng lồ chậm rãi nhô lên, phát ra tiếng chấn động ầm ầm, nước biển rút xuống như thác đổ, dòng nước trượt mạnh xuống mặt tường thủy tinh, tia sáng bình minh rực rỡ chiếu rọi khắp Khu số Sáu.
Tòa kiến trúc mười chín tầng khổng lồ di chuyển ra mặt biển, liền sau đó nổ ầm một tiếng như sấm rền, mặt đất chấn động điên cuồng, Hồng Kiều đã được gắn kết vào ngọn tháp cao.
Trên đỉnh tòa nhà, cửa sập của kho chứa máy bay từ từ hé mở, hàng ngàn máy bay chiến đấu lao vút ra từ bệ phóng.
Giọng nữ điện tử: “Hồng Kiều nối kết lần thứ hai, xác nhận trạng thái thời chiến, Khu số Sáu và Khu số Bảy thống nhất điều hành.”
Cánh cổng Hồng Kiều rộng mở, người mỗi lúc một đông, Lưu Nghiễn không khỏi quay đầu nhìn, tay sĩ quan phụ tá bảo: “Đi nào, đã bắt đầu điều động rồi, sẽ không cho phép bất kỳ ai được lưu thông nữa.”
Sĩ quan phụ tá của Mông Kiến Quốc dẫn Lưu Nghiễn đến phòng y tế của K để tiêm vắc xin kiểu mới, sau đó để cậu nằm trên giường nghỉ ngơi.
Bên ngoài vọng tới tiếng bước chân đều đặn, thỉnh thoảng lại có một hàng binh lính chạy qua, hết thảy đều chỉnh tề ngay ngắn.
Nhân viên y tế nói: “Cơ thể anh sẽ mất sức khoảng ba tiếng, ráng nghỉ ngơi cho thật tốt đi, loại kháng thể này bao gồm cả hiệu quả của vắc xin phòng bệnh, sẽ không làm mất đi sức mạnh cơ thể được tăng cường nhờ vắc xin đợt trước.”
“Tại sao?” – Lưu Nghiễn toát mồ hôi đầy trán.
Nhân viên y tế đáp: “Bởi vì vắc xin cũ đã từng cải tạo cơ thể anh rồi, kháng thể này chỉ tiêu trừ hết lượng vắc xin còn sót lại trong người mà thôi… Cho nên anh thấy đó, dùng vắc xin được chế tạo ra từ virus Oaks cũng không tệ lắm nhỉ.”
Lưu Nghiễn gật đầu, nhân viên y tế bèn đóng cửa rời đi.
Cánh tay cậu nhức nhối và lạnh buốt, dường như kháng thể đã hút hết mọi sức lực, làm cho cậu mơ màng đi vào giấc ngủ.
Thanh âm của Mông Phong lại văng vẳng trong giấc mơ của cậu: “Lưu Nghiễn, anh rất nhớ em.”
Lưu Nghiễn bỗng dưng giật mình sực tỉnh, cậu nhìn lên đồng hồ trên tường, mười một giờ đúng.
Lưu Nghiễn thử đặt chân xuống đất, cơn choáng váng khiến cậu lảo đảo một chốc, lát sau đẩy cửa chạy ào ra ngoài.
Tầng Mười không có lấy một bóng người, tất cả mọi người đều đi hết.
Lưu Nghiễn chạy tới thang máy đi xuống tầng Mười tám, bên trong cũng chẳng còn ai nữa, đều bị điều động cả rồi, thế còn Tiến sĩ Ngụy đâu? Cậu nhớ rõ, trước khi đi Mông Kiến Quốc đã bảo cậu tạm thời thay thế vị trí của Tiến sĩ Ngụy cơ mà.
“Tiến sĩ Ngụy đâu rồi?” – Lưu Nghiễn tìm được một học sinh.
“Đang ở trên sân thượng tầng Một đó.” – Người kia đáp – “Thầy có dặn, khi anh đến thì mở máy tính lên, trong đó có những việc anh cần làm đấy.”
Lưu Nghiễn: “Ông ấy ở tầng Một làm gì?”
Người kia lại nói: “Chắc là giúp tiểu đội K chỉnh đốn trang bị, tôi cũng chẳng rõ lắm.”
Lưu Nghiễn quét mắt nhìn quanh, đoạn nhấc thùng dụng cụ lên, cầm theo cái máy tính bảng vội vã chạy về phía thang máy, quẹt thẻ thông hành, cửa thang máy chuyên dụng và cửa hành lang của tầng Một đã mở ra, nhưng đang có người tuần tra canh gác.
“Làm gì đấy! Trở về ngay!” – Lính cảnh vệ quát lên.
Lưu Nghiễn hô: “Tôi là nhân viên kỹ thuật! Đến để kiểm tra sửa chữa!”
Lính cảnh vệ: “Chưa quẹt thẻ thì không được đi qua!”
Lưu Nghiễn: “Anh điên chắc! Chẳng lẽ tôi trông giống gián điệp do lũ zombie phái tới nằm vùng lắm à! Tôi đến đưa dụng cụ đó! Tôi chính là Lưu Nghiễn trong truyền thuyết đây! Là công dân đóng thuế nhà nước! Là người cung cấp cái ăn cái mặc cho các anh đấy! Anh dám ngăn cản tôi sao?!”
Tay lính cảnh vệ buộc lòng phải cho cậu đi, Lưu Nghiễn cuống cuồng chạy lên sân thượng. Khắp bãi đậu rộng mười hecta tràn ngập máy bay trực thăng đang ầm ầm khởi động, tiếng ồn, tiếng quát tháo hòa lẫn vào nhau, Lưu Nghiễn vượt gió lốc chạy tới giữa sân bay.
Lính cảnh vệ phía sau lại hét: “Làm gì nữa đây! Phiền nhất là nhân viên kỹ thuật mấy người! Không có thẻ thông hành, về đi!”
Quyết Minh mặt tỉnh bơ đáp: “Trưa nay ngủ quên mất, xin lỗi nhé.”
Lính cảnh vệ nhắc lại: “Cậu phải quẹt thẻ!”
Quyết Minh: “Tôi được Tiến sĩ Ngụy đặc biệt cử đi.”
Lính cảnh vệ: “Quẹt thẻ! Quay về lấy thẻ ngay!”
Quyết Minh: “Tôi được Tiến sĩ Ngụy đặc biệt cử đi.”
Lính cảnh vệ: “…”
“Cậu không phải người được cử đi! Là máy phát lại thì có!” – Tay lính cảnh vệ đột nhiên nổi cơn tam bành.
Quyết Minh nhìn anh lính cảnh vệ với vẻ rất là lễ độ.
“Nhóc này được cử đi đấy!” – Tiểu Quân từ đằng sau xông tới, túm cái cờ lê trong tay Quyết Minh giơ lên – “Anh xem đi xem đi, có dấu hiệu chuyên dụng của Tiến sĩ Ngụy nè, ở đây có một chữ ‘W’ đó, anh có biết Tiến sĩ Ngụy là ai không hả? Ngài ấy có hai văn bằng Vật lý cổ điển và cơ học, cực kỳ danh giá…”
“Chúng tôi có thể làm chứng cho nhau, bởi vì tôi cũng được cử đi…” – Tiểu Quân chốt.
“Chúng tôi chính là người đóng thuế.” – Quyết Minh nói giọng lạnh tanh – “Nếu sau này chúng tôi không nộp thuế nữa, thì anh chẳng có cơm mà ăn đâu.”
Những lời này đè bẹp quan điểm yếu ớt của anh lính cảnh vệ, anh chàng chóng mặt hoa mắt, miệng sùi bọt mép, thả họ băng qua trạm canh gác. Quyết Minh vắt cái thùng lên lưng, guồng chân chạy tới chỗ trực thăng.
Quyết Minh hỏi: “Người anh em, đội Cơn lốc ở đâu vậy?”
Tiểu Quân quay đầu dòm kỹ Quyết Minh.
Từ phía xa:
“Nhanh! Nhanh đi!” – Lại Kiệt hô – “Tất cả lên trực thăng!”
Trác Dư Hàng hỏi: “Còn kỹ sư thì sao?”
Lại Kiệt: “Kỹ sư là một lính mới, đảm bảo thỏa mãn các cậu, nhanh tay lẹ chân lên! Tôi xuống dưới đón cậu ta!”
Tiểu Quân: “A! Nhắc mới nhớ, hình như anh mới gặp cậu lần đầu, cậu đúng là người Tiến sĩ Ngụy cử đi thật à? Là kỹ sư mới của đội Cơn lốc đúng không, sao trông cậu còn nhỏ hơn cả thằng Út thế, đúng là nhỏ thật đấy, nhỏ hết sức, ngó bộ dạng cậu chắc chắn là một thiên tài thiếu niên…”
Quyết Minh: “Đội Cơn lốc, ở đâu.”
Tiểu Quân: “@$%(%$” [Tóm lược ba ngàn chữ ]
Quyết Minh mặt đơ móc cuộn băng dán cường lực từ thùng công cụ ra, xé mở, cắt lấy một đoạn.
“Cậu làm gì đấy? Đã mang đủ tài liệu chưa…” – Tiểu Quân một bên múa mép, tầm mắt vẫn dán vào tay nhóc.
Quyết Minh cầm một góc băng dán, nhanh tay ịn chặt lên miệng tiểu Quân.
Tiểu Quân: “…”
Tiểu Quân xoay lưng gỡ băng dán, thế giới được yên tĩnh trong phút chốc, Quyết Minh đưa mắt nhìn quanh, nơi nơi đều là quân nhân bận rộn tới lui và nhân viên kiểm tra sửa chữa, nhóc đành phải móc súng báo hiệu nả thẳng một phát lên trời.
“Anh vừa mới giúp cậu đấy.” – Tiểu Quân đã gỡ được băng dán, tức khí gắt – “Sao cậu dã man rợ quá vậy…”
Quyết Minh lại cắt một đoạn băng dán khác, Tiểu Quân tức tốc vọt lẹ.
Lại Kiệt nhìn ra phía ngoài khoang trực thăng, bắt gặp đạn tín hiệu bèn vội vã lao xuống trực thăng chạy đi.
Các đội viên trong cabin đã gắn đai an toàn, Trương Dân hỏi: “Kỹ sư quan trọng lắm à?”
“Cực kỳ quan trọng ấy chứ.” – Trác Dư Hàng trầm giọng bảo – “Như anh chàng Lưu Nghiễn mới thiệt đáng sợ.”
Bạch Hiểu Đông cũng hùa theo: “Tiểu đội có kỹ sư thì sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp bội, anh chưa thấy kỹ sư cũ của đội mình đâu, phải nói là cuồng hủy diệt…”
Trương Dân gật đầu bảo: “Tôi thấy rồi, tận mắt chứng kiến… Đúng là Lưu Nghiễn rất ngầu. Nhưng bây giờ là lính mới…”
Lưu Nghiễn mang theo thùng dụng cụ ngồi vào cabin, thở hắt ra một hơi, nói: “Chào các đồng chí, tôi về rồi đây.”
Ai nấy đều kinh ngạc chẳng hiểu mô tê gì, Trương Dân ra tiếng hỏi: “Lưu Nghiễn? Không phải bảo là đổi người mới à?”
Lưu Nghiễn vờ giả ngây: “Nào có, ai bảo thế, Lại Kiệt đâu rồi?”
Lưu Nghiễn vừa rút đai an toàn gắn quanh người thì Lại Kiệt đã dợm trở về.
“Lưu Nghiễn!” – Lại Kiệt rống lên giữa tiếng động cơ trực thăng ầm ĩ – “Sao cậu lại leo lên đây! Xuống ngay!”
Lưu Nghiễn: “Không có tôi là không được đâu!”
Lại Kiệt kiên trì: “Cậu về đi! Lúc trước nói gì đã quên sạch rồi hả?!”
Quyết Minh tay trái cầm thùng dụng cụ, tay phải nắm băng dán chạy đến: “Lưu Nghiễn, chỗ đó là của tôi!”
Mọi người trong cabin đều há hốc mồm.
Trương Dân quát to: “Sao con lại bị điều ra tiền tuyến được! Quay về ngay cho ba…”
Quyết Minh thuận tay dính luôn cái băng dán lên miệng Trương Dân, thanh âm Trương Dân nghẹn lại, cuống quýt khom lưng xé băng dán.
Cả bọn: “…”
Quyết Minh: “Lưu Nghiễn xuống dưới mau!”
Lưu Nghiễn kịp lấy lại tinh thần: “Nhóc là kỹ sư đội Cơn lốc á?”
Quyết Minh ghé sát vào tai Lưu Nghiễn, khẽ giọng rằng: “Tôi thấy trực thăng chuyên dụng của Tiến sĩ Ngụy đậu bên kia, có phải ông ấy muốn đi giết trùm cuối không nhỉ?”
Lưu Nghiễn lập tức tỉnh táo, dặn dò: “Quyết Minh, tính mạng của mọi người giao cho nhóc đấy! Nhất định phải đưa họ trở về an toàn!” – Dứt lời vội vàng tháo dây an toàn ra, nhảy phốc xuống trực thăng.
Quyết Minh cũng nói: “Tạm biệt, Lưu Nghiễn, anh vẫn chưa chúc tôi may mắn đó.”
Lưu Nghiễn ngẩn ra một lúc, đoạn mỉm cười.
“Chúc nhóc gặp nhiều may mắn!! Quyết Minh thân mến của anh!!” – Lưu Nghiễn hô lớn.
Lại Kiệt tiến vào cabin, thuận miệng hỏi: “Gấu trúc của nhóc đâu? Không được giấu dưới ghế ngồi đâu nhé.”
Quyết Minh: “Không có, tôi chưa biết có thuận lợi sống sót trở về hay không, cứ nhốt nó ở nhà sẽ bị chết đói mất, nên đưa cho con trai của ông chú bạo lực rồi.”
Cửa khoang trực thăng đóng chặt, đội Cơn lốc khởi hành, vượt qua đại dương mênh mông rời khỏi vùng biển Quốc tế.
[Tổ hành động đặc biệt xuất phát.] – Loa phóng thanh vang lên – [Chúc các anh thắng ngay trận đầu.]
Từng chiếc trực thăng nối nhau bay lên, Lưu Nghiễn không chần chừ thêm nữa, chạy vội tới chiếc trực thăng cỡ lớn cuối cùng, vọt vào trong.
Trong khoang trực thăng có chứa một chiếc xe căn cứ, đuôi xe quay về phía cửa cabin, đang mở rộng cửa.
Lưu Nghiễn không cần nhìn cũng thừa biết, đây chắc chắn là đội lính tiến vào Trung tâm vương quốc zombie.
Bên trong có hai người lính, Lưu Nghiễn cấp tốc ném thùng dụng cụ lên, cười bảo: “Chào mọi người, tự giới thiệu chút nhé, tôi là kỹ sư được điều đến phụ giúp các anh.” – Rồi cậu cúi đầu rút đai an toàn gắn vào người.
Đến khi ngẩng đầu lên, Lưu Nghiễn trợn tròn hai mắt.
Người ngồi đối diện đích thị là Mông Kiến Quốc.
Lưu Nghiễn cứng đơ cần cổ, chầm chậm quay đầu nhìn người lính còn lại bên cạnh mình.
Ngồi ở bên trái cậu, không ai khác ngoài Trịnh Phi Hổ mặt liệt.
“Phi Hổ, cậu xin thêm kỹ sư phụ trợ à?” – Mông Kiến Quốc hỏi.
Trịnh Phi Hổ: “Không hề.”
Lưu Nghiễn: “…”
Mông Kiến Quốc và Trịnh Phi Hổ đều mặc quân phục rằn ri dã chiến màu nâu, đương chằm chằm soi Lưu Nghiễn.
Bấy giờ Tiến sĩ Ngụy vừa bê thùng thiết bị leo lên, nói: “Mọi người đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Mông Kiến Quốc nói: “Đây mới là kỹ sư của bọn tôi.”
Lưu Nghiễn: “Thầy…”
Tiến sĩ Ngụy: “Lưu Nghiễn? Cậu tới đây làm gì?”
Lưu Nghiễn lập tức bảo: “Để em đi thay thầy, nơi đó quá nguy hiểm.”
Tiến sĩ Ngụy tức giận thét: “Cậu dám coi thường người già hả?!”
Lưu Nghiễn: “Em từng được tiêm vắc xin rồi, thầy đã tiêm chưa?!”
Tiến sĩ Ngụy đáp: “Chưa.”
Lưu Nghiễn: “Em được huấn luyện chiến đấu bài bản hơn thầy, em và đội Cơn lốc đã tham gia các nhiệm vụ giải cứu, còn thầy đã từng hành động với K chưa? Chưa hề chứ gì.”
Tiến sĩ Ngụy: “…”
Lưu Nghiễn: “Thưa thầy, thầy đã sáu mươi lăm tuổi rồi, thầy chạy không nổi nữa đâu, cũng không có vắc xin tăng cường thể lực. Em rất quý thầy, nên không muốn để thầy gặp nguy hiểm. Nhân viên kỹ thuật chúng ta cũng rất giỏi giang, không gây cản trở bất kỳ ai, em sẽ thay thầy chứng minh điều đó.”
Tiến sĩ Ngụy nghe mà rơm rớm nước mắt, Mông Kiến Quốc ngắt lời: “Tiến sĩ Ngụy! Đừng nghe cậu ta!”
Trịnh Phi Hổ nhìn Mông Kiến Quốc, lại đưa mắt sang Tiến sĩ Ngụy.
Tiến sĩ Ngụy nói: “Được, dựa vào những lời này, tôi giao cậu học trò mình yêu thích nhất cho các ngài đấy. Hai vị Tướng quân, nhất định phải cùng cậu ấy trở về an toàn.”
Mông Kiến Quốc liền trưng ra vẻ mặt ‘tôi biết ngay mà’, Tiến sĩ Ngụy lại tiếp: “Các thiết bị này cậu biết điều khiển chứ.”
Lưu Nghiễn đáp: “Dạ biết, toàn là những thứ em giúp thầy thiết kế trong mấy tháng gần đây.”
Tiến sĩ Ngụy bèn giao cái thùng cho Lưu Nghiễn, dặn dò: “Trong này có sáu viên đạn kháng thể, chỉ cần bắn trúng một trong số đó thì có thể chuẩn bị rút quân.”
Đoạn Tiến sĩ Ngụy xoay người leo xuống trực thăng, Lưu Nghiễn thuận tay mò được chốt mở, vặn đèn sáng lên.
Trịnh Phi Hổ mở miệng bảo: “Tướng quân, nói thật là, tôi cảm thấy Lưu Nghiễn đáng tin hơn thầy ấy nhiều.”
Mông Kiến Quốc nói: “Tôi đã giải ngũ rồi, ở đây chỉ còn một Tướng quân thôi.”
Trịnh Phi Hổ gật đầu: “Vâng ạ, thầy huấn luyện.”
Lưu Nghiễn ngẩng đầu kiểm tra thiết bị, phát hiện dù nhảy gắn cho chiếc xe, lúc này mới vỡ lẽ, chốc nữa trực thăng sẽ thả bọn họ từ trên cao xuống.
Lưu Nghiễn xoay tròn cái nút, Trịnh Phi Hổ và Mông Kiến Quốc đồng thời ngước mắt nhìn động tác của cậu, Lưu Nghiễn xoay đến ký hiệu ‘ON’, đèn báo hiệu của dù nhảy sáng lên. Lưu Nghiễn vẫn lẳng lặng, tiếp tục dùng một sợi dây buộc vào một cái kẹp, rồi kẹp nó vào chốt mở trên trần xe, cậu thử giật sợi dây, cái kẹp nhỏ đập nhẹ vào chốt mở của dù nhảy gắn trên đó.
Lưu Nghiễn xem xét một chốc, sau đó đưa sợi dây cho Trịnh Phi Hổ, nói: “Cứ kéo thật mạnh là có thể ấn vào cái chốt đó, đỡ phải chờ đến lúc lật xe mới nháo nhào mò tìm chốt mở.”
Trịnh Phi Hổ tò mò thử giật giật sợi dây vài cái, rồi gật đầu.
Mông Kiến Quốc: “Tôi cũng thấy Lưu Nghiễn đáng tin hơn lão Ngụy… ít ra thì… không suốt ngày kéo chúng ta đến thử phát minh mới của ông ta… Cơ mà Phi Hổ này, đừng nên trực tiếp khen thằng nhóc này, hễ được khen một cái là lên mặt ngay.”
Trịnh Phi Hổ đồng tình: “Bệnh chung của tụi trẻ.”
Lưu Nghiễn: “…”
Bỗng có một giọng nói sang sảng ở đầu trực thăng vọng tới qua máy bộ đàm: “Hai vị tướng quân và Chủ nhiệm nhà xưởng đã chuẩn bị xong hết chưa? Xuất phát nhá—-!”
Mông Kiến Quốc nhắc nhở: “Chỉ có một Tướng quân, Triệu Kình, có thể xuất phát được rồi.”
Lưu Nghiễn ngạc nhiên: “Sao lại là anh nữa?!”
Triệu Kình: “Lưu Nghiễn à?! Sao lại là chú?! Tốt quá! Thế mà cứ lo Cậu cả sẽ làm be bét cái trực thăng của anh mất, đổi người khác sẽ an toàn hơn! Xuất phát!”(Tiến sĩ Ngụy là cậu của Triệu Kình, ý chàng này là sợ cậu mình sẽ xón ra quần khi nhảy dù =)))
Lưu Nghiễn: “…”
Cửa sau cabin đóng ập lại.
Rốt cuộc Lưu Nghiễn đã nhận ra một vấn đề hết sức nghiêm trọng.
“Tiểu đội này… chỉ vỏn.vẹn.hai.người. thôi á?!!” – Lưu Nghiễn kinh hãi thét lớn.
“Ba người, đội trưởng, đội phó, và kỹ sư.” – Mông Kiến Quốc thản nhiên rằng – “Cậu không phải người à?”
Giữa tiếng động cơ ầm ầm nổ vang, trực thăng chuyên dụng của Tiến sĩ Ngụy nghiêng mình bay vào không trung, rời khỏi Bộ chỉ huy chiến dịch, lướt qua trời xanh biển thẳm, tiến về miền đất liền mịt mờ vô định.
.
.
.
End .