24 “Tầng” Nói Dối (24 Lügen)

chương 32

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Yến Mậu nói lời này thật ra cũng không nghĩ nhiều, chỉ đang nói sự thật mà thôi. Ông và Lý Chí Nguyên là bạn cũ, nói về quan điểm cũng như trao đổi là rất bình thường.

Giờ phút này trong lòng Lý Chí Nguyên rối bời cả lên, thấy trợ lý đã pha trà xong thì nhanh chóng dúi vào tay Yến Mậu: “… Ông ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.”

Yến Mậu nở nụ cười: “Được rồi, đừng chào đón tôi nữa, tôi ở cạnh nhìn xem, ông quay tiếp của ông đi.”

Lý Chí Nguyên lau mồ hôi trên trán: “Được. Yến Mậu… Cảnh này qua đi, tôi cảm thấy đủ rồi, ông dẫn thằng nhóc đi ăn cơm trước đi, hôm nay quay đến đây thôi.”

Sao lại không quay chứ? Yến Mậu suy nghĩ rồi nhích lại gần nói nhỏ với Lý Chí Nguyên: “Ông Lý, ông đừng vì A Tranh là con trai tôi mà thiên vị, khi đó chúng ta cũng đã nói rõ rồi, ông phải dạy nó thật tốt, đừng chiều nó, cảnh thân mật thì cũng phải để nó quay giỏi, học hành đàng hoàng.”

Lý Chí Nguyên tự nhủ trong lòng tôi đâu có thiên vị, tôi chỉ sợ cảnh thân mật này quay quá tốt quá thật sẽ xảy ra chuyện lớn thôi.

Ông có khổ mà không dám nói, chỉ có thể mang tâm tình phức tạp ấp úng với Yến Mậu.

Lý Chí Nguyên còn đang xoắn xuýt xem hôm nay có nên kết thúc công việc sớm hay không thì một lúc sau Trịnh Quan Ngữ vừa uống nước xong đã đi tới, lễ phép chào hỏi: “Đạo diễn Yến, xin chào.”

Yến Mậu gật đầu với y: “Xin chào.”

Lý Chí Nguyên bị kẹp giữa hai người họ, vẻ mặt cứng đờ ra.

“Đạo diễn Yến cảm thấy cảnh vừa rồi có chỗ nào không tốt? Chỉ giáo chút đi.” Trịnh Quan Ngữ cười hỏi, “Lúc trước chưa từng được nghe ngài hướng dẫn diễn, tôi cũng muốn nghe hướng dẫn một lần.”

Lời nói rất bình thường, giọng điệu rất lịch sự nhưng không hiểu sao Yến Mậu đọc ra được một ít thông điệp không thân thiện từ biểu cảm, tứ chi và giọng điệu của Trịnh Quan Ngữ.

Yến Mậu đánh giá y một lúc thì cười hỏi Lý Chí Nguyên bên cạnh: “Ông Lý, tôi hướng dẫn cho diễn viên của ông có phải không quá thích hợp lắm đúng không?”

Lý Chí Nguyên vội vàng xua tay: “Ông giảng cho cậu ấy là hoàn toàn đủ, đừng khách sáo, tôi không ngại.”

Trịnh Quan Ngữ gật đầu: “Đạo diễn Yến, ngài nói chút đi, tôi cũng muốn học tập nhiều hơn.”

Yến Mậu gật đầu nhưng không nói gì với Trịnh Quan Ngữ đang chờ mà ngược lại kêu Minh Tranh đang ngẩn ngơ qua.

Thật ra ông không tiện nói gì với Trịnh Quan Ngữ, người ta đã là diễn viên rất nổi tiếng, đóng phim nhiều năm, kinh nghiệm rất phong phú, nói một diễn viên như thế có vấn đề là biểu hiện của EQ thấp, rất không tôn trọng người khác.

Nhưng nói với con trai mình thì có thể.

Yến Mậu hắng giọng dùng tiếng Quảng Đông nói với Minh Tranh, trưa có ăn cơm không.

Minh Tranh đáp đầy miễn cưỡng, có ăn.

“Thế à. Ta còn tưởng con không ăn cơm nên nhũn nhẹo cả ra.” Yến Mậu cảm thấy mình nói chuyện cực kỳ uyển chuyển, “Tứ chi không có sức sẽ không đẹp. Nghiêm túc chút, phim nhựa rất đắt, đừng lãng phí kinh phí.”

Quan hệ cha con có đôi khi là không ai phục ai, một người muốn dạy một người muốn phản nghịch. Lời Yến Mậu nói Minh Tranh hoàn toàn nghe không lọt tai, nhỏ giọng cãi lại: “Phải dùng sức bao nhiêu? Hôn chứ có phải đánh nhau đâu.”

Yến Mậu nói chân thành: “Những cảnh thân mật đòi hỏi sự cố gắng không kém gì phim võ thuật. Nếu tình cảm của hai người không đầy đủ không hòa vào nhau thì quay ra chỉ có khô cằn, chỉ có động tác, không có mỹ cảm. Cảnh sắc dục con không thể chỉ để khán giả nhìn thấy ham muốn mà còn phải làm cho họ cảm nhận được tình mà nhỉ? Dùng sức một chút, về phần phải dùng sức ở đâu thì tự con nghĩ.”

Minh Tranh u oán liếc nhìn Yến Mậu, trên mặt viết: Con không nghe, con không làm, ba đừng quan tâm tới con.

Yến Mậu nhìn biểu hiện là biết thằng nhóc này lại hục hặc rồi, nhưng ở đoàn phim thì sao có thể làm như thế được? Đoán chừng là do Lý Chí Nguyên vì quan hệ với mình nên ngày thường không quản lý nó.

Yến Mậu có chút không vui, cau mày: “Con ngoan ngoãn quay đi, làm mình làm mẩy cái gì? Nghe lời, quay xong cho con ăn sinh nhật.”

Lý Chí Nguyên quan sát tình hình một lúc thì phát hiện hai cha con này vừa gặp lại bắt đầu hơn thua nhau… Dường như còn có xu thế muốn làm lớn hơn nữa.

Không thì mình kết thúc công việc sớm luôn nhỉ? Tình hình phức tạp của cảnh này thực sự làm lòng người mệt mỏi, Lý Chí Nguyên cảm thấy mình hơi mất kiểm soát…

Ông đang muốn lên tiếng đề nghị, kết quả Trịnh Quan Ngữ bên cạnh đã nói trước một câu: “Quay lại lần nữa đi.”

“……” Lý Chí Nguyên nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Trịnh Quan Ngữ thở dài, “Chuyện này, không thì hôm nay chúng ta vẫn nên…”

Trịnh Quan Ngữ như đang giận dỗi ai, tự mình tiếp lời: “Được rồi, chúng ta quay lại lần nữa.”

Y nói xong thì trực tiếp nắm cổ tay Minh Tranh kéo người đi qua bên cửa sổ. Chỉ có mấy đường mà đi ra được cảm giác cam chịu.

Yến Mậu nhìn động tác này của Trịnh Quan Ngữ nhướng mày lấy làm kỳ quái, quay qua nhìn Lý Chí Nguyên.

Giữa người và người có một bầu không khí vi diệu, chỉ vẻn vẹn động tác này Yến Mậu cũng đã nhạy bén nhận ra được điều gì đó.

Ông quay qua nhìn Lý Chí Nguyên, dùng ánh mắt hỏi: Ý gì đây?

Lý Chí Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ, diễn viên mình dẫn dắt bắt cóc con trai của bạn thân chạy mất là sao đây, quay phim cũng quay thành thế này, quay phim hài kịch hả…… Ông phiền lòng cúi đầu ôm mặt không lên tiếng.

Yến Mậu quay đầu lại nhìn Trịnh Quan Ngữ đầy nghiền ngẫm, mơ hồ cảm giác được mình vừa phát hiện được chuyện gì ghê gớm lắm.

“Đạo diễn Yến của cậu có phải có sở thích kỳ lạ gì không, lại còn vội vàng muốn xem cậu quay cảnh thân mật với người khác.” Đi rồi đi, Trịnh Quan Ngữ nhỏ giọng nói với cậu, “Sao vừa rồi cậu còn từ chối, sợ hả?”

Minh Tranh nhìn dáng vẻ Trịnh Quan Ngữ gấp gáp muốn thể hiện tốt để chọc tức Yến Mậu……

Lần đầu tiên Minh Tranh có chút lương tâm với Trịnh Quan Ngữ, “Không phải sợ. Anh đừng hối hận là được, tôi sợ anh xấu hổ.”

“Sợ tôi xấu hổ?” Trịnh Quan Ngữ bật cười, “Đến giờ cậu vẫn cảm thấy đang đùa với cậu à?”

Minh Tranh nhìn y lẳng lặng hỏi: “Anh không đùa à?”

Trịnh Quan Ngữ thở dài: “Cậu còn hoài nghi nữa là thật sự tổn thương lòng tôi đấy.”

Đứng vào vị trí, phó đạo diễn ra hiệu toàn trường sẵn sàng có thể bắt đầu.

Trịnh Quan Ngữ điều chỉnh trạng thái cơ thể, có lẽ là vừa nãy căng thần kinh xong nên lúc này tĩnh lại y mới phát hiện trạng thái tay phải của mình không ổn. Lấy cổ tay làm trung tâm, một cơn đau âm ỉ bắt đầu lan ra, gần như là y không nhấc lên nổi.

Bàn tay này thật là….. Xe vừa đến khúc quan trọng thì đứt xích, Trịnh Quan Ngữ cực kỳ ảo não.

Y nâng tay hoạt động nhẹ hai lần, ngón tay cứng đờ. Sau khi Trịnh Quan Ngữ thấy không ổn thì giấu ra sau lưng không muốn để cho Minh Tranh trông thấy.

Minh Tranh không mù đương nhiên là thấy rõ, nhưng cậu chỉ nhíu mày không nói gì, cậu cảm thấy Trịnh Quan Ngữ cũng không hi vọng mình hỏi.

Thật là. Minh Tranh oán trách một câu trong lòng, đang yên đang lành đi quay phim đánh đấm làm gì, vốn đã không am hiểu quay phim võ thuật còn để lại vết thương… thật sự là ăn no rửng mỡ.

Một khoảng lặng.

Minh Tranh hỏi y trước: “Ngây ra gì đó.”

Trịnh Quan Ngữ liếc nhìn cậu thở dài.

“Tôi đang nghĩ… phải lấy cái gì để đổi cậu với Yến Mậu. Cậu thấy tiền tích cóp 14 năm đi diễn đủ không?” Y nói, “Tôi không biết đạo diễn Yến muốn cái gì.”

Minh Tranh lắc đầu, trả lời nghiêm túc: “Ông ấy cũng không thiếu tiền.”

Trịnh Quan Ngữ tròn mắt, đưa một ánh mắt lo lắng lại chân thành: “Không thiếu tiền… Vậy ông ấy không bán cậu cho tôi thì làm sao đây, cậu trốn với tôi đi.”

Minh Tranh cười hỏi: “Trốn đi đâu?”

“Không biết, nhưng trốn đã.” Trịnh Quan Ngữ sát vào cậu: “Đồng ý không?”

Đồng ý không.

Minh Tranh không đáp chỉ cười cúi đầu xoa cổ tay cho y. Cũng vào giây phút cậu cúi đầu này, ngoài cửa sổ chợt thổi một cơn gió tới —

Xào xạc, rèm cửa bị thổi tung lên bay phất phơ bên chân bọn họ.

Trịnh Quan Ngữ ngơ ngác nhìn ra ngoài, chẳng biết ánh nắng chói chang đã biến mất từ lúc nào, mây đen đang dần bao phủ khắp nơi.

Thời tiết thay đổi.

Một dự cảm xấu. Trịnh Quan Ngữ ngây ngốc nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nhủ không phải chứ, sao ông trời nói trở mặt là trở mặt liền vậy?

Minh Tranh cảm thấy phản ứng của y khá thú vị, cúi đầu cười cười ghé sát vào y hỏi: “Sao vậy?”

Không khí dường như cũng dịu lại, Trịnh Quan Ngữ nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy, y cảm thấy mình như bước vào một khung cảnh mà y đã thấy trong mơ, nhưng nhất thời y không nhớ được đó là gì……

Rèm cửa bị gió thổi tung bay, cửa sổ đong đưa, sắc trời tối xuống, mùi gió và mưa sắp đến.

Cảnh này đến đột ngột và khó có được, Lý Chí Nguyên ở đó nhìn cũng quên luôn yêu hận tình thù của diễn viên, quay phim quan trọng hơn.

Ông vội vàng đứng dậy giục bọn họ bắt đầu: “Action! Tranh thủ thời gian đừng chờ!!”

“Để cho đạo diễn Yến của cậu xem đủ nào.” Lời này của Trịnh Quan Ngữ như mặc kệ tất cả, “Tới đây.”

Minh Tranh cười gật đầu, “Được.”

Mọi người trên phim trường đều cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của diễn viên, mọi người yên lặng nhìn bọn họ ôm lấy đối phương lần nữa……

Khi mùi hương của đối phương sà vào lòng, Minh Tranh như chợt hiểu ý của Yến Mậu, nên dùng sức ở đâu cho cảnh hôn tình cảm.

Dùng tâm, dùng tình, đây mới là việc tốn sức khó khăn nhất, là sức lực vô hình, cũng là một lực lượng rất vi diệu.

Quạt trần trên đỉnh đầu vẫn còn quay không biết mệt, âm thanh ồn ào đơn điệu, nghiêng tai lắng nghe giống như còn nghe thấy tiếng người kêu cứu trong đó, chỉ là không nghe rõ người kêu đang khó chịu hay đang thoải mái.

Hai bóng người quấn quýt lấy nhau, mắt kính trên sống mũi của Cao Tiểu Vũ không biết đã bay đi nơi nào, anh không thấy rõ trước mắt, chỉ cảm thấy thế giới đang lung lay.

Trần Chu, Trần Chu, thuyền chìm liếc thấy nhiều buồm lượn*, tên của anh lấy từ câu thơ này sao? Cao Tiểu Vũ nghĩ. Giờ phút này anh như bị ném vào trong biển, căn nhà này như bị vô số nước biển mặn nuốt lấy. Ngàn cánh buồm đi qua, buồm đâu… Giờ phút này rèm cửa chính là buồm. (Lưu Vũ Tích)

Anh và Trần Chu quấn quýt nhau bên cửa sổ, môi, thân thể, tay, chân… đều đang quấn lấy nhau. Cằm hơi xót, cả gương mặt cũng như bị hôn ướt.

Nụ hôn này vừa làm người ta đau cũng vừa làm người ta kích thích, anh vịn vai Trần Chu, nói hơi chút khó chịu: “Vào trong phòng.”

Trần Chu cắn vành tai anh, chậm rãi xoa tay anh, không trả lời.

Đây là một cảnh dài cực kỳ khó quay, thật ra Lý Chí Nguyên đã chuẩn bị tâm lý tốt phải quay rất nhiều lần, nhưng cảnh này quá tốt, ông biết dù có quay thêm 30 lần cũng không tốt được thế này, cảm xúc, động tác tất cả đều vừa phải, cảnh này quả thật có đủ thiên thời địa lợi nhân hòa.

Yến Mậu ở cạnh nghiêm túc nhìn bọn họ diễn, trong lòng tự nhủ thế này mới đúng, cảnh vừa nãy là diễn cái gì chứ.

Yến Mậu ở nước ngoài quay phim nhiều năm nên tiếp nhận các nền văn hóa khác nhau cũng tốt hơn, ông cũng không để ý con trai mình đóng phim đề tài này. Khi ông đứng ngoài quan sát hoàn toàn là dùng tư duy của đạo diễn nên lại càng không cần để ý đến cái khác. Trong đôi mắt của đạo diễn, diễn viên là vật dẫn.

Cảnh càng khó càng rèn luyện con người, Yến Mậu thật lòng hi vọng cậu có thể học được vài thứ.

Trong màn ảnh, bọn họ hôn nhau đến tận bàn trong phòng khách, bàn bị đụng cho lệch tạo thành một tiếng vang, hoa gừng để trên bàn cũng ngã xuống.

Như thể có ai đang thầm thì vào tai phải làm thế nào — Minh Tranh tự nhiên nhận ra lúc này nên cởi quần áo.

Trịnh Quan Ngữ nhanh hơn cậu một bước mò tay đến quần cậu.

Minh Tranh ngửa đầu lên thở một hơi, máy quay quay lại động tác ngửa đầu này, Trịnh Quan Ngữ rướn người hôn lên hầu kết cậu, hôn theo đường cong đi lên.

Sau một nụ hôn dài, Minh Tranh cảm nhận được trong miệng mình tràn đầy hương vị của Trịnh Quan Ngữ, cảm giác rất lạ, không khác mùi thuốc lắm… Mùi thuốc sẽ bám vào đường hô hấp, khi qua phổi sẽ đọng lại ở đó, lúc này mùi vị của Trịnh Quan Ngữ cũng thế, dính trong cơ thể thật lâu không tan đi.

Trịnh Quan Ngữ đưa tay chống bàn rướn lên hôn cậu, bó hoa gừng bị đụng ngã lắc lư hồi lâu cuối cùng cũng từ từ rơi xuống đất, nước trong bình tràn lan ra…….

Sau đó từng món đồ rơi trên đất, phủ lên vệt nước và bó hoa la liệt.

Lý Chí Nguyên ra hiệu với phó đạo diễn làm trống hiện trường như đã thảo luận trước đó, không cho nhân viên đi vào.

Bọn họ hôn thẳng vào phòng.

Trần Chu trần người, Cao Tiểu Vũ dựa trên vai anh nhắm mắt gọi tên anh, gọi hết lần này đến lần khác.

Trong không khí có hương vị làm người ta đỏ mặt tim đập. Cao Tiểu Vũ bất lực dựa trên vai Trần Chu… Vì Trịnh Quan Ngữ đã gầy đi rất nhiều nên hình thể của họ có sự chênh lệch rất rõ ràng, Lý Chí Nguyên cảm thấy tỉ lệ vóc dáng của Minh Tranh có vẻ còn tốt hơn cả Trịnh Quan Ngữ.

Cảm giác rất đúng. Bọn họ bên nhau rất có cảm giác va chạm hormone, đều là những cơ thể đẹp, lúc quấn quýt với nhau rất bắt mắt.

Lý Chí Nguyên lẳng lặng nắm chặt bộ đàm, ông phát hiện tay của Trịnh Quan Ngữ vẫn luôn run, có vẻ rất khó chịu.

Nếu là bình thường ông nhất định sẽ hô ngừng rồi hỏi bị làm sao, nhưng trong cảnh đang quay này, tay Trịnh Quan Ngữ mất khống chế lại có một hương vị khác… Minh Tranh đang từ từ xoa cổ tay cho y, xoa dịu như đang an ủi, hai bàn tay đan vào nhau trông vừa dịu dàng lại quyến luyến, rất gợi cảm.

Bọn họ hôn nhau đến trên giường, cơ thể chồng lên nhau.

Minh Tranh nhìn người dưới thân, nói đầy chậm rãi: “Hôm nay đến trường tìm em, khi đi ngang qua lớp học tôi nghe được một câu thơ.”

Trịnh Quan Ngữ hé mắt nhìn cậu: “Câu gì?”

“Người trong mộng không rõ mình là khách.” Minh Tranh nói từng chữ, “Một đêm vui.”

Hết rồi, lời thoại gốc chỉ đến đây mà thôi. Sau đó bọn họ sẽ hôn nhau lần nữa để máy quay quay hành động đó, quay bờ lưng và cổ ướt át rồi chờ đạo diễn hô cut.

Trịnh Quan Ngữ không nói rõ được đây là thật hay giả, y chỉ cảm thấy rất mất khống chế, y thậm chí không biết đoạn này có bao nhiêu là diễn, bao nhiêu là bộc lộ chân tình, có lẽ biểu diễn là một phản ứng giả không quá chân thật, con người sống ít nhiều gì cũng là đang diễn.

Dù sao cảm giác lúc đó cũng rất trực tiếp, Trịnh Quan Ngữ cảm thấy mình thật sự được một người khác “yêu”.

Trên thực tế y hẳn nên ghét tư thế này, y cũng không thích bị người ta đè, nhưng phản ứng thân thể cho y là càng ngày càng thoải mái, y có thể cảm giác được mình không bài xích, thậm chí dần dần thả lỏng thân thể để cho đối phương……

Bàn tay kia của Minh Tranh như chạm vào đại não của y làm cho y không thể suy nghĩ.

Một cánh cửa nào đó trong cơ thể chợt mở ra, nước biển tràn vào. Dòng nước ấm áp ngâm thân thể mình trong đó, làm cho người ta thoải mái chỉ muốn thở dài một hơi.

Sau đó y như thể nghe thấy tiếng gì ở bên ngoài, tí tách… hơi nghe không rõ…

Rất to.

Khi ý thức dần dần bị bao phủ, Trịnh Quan Ngữ nghe Minh Tranh nói: “…… Này, mưa rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio