Sau khi ra khỏi phim trường, đoàn làm phim sắp xếp một tiệc sinh nhật cho Minh Tranh.
Khi lên xe xuất phát Yến Mậu vẫn luôn gọi điện thoại.
Minh Tranh ngồi cạnh ông nghe thì biết đang nói chuyện đầu tư một bộ phim. Bộ phim tiếp theo của ông là câu chuyện của một thiếu niên thám hiểm, hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Minh Tranh nhàn nhạt nghe xong quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Một lát sau Yến Mậu cúp máy, nhìn cậu nhìn chăm chú vào mưa bên ngoài, ông nhìn một lúc mới bắt đầu tìm lời nói: “Ngày con sinh trời cũng mưa rất lớn.”
Minh Tranh ừ rồi đáp: “Ba đã nói nhiều lần rồi.”
Yến Mậu nhìn cậu một lúc mới lấy làm lạ hỏi: “Sao con lại không vui?”
Hầu hết thời gian Minh Tranh cảm thấy cậu và Yến Mậu không hiểu rõ đối phương, nhưng điều kỳ lạ là mỗi khi cậu không vui Yến Mậu luôn luôn có thể phát giác được.
Vì không tìm được nguyên do cụ thể nên Minh Tranh phải quy kết cái này cho máu mủ tình thâm.
Minh Tranh đáp: “Lúc rời đi anh ấy không nói lát nữa gặp với con cũng không có lén nhìn con, hơi khác thường, con đang muốn biết là vì sao.”
Yến Mậu sững ra một lúc: “Ai?”
“Trịnh Quan Ngữ.”
Yến Mậu: “……”
Minh Tranh cau mày bắt đầu phân tích: “Theo hiểu biết ít ỏi của con về anh ấy thì hẳn là anh ấy còn đang giận con, cảm thấy con lừa anh ấy. Bề ngoài trong như đã tha thứ nhưng chắc hẳn trong lòng vẫn còn khó chịu.”
Yến Mậu cảm thấy chủ đề này cực kỳ nhàm chán nhưng không thể nói được, vì vậy ông cầm tạp chí điện ảnh bên cạnh lật xem.
Một khoảng lặng.
Mắt Yến Mậu nhìn tạp chí nhưng ngoài miệng lại ung dung nói: “Nhớ lúc trước con còn khen cậu ấy diễn xuất tốt? Phim của cậu ấy còn mua về cất.”
Minh Tranh suy tư cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, thản nhiên thừa nhận: “Phim của anh ấy đều siêu hay.”
Yến Mậu trầm ngâm: “Cậu ấy thích con hẳn là con rất vui.”
Minh Tranh lấy làm lạ: “Tại sao con phải vui?”
Yến Mậu hỏi lại cậu: “Không vui?”
Minh Tranh nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “…… Không phải ai cũng muốn tưởng tượng trở thành sự thật.”
Yến Mậu cười: “Được rồi.”
Im lặng một lúc Minh Tranh bất thình lình hỏi ông: “Ba cảm thấy anh ấy thế nào?”
Yến Mậu hỏi: “Về phương diện nào?”
“Cái nào cũng được, ba cứ nói đại đi.”
“Từ góc nhìn của đạo diễn thì là một diễn viên ưu tú. Có mấy ai cỡ độ đôi mươi đã giành được nam chính xuất sắc nhất? Cậu ấy rất tài năng. Đóng phim nhiều năm nhưng số diễn viên vẫn thấy được sự hồn nhiên trong mắt rất ít, cậu ấy rất thuần chất.”
Minh Tranh gật đầu, hỏi tiếp: “Hết rồi?”
Yến Mậu nhìn cậu bật cười: “Con còn muốn ba nói gì?”
Minh Tranh không nói chỉ nhìn ông.
Yến Mậu hiểu rõ: “Cái kia… ầy, chuyện yêu đương con thích là được rồi, thật sự không cần hỏi ba thấy thế nào.”
Minh Tranh ngoảnh đi: “Ò.”
Lại một khoảng im lặng.
Kết quả Yến Mậu lại hỏi cậu: “Con rất thích cậu ấy à?”
Minh Tranh như giật mình: “Con thích anh ấy?”
Yến Mậu suy nghĩ rồi lạ lùng hỏi: “Không thích hả?”
Minh Tranh không trả lời.
Xe chạy qua con đường núi ngoằn ngoèo, mưa to tầm tã, những giọt mưa tạt vào cửa sổ đến mơ hồ.
Nhân dịp sinh nhật của Minh Tranh đoàn phim bao luôn một sơn trang cho mọi người nghỉ dưỡng, nói rằng sau khi đến Uyển Đinh còn chưa có dịp đi chơi nên sẵn mượn lần này nghỉ ngơi luôn.
Phong cảnh ở sơn trang khá tốt, phòng ốc là nhà tre đã được cải tiến, xung quanh trồng rất nhiều trái cây và thực vật nhiệt đới. Trước kia Minh Tranh thường đến đây ăn cơm với dì út nên biết cơm dứa và bánh dừa của họ rất ngon, hẳn là Trịnh Quan Ngữ chưa từng ăn những món địa phương ngon thế này.
Nhất định anh ấy sẽ thích nhỉ.
Kết quả đến lúc ăn cơm Minh Tranh mới phát hiện thế mà Trịnh Quan Ngữ không tới.
Minh Tranh cảm thấy rất nghi hoặc nhưng trên bàn cơm không ai chủ động nhắc đến chuyện này.
Cậu đoán trong lòng chắc chút nữa Trịnh Quan Ngữ sẽ đến.
Yến Mậu chỉ ở Uyển Đinh hai ngày, một ngày đến thăm Minh Tranh, một ngày còn lại lên núi tảo mộ Minh Văn Lan.
Đi đường mệt nhọc, sau khi Yến Mậu và Lý Chí Nguyên uống với nhau vài ly đã rất mệt mỏi, ông gọi Minh Tranh vào phòng hàn huyên vài câu đồng thời nói sáng mai mình sẽ đi, không cần tiễn.
Khi Minh Tranh đóng cửa lại thì chúc Yến Mậu: “Lần sau gặp, ít hút thuốc lại, chúc ba mạnh khỏe.”
Yến Mậu cười đáp: “Vậy ba chúc con yêu đương thuận lợi, nhưng hi vọng con quay phim cho tốt trước.”
Minh Tranh không thích nghe lải nhải đóng sầm cửa phòng Yến Mậu lại.
Khi đi ra ngoài, nhân viên cơm nước xong xuôi tụ tập đánh bài, còn một số thì uống rượu gạo hóng mưa, chụp ảnh.
Minh Tranh bước ra rảnh rỗi nhìn một vòng nhưng vẫn không tìm được Trịnh Quan Ngữ.
Cậu thấy thật lạ nên kéo đại một người đi ngang qua phụng phịu hỏi: “… Trịnh Quan Ngữ không tới à?”
Người nọ nhìn cậu gật đầu: “Thầy Trịnh ở lại khách sạn nghỉ ngơi, nói khó chịu nên không tới.”
Khó chịu?
Minh Tranh cảm thấy khó chịu có lẽ là lấy cớ.
Chẳng lẽ thật sự giận rồi?
Hay là xấu hổ không muốn ăn cơm với Yến Mậu?
Minh Tranh càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Trịnh Quan Ngữ còn không nỡ ụp bánh kem lên mặt mình thì cũng không phải là loại người bụng dạ hẹp hòi……
Minh Tranh do dự một lát vẫn là gọi điện thoại cho Trịnh Quan Ngữ.
Không bắt máy.
Cậu ngây ra nhìn mưa một lát, cảm thấy Trịnh Quan Ngữ vắng mặt trong lần tụ tập này quả thật là một chuyện kỳ quặc, cực kỳ muốn biết tại sao Trịnh Quan Ngữ không đến, có phải bây giờ đang nằm trong phòng nghe Bình thư ngủ ngon hay không.
Minh Tranh suy nghĩ nửa ngày vẫn là gọi cho Nham Lệ phiền cô lái ô tô từ nhà qua cho mình. Bên sơn trang không thể gọi được xe, cậu cũng không muốn dùng xe của Yến Mậu hay đoàn phim để về.
Nhưng Nham Lệ lại lái một chiếc xe cực kỳ phô trương tới, nếu như nhớ không lầm chiếc này còn là xe chống đạn.
Minh Tranh cầm dù cạn lời đứng cạnh xe một lát, dáng vẻ cực kỳ không muốn lên xe.
Nham Lệ qua loa cho có: “…. Xe khác mang đi bảo dưỡng hết rồi, trong nhà chỉ còn lại chiếc này.”
Rõ ràng là nói dối. Nhưng lúc này Minh Tranh không còn cách nào khác, chỉ có thể cất dù lên xe.
Trên đường đi Minh Tranh rảnh rỗi không có gì làm không hiểu sao lại có chút bực bội. Cậu nhìn màn hình điện thoại thoại, cuối cùng chán nản vào một nền tảng xã hội nào đó.
Bình thường cậu rất ít khi xem những thứ này, thế giới mạng với cậu mà nói nó quá ồn ào.
Minh Tranh do dự một lúc cuối cùng cũng gõ ba chữ “Trịnh Quan Ngữ”, sau khi tìm được tài khoản cá nhân của y thì đi vào.
Trông giống như một tài khoản chính thức, không có gì mới.
Trịnh Quan Ngữ đi đến ngày hôm nay thật sự đã không cần phải cố tình marketing điều gì, tác phẩm chính là thứ có sức thuyết phục nhất. Những thứ y đăng trên tài khoản này là tuyên truyền hoặc hợp tác, có rất ít thứ có liên quan đến cuộc sống của mình, dù có đăng thì cũng chỉ là những nội dung nhàm chán, một áng mây, một chậu hoa, nấu ăn linh tinh…
Những thứ y đăng cũng giống như y lúc thường, ấm áp nhẹ nhàng, vô cùng đơn giản.
Mọi thứ đều rất bình thường, duy chỉ có một cái khá kỳ lạ.
Thời gian đăng là cuối tháng tám năm ngoái, định vị ở một trấn nhỏ ở Venice. Minh Tranh tính toán sơ về thời gian thì dường như đây là lúc Trịnh Quan Ngữ đóng vai khách mời cho “Quá cảnh” xong rời khỏi Thụy Lệ, liên hệ với bài đăng thì hẳn là đi du lịch gần đó sau khi tham dự liên hoan phim ở Venice.
Nội dung là một đoạn video, không quay bản thân, ống kính luôn hướng ra ngoài cửa sổ, đó là một khu rừng rất đẹp và bầu trời đầy mây.
Đoạn video chèn một khúc piano rất êm tai, Minh Tranh không biết tên của bản nhạc nhưng cậu có cảm giác, lúc người sáng tác viết bài này hẳn là rất buồn.
Sau đó ống kính di chuyển qua mặt bàn, trên đó đặt một vật thể dúm dó…
Minh Tranh chỉ cần nhìn thoáng qua là đã nhận ra, đó là một quả ô liu để lâu ngày nên đã khô héo.
Video đến đó thì dừng, kèm với một câu —
“Em sẽ quên tôi ư?”
Đây là phần nội dung duy nhất trên tài khoản của Trịnh Quan Ngữ mang theo cảm xúc cá nhân rõ ràng.
Minh Tranh còn đang nhìn dòng chữ kia ngây ra thì Nham Lệ lái xe đằng trước đã nhắc nhở: “Chúng ta đến rồi.”
Cậu tỉnh người lại, Nham Lê xuống xe trước bung dù cho cậu, đưa cậu đến tận khách sạn.
Minh Tranh không yên lòng bước vào thang máy lên lầu, bước từng bước đến cửa phòng của Trịnh Quan Ngữ… cậu chợt nhớ tới lần kết thúc công việc đêm kia, ngày bọn họ cùng nắm tay nhau về.
Ngày đó không có camera nhưng họ đều diễn rất nghiêm túc, giống như là diễn cho đối phương xem, lại giống như là diễn cho mình xem.
Minh Tranh thở ra một hơi gõ cửa phòng Trịnh Quan Ngữ, đồng thời cũng đã nghĩ nên nói gì với y: Anh nói muốn tặng quà sinh nhật cho tôi nên tôi đến lấy.
Đúng, lý do này nghe có vẻ hợp lý.
Mở cửa là A Mạch.
Cậu thấy Minh Tranh thì cực kỳ kinh ngạc, im lặng bày tỏ sự kinh ngạc của mình.
Minh Tranh nhìn A Mạch một lúc mới hỏi: “Anh ấy đâu?”
A Mạch do dự nhìn sau lưng, vừa nhỏ giọng vừa ngượng ngùng nói với Minh Tranh: “Anh Quan Ngữ… hơi khó chịu, anh Minh Tranh có việc gì hả? Ngày mai lại đến tìm anh ấy nhé, cái đó……”
Minh Tranh hỏi: “Anh ấy đâu?”
A Mạch chỉ chỉ trong phòng: “Anh ấy đang nghỉ ngơi, bây giờ có chút không tiện gặp… Ài không phải, anh Minh Tranh đừng —”
Sau khi Minh Tranh xúc động xông vào thì thấy Trịnh Quan Ngữ đang ngồi dưới đất, nửa dựa vào giường… quần áo nhăn nheo, trông dáng vẻ đúng là khá khó chịu.
Minh Tranh cau mày nhìn.
A Mạch vội vàng giải thích: “Sau khi về anh ấy nói đau tay không chịu được, em bảo đi bệnh viện nhưng anh ấy sống chết không đi, hình như tâm trạng hơi không tốt nên chạy đến quầy lấy Whiskey uống… say, em đang nhức đầu.”
Minh Tranh đưa ra quyết định ngay lập tức: “Tôi ở đây với anh ấy, cậu về nghỉ ngơi đi.”
“Hả? Nhưng mà…….”
Minh Tranh nhìn cậu chằm chằm: “Cậu không yên tâm với tôi à?”
A Mạch tự hỏi một lúc thì cảm thấy có vẻ Trịnh Quan Ngữ sẽ rất tình nguyện ở chung với Minh Tranh, cậu do dự cảm thấy mình vẫn không nên làm bóng đèn thì hơn.
Trước khi đi A Mạch uyển chuyển nhắc nhẹ một câu, Trịnh Quan Ngữ say rượu khá hư đấy.
Hư, hư thế nào?
Minh Tranh đứng trước giường một lúc mới đi qua nhẹ nhàng vỗ mặt đối phương, gọi y: “— Trịnh Quan Ngữ.”
Trịnh Quan Ngữ ngẩng đầu, đôi mắt say lờ đờ mơ hồ nhìn cậu.
Minh Tranh rất kiên nhẫn để y nhìn, để y xác nhận, đợi một lúc lâu.
“Minh tiểu Tranh.” Trịnh Quan Ngữ chợt nói, “Sinh nhật vui vẻ.”
Minh Tranh nhìn đồng hồ: “Đã qua sinh nhật tôi rồi.”
“Thế hả.” Trịnh Quan Ngữ ngơ ngác gật đầu, “Xin lỗi.”
Minh Tranh không biết vì sao Trịnh Quan Ngữ lại phải xin lỗi, câu này có chút ly kỳ.
Cậu hơi nghi ngờ có phải Trịnh Quan Ngữ đang ba phần say muốn diễn với cậu hay không nên quyết định quan sát trước.
Bên cạnh còn có chai rượu uống chỉ còn lại một ít. Minh Tranh cầm lên xem là rượu gì, sau đó uống nốt phần còn lại… Có lẽ là lấy đại trước quầy nên không phải rượu gì ngon, hơi dở.
Minh Tranh khom người xuống, xích lại gần hỏi y: “Sao anh lại uống rượu?”
“Tâm trạng không tốt, tay cũng rất đau.”
“Tại sao tâm trạng không tốt?”
Trịnh Quan Ngữ nhìn cậu một lúc mới hùng hồn đáp: “Cậu gạt anh… anh không được giận, không được khó chịu hả?”
Minh Tranh suy tư rồi nói sang chuyện khác: “Anh đau tay lắm à?”
Cậu kéo tay anh qua nhìn nhưng Trịnh Quan Ngữ tránh đi đưa tay che ngực: “Anh đau lòng.”
Minh Tranh chỉ có thể thu tay lại chống đầu gối nhìn y: “Sao lại đau lòng?”
“Vì… buồn.” Trịnh Quan Ngữ như đang lầm bầm, “Sao cậu phiền quá vậy…”
Nói xong y còn buồn bã lắc đầu có vẻ rất mệt mỏi.
Minh Tranh cảm thấy người này say rồi nói chuyện thật ngây thơ… còn có chút yếu ớt, dù sao cũng rất khác với lúc bình thường ăn mặc bảnh bao.
Trịnh Quan Ngữ thế này không còn đoan chính mà có chút chật vật, thậm chí có chút hơi xấu. Một Trịnh Quan Ngữ thế này rất khó thấy được, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Minh Tranh nhìn thấy, cảm thấy rất lạ.
Say rồi là thế này, đùa khá là vui.
Minh Tranh cười chọt chọt mặt y: “Khó chịu thì đi ngủ được không? Em ở cạnh trông anh, anh ngủ rồi em đi.”
Trịnh Quan Ngữ không nghe rõ những câu này nhưng lại nhạy cảm bắt được chữ “đi”, thế là chợt nhào qua ôm eo Minh Tranh.
Minh Tranh không né kịp nên vô thức nghiêng đi, tay lại vô tình áp lên mặt chạm vào miệng y—
Minh Tranh muốn dời tay nhưng lại bị Trịnh Quan Ngữ trực tiếp ngậm tay vào trong miệng.
“…….”
Cảm xúc ấm áp từ đầu ngón tay truyền thẳng đến đại não.
Đầu óc Minh Tranh tê dại sợ tới mức vội vàng lui ra sau, trốn đến cực kỳ bối rối.
Cơ thể Trịnh Quan Ngữ không có điểm tựa suýt chút nữa ngã ụp xuống, Minh Tranh đành phải rướn người để đỡ y, kết quả người này lại nhào tới ôm mình…
Trịnh Quan Ngữ ôm ghì lấy cậu, giọng điệu sa sút: “… Đừng đi.”
… Thế này thì đùa hết vui rồi.
Chuyện xảy ra đột ngột nên Minh Tranh cũng không biết là nên ôm y hay đẩy y ra, lại sợ động tới tay bị thương của Trịnh Quan Ngữ nên chỉ có thể để cho y sờ soạng một hồi.
Trịnh Quan Ngữ không nhây được bao lâu đã như mất sức mềm người ngã xuống… Minh Tranh nắm vững vai y, còn chưa nghĩ ra phải xử lý tình huống này thế nào Trịnh Quan Ngữ đã tìm chính xác được tay Minh Tranh.
Đầu tiên y dụi mặt vào, sau đó ngậm một ngón tay của Minh Tranh từ từ liếm láp.
Minh Tranh: “…….”
Ừ, Trịnh Quan Ngữ say rồi quả thật rất hư, hơn nữa còn mê say mê đắm tay mình.
Minh Tranh phiền lòng nghĩ nên làm gì bây giờ, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã bị Trịnh Quan Ngữ ngậm đến đơ cả não.
Miệng của y rất ấm áp, lưỡi mềm mềm, liếm láp rất chăm chú. Khách quan mà nói liếm còn tốt hơn nhiều so với lúc quay phim, y say rồi nên giờ phút này không còn gì cố kỵ.
Bọn họ đã quay cảnh này, là một đoạn tình của Cao Tiểu Vũ và Trần Chu.
Nhưng bây giờ bọn họ không phải là Trần Chu hay Cao Tiểu Vũ, ở đây cũng không phải trường quay, ở đây không có người khác, không có đạo diễn cắt ngang bọn họ, bên cạnh còn có giường, bây giờ họ không phải đang diễn, diễn xuất này không có trong kịch bản.
Minh Tranh cau mày gọi: “Trịnh Quan Ngữ…”
Trịnh Quan Ngữ đáp ưm, giọng mũi ngân nga rất ái muội.
Minh Tranh nhìn y suy tư mấy giây, trong lòng khẽ thở dài.
Nói thật, rất nhiều lúc cậu không biết phải mặt với Trịnh Quan Ngữ thế nào.
Khi Trịnh Quan Ngữ nói chuyện với mình, cười với mình, khi nhão nha nhão nhoẹt sáp vào mình…. Minh Tranh luôn hoài nghi có phải Trịnh Quan Ngữ bị người ta đánh tráo rồi không.
Trịnh Quan Ngữ trong tưởng tượng của cậu không phải là thế này.
Trịnh Quan Ngữ ở cạnh mình không phải là Trịnh Quan Ngữ xa xôi trong điện ảnh.
Tiếp xúc lâu ngày mới phát hiện Trịnh Quan Ngữ cũng có rất nhiều nét bình thường, anh ấy không quá ngăn nắp, lúc buồn khổ cũng sẽ trốn đi không muốn để người khác trông thấy.
Người ngoài gọi anh ấy là quân tử nhưng lúc ở cùng mình anh cũng chẳng quân tử, chẳng cao quý, anh ấy cũng là một người bình thường biết khóc biết cười.
Vậy cuối cùng cảm giác của mình với anh là gì?
Mới mẻ, tò mò, hảo cảm, thích, dục vọng, yêu?
Minh Tranh phát hiện mình không hiểu được tình cảm của mình dành cho Trịnh Quan Ngữ cũng giống như không hiểu được vì sao Trần Chu thích Cao Tiểu Vũ, loại cảm giác này rất khó đặt tên, giống như có nhiều ý niệm đan chồng đan chéo vào nhau.
Tay ướt hoàn toàn. Giờ phút này Trịnh Quan Ngữ nhắm hai mắt liếm lòng bàn tay cậu, dáng vẻ đầy trầm mê.
Nhìn thế này anh ấy có giống một ngôi sao điện ảnh không?
Có giống một nam diễn viên trẻ đã thuận buồm xuôi gió từ khi ra mắt không?
Không giống, còn rất mong manh.
Trong phòng rất yên tĩnh, Minh Tranh chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng liếm láp mập mờ, cùng với tiếng hít thở dồn dập.
Minh Tranh nhìn chằm chằm gương mặt của Trịnh Quan Ngữ suy tư trong giây lát, cậu còn chưa nghĩ ra mình phải làm thế nào thì Trịnh Quan Ngữ đã vươn tay ra mập mờ sờ lên quần cậu.
Minh Tranh cảnh cáo lần thứ nhất: “Buông ra.”
Không biết Trịnh Quan Ngữ có nghe rõ không nhưng tay vẫn sờ soạng. Tư thế trước mắt không ổn lắm, mặt của y đối diện với đũng quần của Minh Tranh, y mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu, tự tay di chuyển qua.
Nửa phút sau Minh Tranh nhìn chằm chằm vào mắt y cảnh cáo lần hai: “Đừng sờ bậy.”
Trịnh Quan Ngữ không để ý tới cậu, tay vẫn mò mẫm còn bắt đầu kéo khóa quần.
Quá tam ba bận. Minh Tranh lẳng lặng nhìn y vài giây rồi gạt cái tay đang châm lửa khắp nơi của y ra, nhưng trong lòng lại có một loại rung động quái lạ đang dần leo thang…
Hơi thở của Minh Tranh trở nên dồn dập.
Cậu cảm thấy bản thân mình như không muốn đẩy tay của Trịnh Quan Ngữ ra… chỉ là động tác của người này ngốc quá nửa ngày cũng không cởi quần được.
Minh Tranh thở thật dài một hơi, nắm chặt tay y giúp y một tay.
Ngoài cửa sổ trời vẫn mưa tầm tã… nhưng âm thanh xung quanh dường như đã biến mất, Minh Tranh chỉ nghe thấy tiếng tim đập vội vã đến chói tai của mình.
___________________