Thạch Nghị hỏi xong câu này Anh Minh sửng sốt một chút, mở mắt nhìn hắn: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Tôi đọc mấy lời ba hoa viết trên tạp chí.”
(Nguyên văn 天花乱坠 thiên hoa loạn trụy.)
Tuy rằng phía sau trộn lẫn tên của Lưu Lỵ, nhưng chuyện với Lưu Lỵ rõ ràng là đặt điều.
Anh Minh nhìn Thạch Nghị hồi lâu, đại khái là suy nghĩ trả lời vấn đề này thế nào, nhưng cuối cùng chỉ nhếch môi: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Kiểu hỏi ngược lại thế này là đáp án trước giờ Thạch Nghị ghét nhất, đặc biệt là nói ra từ miệng Anh Minh, giọng điệu còn rất kỳ lạ. Nhưng so với câu “cậu đoán đi” anh thường dùng, Thạch Nghị cảm thấy câu này còn đỡ khiến người ta muốn động thủ hơn.
Hắn im lặng một lúc: “Hẳn là không phải đi? Nhìn anh cũng không giống lắm.”
Dù sao bên cạnh hắn cũng có một Vương Nhạc.
Không thể nói hắn hiểu rõ quần thể này, chỉ là cảm thấy hẳn là có thể hiểu được đôi chút.
Anh Minh không đồng ý cũng không phủ nhận đối với lời này của Thạch Nghị, chỉ cúi đầu cười cười.
Anh cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải giải thích, hoặc là nói, giải thích lại có vẻ vụng về.
Thạch Nghị cũng không tiếp tục truy vấn, dù sao chỉ là nói chuyện phiếm, chủ đề không hẳn giới hạn trong phương diện này, hắn dựa đầu vào thành bể, nhắm mắt lại: “Lúc trước sao anh lại muốn làm diễn viên?”
Lưu Lỵ đã từng nói, Anh Minh không phải chính quy.
“Kỳ thật cũng là trùng hợp, lúc đi học phải mua rất nhiều thứ, liền nghĩ kiếm tiền. Nhưng năm đó tuổi nhỏ, không có gì có thể làm, nhìn thấy cái gọi là tuyển diễn viên quần chúng liền cùng bạn đi qua, lúc sau cảm thấy thứ này kiếm tiền nhanh, liền thường xuyên tham gia náo nhiệt, tôi đã quên đạo diễn của bộ phim nào đó nhìn thấy tôi lại để cho tôi tạm thời đóng thế cho một vai phụ, cảm thấy tôi cũng được, liền dùng.”
Lúc đó người môi giới của anh cũng thật biết nhìn người, thừa dịp bộ phim đó liền trực tiếp ký hợp đồng với anh, casting thành công vai Thiếu gia lưu manh, một đêm liền thành danh.
Chuyện xưa kỳ thật không có gì mới mẻ, Anh Minh nhắc đến cũng không có gì thổn thức.
“Về sau thì sao? Không phải nổi tiếng tự nhiên có người tìm anh quay phim sao?”
Bên ngoài vẫn luôn có đủ loại phỏng đoán cùng tin vịt đối với ngành này, cao ngạo, lừa gạt tình cảm, ngông nghênh gì đó, dường như đều là những chuyện rất bình thường.
(Nguyên văn 耍大牌 sái đại bài: diễn viên tự cho mình là giỏi, xem thường đối phương, ý tứ cao ngạo.)
(挑戏 thiêu hý: lừa gạt tình cảm.)
(戏霸 hí phách: bởi vì tác phẩm nào đó, đạt được người xem chú ý, do đó không biết mình có bao nhiêu cân lượng; có đc lai lịch cùng thành tích k coi ai ra gì, không đem người diễn chung thậm chí đạo diễn nhà làm phim để vào mắt.)
Thạch Nghị cảm thấy điều kiện ngoại hình của Anh Minh xem như không tệ.
Ít nhất, so với mấy đại bài (người nổi tiếng) khác mà hắn đã gặp.
“Kỳ thật, nhiều khi, loại thân phận diễn viên này là rất bị động.” Anh Minh thở dài một hơi: “Thứ cậu muốn diễn, lại khác biệt rất lớn với những thứ cậu có thể diễn, thái độ của đạo diễn đối với diễn viên cũng rất chênh lệch, cậu cảm thấy mình thích hợp cái này, đạo diễn cùng nhà sản xuất chưa chắc cảm thấy thế.”
Anh nở nụ cười: “Cậu biết có bao nhiêu diễn viên được gọi là đại bài nhưng vẫn không có phim đóng hay không?”
Không phải bởi vì không muốn diễn, mà vì không có đạo diễn dám tìm.
Hiện tại động một tí là nói một bộ phim đầu tư bao nhiêu tiền, trên thực tế con số đại khái chỉ có một phần mười, bên đầu tư cân nhắc chính là muốn dùng đầu tư nhỏ nhận được đền đáp lớn, nhưng tiền đóng phim của rất nhiều diễn viên lại hét rất cao, bản thân thì lại chưa hẳn đến được giá đó, đạo diễn cũng không dám tìm.
Nhưng mà, kỳ thật vấn đề này không có quan hệ quá lớn với Anh Minh.
“Lúc ấy là vì diễn thiếu niên mà nổi danh, rất nhiều người đã định hình tôi ở vai diễn thiếu niên, quên rằng thiếu niên này cũng sẽ lớn lên a.”
“Cho nên liền không tìm anh?”
“Cũng không phải không có, nhưng thử qua mấy lần, đều cảm thấy không thích hợp, cũng có chút quan hệ với bản thân.”
Đây có lẽ là nút cổ chai của Anh Minh.
(瓶颈 bình cảnh: là sự biến hóa phát triển dưới tình huống không thể thay đổi bản chất điều kiện và hoàn cảnh bên ngoài, mà sinh ra một thời kì đình trệ. Thời kì này có thể dài hoặc ngắn, quyết định bởi sự thay đổi của điều kiện bên ngoài.)
Hạn chế ngoại hình cùng kỹ thuật diễn theo quán tính của anh làm cho anh khi khống chế cùng một kiểu nhân vật, bao giờ cũng khó tránh khỏi lặp lại cái bóng của lúc trước.
Nhưng nhân vật thì không cách nào lặp lại.
Càng diễn càng không xong.
Thạch Nghị nhìn sườn mặt của Anh Minh, không khó lý giải loại cảm giác này.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, tùy tiện tạt chút nước lên người mình: “Anh biết lúc tôi còn nhỏ ghét nhất câu nào không?” Không đợi Anh Minh đáp lại, tự mình nói tiếp: “Tôi ghét nhất người khác bảo tôi, con của XX.”
Khi còn bé lớn lên ở trong khu nhà quân đội, hầu như bên người đều là đồng sự của cha mẹ mình.
Một nửa học sinh ở trường đều cùng trong một khu nhà, ngẩng đầu cúi đầu vĩnh viễn là mấy gương mặt quen thuộc.
Phàm là ra ngoài chạm mặt, mở miệng câu đầu tiên tất nhiên là: “Ba của cháu đâu?”
Cái loại cảm giác này rất không thoải mái.
Thạch Nghị khi còn bé gần như sống dưới loại áp lực cha mẹ này, ganh đua ở mỗi gia đình, ân cần dạy bảo chỉ đơn giản là: “Con không thể khiến ba con mất mặt.”
Đương nhiên, hiện tại trưởng thành quay lại nhìn cảm xúc năm đó của mình, sẽ cảm thấy là cố chấp ấu trĩ.
Nhưng lúc đó, là nghiêm túc suy nghĩ khi trưởng thành tuyệt đối không dựa vào trong nhà, phải dựa vào bản thân mình ra ngoài thế giới.
“Lúc ấy thầy cô trong trường không dám nói gì tôi, bởi vì đều biết tôi là con nhà ai, đánh nhau với bạn học, cuối cùng vẫn là đối phương đến nhà xin lỗi tôi, thành tích thi cử không tốt căn bản không sao cả, anh có biết giáo viên nói thế nào về tôi để giáo dục bạn học không?” Thạch Nghị quay đầu nhìn Anh Minh, sau đó mới bật cười: “Là nói thẳng, mấy trò có bản lĩnh giống như Thạch Nghị không, sau này không cần phải lo lắng vấn đề công việc, bằng không thì hiện tại thất bại, tương lai chính là không có cơm ăn.”
Anh Minh cười theo, nhưng nhiều ít vẫn có chút bất đắc dĩ.
“Tôi từ trung học liền không chịu ở lại nhà, tìm ký túc xá trong trường.” Từ sau đó, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, hắn gần như như không hề sinh hoạt ở nhà.
Cũng vì vậy, quan hệ của Thạch Nghị với người nhà cũng không tính gần gũi.
Dù cho hắn là con trai một trong nhà.
Nhưng những thứ được gọi là ý chí khi còn bé đó, cũng là sau khi lớn lên qua một thời gian dài mới ý thức được, lý tưởng cùng sự thật căn bản là hai việc khác nhau: “Hiện tại tôi cũng khó thoát khỏi xưng hô con nhà tướng này, trình độ nào đó mà nói, coi như là bị định hình rồi.”
Hắn dùng nước rửa mặt, sau đó mới ngẩng lên nở nụ cười với Anh Minh: “Hai ta vậy cũng xem như đồng bệnh tương liên.”
Người kia ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu: “Hình thức bất đồng, tình thế cùng loại.”
Những lời trong buổi tối hôm nay, Thạch Nghị chưa từng nói với ai.
Bởi vì đây vốn không phải đề tài sẽ được mang ra để nói.
Như thế nào lại bỗng dưng nói cho Anh Minh, bản thân Thạch Nghị cũng không hiểu.
Có lẽ là vì, Anh Minh kể lại những gì mình đã trải qua lúc trước, khiến cho hắn có một loại cảm giác đồng cảm. (易地而处 dịch địa nhi xử: ở vào vị trí người khác)
Hai người vốn dĩ không có giao tình quá sâu, tối đa chính là nhiều hơn đám bạn nhậu kia một chút, từ đầu đến cuối quen biết lẫn nhau đều là thông qua những người khác mà chậm rãi dẫn tới, ngay cả kiểu nói chuyện phiếm với nhau này, số lần rải rác có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng nhiều khi chính là rất thần kỳ.
Rất nhiều lời bạn không thể nói ra với người quá quen thuộc, đối với người không quá gần gũi thế này, rồi lại có thể mở miệng.
Thạch Nghị nói ra những lời này với Anh Minh, là xác định anh tuyệt đối sẽ không nói với người thứ ba, không có căn cứ gì, chính là vững tin.
Bọn họ không quá quen thân, lại có một loại ăn ý vô hình.
Cầm khăn bên cạnh lau mặt, Thạch Nghị nhìn đồng hồ: “Sáng mai tôi còn phải đến công ty, anh về nhà luôn?”
Anh Minh cũng đứng dậy theo, lắc lắc đầu: “Ừ, tôi về nhà.”
Nếu như hôm nay là cuối tuần, bọn họ ngược lại có thể nhân cơ hội ở chỗ này nghỉ ngơi hai ngày.
Hoàn cảnh thật sự không tệ.
Đáng tiếc hôm nay thời cơ không đúng.
Bởi vì suối nước nóng lộ thiên không có người, lúc nãy hai người cũng không đến phòng thay quần áo, cho nên đều trực tiếp đặt bên cạnh.
Hiện tại mặc vào, đương nhiên cũng là cùng một chỗ.
Lúc Thạch Nghị nhìn Anh Minh lau người, đột nhiên phun ra một câu: “Lần trước thấy anh đá một cái liền đã nhìn ra, dáng người rèn luyện không tồi a.”
Bình thường giấu ở trong quần áo thật là có chút lãng phí.
Không nghĩ tới Thạch Nghị sẽ nói ra một câu như vậy, Anh Minh sửng sốt một chút, ngay cả động tác mặc quần cũng dừng lại.
Anh quay đầu: “Cậu cũng không kém a, Thạch công tử.”
Trong giới diễn viên anh không tính là cao, nhưng tuyệt đối không thấp, hiện tại hai người không mang giày, anh đứng trước mặt Thạch Nghị kém đến nửa cái đầu.
Khả năng đồ ăn của bộ đội dễ tăng vóc dáng.
Thạch Nghị được câu khen tặng này của Anh Minh khiến cho bật cười, hắn nhướng mày: “Có thời gian hai ta qua bên kia luyện một chút.”
Anh Minh mặc quần vào: “Đánh cậu có bị bắt không?”
“Đánh ai cũng phải bị bắt, nhưng tôi có thể viết một bản thanh minh tỏ vẻ không có quan hệ gì với anh.”
Tốc độ nhanh hơn Anh Minh một chút, Thạch Nghị mặc quần áo tử tế lại lau lau tóc, hai người tán dóc không có chủ đề nhất định, một bên trò chuyện một bên ra cửa.
Tắm suối nước nóng xong sẽ cảm thấy gió bên ngoài có chút lạnh.
Thạch Nghị lên xe mở hệ thống sưởi, Anh Minh theo lẽ thường ngồi ở phía trước: “Cậu còn nhớ nhà tôi không?”
“Anh có biết điểm mạnh khi tôi chơi dã chiến buổi tối chính là tìm ký hiệu không?”
Anh Minh nhướng mày: “Loại dã chiến nào?”
Lúc anh hỏi giọng điệu rất đứng đắn, cho nên Thạch Nghị nhất thời không kịp phản ứng.
Thậm chí còn giải thích một câu: “Chính là loại bắn súng mô phỏng thực tế, anh chưa…”
Nói đến sau thì phát hiện Anh Minh vẫn là biểu tình kia, Thạch Nghị mới phát giác có điểm là lạ.
Hắn nhíu mày: “Tôi đệch!”
Vậy mà có thể bị lừa vào loại trêu chọc nhàm chán này.
Thấy Thạch Nghị rốt cuộc hiểu ra, Anh Minh cười to hai tiếng, anh tựa ở bên cạnh, tiện tay đốt điếu thuốc, hé ra chút cửa xe nhắc nhở Thạch Nghị vẻ mặt khó chịu bên cạnh: “Lái xe cẩn thận.”
Nếu như không phải trong tay Thạch Nghị cầm tay lái, đại khái thật có thể ra tay.
Hắn trừng Anh Minh: “Cho tôi một điếu.”
Anh Minh rút một điếu lại đưa cho Thạch Nghị ngậm lấy, sau đó mới tiến đến châm cho hắn.
Bởi vì bận tâm Thạch Nghị vẫn còn lái xe, cho nên anh dựa vào tương đối gần.
Thạch Nghị cắn thuốc hít mạnh một hơi…
Sau đó thừa dịp người châm thuốc cho hắn còn chưa kịp tránh đi, phun toàn bộ khói thuốc vào mặt Anh Minh.
“Tiên sư cậu!”
Mắt Anh Minh bị hun đến thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Anh rụt lại sau tránh đi phạm vi công kích của Thạch Nghị, không ngừng chớp chớp mắt: “Tôi đệch, cậu bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này.”
Thạch Nghị đắc ý nở nụ cười: “Dù sao cũng lớn hơn anh.”
“Sao cậu biết lớn hơn tôi?” Anh Minh lườm Thạch Nghị: “Lúc tôi diễn thiếu gia lưu manh đã là mười bốn tuổi, hiện tại chính là gấp đôi lúc ấy.”
Kết quả anh nói xong Thạch Nghị liền ngừng cười.
Hắn sửng sốt một chút: “Anh nói thật?”
Nhớ không lầm, lúc hắn xem bô phim đó, vừa lên trung học.
Cho nên Anh Minh lớn hơn hắn, cũng không chỉ hơn một tuổi.
Hắn sững sốt như thế, Anh Minh cũng xác nhận.
Ngay sau đó, bầu không khí trong xe có chút lúng túng, hiển nhiên là Thạch Nghị còn chưa thể nào tiếp thu được.
Mà Anh Minh thì vẫn luôn cong khóe miệng, duy trì đến tận cửa nhà.