CEO kia trở về sớm hơn dự tính của Anh Minh và Thạch Nghị.
Cuộc gọi thông lúc trước đã để cho trạm nghỉ bên kia phái xe ra, vừa vặn gặp phải CEO trở về, lập tức dẫn đường lái tới.
Anh Minh cùng Thạch Nghị tránh qua một bên, thuận tiện cho nhân viên cứu hộ làm cấp cứu, cả người Đổng Hiểu toàn là máu nhìn qua rất chói mắt, Thạch Nghị rốt cuộc nhịn không được, đi qua một bên.
Anh Minh đứng bên nhìn hắn: “Có chuyện gì vậy?”
“Rốt cuộc vì sao cậu ta làm thành như vậy?”
Dù nói là liều mạng vì đánh cuộc, cũng không đến mức lái xe giống như tự sát như vậy.
Nhưng vấn đề này Anh Minh không trả lời hắn được.
Hai người nhìn lướt qua nhau, ánh mắt lại chuyển tới Đổng Hiểu đang được bác sĩ bao quanh, trong lòng đều có chút nặng nề.
Vừa vặn lúc này, điện thoại của Anh Minh vang lên.
Là điện thoại của Khấu Kinh gọi tới.
Anh vừa nghe máy đối phương liền ồn ào: “Minh tử, cậu không có việc gì chứ?”
“Có chuyện không phải tớ.”
“Vừa rồi tớ đang họp, không mang theo điện thoại, Thạch Nghị gọi điện cho tớ tớ cũng không phát hiện, trở về mới biết được các cậu xảy ra chuyện, dọa tớ nhảy dựng.”
Khấu Kinh rõ ràng đã biết chuyện của Đổng Hiểu, Anh Minh nhíu mày: “Có thể nghĩ biện pháp nhanh chóng đưa Đổng Hiểu đến bệnh viện không?”
Trước khi đội ngũ bác sĩ đi đến, Đổng Hiểu chỉ có thể hừ hừ.
Còn như có như không, nghe cũng không nghe rõ, cảm thấy tình huống vô cùng tệ, không biết còn có thể cầm cự bao lâu.
(Nguyên văn 若有似无 nhược hữu tự vô: hình dung sự vật mơ hồ k rõ.)
Khấu Kinh ở bên kia trấn an hai câu: “Cậu yên tâm, đã đánh tiếng với bệnh viện rồi, bên đó sẽ xử lý chuyện này, ai cũng không muốn xảy ra bất trắc, nhưng các cậu cũng phải chú ý một chút, cuộc thi này chỉ là một trò chơi, không phải lấy mệnh ra chơi.”
“Ý của cậu là trận đấu này vẫn phải tiếp tục?”
“Hiện tại đã bịt kín truyền thông bên kia, lúc làm hoạt động này tuyên truyền rất lớn, thật sự xảy ra chuyện sẽ rất phiền toái, hiện tại tớ không thể nói tỉ mỉ với cậu, nhưng trận đấu này nhất định phải thi đến cùng.”
Rất rõ ràng bên cạnh Khấu Kinh còn có người, lời cậu nói ra rất mơ hồ, Anh Minh ở bên đây chưa kịp hỏi gì Khấu Kinh liền cúp máy.
Anh Minh có chút khó chịu.
Anh cất di động vào, cấp cứu cho Đổng Hiểu bên kia dường như cũng có hiệu quả, ba bác sĩ cùng nhau nâng cậu ta lên xe cứu thương, Thạch Nghị cùng Anh Minh đi tới nhìn thoáng qua, hỏi tình huống một chút, nhưng bác sĩ trả lời rất mơ hồ: “Tạm thời vẫn chưa xác định được gì, nhìn tình huống không quá nghiêm trọng.”
Nói xong, trực tiếp đóng cửa xe liền đi.
Hiện tại xe Đổng Hiểu đã hỏng nặng, CEO lái là xe Anh Minh, chiếc xe của anh ta chỉ có thể chờ xe kéo tới đây xử lý, hiện tại mấy người không có khả năng vẫn luôn ở tại chỗ này, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể là Anh Minh ngồi xe Thạch Nghị, người thi khác không phải ai cũng biết Đổng Hiểu xảy ra chuyện, cuộc đua vẫn còn đang tiếp tục.
Anh Minh ngồi trên xe đốt điếu thuốc, Thạch Nghị nhìn anh: “Anh ngồi loại xe này mà còn hút thuốc, không sợ bỏng chính mình.”
Phàm là xóc nảy một cái, cũng không biết thuốc lá trên tay sẽ đụng phải thứ gì nha.
Người bên cạnh không quay đầu lại, chỉ phun ra một làn khói trắng: “Trong lòng phiền.”
“Không phải bác sĩ đã nói tình huống của Đổng Hiểu không quan trọng hay sao?”
“Người trước khi chết đều nói không quan trọng.” Giọng điệu của Anh Minh không tốt lắm: “Nhìn như vậy cũng không giống như không nghiêm trọng.”
Anh đã từng nhìn thấy ở trong hành lang bệnh viện một người ôm đầu đang không ngừng chảy máu vẫn còn bị hộ sĩ răn đe đi xếp hàng đăng ký, đại khái là ở trong mắt những bác sĩ này, chỉ cần chưa đứt hơi, cũng không tính là nghiêm trọng.
Kỳ thật Anh Minh lúc này đang rất bực bội, anh hung hăng hút thuốc, lông mày vẫn luôn không giãn ra.
Tâm tình Thạch Nghị vốn cũng không tốt hơn bao nhiêu, bị cảm xúc của anh ảnh hưởng cũng bắt đầu thấy phiền, chịu đựng đến cuối cùng, vẫn là giẫm phanh dừng xe lại: “Cho một điếu.”
Hắn bảo Anh Minh cho một điếu, tựa bên cạnh cửa, nhìn mảnh đất vàng phía xa không nói lời nào.
Khoảng trầm mặc này rất áp lực.
Anh Minh hút xong một điếu, nhịn không được lại thêm điếu nữa, sau đó mới bị Thạch Nghị ngăn lại: “Anh hút thêm điếu nữa không có viêm phổi không điển hình cũng phải có viêm phổi điển hình, hút thuốc không giải quyết được vấn đề.”
(Viêm phổi không điển hình là bệnh không phải do những vi khuẩn gây bệnh viêm phổi điển hình. Viêm phổi điển hình thường có xu hướng diễn biến nặng hơn viêm phổi không điển hình.)
Đạo lý này ai cũng hiểu.
Nhưng dù hiểu cũng chưa chắc khi gặp phải chuyện đều có thể đủ lý trí nói với bản thân đừng phiền đừng suy nghĩ, lời nói vĩnh viễn là người khác nói, sinh hoạt còn phải chính mình trải qua.
Anh Minh nhíu mày: “Thêm một điếu nữa.”
Kỳ thật trong hộp thuốc cũng chỉ còn một điếu, Thạch Nghị giằng co với anh trong chốc lát cuối cùng vẫn là đưa hộp thuốc cho anh, sau đó lại nghe tiếng bật lửa vang lên bên tai, theo bản năng thở dài một hơi.
Tiếp đó không hề báo động trước, Anh Minh hỏi một câu: “Cậu có từng nghĩ tới, nếu có một ngày mình tàn phế, sẽ làm gì?”
Vấn đề này lại khiến cho Thạch Nghị ngẩn người.
Hắn cẩn thận cân nhắc trong chốc lát, sau đó mới quay đầu: “Tình huống Đổng Hiểu tệ đến mức này?”
Anh Minh nhắc đến đề tài này vào đúng lúc này, tuyệt đối không phải là động rỗng gió lùa.
(Nguyên văn 空穴来风 không huyệt lai phong: thành ngữ chỉ lời đồn xảy ra không phải là không có nguyên nhân.)
Người đàn ông hút thuốc bên cạnh ngẩn người rồi lại bật cười, có chút bất ngờ đối với sự nhạy cảm của Thạch Nghị, nhưng Anh Minh không nhúc nhích, vẫn chỉ nhìn qua gương chiếu hậu: “Không nhất định có quan hệ với Đổng Hiểu, tôi chỉ là muốn hỏi một chút.”
Thuốc lá trên tay châm lửa xong cũng không hút, mặc kệ nó dần cháy, khói thuốc lan ra dưới ánh trời chiều đã dần khuất, bồng bềnh trôi nổi.
“Chưa từng cân nhắc vấn đề này, nếu như thật sự có một ngày tôi tàn phế, đại khái chính là phải sống thật tốt đi.”
Thạch Nghị nghĩ một lúc mới thốt ra một đáp án như vậy, nhìn Anh Minh như có điều suy nghĩ: “Vậy còn anh thì sao?”
“Tôi không biết…” Anh Minh trả lời rất nhanh, anh nói xong lại bồi thêm một câu: “Có lẽ tôi sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp tránh cho loại tình huống này phát sinh”
Người bình thường vĩnh viễn không hiểu được thứ người tàn tật mất đi rốt cuộc là gì.
Không đến lúc đó, nói cái gì cũng là vô ích.
Đáp án này của Anh Minh lại khiến Thạch Nghị nở nụ cười, có vài phần trào phúng: “Ai cũng không nguyện ý gặp phải loại chuyện xui xẻo này, nhưng nếu như gặp phải, chỉ có thể tận lực khiến cho mình sống sao cho ra hình ra dạng.”
Đây là suy nghĩ của Thạch Nghị.
Không ai nguyện ý xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng thật sự xảy ra, thứ nghĩ được đầu tiên chỉ có thể là sau này phải làm thế nào.
Anh Minh cũng không bất ngờ với cách suy nghĩ của Thạch Nghị, trên thực tế, anh cảm thấy có thể nói ra những lời này, người bên cạnh anh cũng chỉ có Thạch Nghị.
Có lời hình dung người không sợ gì, gọi là bất cần đời.
(Nguyên văn 混不吝 hỗn bất lận: có nghĩa là không quan tâm, sợ, hay không ngán ai hay cái gì cả.)
Thật ra Thạch Nghị cũng có loại cảm giác này, chỉ có điều phần lớn gặp gì cũng không sợ, là vì cái gì cũng không để ý, không có gì để mất cho nên chân trần ta đây sợ gì người mang giày, Thạch Nghị thì vừa vặn ngược lại, thứ hắn muốn gần như đều nắm trong tay, cảm giác thành công quá rõ ràng rồi, cho nên không quan tâm đối mặt thách thức.
(Nguyên văn 光脚的我不怕你穿鞋: Chân trần giẫm lên giày đẹp thì giày dơ, giày đẹp có dẫm lên chân trần thì cũng chẳng sợ dơ hơn | vua cũng thua thằng liều, không có gì để mất; cùi không sợ lở.)
Tự mình hắn có thể xử lý.
Cái gì gọi là thiên thời, địa lợi, nhân hoà, một cái hắn cũng không thiếu. Đi đến thành công, cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Anh Minh nghĩ đến cái này liền nhếch môi, cảm khái trêu chọc một câu: “Có thể sống giống như cậu, cũng rất sảng khoái a.”
Không cần để ý nhiều thứ hỗn loạn như vậy, chỉ cân nhắc chính mình là muốn làm hay là không muốn làm.
Thạch Nghị bên cạnh nhìn sườn mặt Anh Minh, nhất thời không lên tiếng, lời này nghe vào tai kỳ thật khiến cho người ta rất không thoải mái, hắn có thể đọc ra hàm nghĩa dưới những lời này của Anh Minh, đổi thành người khác có lẽ hắn đã trở mặt.
Nhưng có lẽ là do tình huống hôm nay đặc thù, hoặc là vì nói ra lời này là Anh Minh, hắn vậy mà chỉ nhíu mày.
Thuốc xem như không hút, cũng đợi cho nó cháy hết. Thạch Nghị nhìn thuốc lá trên tay Anh Minh cũng không xê xích gì nhiều, không hỏi ý kiến của anh, trực tiếp khởi động xe.
Lắc lư xóc nảy, một đường vẫn là như vậy.
Trong xe hai người ai cũng không nói chuyện, trên GPS xe đi phía trước bọn họ nhiều hơn vừa nãy không ít, bất tri bất giác, vậy mà cũng kéo ra một khoảng cách không nhỏ.
Anh Minh một tay cầm tay vịn trần xe, bụi đất bên ngoài bay đầy trời vậy mà anh cũng không muốn đóng cửa sổ, gió cuốn bụi đất vào, lại bởi vì tốc độ xe mà lao ra.
Thạch Nghị lái xe không nhanh không chậm, hắn không nóng lòng đuổi theo xe đằng trước, cũng không muốn kéo dài khoảng cách với xe đằng sau. Cho nên đoạn đường vốn hai tiếng chạy xe, bọn họ phải tốn thêm bốn mươi phút đồng hồ mới đến được trạm nghỉ, người khác ngay cả cơm trưa đều đã ăn xong.
Thậm chí, đã đi trước.
Thạch Nghị cùng Anh Minh xuống xe đi vệ sinh, sau đó Anh Minh bảo Thạch Nghị đi mua cơm trưa, lúc xếp hàng, điện thoại trong túi quần rung liên hồi.
Là một cuộc điện thoại.
Không đợi đến hắn nghe máy đã tắt, phía trên hiện tên là giám đốc của tập đoàn Uy Trại.
Thạch Nghị đã ăn vài bữa cơm với ông ta, bản thân cũng liền lưu lại phương thức liên hệ.
Nhân viên chịu trách nhiệm bới cơm cho hắn hỏi đi hỏi lại hắn rốt cuộc muốn ăn gì, nhưng hắn cầm điện hồi lâu cũng không phản ứng. Chờ đến khi Anh Minh trở lại, nhìn thấy hắn mua đồ ăn nhịn không được bật cười: “Tôi nói, cậu đây là đang làm gì a?”
Cơm trong khay của hai người đều bỏ bốn phần trứng xào ớt, cơm bị lấp ở phía dưới, thoạt nhìn có chút buồn cười.
Trời nóng bức, còn chưa đủ phát hỏa hay sao, ăn cay nhiều như thế.
Thạch Nghị đợi Anh Minh nói xong mới phản ứng được đồ ăn mình mua có vấn đề, nhưng cũng chỉ nhướng mày: “Ăn tạm đi, vốn chỉ để nhét đầy bao tử.”
Anh Minh nhún vai, thuận theo ngồi xuống, không nói hai lời liền bắt đầu ăn.
Trong nhà ăn bọn họ ăn cơm này có tivi, vẫn đang chiếu đi chiếu lại tin tức về thể thao, trận thi đấu này là có phát sóng trực tiếp, không biết ai làm chuyện tốt, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh rốt cuộc tìm được kênh trực tiếp, vì thế không ít người ngẩng đầu nhìn xem.
Nội dung báo chí không có gì mới, đơn giản đó là hoạt động thật náo nhiệt, lái xe nhập tâm, khiêu chiến bản thân, tiêu đề phóng rất lớn, bên cạnh còn cố ý gắn thêm logo của Uy Trại.
Anh Minh nhìn lướt qua: “Vậy mà có thể che giấu được.”
Trong cuộc thi xảy ra chuyện lớn như thế, bên trong tin tức ngoài một đống lời ca tụng cũng không có một chữ nhắc tới.
Thạch Nghị ăn canh, trầm mặc xem tivi.
Hắn dần dần hiểu ra vì cái gì lúc đầu Anh Minh sẽ bực bội như vậy.
Vấn đề của Đổng Hiểu, không chỉ là vết thương rốt cuộc thế nào, mà là lần bị thương này của cậu, cuối cùng sẽ rơi vào kết quả gì.
Trước mắt xem ra, hướng mọi chuyện phát triển tuyệt đối sẽ không khiến người vừa ý.
Ít nhất, Đổng Hiểu tuyệt đối sẽ không cao hứng.
Bản thân cậu hiện tại hẳn là ở trong bệnh viện tiếp nhận cứu chữa hoặc là trị liệu, mà trong mấy chục người ngồi đây, người biết rõ cậu gặp chuyện không may, đại khái không hơn ba người.
Này còn bao gồm cả hai ân nhân cứu mạng là hắn và Anh Minh.