Lúc sau Thạch Nghị nghĩ thật lâu mới nhớ tới tại sao cảm thấy Anh Minh quen mắt.
Hình như là một ngôi sao.
Gương mặt đó nếu dùng để ăn cơm, vậy coi như tương đối hợp lý rồi, hắn hồi ức thật lâu rốt cuộc người này từng diễn cái gì, nhưng mà phát hiện không có chút khái niệm nào.
Chủ yếu là hắn vốn dĩ cũng không thường xem phim.
Cảm thấy những thứ đó là tiêu khiển của thời học sinh, thoát ly khỏi thời kỳ vô sản, hắn cũng sẽ không có thú vui thanh nhàn đó nữa.
Ở trong mắt nhiều người, Thạch Nghị là một người được ông trời vô cùng ưu ái.
Nói là con cưng của trời tuyệt đối không quá đáng.
Tướng môn chi hậu, hổ phụ độc tử.
(将门之後, 虎父独子 đại khái là dòng dõi làm tướng, hổ phụ sinh hổ tử.)
Có mấy người phấn đấu hai mươi ba mươi năm mới có thể tích lũy được mối quan hệ cùng tài nguyên, từ lúc hắn hiểu chuyện, cũng đã ở bên cạnh hắn rồi. Gọi chú gọi bác, gọi thầy gọi dì, từ khi bắt đầu có ký ức đã theo chân cha hắn ăn cơm xã giao khắp nơi, nhìn vào mắt người đến người đi, hắn phân rất rõ, cũng nhìn rất thấu.
Cho nên hắn vẫn luôn rất rõ bản thân mình rốt cuộc muốn cái gì.
So với đám con nhà giàu khác, Thạch Nghị xem như là người có năng lực có khát vọng.
Hắn chưa bao giờ có ý định dựa vào phúc khí trong nhà để qua cả đời, thành tựu của cha hắn chính là của cha hắn, hắn cần có một khoảng trời thuộc về mình để chứng minh bản thân.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn đấu tranh với trong nhà nửa năm mới rốt cuộc lấy được cơ hội độc lập xây dựng sự nghiệp, cùng với mấy người bạn hồi đại học mở ra một công ty vật liệu xây dựng. Có người cảnh cáo hắn, thị trường này đã gần tới bão hòa, người khác nhìn như thịt béo nhưng tuyệt đối không thể ăn, nước bên trong quá sâu, rất dễ ngã vào.
(Trong kinh tế, thị trường bão hòa là một tình huống trong đó một sản phẩm đã trở nên khuếch tán trong một thị trường; mức độ bão hòa thực tế có thể phụ thuộc vào sức mua của người tiêu dùng; cũng như cạnh tranh, giá cả và công nghệ.)
Nhưng mà Thạch Nghị không sợ.
Chỉ cần lúc này còn nơi đặt chân, hắn liền có lòng tin chính mình có thể dựng được nền móng.
Lúc ấy hắn thề thốt cam đoan với cha mẹ.
Mà cho đến hiện tại, tuy rằng còn chưa đạt tới mục tiêu ban đầu của hắn, nhưng cũng đã gặt hái không ít thành quả. Ít nhất khi ra ngoài, nhắc tới vật liệu xây dựng Thạch Dương, vẫn là không ít người biết rõ lai lịch.
Hắn rất hưởng thụ loại thành tựu này.
Không đến mức kinh thiên động địa, nhưng đều là một quyền một cước của mình đánh ra.
Ấn tượng đối với Anh Minh, Thạch Nghị chỉ dừng lại lần gặp gỡ đêm hôm đó, lúc sau Vương Nhạc rốt cuộc có tìm được Vương Nghĩa Tề hay không, sự tình lại được giải quyết thế nào, hắn đều không còn quan tâm nữa, dù sao vấn đề tình cảm hắn cho tới bây giờ cũng không quá mức để ý, sinh hoạt cá nhân tiếp cận đủ loại người, thật sự không có tư cách đi quản người khác nói yêu đương thế nào.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, sẽ gặp lại Anh Minh nhanh như vậy.
Lại còn là trong bữa tiệc sinh nhật của mình.
Trong khái niệm của hắn, sinh nhật kỳ thật chính là một việc coi tiền như rác, chính mình dùng tiền mời một đống người đến ăn chơi tiệc tùng, quen hay không quen đều có, trò chuyện cùng hoàn toàn không chút đề tài liên quan, sau đó mới chen vào vài ba câu nịnh nọt đã nghe đến chán ngấy, chờ đến khi chơi bời đủ rồi, mới chịu để hắn bỏ tiền.
Rõ ràng chính là một chuyện lãng phí thời gian, vẫn là không thể không có.
Bởi vì hắn không nhớ nhưng có người sẽ nhớ, hắn không gấp có người sẽ gấp.
Cơ hội ăn uống miễn phí người nào có thể bỏ qua, bình thường bản thân Thạch Nghị còn chưa nghĩ ra mời người nào, cũng đã có mười người thu được lời mời.
Cụ thể là ai mời, còn chưa thể khảo chứng.
Tóm lại đến một đống người như thế, người đến người đi, mặt cũng không nhớ được bao nhiêu.
Sở dĩ Anh Minh khiến người chú ý, là bởi vì anh đến muộn.
Một đám người ăn rồi uống rồi còn chuyển chiến trường qua KTV rồi, anh mới khoan thai chậm rãi đẩy cửa tiến vào.
Bên cạnh theo hai người, một trong số đó Thạch Nghị có biết, một người khác thì có chút quen mặt.
“Thạch công tử thật sự xin lỗi, chúng tôi tới trễ, tự phạt ba ly, tự phạt ba ly!” Người hắn biết chính là cái người gọi là Khấu Kinh, vừa vào cửa chưa nói được hai câu đã đổ ba ly ngửa đầu uống cạn, cũng không biết cậu ta là dùng ly của ai, Anh Minh đi theo sau cậu ta, ngẩng đầu vừa vặn đối mặt với Thạch Nghị, theo bản năng đầu lông mày nhíu lại.
Khấu Kinh uống xong có người tán thưởng có người đùa giỡn, Thạch Nghị cũng không có biểu tình đặc biệt gì, chỉ nhìn Anh Minh.
Trong phòng không có mấy người biết rõ chuyện hiểu lầm giữa hai người bọn họ lúc trước.
Chỉ coi như không nhận ra.
Khấu Kinh uống xong lau miệng, kéo Anh Minh đi về phía trước hai bước: “Thạch Nghị, cậu có biết người này không?”
Thọ tinh hôm nay nở nụ cười: “Không biết.”
(寿星 người đc ăn mừng.)
“Cậu ấy gọi là Anh Minh, cậu khi còn bé khẳng định xem qua một bộ phim tên là Thiếu gia lưu manh, cậu ấy là người diễn vai lưu manh kia, thiếu gia nhà giàu, lại nói vẫn là người một nhà với cậu.”
(Nguyên văn 军二代 quân nhị đại: cùng ý nghĩa với phú nhị đại, nhị đại, chỉ những đứa trẻ của người giàu có ở Trung Quốc.)
Cậu nói xong, Vương Nhạc ngồi bên cạnh nhỏ giọng a một tiếng.
Rõ ràng cậu đã nhớ tới.
Kỳ thật không chỉ có cậu, Khấu Kinh nói xong, Thạch Nghị cũng nhớ tới.
Hắn rốt cuộc đã hiểu tại sao nhìn Anh Minh lại thấy quen mắt như vậy, bộ phim kia lúc ấy hắn tương đối ưa thích, bởi vì rất sát với thân phận bối cảnh cùng sinh hoạt của hắn, còn đặt biệt mua lại DVD cất trong nhà.
Đương nhiên, hiện tại tìm không ra.
Bộ dạng hiện tại của Anh Minh còn có thể lờ mờ tìm được cảm giác của lúc trước, nhưng lại càng góc cạnh hơn một chút, khí chất giữa hai đầu lông màu bất đồng với mùi vị thiếu niên ngày đó, ngoại trừ tươi cười trên mặt vẫn mang theo chút cảm giác lưu manh, giống như đang trêu chọc, lại giống như đang giễu cợt.
Khấu Kinh giới thiệu lại khiến cho không ít người nhận ra thân phận của Anh Minh, lập tức có không ít người tiến đến trước mặt anh nói về chuyện năm ấy, Anh Minh nhướng mày cười, chỉ gật gật đầu với mọi người.
Thật vất vả thoát ra, mới tự mình rót cho mình ly rượu, nâng ly hướng về phía Thạch Nghị: “Hôm nay là sinh nhật của Thạch công tử, vậy ứng với thường lệ, nói một câu sinh nhật vui vẻ a.”
Anh nói xong trực tiếp uống cạn.
Thạch Nghị đột nhiên cầm bình rượu lên, lại rót cho anh một ly.
“Vô song bất thành lễ.”
(Đại khái là lần mới đủ lễ, ý là bắt a minh phải uống thêm.)
Lông mày Anh Minh cũng không nhăn, cầm lên ngửa đầu lại một ly.
Thạch Nghị tiếp tục rót: “Liền xem tình cảm anh đối với tôi sâu được bao nhiêu…”
Người uống rượu bởi vì câu này mà dừng một chút, vẻ mặt rất vi diệu, nhưng mà tay rồi lại không ngừng, Thạch Nghị rót anh liền uống, mãi cho đến khi uống hết cả nửa bình rượu, Thạch Nghị mới đặt bình rượu xuống bàn: “Được! Này mới đạt yêu cầu!”
Lúc sau, một đám người liền chơi hết mình.
Thạch Nghị vốn đã có chút nhàm chán lại bởi vì sự xuất hiện của Anh Minh mà nhấc lên mấy phần hào hứng, hai người cụng rượu cụng đến độ khiến người bên cạnh sắc mặt trắng bệch.
Đến cuối cùng uống nhiều hay ít, hai người bọn họ cũng không biết.
Thạch Nghị nhớ từ sau khi tốt nghiệp đại học cũng chưa từng điên như thế này, lúc sau cả đám người trong phòng vừa hò vừa hét, nhớ mang máng chính mình còn cầm mic rống đến khản cổ, nhưng tình huống cụ thể thế nào, bởi vì ngày đó gần như là toàn quân bị diệt, cũng không có ai nhớ rõ.
Lần sinh nhật này, thu hoạch duy nhất của hắn chính là làm bạn bè với Anh Minh.
Kỳ thật, hắn từ trước đến nay kết bạn đều dựa vào cảm giác.
Chỉ cần hợp khẩu vị hắn, thân phận địa vị đều không sao cả, hắn vẫn có thể thật tâm đối đãi giống như anh em.
(Nguyên văn 肝胆相照 can đảm tương chiếu: thành ý, dùng thật tình đối đãi nhau, thẳng thắn thành khẩn kết giao đồng sự.)
Thạch Nghị cảm thấy Anh Minh người này rất sảng khoái! Không có tật xấu khác người, nghĩ liền nói, nói liền làm, mọi người cùng một chỗ không cần phiền lòng quanh co vòng vèo tới tới lui lui, nhưng cũng không phải là cái loại lỗ mãng thiếu đầu óc, làm việc không có chừng mực, nắm giới hạn đó nắm được rất tốt.
Những kết luận này đương nhiên cũng không phải rút ra từ bữa tiệc sinh nhật lần đó.
Hắn lúc sau còn gặp Anh Minh rất nhiều lần.
Vòng lẩn quẩn này lớn như vậy, qua qua lại lại chỉ có mấy người, ai đi đầu cũng làm như thế, lặp đi lặp lại dù sao cũng không có mấy dạng.
Nhân duyên của Anh Minh xem như không tệ, cho nên luôn có thể chạm mặt với Thạch Nghị.
Lúc đầu ai cũng không biết hai người có giao tình, có vài người còn sẽ lắm miệng giới thiệu một câu, lúc sau Thạch Nghị lại dứt khoát nói hai người là bạn bè, cũng liền tiếp nhận tổ hợp có chút quái dị thế này.
Khấu Kinh từng lén lút cảm khái với Anh Minh: “Minh Tử, tớ thật phục cậu, Thạch Nghị người này cũng không dễ tiếp xúc.”
Phàm là người có thân phận này, ít nhiều đều có chút kiêu ngạo.
Tuy rằng Thạch Nghị không phải nổi danh nhất, nhưng tuyệt đối là thẳng thắn nhất.
Người bình thường hắn không đặt trong mắt.
Lúc ấy Anh Minh chỉ cười cười hút thuốc: “Chỉ là bạn nhậu, cậu nghĩ nhiều quá.”
Anh chưa bao giờ tự nhận bản thân cùng Thạch Nghị rất quen thuộc.
Uống là một chuyện, nói là một chuyện, đối đãi thế nào, lại là một chuyện khác.
Tuy rằng đều nói ngành giải trí cùng giới kinh doanh là không thể phân rõ, nhưng dù thế nào Thạch Nghị và anh không phải là người của cùng một thế giới, điều bọn họ muốn làm, phải làm đều không giống nhau, bình thường mọi người tụ tập tùy tiện nói bừa thế nào cũng được, đến phiên giao tâm, lại chả đâu đến đâu.
(交心 cởi mở, nói hết ra lời trong lòng, thật tâm.)
“Người quan trọng nhất là phải tìm đúng vị trí của mình.”
Anh Minh rít một hơi thuốc, dựa vào ghế sô pha thỏa mãn nheo mắt lại: “Đừng xem nhẹ chính mình, cũng nhưng đề cao chính mình.”
Trái đất thiếu ai rồi vẫn quay, sinh hoạt thiếu ai rồi vẫn qua.
Anh Minh bình thường nếu như không có hẹn mà nói, phần lớn thời gian là tự mình an bài.
Hoạt động của anh không tính là nhiều, bình thường có thời gian rồi lại ra ngoài du lịch hoặc là tập thể hình, thỉnh thoảng cũng thử sức với mấy môn thể thao mạo hiểm, có người nói nghệ sĩ cùng diễn viên là loại người vĩnh viễn không buông tha cho theo đuổi kích thích, bởi vì thế giới tinh thần hư không cũng tương đương với kết thúc sự nghiệp, những lời này Anh Minh cảm thấy có chút thái quá, nhưng không thể phủ nhận cũng có vài phần đạo lý.
Chủ nhật lúc Thạch Nghị gọi điện cho anh, người vẫn còn đang ở bên khe suối chuẩn bị chơi thuyền phao vượt thác. (漂流.)
(Cái trò này mị đoán, mị nghĩ là vậy:D, chả bít a Minh chơi cái j nữa.)
Tín hiệu không tốt lắm, khiến hai người trò chuyện câu được câu không.
“Anh Minh, đang ở đâu vậy?”
“Tôi đang ở ngoài thành phố.”
Anh Minh không có nói rõ địa điểm, bởi vì cho dù Thạch Nghị tìm anh làm gì, anh cũng khó có khả năng chạy về ngay lập tức.
“Tối đã về chưa?”
“Mấy giờ?”
“Khoảng tám giờ đi.”
“Cũng cỡ đó, nhưng mà khả năng có chút gấp.” Bên này dù thế nào cũng kéo dài đến hơn sáu giờ, cho dù liên hoan buổi tối anh không ăn, trở về cũng phải tám chín giờ.
Anh Minh cảm thấy cuộc điện thoại này của Thạch Nghị có chút không bình thường, cho nên anh rời đến chỗ vắng người: “Xảy ra chuyện gì? Có việc cậu cứ nói thẳng.”
“Tôi muốn anh giúp tôi một việc, buổi tối tôi có một nhóm khách hàng tới đây, muốn tìm người náo nhiệt một chút, mấy người tôi quen đều không có trong thành phố, muốn tìm anh hỗ trợ sắp xếp một chút.” Nếu như không phải Thạch Nghị thật sự không tìm thấy người, hắn chắc chắn sẽ không gọi cho Anh Minh.
Bình thường những việc này kỳ thật đều là do Âu Dương phụ trách, hắn đa số thời điểm đều mặc kệ.
Cố tình mấy ngày này Âu Dương đi công tác, trùng hợp mấy người có thể giúp một tay đều bị kéo đi với đủ loại chuyện, Thạch Nghị là lúc rà điện thoại mới nghĩ đến Anh Minh.
Anh Minh chỉ nghĩ một chút, liền dứt khoát đồng ý: “Được, sau hai tiếng nữa tôi có thể về thành phố, đến lúc đó gọi điện cho cậu.”
Cúp điện thoại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, anh giữa một đống người mất hứng oán giận cùng giữ lại, dứt khoát nhanh nhẹn lên xe, tỏ vẻ áy náy liên hoan lần sau anh mời.
Thạch Nghị gọi điện thoại cho anh xong đợi một tiếng rưỡi.
Đối phương gửi cho hắn một tin nhắn, nói rằng người đã đợi ở dưới lầu chỗ hắn.