Thời điểm cơm tối đưa tới, đã là hơn tám giờ.
Mưa bên ngoài có xu thế giảm dần, nhưng ai cũng không có hứng thú lái đêm, ăn xong bữa cơm đơn giản, Thạch Nghị đi tắm trước, Anh Minh ngậm thuốc nằm trên giường chơi bài, chờ đến khi Thạch Nghị đi ra, đổi lại là anh đi tắm.
Chờ tắm xong rồi, mới phát hiện không có áo tắm.
Gian phòng chính là an bài cho một người, tất cả vật dụng đều là một phần, Anh Minh rửa sạch sữa tắm chỉ kéo tới một cái khăn lông, không có cách nào chỉ có thể đẩy cửa ra gọi Thạch Nghị: “Giúp tôi gọi nhân viên phục vụ đưa áo tắm với.”
Thạch Nghị vốn đứng bên cửa sổ hút thuốc, nghe thấy Anh Minh gọi hắn, vừa quay đầu lại liền thấy Anh Minh quấn bằng một cái khăn lông nhỏ.
Kỳ thật thời điểm ngâm nước nóng lúc trước, hai người từng thấy bộ dạng trần truồng của đối phương, tình huống không khác gì lắm.
Nhưng hiện tại không biết rốt cuộc là do bầu không khí hay là do hoàn cảnh, Thạch Nghị nhíu mày, ánh mắt quét từ dưới lên, sau đó mới cắn thuốc nhếch miệng cười cười: “Dáng người anh có thể xem như không tệ.”
Khăn mặt quá ngắn, đoán chừng không quấn đến phía sau, hai tay Anh Minh lôi kéo, dáng vẻ có chút chật vật.
“Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi giúp tôi gọi nhân viên phục vụ đi.”
Kỳ thật lúc đóng phim, Anh Minh không phải là chưa từng diễn cảnh giường chiếu, một số là nội dung cốt truyện yêu cầu, một số chính là chiêu trò dàn dựng của điện ảnh, loại thân phận diễn viên này tương đối bị động, đặc biệt là tiêu chuẩn của phim cấp ba lại lớn, thường xuyên có phần diễn tương tự cũng không thể tránh khỏi.
Cho nên anh không quá quan tâm loại trêu chọc này của Thạch Nghị.
Nhưng mà, dù sao lôi kéo một cái khăn vẫn khiến người không thoải mái, anh thấy Thạch Nghị chỉ đứng xem cũng không động đậy, không thể nhịn được nữa nhắc nhở một lần nữa.
Thạch Nghị đi rất chậm, trên cơ bản là lết qua.
Anh Minh theo hắn càng đi càng gần, cũng theo bản năng điều chỉnh góc độ của mình, Thạch Nghị đoán không sai, cái khăn lông khó coi này quả thật quấn không được cả người anh, cũng chỉ có thể che chắn đằng trước mà thôi, cho nên Thạch Nghị đi qua bên chỗ anh, anh liền lui vào phòng tắm.
Sau đó đối phương dứt khoát đứng ở trước mặt anh không nhúc nhích.
Trong lúc nhất thời, hai người cứ đứng nhìn nhau, Thạch Nghị vẻ mặt hứng thú dạt dào, Anh Minh hơi nhíu mày.
Thạch Nghị cao hơn Anh Minh, lúc bình thường không dựa quá gần thì cũng không rõ ràng, hiện tại Thạch Nghị đứng chặn ở lối nhỏ trước cửa phòng tắm, lại hiện ra sự chênh lệch từ vóc dáng đến khí tràng của hai bên, nhất là khi Anh Minh vừa mới gội đầu xong, tóc anh hơi dài, tuy rằng trước khi ra ngoài anh đã dùng tay vuốt ra sau rồi, nhưng giọt nước vẫn nhỏ tí tách xuống dưới, đứng lâu, mắt không tự chủ được muốn nheo lại.
Nước sắp chảy vào.
Hai tay anh vẫn luôn túm khăn, muốn lau nhưng lực bất tòng tâm.
Cho nên Thạch Nghị rất tự nhiên giúp anh lau chỗ khóe mắt.
Trên cơ bản, bản thân của người làm ra động tác này lại không nghĩ quá nhiều, hắn chặn Anh Minh ở trước cửa phòng tắm như thế vốn chỉ là muốn đùa một chút, lúc sau có chút ngây người là vì bộ dạng này của đối phương kỳ thật rất gợi cảm, nhất thời nhìn có chút sững sờ, sau đó mới thấy khóe mắt Anh Minh vẫn luôn bị nước chảy vào, liền bản năng duỗi tay.
Thời điểm tay Thạch Nghị đụng đến khóe mắt của Anh Minh, hai người đều có chút kinh ngạc.
Không biết là nhiệt độ của người nào quá cao, khi hai người chạm vào nhau, có một loại ảo giác giống như bị thiêu cháy.
Sau đó một người lui về sau một bước, một người nhanh chóng thu tay về.
Bầu không khí bắt đầu chuyển đến một loại lúng túng vi diệu, Thạch Nghị có chút chột dạ khụ một tiếng, sau đó mới quay đầu: “Tôi đi tìm nhân viên.” Mở cửa liền ra ngoài.
Trong hành lang gió lạnh thổi ào ào, thổi đến Thạch Nghị lạnh run cả người.
“Đệch! Mình có gì mà phải chột dạ…” Lầm bầm một câu như thế, hắn cao giọng gọi nhân viên, sau khi nghe thấy tiếng mở cửa phòng, đứng chờ ở ngoài hành lang.
Trong phòng Anh Minh cúi đầu nhìn thoáng qua khăn lông dưới tay, lại liếc mắt nhìn cửa phòng, cuối cùng khóe mắt giật giật tựa ở bên cạnh đợi.
Thạch Nghị ra ngoài rất nhanh đã tìm thấy người, không lâu sau một nhân viên đã tới rồi, đầu tiên là nói xin lỗi một hồi, sau đó mới đưa áo tắm cho Anh Minh, lại vào phòng thu dọn bộ đồ ăn bọn họ mới dùng vừa rồi.
Lúc Anh Minh ra khỏi phòng tắm, Thạch Nghị còn đứng hút thuốc ở hành lang, ánh mắt hai người cách nhân viên phục vụ chạm vào nhau, theo bản năng đều giật giật môi.
Con mẹ nó thật xấu hổ a.
Thầm lẩm bẩm một câu như thế, chờ đến khi nhân viên phục vụ rời đi Thạch Nghị mới vào phòng, sau đó ngồi xuống sô pha, trong tay vẫn kẹp điếu thuốc kia, nhìn Anh Minh mở tivi, liền rít hai hơi.
Thời gian rất dài, hai người bọn họ cũng không nói lời nào.
Lúc sau vẫn là tin tức nói đến cái gì đó, Thạch Nghị nhịn không được rủa xả một câu, Anh Minh mới tiếp tục câu chuyện, bầu không khí ngột ngạt vừa rồi tản đi không ít.
“Đám người này chính là chỉ biết ăn cơm, không làm được việc thì cũng thôi đi, còn là hỏng việc có thừa.”
Bản tin trên tivi đặc tả một người có trách nhiệm về sai sót trong lúc giám sát cơ quan thực thi pháp luật, Thạch Nghị hừ lạnh một tiếng, thái độ khinh bỉ không cần nói cũng biết. Anh Minh ở bên lau tóc, nghe một câu như thế, không nhịn được cười: “Tin thật cậu liền thua.”
(Nguyên cái câu nè 电视上一条监督部门执法时出现纰漏的新闻特地给了责任人一个特写, mị ê đít đại.)
“Đầu năm nay, diễn viên giống như chính khách (chính trị gia), chính khách cũng giống như diễn viên.”
“Còn là phái hoang đường.”
Hai người nói xong nhìn nhau nở nụ cười. Loại này càng xem trong lòng càng không thoải mái, Anh Minh dứt khoát tắt tivi: “Dù sao hiện tại cũng không còn sớm, ngủ đi.”
Anh nói xong, Thạch Nghị ngồi trên ghế cũng đứng dậy.
Sau đó hai người mới nhìn cái giường căn bản không tính là giường đôi tiêu chuẩn, tâm tình phức tạp.
“Tôi nói, anh ngủ không có thói quen gì kỳ quái đi?”
“Nghiến răng, nói mớ, thỉnh thoảng còn có thể mộng du.” Lúc Anh Minh nói mấy câu này mắt cũng không chớp, Thạch Nghị có chút giật mình nhìn anh, phân không rõ rốt cuộc có phải đây lại là một lời nói dối thiện ý nào đó hay không.
Nhưng mà, cuối cùng hai người vẫn là mỗi người một bên, trực tiếp lên giường.
Cũng không thể đứng một đêm.
Cả hai đều đã tắm xong, mặc áo tắm nằm ngủ kỳ thật rất không thoải mái, Thạch Nghị và Anh Minh đều nằm nghiêng, cảm thấy có chút không khí lạnh lùa chỗ ở giữa hai người.
Thạch Nghị một bên ngủ một bên thầm mắng, con mẹ nó này thật đúng là cái giường tệ nhất hắn từng ngủ.
Kỳ thật Anh Minh bên cạnh cũng không ngủ được, chất lượng giấc ngủ của anh vốn đã không tốt lắm, bình thường đều là đến lúc không nhịn được nữa mới bằng lòng chợp mắt, hiện tại lại nói sớm không sớm nói muộn cũng không muộn, lại khiến anh ngủ có chút miễn cưỡng.
Nhưng quả thật không có chuyện gì có thể làm, cùng Thạch Nghị mở mắt ngẩn người, nhìn thế nào đều cảm thấy ngốc.
Nhắm mắt lại dứt khoát đếm cừu, lúc Anh Minh đang tự thôi miên mình, cảm thấy Thạch Nghị trở mình, có lẽ là nằm ngửa rồi.
Hắn động như thế, lập tức ấm không ít.
Cho nên Anh Minh cũng dứt khoát trở mình nằm ngửa, cảm thấy bả vai dựa vào đầu vai của Thạch Nghị.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, nhưng đã nhỏ không ít, thỉnh thoảng đánh vào cửa sổ cũng không phát ra động tĩnh quá lớn, trong không khí có chút ẩm ướt.
Rõ ràng đều đã nằm lên giường chuẩn bị ngủ, nhưng Anh Minh lại đặc biệt muốn hút thuốc một cách kỳ lạ, sau khi tắt đèn chỉ có thể cảm giác được tiếng hít thở của người bên cạnh, Thạch Nghị không có nhiều kinh nghiệm ngủ đêm bên ngoài cùng người khác, Anh Minh cũng thật sự không có nhiều kinh nghiệm nằm trên giường lớn vai tựa vai cùng với đàn ông.
Anh mở mắt, nghĩ về mấy chuyện tạp nham đã phát sinh trong khoảng thời gian này, giết thời gian.
Đợi đến khi tiếng hít thở bên cạnh đã vững vàng, anh mới nhẹ nhàng ngồi dậy, cẩn thận lấy hộp thuốc rút ra một điếu, đốt lên ngồi ở ghế sô pha, chơi đùa bật lửa trên tay.
Lúc sau Anh Minh chính là làm ổ trên sô pha một đêm.
Khi nào ngủ chính anh cũng không có ấn tượng, bởi vì tư thế không quá thoải mái, ngày hôm sau anh dậy sớm hơn Thạch Nghị, miễn cưỡng duỗi ra cánh tay đã căng cứng, đi đến phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Phát hiện bàn chải cũng chỉ có một phần, liền gọi phục vụ đến bổ sung
Cho nên lúc Thạch Nghị thức dậy, Anh Minh đã thay đồ, đứng bên cửa sổ chơi di động.
“Ài, mấy giờ rồi…”
Thái dương bên ngoài rất chói mắt, có thể là do trận mưa đêm qua đã rửa sạch những gì cần rửa sạch, nắng sớm này cứ như là điên rồi.
Anh Minh nhìn đồng hồ: “h.”
Anh vừa báo xong Thạch Nghị lại nằm xuống giường: “Đệch, tôi ngủ tiếp một lát….”
“Đêm qua cậu ngủ không ngon?”
Lúc bọn họ ngủ còn chưa đến mười giờ, tính toán, cảm thấy một giấc này của Thạch Nghị ngủ được không ngắn.
Kết quả người trên giường chỉ nhúc nhích một cái xem như đáp lại, hừ một tiếng không phản ứng đến anh.
Anh Minh không biết đêm qua Thạch Nghị cũng là tốn đến hơn nửa đêm mới thật sự ngủ. Ngay cả khi Anh Minh dậy hút thuốc hắn cũng biết, chỉ là không nhúc nhích.
Nếu không phải ánh mặt trời quá chói mắt, đoán chừng lúc này hắn cũng dậy không nổi.
Cảm thấy có khả năng ngay cả ba tiếng cũng không ngủ đủ.
Anh Minh thấy Thạch Nghị ngả đầu thật là muốn ngủ, chỉ có thể bất đắc dĩ đóng lại tin tức trong tay, sau đó mới nhìn một đống trên giường: “Tôi đi lấy bữa sáng cho cậu.”
“Cảm ơn.”
Thạch Nghị vùi đầu trong chăn cho nên giọng nghèn nghẹn, Anh Minh nhịn cả buổi rốt cuộc nhịn xuống không đi qua xốc chăn của hắn lên, cảm thấy trong lòng có ngọn lửa giận không phát ra được.
Anh cũng gần như một đêm không ngủ, vị này ngược lại là rất thoải mái.
Đi ra ngoài phát hiện ánh mặt trời còn lợi hại hơn ở trong phòng, Anh Minh híp mắt tiến vào nhà ăn mua cơm, vừa tới cửa chỉ nghe thấy có người gọi anh, giọng kia rất quen, không quay đầu lại cũng biết là ai.
Khấu Kinh bước nhanh đến bên cạnh anh: “Dậy thật sớm a,”
“Các cậu tới rồi?”
Loại thời điểm này, khẳng định Khấu Kinh không chỉ một người, Anh Minh nhìn về phía sau: “Ngày hôm qua các cậu cũng ở đây?”
“Ừ, trên đường gặp phải mưa to, tốn không ít sức mới lết đến được đây, may mắn không xảy ra chuyện gì.” Lúc bọn họ đến cũng đã hơn một giờ.
Tài xế trên xe bọn họ là một lái xe chuyên nghiệp, cho nên đêm mưa cũng dám chạy tiếp, đổi thành người thường, đại khái chỉ có thể ở trên đường ngủ trong xe một đêm.
Anh Minh gật đầu, không nói thêm lời nào, đằng trước anh không nhiều người lắm, nhận lấy phiếu ăn, anh liền chọn hai phần bữa sáng mang về phòng.
Khấu Kinh ngăn lại: “Cậu ở cùng Thạch Nghị?”
“Ngủ trong phòng, còn chưa dậy.”
“Minh tử…” Khấu Kinh còn muốn nói tiếp: “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Anh Minh bưng bữa sáng không nhúc nhích: “Có lời cứ nói.”
“Chuyện Uy Trại lần này, cậu đừng nhúng vào, bên này tìm cậu mà nói, cậu cứ ký vào văn kiện đi.”
“Tại sao?”
Anh Minh nhíu mày.
Anh cùng Khấu Kinh quen biết không phải hai ba bữa, cũng hiểu rõ tính cách của cậu, nếu như không có nguyên nhân nào đặc biệt, hẳn là sẽ không nói với anh như vậy.
Người kia ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Bởi vì Đổng Hiểu tự mình ký.”