Sự kiện Triệu Tử Thông lần này, đối với Thạch Nghị là dẫn đến hắn cùng Lưu Ly chia tay. Còn với Anh Minh, hậu quả khiến hắn ở đoàn phim gặp không ít gian nan.
Đầu tiên là đạo diễn cùng nhà sản xuất đối với chuyện này bất mãn vô cùng. Tuy rằng Anh Minh trở loại đoàn phim việc đầu tiên chính là tìm họ xin lỗi, cũng phải thích nguyên do vì sao xảy ra cớ sự này, nhưng vẫn không thể lập tức được tha thứ.
“Lúc đó tôi dùng cậu không phải vì cậu là người thích hợp với nhân vật nhất, mà là cậu khiến tôi có cảm giác rất nghiêm túc, hiện tại xem ra lúc đó nhìn nhầm rồi!”
Đạo diễn so với nhà sản xuất càng tức giận hơn. Dù sao trước đây Anh Minh là do ông ta chọn, hiện tại làm chậm tiến độ không nói, còn kéo tới một đống phiền phức. Bên ngoài truyền thông viết ba hoa chích chòe, cái gì cũng nói được. Thậm chí có người tố đoàn phim có người liên quan đến xã hội đen còn phỏng đoán là trốn thuế, chỉ cần hấp dẫn dư luận là có thể viết ra.
Anh Minh đối diện với chỉ trích của đạo diễn vẫn không giải thích quá nhiều, chỉ thành khẩn nhận sai “Đạo diễn, lần này thật sự có lỗi, là tôi hành động thiếu suy nghĩ.”
“Thời gian này cậu không quay phim thì cố gắng đừng ra ngoài, nếu lại có chuyện, ai cũng không giúp được đâu.”
“Vâng, tôi biết”
Đạo diễn nói tới nói lui một hồi, cau mày, thấy Anh Minh một bộ đoan chính thành thành khẩn khẩn nhận lỗi, con giận mới đè xuống được một ít liền bộc phát “Tôi thật không hiểu, rốt cuộc lúc đó cậu nghĩ cái gì vậy, đánh nhau với người ta còn bị cảnh sát bắt?!”
Nếu vốn dĩ đã là một kẻ hồ đồ thì cũng thôi. Nhưng đã hợp tác một thời gian, ông cũng hiểu một chút về Anh Minh. Tiểu tử này dù thế nào cũng không giống cái loại đụng đâu đánh đó. Nhưng Anh Minh một mực nói hôm đó uống say, hiểu lầm nên đánh nhau, cũng không nói gì hơn. Ông thân là lập trường của đạo diễn, về tình về lý cũng chỉ có thể nghe tới đó.
Mắng hơn một tiếng, người bên ngoài đều nghe được tiếng gầm gừ của vị đạo diễn tính tình vốn không được tốt này. Vương Nghĩa Tề lúc đó cũng ở đoàn phim, nhưng không cần hỏi cũng biết Anh Minh sẽ không qua dễ dàng.
Thẳng đến khi trời tối, hai người mới gặp nhau. Có điều tâm tình Anh Minh lại rất tốt, còn đang cùng trợ lý nói chuyện phiếm. Bị vỗ vai một cái, quay lại thấy hắn thì cười cười “Quay xong rồi?”
Vương Nghĩa Tề gật đầu “Ừm”
Hai ngày nay cảnh diễn của hắn cùng Anh Minh bị tách ra, đều là cảnh cá nhân. Đoàn phim bên ngoài cả ngày đều có cả đống ký giả, chỉ cần thấy Anh Minh liền nhất tề xông lên, cho nên hiện tại đều là hắn quay buổi sáng Anh Minh quay buổi tối. Không thể nói là hoàn toàn tách ra, chỉ là bớt chút phiền phức.
“Mày sao rồi, bị mắng đến thảm luôn hả?” Dù là câu hỏi, Vương Nghĩa Tề thật ra đã nghe ngóng rồi, Anh Minh cũng không nói nhiều, chỉ cười một cái “Cũng là tao không đúng trước.”
“Mày đó, chỉ cần đụng tới anh em mày đều dễ phạm sai lầm” Những lời này không biết là cảm khái hay trách móc, Anh Minh nhíu mày, không nói gì.
Kỳ thực, có rất ít người biết Anh Minh và hắn vì sao mà giao hảo.
Lúc đó hai người bọn họ hợp tác, Anh Minh là làm nền cho hắn, tuy là cùng cảnh nhưng cũng không đối diễn nhiều lắm, chủ yếu là đẩy kịch tính của phim thôi. Lúc đó nghe nói người kia năm xưa từng làm ảnh đế, hẳn nhất thời không tin.
Vương Nghĩa Tề lúc đó kỳ thật không ấn tượng với Anh Minh lắm. Sau đó nghe nhiều người nhắc đến cùng đều là châm chọc cái gì mà hoa vô bách nhật hồng ()
Hơn nữa lúc ấy Vương Nghĩa Tề cũng đang lúc phong vân đắc ý (), cũng không để Anh Minh vào mắt, trong lòng khó chịu cũng là đương nhiên.
Hắn cùng đoàn phim quan hệ không tệ, nhưng ra ngoài ăn uống, hắn và Anh Minh lại chưa từng cùng xuất hiện. Tuy không thể nói là quan hệ căng thẳng, nhưng cũng chẳng thân thiết.
Mãi cho đến sau này hắn và đạo diễn bất đồng ý kiến. Bộ phim đó là vì hắn mà chế tác riêng, nhưng lại có nhiều đoạn đạo diễn cho rằng dùng thế thân sẽ tốt hơn. Chủ yếu là do động tác đó có chút nguy hiểm, hơn nữa làm thật sẽ có hiệu quả hơn. Mà Vương Nghĩa Tề lại thấy hắn tự diễn sẽ tốt hơn. Chuyện này hắn và đạo diễn tranh chấp kịch liệt, sau đó trợ lý đạo diễn nói một câu, nếu là một người thì dù tự diễn cũng không khiến người ta cảm nhận được, trừ khi cả hai người cùng diễn, nhưng nếu muốn tự diễn, người diễn cặp với hắn cũng phải tự diễn, không dùng thế thân, nhưng diễn viên khác không chắc sẽ đồng ý.
Hắn đi tìm một vòng, không ai nguyện ý.
Kết quả lúc hắn và đạo diễn giằng co không dứt, Anh Minh bất ngờ ló ra nói hắn có thể thử. Vương Nghĩa Tề lúc đó cũng không còn lựa chọn khác, liền cùng Anh Minh luyện tập. Luyện tròn nửa tháng.
Không thể làm trễ tiến độ, lại muốn quay xong trước kế hoạch, đoạn thời gian đó có bao nhiêu vất vả, đến giờ cũng không ai hiểu được. Nhưng bọn họ vẫn hoàn thành rồi.
Bộ phim kia quay xong, Vương Nghĩa Tề cảm giác như vừa mới đánh xong một trận, không phải là đánh người khác, mà là tự đánh lộn với chính mình.
Tuy nhiên nực cười là cảnh kia cuối cùng bị cắt mất, vô dụng. Bởi vì đạo diễn cảm thấy nó không ảnh hưởng lắm đến toàn phim. Một tháng liều mạng của hắn và Anh Minh cứ vậy mà bị bỏ qua.
Cuối cùng ở buổi công bố phim, trong rạp phim Anh Minh ngồi cạnh hắn nói “Kỳ thật nếu cho cảnh kia vào sẽ có cảm giác hơn.”
Liền vì một câu đó, hai người họ về sau lại thành anh em thân thiết.
Hai người biết nhau nhiều năm như vậy, Anh Minh con người này nói đơn giản khái quát chính là lúc làm việc so với người khác vô cùng liều mạng. Trong cuộc sống tình nghĩa là thứ so với tất cả đều quan trọng hơn. Phàm là đem sự việc giao cho hắn, hắn nhất định không phải chỉ làm cho có.
Vương Nghĩa Tề rất hiểu tính khí của Anh Minh, cũng chính vì hiểu rõ, nên hiện tại cái gì cũng không nói được. Anh Minh cũng hiểu ý hắn, cười rất tự nhiên, trả lời đơn giản một câu “Tao không sao”
Những chuyện này lúc ở đồn cảnh sát hắn đã nghĩ đến. Trước đó quyết định giúp Thạch Nghị rời khỏi quả thật là hành động xốc nổi, nhưng đến hiện tại hắn cũng chưa từng hối hận qua. Vì Thạch Nghị mà ra mặt, vẫn là đem tổn thất giảm đến mức thấp nhất, dù không phải cách tốt nhất, cũng tuyệt đối tốt hơn là để Thạch Nghị bị lộ.
Nghĩ đến Thạch Nghị, Anh Minh nhớ đến lúc chiều có nhận điện thoại của đối phương. Cơ bản là hỏi tình hình thế nào, hiện tại có sao không. Trong điện thoại nói có chuyện muốn nói với hắn, nhưng Anh Minh gần đây quả thật không thể ra ngoài.
“Đợi qua đợt này đi”
Lúc đó hắn trả lời Thạch Nghị như vậy, đối phương cũng không nói gì, cũng chỉ bảo hắn có gì cần giúp cứ nói thẳng.
Thạch Nghị cũng không đặc biệt nói cảm ơn Anh Minh, thậm chí cũng chưa từng giải thích vì sao ngày đó cũng Triệu Tử Thông đánh nhau. Hắn không nói, Anh Minh sẽ không hỏi, lúc này lời cảm ơn cũng không cần thiết, phần ân tình này Thạch Nghị đã nhận, cụ thể muốn báo đáp thế nào là chuyện của hắn.
Vương Nhạc sau đó một mực truy hỏi hắn tình hình của Anh Minh, Thạch Nghị cũng không nói nhiều, thấy Vương Nhạc vẫn muốn đến đoàn phim hắn cũng không cản. Chính là còn thỉnh thoảng hỏi một chút Anh Minh quay phim thế nào. Bộ phim này tuy đầu tư không tính là lớn, nhưng thời gian quay lại không ngắn, Khấu Kinh nói với hắn vì chuyện của Triệu Tử Thông, Anh Minh có thể sẽ bị trách mắng, lúc đó Thạch Nghị khẽ cau mày, không lên tiếng.
Truyền thông đeo bám sao tác chuyện này ước chừng hơn nửa tháng, đến lúc tình hình có chút đi xuống, Vương Nhạc vô cùng kích động chạy đến nói với Thạch Nghị, sắp đến sinh nhật của Anh Minh rồi.
Một câu sắp đến này của hắn, lúc Thạch Nghị hỏi sinh nhật Anh Minh định làm thế nào, vẫn còn kém hai tháng.
“Con bà nó! Thế này cũng gọi là sắp?” Nghe xong điện thoại của Khấu Kinh, Thạch Nghị muốn quăng viết.
Kết quả người đối diện hắn kinh ngạc một chút, sau đó gãi đầu một cái “Tôi cũng chỉ nghe Vương Nghĩa Tề nói một câu, không biết còn cách lâu như vậy…” Nói xong còn bồi thêm “Thật ra hai tháng cũng rất nhanh.” Bận rộn tới lui cũng qua.
Thạch Nghị không muốn cùng hắn tranh cãi chuyện này, khoanh một vòng trên lịch, hắn nhớ đến Vương Nhạc trước đây nói đoàn phim hiện tại coi như khá bình ổn, liền phát cho Anh Minh một tin nhắn.
Hai người họ sau lần va chạm đó, đa phần đều là liên lạc qua điện thoại. Có khi là khi hắn tan làm về, có khi là lúc Anh Minh nghỉ trưa. Nội dung trò chuyện cũng chỉ là vài việc lặt vặt lúc công tác. Thạch Nghị sống nhiều năm như vậy, chưa từng cùng người khác gọi điện nhiều đến thế. Có điều đôi lúc không tự chủ được, đến lúc phản ứng lại, điện thoại cũng đã gọi qua rồi.
Anh Minh phản hồi cũng rất nhanh, trực tiếp hỏi hắn thời gian địa điểm. Vừa rồi hắn gửi tin nhắn là hỏi có thể ra ngoài gặp mặt không.
Vương Nhạc vẫn đang ngồi đối diện, thấy hắn nhắn tin, hỏi có phải Anh Minh không.
Thạch Nghị đầu tiên là ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó hiếm có khi nghiêm túc nói một câu “Vương Nhạc, Anh Minh không hợp với cậu”. Không đợi Vương Nhạc trả lời, hắn lại nói tiếp “Cậu cũng không thích hợp với hắn.”
Rõ rằng nửa câu sau lực sát thương lớn hơn một chút, Vương Nhạc sửng sốt, lùi về sau co rụt lại “Chuyện này… không nhất định…”
“Là nhất định.”
Thạch Nghị nhíu mày “Tôi với Lưu Ly chia tay rồi”
Người đối diện có chút kinh ngạc ngẩng đầu “Chia tay?”
“Ừm, vì thứ bọn tôi theo đuổi không giống nhau, miễn cưỡng bên nhau cũng không có kết quả gì.” Thạch Nghị nhìn Vương Nhạc “Cậu và Anh Minh cũng vậy, hai người căn bản không có kết quả, cần gì phải hành hạ nhau, cậu mệt, hắn cũng mệt.”
Vương Nhạc biểu tình căng cứng, không cam tâm cắn môi nữa ngày cũng không đáp lại Thạch Nghị. Qua một lúc lâu sau mới nhỏ giọng ho khan “Những lời này, là Anh Minh nhờ cậu nói sao?”
“Hắn chỉ nói nếu tôi có cơ hội thì nói chuyện với cậu một chút”
Thạch Nghị đặt điện thoại xuống “Vương Nhạc, đây không phải vấn đề về tính hướng, tôi cảm thấy, là không đúng người.”
Hắn không hiểu nhiều về chuyện tình cảm này, nhưng tốt xấu cũng biết có một số chuyện không phải nỗ lực là có thể giải quyết. Cả hai đều là bạn hắn, thật sự không cần phải lãng phí nhiều thời gian bám riết một chuyện ai cũng biết trước kết cục như vậy.
Kết quả, Vương Nhạc chỉ ngẩng đầu hỏi hắn một câu “Vậy cậu cảm thấy, là như thế nào mới hợp với Anh Minh?”
—————————
() Hoa vô bách nhật hồng: Hoa không thể hồng mãi, Đại loại là hoa nở chóng tàn.
() Phong vân đắc ý: Đang lúc nổi tiếng nhất
—————————————————–