Edit: everlue
Một cái túi nước đập vào mặt tôi, làm cho mặt tôi ướt nhem.
Tôi giận mà không thể xử lý “Lữ Tây Thi” gây chuyện này, tôi hít hít mũi, một dòng nước bẩn từ trên trán tôi chảy xuống.
Dì Lữ cười ha ha một cách hết sức ngây ngô với tôi.
Vậy mà dì ấy lại có thể nhận ra tôi, chỉ vào tôi rồi cười ha ha: “Cô, cô, là cô.”
Tôi quệt nước trên mặt, hỏi dì ấy: “Dì nhớ rõ tôi?”
Dì Lữ rất vui vẻ gật đầu nói: “Nhớ rõ, nhớ rõ.”
Sau đó dì ấy cho tay vào miệng, cười hắc hắc với tôi, tôi thét chói tai: “Đừng, bẩn a.” Tôi bước nhanh lại giật tay dì ấy ra.
Xem ra là muốn đem người này từ xã hội nguyên thủy trở về xã hội hiện đại thật sự là một việc rất ác liệt.
. . . . . . . . . . . .
Tôi mở cửa sổ để không khí mát mẻ bên ngoài tràn vào, tôi hít một hơi dài, sau đó đứng trong phòng dì Lữ hùng dũng tự giới thiệu: “Hôm nay tôi trở thành bạn của dì, bây giờ chúng ta làm quen một chút đi, tôi là hậu duệ của Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không ở Hoa Qủa Sơn trong truyền thuyết, tôi tên là Tiểu Đinh Đinh.”
Dì ấy cười ha hả với tôi.
Tôi hắng giọng một cái, giả vờ nói: “Được rồi, xem như là chúng ta đã quen biết nhau rồi, bây giờ tôi phải bắt đầu làm việc. Hôm nay trước hết chúng ta không nói chuyện này, bây giờ nhiệm vụ hàng đầu của tôi là thu dọn bãi chiến trường mà dì làm ra, dì không được quấy rối tôi, dì nghe hiểu chưa?”
Dì Lữ gật gật đầu, cười hắc hắc.
Được rồi, được rồi, đầu tiên là phải bắt đầu dọn dẹp những thứ dơ bẩn trong phòng này đi, nếu mẹ tôi mà biết hòn ngọc quý của bà đang ở Bắc Kinh dọn dẹp phân cho người khác thì nhất định sẽ khóc a.
Tôi tự nhủ, phân không thối, là vàng.
Hạ quyết tâm xong, tôi nhanh nhẹn vừa dọn dẹp dơ bẩn trong phòng, vừa trò chuyện với dì Lữ.
“Này…… Tôi nói cho dì biết, dì nhất định sẽ thích tôi. Con người của tôi ấy à, dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng tôi cam đoan, ngoài những khuyết điểm ấy ra thì còn lại tất cả đều là ưu điểm…..”
“Tôi đây rất ngưỡng mộ những kẻ có tiền, dì này, làm ơn nhấc chân lên, đừng chạy lung tung trên sàn…. Tôi đây tin rằng ánh trăng của Trung Quốc chúng ta nhất định là tròn hơn trăng ở nơi khác, kiên quyết ủng hộ chế độ một vợ một chồng, bài trừ chế độ tam thê bảy thiếp. Dì à, đừng, đừng, đừng qua đây quậy tôi…..”
“Tôi nhiệt tình yêu quý Tổ quốc, nhiệt tình yêu thương nhân dân, tha thiết yêu Trung Quốc, không thích mang vớ đi ngủ, khinh bỉ việc mặc quần lót đi tắm, tôi hy vọng Bill Gates là chú của tôi, nhưng mà như vậy thì không cùng huyết thống a, vậy thì đổi thành người đàn ông giàu nhất Trung Quốc đi, là ai nhỉ? Tóm lại là tôi hy vọng ông chủ công ty bất động sản là anh em của tôi, giám đốc khách sạn năm sao là bạn bè với tôi, còn nữa, tôi hy vọng qua một giấc ngủ thì có thật nhiều tiền…..”
“Tôi tên là Tiểu Đinh Đinh, dì à, dì nhớ kỹ tên của tôi chưa?” Tôi lại kêu một tiếng thảm thiết, tôi bị một cái cây gỗ nện vào sau gáy, tôi tức giận xoay người lại thì thấy dì ấy. Tôi thì đang dọn dẹp phòng, dì ấy thì lại ám sát tôi từ sau lưng, dù sao thì tôi cũng phải tự nhủ, cũng tốt, may là dì ấy không ném phân nữa, hoặc là phóng phi tiêu gì đó v.v.
Dì ấy cười: “Đinh…… Đinh Đinh.”
Tôi bất đắc dĩ đứng thẳng lên, kéo dài giọng: “Là Đinh Đinh.”
Tôi dọn dẹp xong mấy thứ dơ bẩn trong phòng, tôi nhìn mấy cái vết bẩn trên tường, bất đắc dĩ hỏi Lữ Tây Thi: “Tây Thi này, dì có thể đồng ý với tôi một chuyện không? Nếu dì muốn đồ chơi, tôi có thể cho dì đồ tốt, nhưng mà dì đừng đi vệ sinh lung tung nữa có được không?”
Dì ấy vẫn cười ha ha, nếp nhăn trên mặt tụ vào một chỗ, trông rất sống động.
Tôi bùi ngùi, nếu dì ấy là mẹ của tôi thì như thế nào? Mỗi người chúng ta đều có một ngày sẽ già đi, sở dĩ mà dì Lữ như bây giờ đều là do bệnh tật, ai có thể biết trước được bản thân lại có một ngày chẳng phân biệt được sạch bẩn chứ?
Tôi lau sạch sẽ sàn nhà, rồi cả trên tường, lại tháo hết chăn nệm bẩn đem đi giặt, nhân lúc hôm nay trời có nắng, tôi đem ra ngoài phơi, cực nhục đến giữa trưa thì rốt cuộc phòng của dì Lữ cũng sạch sẽ. Chị giúp việc nhìn thấy tôi bận rộn này kia thì không khỏi nhìn tôi bằng cặp mắt khác.
Mà trong lúc tôi dọn dẹp thì vị Tây Thi đáng yêu này giống y như đứa bé, cứ nhảy nhảy, nhảy đến sau lưng tôi, dựa lên lưng tôi, chơi đùa trên lưng tôi. Tôi bất đắc dĩ thở dài, cũng may bây giờ tôi đã luyện được mình đồng da sắt, tôi khoe vô cùng, tuy rằng tôi chỉ có một mét sáu, nhưng tôi có thể vừa để dì ấy trên lưng, vừa lau nhà.
Lau dọn phòng dì Lữ xong xuôi, tôi tận tình khuyên dì ấy đi tắm, dì ấy ra sức lắc đầu: “Ta không đi.”
Tôi đổi cách nói: “Được, chúng ta không tắm, chúng ta đi nghịch nước được không?”
Tôi chỉ vào cái bồn tắm lớn, xả đầy bọt vào trong đó cho dì ấy thấy, sau đó dì ấy bèn ngoan ngoãn bước vào.
Tôi để dì ấy ngồi vào bồn tắm xong thì dùng khăn chà sau lưng dì ấy. Da dì ấy đã không còn độ co dãn nữa, nhăn nheo như một con gà tây, điều này làm cho tôi cảm thấy thương xót. Đột nhiên tôi nghĩ đến mẹ tôi, năm nay mẹ tôi cũng đã năm mươi ba tuổi rồi, từ đó đến giờ tôi chưa lần nào tắm cho mẹ cả, tôi hơi thất thần, lúc tôi còn bé, có phải là mẹ cũng vừa chà lưng vừa nói chuyện với tôi như thế này hay không.
Đinh Đinh ngoan, Đinh Đinh đáng yêu nhất.
. . . . . .
Tôi hoàn hồn, chăm chỉ tắm rửa cho dì ấy, vừa kì cọ, vừa kể chuyện cổ tích. Tôi giỏi nhất là kể chuyện cổ tích, phải biết rằng từ nhỏ tôi đã nghe rất nhiều truyện, trong đó có bốn truyện rất nổi tiếng là ‘Thám tử mèo đen’, ‘Thư Khắc và Bối Tháp’, ‘Bé kim cương hồ lô’, ‘Đại náo thiên cung’. Bây giờ, tôi kể truyện ‘Bé kim cương hồ lô’ đánh nhau với thanh xà bạch xà…
Tăm rửa thay quần áo cho dì ấy xong, tôi kẹp tóc dì ấy lên bằng một cái kẹp hồng, cầm gương cho dì ấy ngắm: “Dì xem này, có phải rất đẹp không?”
Dì ấy cực kỳ thích thú: “Đẹp, đẹp.”
Tôi cắt móng tay móng chân cho dì ấy, ngay cả khe nhỏ ở móng tay tôi cũng rửa sạch sẽ, xong xuôi, tôi mang vớ cho dì ấy. Sau đó tôi kéo dì ấy ra ngoài: “Chỗ này là nhà vệ sinh, là nơi thải chất thải a, nếu dì thấy buồn tiểu hoặc đau bụng thì đi ở đây, được không? Chỉ cần dì làm được như thế thì dì chính là bé ngoan.”
‘Thuốc giảm đau’ chạy đến dưới chân tôi, cắn ống quần tôi.
Chị giúp việc đang nấu ăn trong bếp, chị ta cười nói: “Cô xem, cô chỉ vừa mới đến có một ngày mà cả bà chủ và con chó nhỏ đều thích cô, thật ko dễ dàng gì nha.”
Thật ra thì dì lớn tuổi này cũng không phải là khó hầu hạ, ngoại trừ thần kinh đôi khi không rõ ràng lắm, hơi bẩn, nhưng dì ấy không làm cho người ta phải đau đầu.
Đến buổi chiều, cô con dâu của dì ấy trở về, thấy mẹ chồng mình rạng rỡ hẳn lên, cô ta cũng khen: “Đinh Đinh, cô đúng là đặc biệt, xem ra cô rất hợp với bà ấy, nếu là người khác thì đều bị mẹ chồng tôi bôi mấy thứ dơ bẩn lên mặt rồi. Đúng rồi, ngày mai cô có thể lại đến đây không?”
Tôi gật đầu “Đương nhiên rồi.”
Dì Lữ lưu luyến nói với tôi: “Ngày mai cô đến chơi với tôi đi.”
———————— đường phân cách giải lao ngày càng dài ————————
Tôi trở về nhà trọ, mệt mỏi nằm lên giường.
Nhớ lại công việc ngày hôm nay, lòng tôi vừa xót xa lại vừa xúc động.
Từ sau khi rời khỏi Gia Tuấn, cuộc sống của tôi cứ phập phồng như thế, tôi từng làm văn thư, lại làm thiết kế du thuyền cho những kẻ giàu có, sau lại làm thiết kế cho công ty lớn, bây giờ hai bàn tay tôi lại dùng để dọn dẹp cho người ta.
Tôi cũng không cho rằng công việc của mình là thấp kém, chỉ là vô cùng xúc động mà thôi. Thật ra thì con người ta chẳng có cái gì không làm được, vấn đề là có thích nghi được hay không.
Vì sao tôi lại không trở về, tôi biết là tôi hờn dỗi, cũng là tôi hiếu thắng. Gia Tuấn ly hôn với tôi là vì anh không muốn liên lụy đến tôi. Trong lòng anh, tôi là một người phụ nữ cần sự bảo vệ, ngoài khóc lóc ra thì chẳng làm được gì. Không, tôi không phải là như thế, tôi muốn chứng minh rằng tôi không phải là loại phụ nữ như thế. Nếu như hiện tại gặp bất kì khó khăn gì, tôi sẽ càng kiên cường, quyết đoán hơn bất cứ ai.
Phó Gia Tuấn… tôi nhắm mắt lại, ngủ lúc nào không hay.