36 Chiêu Ly Hôn

chương 143: quyễn 5 : dùng chất thải làm ám khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đọc Truyện Online

Edit: everlue

Tôi đến trạm tàu điện ngầm để đón Đinh Đang, từ xa nhìn thấy con bé đang bước ra khỏi tàu, tôi vui mừng vẫy: “Đinh Đang”

Con bé bỏ lại hành lý, chạy đến ôm chặt lấy tôi.

Tôi ngắm em gái mình, ngày càng đẹp hơn rồi, tuổi trẻ thật sự là tốt nha.

Đinh Đang đẩy tôi ra, con bé cũng kinh ngạc: “Chị hai, sao chị lại thay đổi thế này?”

Tôi chỉ biết xấu hổ giải thích: “Chị đi đón em mà không có trang điểm, có phải rất khó nhìn hay không?”

Con bé liên tục lắc đầu: “Không phải, chị hai à, hiện tại trông chị thật sự rất trẻ trung.”

Tôi hết sức ngạc nhiên, mỗi ngày tôi đều ở cùng một người lớn tuổi, hầu hạ vệ sinh cho dì ấy, lải nhải cùng dì ấy, đáng lẽ tôi phải già trước tuổi chứ, vậy mà lại nói tôi trẻ?

Tôi lắc đầu mắng: “Chỉ giỏi dẻo miệng làm người ta vui.”

“Không phải, chị hai, là thật đó, bây giờ trông chị thật sự rất trẻ, chị xem chị mặc quần bò này, quần áo trên người rất thoải mái tự nhiên, còn mang giày thể thao nữa, lúc vừa nhìn thấy chị, em còn nghĩ chị chỉ vừa mới có hơn hai mươi.”

Tôi vui vẻ: “Thật vậy chăng?”

Con bé vui vẻ kéo tay tôi.

Trên đường đi, tôi nhịn không được hỏi thăm con bé tình hình trong nhà của ba mẹ gần đây, con bé cũng cười tôi: “Thật sự chị nhớ ba mẹ như vậy chi bằng cùng em trở về đi.”

Thật ra Đinh Đang chỉ đến Bắc Kinh có ba ngày để tham gia hoạt động công ích hằng năm của công ty, trong lòng tôi thầm nghĩ, không được cho con bé biết tình hình hiện tại của tôi. Mất mặt với người khác chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trước mặt em gái mình, ít nhiều gì tôi cũng phải tạo một chút hình tượng.

Đưa Đinh Đang về nhà trọ của tôi, con bé hiếu kỳ: “Chị hai, chị ở đây sao? Nơi này rất xa công ty chị a.”

Tôi vội vàng giải thích: “Không quan trọng, có phương tiện công cộng rất thuận tiện mà.”

Con bé nghi ngờ: “Không phải chị nói công ty cung cấp chỗ ở hay sao?”

Tôi lại tiếp tục nói dối: “Chính là, khoảng thời gian này chỗ chị ở bị chủ nhà thu hồi, công ty nói ra ngoài ở một khoảng thời gian cuối năm, sang đầu mùa xuân năm sau thì sẽ lại tìm nơi ở khác cho chị.”

Con bé không truy hỏi nữa, lúc này tôi mới thầm nói, ‘Nguy hiểm thật’.

Có thể là do tôi chưa từng nói dối Đinh Đang, cho nên con bé dễ dàng tin lời nói dối của tôi. Bỏ hành lý ở nhà, con bé rất vui vẻ cùng tôi đi ăn vặt trên phố. Tôi ở trong một khu nhà nhỏ, cách đó không ra còn có một chỗ khác, có điều ở đó trông rất khác biệt, ở đó một khoảng sân nhỏ, cứ đến buổi tối là người dân sống ở đó sẽ mang các nhạc cụ ra đàn hát vui vẻ.

Tôi chợt nghĩ ra một chuyện: “Trong khoảng thời gian này em có gặp Phó Gia Tuấn không?”

“Anh rể của em à?”

Tôi lại im lặng.

Đinh Đang nói: “Anh ấy rất khỏe, đôi khi cũng bất ngờ đến nhà chơi, ba nẹ cũng không bất mãn gì anh ấy, mà còn mời anh ấy ở lại ăn cơm.”

Hai chị em chúng tôi dừng lại ở một quán ăn vặt ven đường, mấy món ăn Malatang cực kỳ nóng hổi, chúng tôi ăn hai chén Malatang, sau đó còn ăn mấy cái chân gà nướng, Đinh Đang ăn đến là ngon miệng.

Ngày hôm sau, Đinh Đang đi tham gia hoạt động của con bé, tôi cũng đến nhà dì Lữ. Hôm nay thời tiết không tệ, dì Lữ cứ năn nỉ tôi đưa dì ấy đi đâu đó một chút. Nghĩ kĩ thì quả thật là tội nghiệp dì ấy, ngày nào cũng bị nhốt trong phòng, bởi vậy tôi lập tức đề nghị với cô chủ để tôi đưa dì ấy ra ngoài một chút. Mấy ngày nay tinh thần của dì Lữ cũng rất tốt, cô chủ cũng phá lệ mà đồng ý.

Đưa dì Lữ ra ngoài thật sự là một chuyện rất đau đầu. Dì ấy y hệt một đứa bé, thích tự chọn quần áo cho mình, áo đỏ quần hoa xanh lục, thật sự là khiến người ta đau mắt, nhưng mà tôi cũng bất đắc dĩ phải đồng ý, chẳng có cách nào khác, chẳng ai khuyên được dì ấy cả.

Chúng tôi không đi ra khu nhà, cùng nhau ngồi nói chuyện. Di động đổ chuông, là Đinh Đang gọi.

Con bé nhẹ nhàng nói với tôi: “Chị hai, em xong việc rồi, vừa đúng lúc đi ngang qua công ty của chị, em chờ chị xuống rồi cùng đi ăn cơm trưa, được không?”

Tôi hoảng sợ, cón bé đang ở gần Phiếm Hoa.

Tôi vội vã nói dối: “Chị không ở công ty, chị đang ở ngoài, công ty bảo chị đi bàn công việc, đến tối mới về được, nếu không thì buổi tối chị đi ăn cơm với em, được không?

Con bé dạ một tiếng: “Vậy được rồi. Vốn là em muốn đi xem thử văn phòng của chị thôi.”

Tôi rất là áy náy, không thể tự bào chữa, tôi chỉ có thể tự dối mình: “Có cơ hội, sẽ có cơ hội mà.”

Dì Lữ ở bên cạnh lớn tiếng năn nỉ tôi: “Ta phải ăn mứt trái cây, ta phải ăn kẹo đường.”

Đinh Đang tò mò hỏi tôi: “Ai ở bên cạnh chị vậy?”

Tôi kích động giải thích: “Một người qua đường thôi.” Rồi tôi gấp rút tìm cớ cúp điện thoại.

Thật sự là vô cùng xấu hổ, bây giờ tôi chỉ mong Đinh Đang sớm rời khỏi đây thôi, để tránh việc tôi lại gặp phải chuyện xấu hổ gì khác nữa.

Gác điện thoại, tôi khuyên dì Lữ: “Bên ngoài không có gì ăn được cả, chúng ta ra ngoài cũng khá lâu rồi, để tôi đưa dì về.”

Tôi cùng dì Lữ trở về nhà, đi được một đoạn, tôi còn mua đồ chơi chạy bằng pin nho nhỏ để dì ấy không thấy cô đơn. Người bán hàng đòi tôi mười lăm đồng, tôi trã giá tới tui chỉ còn lại mười đồng, cừ thật, giảm tới %.

Đi tiếp một đoạn, dì Lữ bỗng nhiên ôm bụng, chụp lấy tay áo tôi: “Ta phải đi vệ sinh.”

Tôi hoảng sợ, dì Lữ phải đi vệ sinh ngay lúc này? Trời ơi, ở đây có nhà vệ sinh công cộng nào không? Hơn nữa chỗ chúng tôi đang đứng, ngoài mấy chiếc xe đậu bên đường thì chẳng có chỗ nào, các cửa hàng cũng không có cái nào mở cửa.

Tôi gấp quá, chỉ có thể kéo dì Lữ đi thật nhanh, vừa đi tôi vừa cổ vũ: “Hít thở, hít thở, cố gắng, cố gắng.”

Dì đáng thương thật sự không nhịn được, dì ấy đứng lại, hai chân cũng khép chặt, mặt thì bắt đầu đỏ hết cả lên.

Dì ấy xin tôi: “Tiểu Nguyệt, ta không nín được, ta thật sự sốt ruột quá.”

Tôi nhìn xung quanh, hoang mang lo sợ, ngay cả xe taxi cũng không có cái nào, tốt xấu gì thì nếu có taxi đi về cũng tốt hơn.

Tôi cắn răng, thôi, con người ta có ba cái cấp bách, giờ thì còn để ý thể diện gì nữa chứ, huống hồ dì Lữ cũng lớn tuổi rồi, dù có đi vệ sinh bên đường, làm mất mỹ quan đô thi thì cũng có thể tha thứ được.

Tôi sờ ba lô, bên trong có một cái túi nhựa, tôi kéo dì Lữ đến phía sau một cái xe, để dì ấy ngồi xổm xuống, nhìn xung quanh thấy không có ai, tôi giúp dì ấy cởi quần, rồi để túi nhựa xuống.

Thật sự không tìm thấy nhà vệ sinh công cộng, chỉ có thể chấp nhận thế này thôi.

Mới vừa đặt túi nhựa xuống thì dì Lữ lập tức liền không nhịn được nữa, dì đáng thương, sáng sớm nay ăn quá nhiều rồi, bây giờ bị tiêu chảy phải đến hơn năm phút. Tôi chờ dì Lữ đi xong xuôi thì lấy giấy vệ sinh lau rửa rồi mới quay ra ngoài hít một ngụm khí trong lành.

Ai, thật sự không ngờ có một ngày tôi lại lưu lạc đến mức này, tôi cau mày ủ dột, bị hành động của chính mình làm cho phì cười.

Tôi cột túi nhựa lại, định bụng đi tìm cái thùng rác nào bỏ vào, dì Lữ ngượng ngùng cười: “Thối, thối.”

Tôi an ủi dì ấy: “Không sao, dĩ nhiên là thối, nếu như thơm thì có thể đem sơn tường rồi.” Sau đó tôi giả vờ đưa lại gần dì ấy: “Dì ngửi thấy chưa? Lần sau không được ném lên tường nữa.”

Hai người chúng tôi đều cười.

Cầm theo cái túi nhựa này, chúng tôi lại đi tiếp, mới đi được vào bước, đột nhiên nghe thấy phía sau có một người đàn ông hét lớn: “Đứng lại.”

Tôi tò mò quay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy một thanh niên khoảng hai mươi đang chạy như điên, phía sau có một người đàn ông cao lớn đang đuổi theo, trên tay anh ta cầm một cái gậy, không ngừng hét: “Tóm lấy kẻ trộm a.”

A, thì ra là kẻ trộm, tôi vội vàng kéo dì Lữ đến ven đường, chúng tôi không liên quan gì, cũng không muốn gây thêm rắc rối.

Lúc này phía sau lại có giọng thét chói tai của một người phụ nữ: “Kẻ trộm a.”

Tôi cau mày dò xét, lúc này tôi mới chú ý hai người nam nữ phía sau này, nhìn quần áo thì cũng không phải là người khá giả gì. Kẻ trộm này, dù có trộm thì cũng phải đi trộm bọn tham quan chứ, bọn họ ở nhà cao cấp, ăn mặc sang trọng đấy, sao lại không trộm của những người đó mà lại chọn những người nghèo túng mà xuống tay? Nhìn thấy tên trộm kia chạy càng ngày càng gần tôi, tôi sợ hãi, theo bản năng tôi muốn trốn, vừa ngay lúc nhìn thấy túi nhựa trong tay mình, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì, ném thật mạnh cái túi về phía hắn.

Tôi chỉ nghe một tiếng ‘a’, cái túi nhựa đập ngay vào mặt tên trộm.

Tên trộm lảo đảo, bị túi nhựa che mắt, ôm đầu ngã xuống, sau đó bị người đàn ông kia chạy lại nện cho một gậy không đứng lên nổi.

. . . . . .

Rất nhanh sau đó tên trộm đó bị bắt, cảnh sát cũng chạy đến.

Chung quanh ồn ào, mấy người gần đó cũng chạy đến xem, nhìn thấy mớ hỗn độn này, lại thấy tên trộm bị cái túi chất thải đập vào mặt, ai nấy đều đồng loạt bịt mũi cười haha.

Tên trộm kia cả đời cũng chưa từng gặp chuyện thế này, nếu hắn mà có viết hồi ký thì nhất định sẽ viết, ‘tôi từng bị túi chất thải hãm hại, cái túi kia bay tới ngay giữa mũi tôi, bịt kín mắt tôi’.

Một người cảnh sát giải tên trộm lên xe, sau khi đóng cửa xe rồi thì mới buồn cười mà hỏi tôi: “Vừa rồi chính là cô ném sao?”

Tôi đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Là, là, không tìm thấy vũ khí nào khác để tự vệ.”

Anh ta cười haha, khen tôi: “Cô thật sự là hăng hái lại việc nghĩa.”

Tôi lập tức hiên ngang đáp: “Đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu là chuyện nên làm.”

Tất cả mọi người cười haha.

Có một ông cụ không nhịn được cười: “Cái túi phân này vậy là thật đúng lúc.”

Tôi đắc ý nói: “Tên trộm kia chỉ mới trộm vài thứ nhỏ nhặt, bây giờ tôi cho hắn biết thế nào là nghìn lượng vàng, xem hắn còn đỡ được không?”

Hai vợ chồng bị mất trộm kia cảm ơn tôi, sau đó theo cảnh sát về sở lấy khẩu cung.

Dì Lữ rất hưng phấn, không ngừng khén tôi: “Tiểu Nguyệt, con thật giỏi quá.”

Tôi ưỡn ngực: “Đúng vậy, tôi với dì ra ngoài, ít nhất là có thể bảo vệ được người ta.”

Hai người chúng tôi cười haha. Lúc đi về, tôi lại giật mình.

Tôi nhìn thấy Đinh Đang đang đứng ở ven đường nhìn tôi.

Malatang: tên gọi một dạng ăn vặt ở Bắc Kinh, có các món như bánh bao, màn thầu, sủi cảo, cá viên.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio