Ăn cơm tối xong, tôi liền hàn huyên với mẹ một hồi lâu, dỗ bà vui vẻ tôi mới trở về phòng ngủ.
Gia Kỳ ở bên ngoài gõ cửa phòng, “Anh hai, có thể vào được không?”
“Chuyện gì?”
Nó đóng cửa phòng lại rồi hỏi tôi: “Anh hai, có phải anh và chị dâu xảy ra vấn đề đúng không?”
Tôi trầm mặc, tôi che giấu trước mặt mẹ, nhưng ở trước mặt cô em gái kém mình tuổi, tôi không giả vờ nổi.
Gia Kỳ trái lại trở nên nhẹ nhõm:“Hai người rốt cuộc xảy ra vấn đề rồi, em đã sớm nói rồi, đàn bà giốngnhư Đinh Đinh không xứng nổi với anh hai.”
Nó một câu trước còn gọi Đinh Đinhlà chị dâu, một câu sau đã gọi thẳng tên, hoàn toàn là bởi vì nhìn ramối quan hệ giữa Đinh Đinh và tôi sản sinh vết rách, cho nên mới khôngkiêng dè.
“Gia Kỳ, trong lòng anh đã có cân nhắc.”
“Anh hai, em đã sớm biết chuyện anh và bác sĩ Quách Sắc kia.”
Trong lòng tôi cả kinh, “Em đang nói cái gì?”
Gia Kỳ khoanh tay, rất phớt tỉnhnói: “Bọn em còn tự hẹn gặp nhau ăn cơm rồi, chị ấy còn đưa em quà gặpmặt, vị bác sĩ Quách kia xuất thủ thật đâu ra đấy, đổi lại chị dâu emthì sao? Hừ, đến một củ lạc còn chưa từng thấy chị ta đưa cho em.”
Tôi có chút tức giận, “Vậy còn em,em thì cho chị dâu em được cái gì? Bình thường qua nhà anh, nếu nhìntrúng cái gì của chị dâu là muốn lấy liền lấy, Đinh Đinh có bao giờ từng oán giận em không?”
Gia Kỳ nói không khách khí : “Chị ta oán giận cái gì? Chị ta chính là một con sâu gạo ở nhà vô tích sự, được anh hai nuôi, mỗi một phân thu nhập của chị ta đều là anh đưa, em lấythứ gì đó của chị ta chính là lấy thứ gì đó của anh, có gì không được?”
Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa.
“Gia Kỳ, của người ta là của ngườita, của em là của em, cho và nhận đều có nguyên tắc, cho và trộm chỉkhác một nét, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn không giống nhau.” (Về mặtchữ, chữ này trong chữ Hán chỉ khác nhau chút.)
Gia Kỳ không nói.
“Gia Kỳ, bất kể lúc nào, thành tựulớn nhất của phụ nữ chính là bản thân có thể có một người đàn ông thựcsự thương yêu mình. Dù sao người phụ nữ nói xấu người khác đằng saulưng, bảo đàn ông làm sao dám tới lấy cô ta?”
Gia Kỳ nhất thời nghẹn lời.
Tôi giảng hòa: “Anh cũng mệt mỏi rồi, Gia Kỳ, em quay về đi ngủ đi, ngày mai gặp.”
Gia Kỳ lại nói với tôi: “Anh hai,anh không cần che giấu thêm nữa, chuyện anh và Quách Sắc, sớm muộn gìcũng sẽ bị lộ ra, thực sự nói về điều kiện, Quách Sắc không thể tốt hơnĐinh Đinh cả trăm lần sao? Luận dáng dấp, luận gia thế, mọi thứ đều mạnh hơn Đinh Đinh, nếu anh muốn ly hôn, em giơ cả hai tay hai chân tánthành.”
“Ngày mai gặp!”
Vficland
Nằm ở trên giường, đêm yên tĩnh như nước, nhưng tôi không tài nào ngủ say được.
Không biết Đinh Đinh hiện giờ đanglàm gì, có phải cũng trằn trọc giống như tôi không, lấy tính cách của cô ấy mà tôi trực tiếp nói ra như vây, cô ấy nhất định khổ sở không thôi,đương nhiên không ngủ nổi.
Tôi rất áy náy, vì sao phải đi đến bước này?
Có người bạn nói với tôi, sau khikết hôn rồi, muốn giao thiệp với bạn bè khác phái nữa sẽ không còn thanh thản tự tại như trước nữa, nếu quan hệ giữa anh và người khác phái tốtmột chút, mọi người sẽ rộng lượng nói rằng, cho dù xảy ra một đêm tìnhmọi người vẫn còn có thể giữ chừng mực, sáng suốt không ảnh hưởng tớicuộc sống của nhau, chỉ khi nào khống chế không được, thì sẽ ảnh hưởngkhiến gia đình hai bên tan vỡ.
Tôi và Quách Sắc vẫn bảo trì khá tốt quan hệ bạn bè, sau lại, nhân một vụ kiện, quan hệ của chúng tôi hình như gần hơn một tầng.
Quách Sắc có công ty một người bạnmuốn đánh một vụ kiện, Quách Sắc giới thiệu vụ này cho tôi, tôi nhìnqua, là vụ kiện tranh chấp kinh tế, quả thực có chút nan giải, bất quámọi người đều thích khiêu chiến với chuyện khó khăn, càng nan giải lạicàng ngứa tay ngứa chân.
Vụ kiện này đánh rất gian nan, nhưng may mắn chính là, cuối cùng rốt cục cũng thắng, người bạn của Quách Sắc vô cùng vui mừng, sau khi vụ kiện kết thúc, bạn cô và vợ anh ta mờichúng tôi đi ăn.
Khi ăn cơm, phu nhân của bạn cô không ngừng quan sát tôi, sau lại càng nhiệt tình hỏi tôi: “Luật sư Phó bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi đáo: “Ba mươi tư tuổi.”
Vị phu nhân kia vô cùng vui vẻ tiếplời, “Tuổi còn trẻ như vậy mà đã mở văn phòng luật sư của riêng mình,sau này nhất định có khả năng trở thành luật sư đại danh lừng lẫy trongngành, luật sư Phó và Tiểu Sắc thoạt nhìn thật đúng là xứng đôi.”
Tôi và Quách Sắc đồng loạt bật cười. Quách Sắc đỏ mặt giải thích: “Chị hai hiểu lầm rồi, luật sư Phó đã kết hôn rồi.”
Vị phu nhân kia vậy mới biết được,vội vàng cười áy náy, “Thì ra luật sư Phó đã kết hôn rồi, ngại quá! Luật sư Phó đã kết hôn được bao lâu rồi?”
“Ba năm rồi.”
“À, phu nhân đang làm gì?”
“Cô ấy hiện giờ không đi làm, tạm thời ở nhà.”
Vị phu nhân kia liền à một tiếng,ngay sau đó liền không mặn không nhạt nói một câu, “Cho nên mới nói nha, đàn ông bây giờ phải chịu áp lực thực sự rất lớn, thảo nào đàn ông oángiận các loại gánh vác nặng nề, một mình nuôi gia đình đương nhiên là áp lực lớn rồi.”
Tôi giải thích: “Thực ra hai người,luôn luôn có một người nỗ lực một người hưởng thụ, phu nhân của tôi để ý chăm sóc tôi tốt lắm, cô ấy vốn là một người rất có lòng nhiệt tìnhcông tác, nhưng bởi vì muốn chăm sóc gia đình cho nên mới bỏ việc, thựcsự nếu bày xem ai nỗ lực nhiều hơn, thì cô ấy nỗ lực nhiều hơn tôi.”
Mọi người không hẹn mà cùng à mộttiếng, bạn của Quách Sắc khách khí nói, “Đáng tiếc bà Phó hôm nay không ở đây, hôm nào có dịp mọi người nhất định phải họp mặt đầy đủ.”
Thời gian còn lại, mọi người không có bàn tới cuộc sống hôn nhân của tôi nữa, một bữa ăn, vô cùng thoải mái khách khí.
Ăn uống xong, tôi đưa Quách Sắc về như mọi khi.
Sau khi lên xe, cô áy náy nói vớitôi: “Ngại quá, bữa cơm lúc nãy, bạn tôi lại hiểu lầm quan hệ của chúngta, anh sẽ không để ý chứ!”
“Sao lại để ý!”
Hai người chúng tôi cũng không nhiều lời nữa, để mặc âm nhạc lẳng lặng lưu chảy trong xe, là giọng ca rấttrung tính của Hoàng Tiểu Hổ, bài hát tên là ‘Yêu nhau không dễ dàng như vậy.’
Quách Sắc bỗng nhiên nói với tôi, “Gia Tuấn, anh dừng lại ở ven đường phía trước một chút.”
Tôi chẳng biết cô ấy muốn làm gì, nhưng tôi vẫn ngừng xe lại.
Không ngờ khi xe dừng lại, Quách Sắc lấy một túi kim chỉ từ trong túi ra, nói với tôi: “Gia Tuấn, cởi áokhoác ra đi, cúc tay áo của anh sắp bung ra rồi.”
Lúc này tôi mới chú ý tới, tay áothực sự có một cúc sắp sút chỉ, đầu sợi chỉ hơi dài, có lẽ mấy ngày naynhiều việc nên tôi không chú ý.
Quách Sắc nói: “Hôm qua em đã thấyrồi, em vốn tưởng vợ anh sẽ khâu lại cho anh, không nghĩ tới ngày hômnay nhìn đến, vẫn không có khâu lại, em vốn đều mang theo túi kim chỉtheo người, chỉ là để đề phòng khi cần, không ngờ thật đúng là có thểphát huy công dụng.”
Mặt tôi hơi đỏ, vội vàng từ chối:“Em thật đúng là tỉ mỉ cẩn thận, anh thế mà không có chú ý tới, về nhàanh sẽ bảo Đinh Đinh đính lại cẩn thận.”
Cô ấy điềm nhiên như không có chuyện gì, nói: “Nếu cô ấy là một người phụ nữ thực sự chăm sóc anh, làm saocần phải để chồng mình giao quần áo vào tận trong tay!”
Tôi nhất thời giật mình, quả thựcphải bội phục Quách Sắc thật sự là người băng tuyết thông minh, cũng quả là, cô ấy lớn hơn Đinh Đinh, cô ấy đã hai mươi tám tuổi rồi, nữ giớihiện đại đều có sự nghiệp của chính mình, cũng phải cạnh tranh ba phầnthiên hạ giống như đàn ông, hai mươi tám tuổi chưa kết hôn cũng rất bình thường, tuy vậy phụ nữ dịu dàng cẩn thận tỉ mỉ giống như Quách Sắc, tôi quả thực không có nhìn thấy nhiều lắm.
Tôi chần chờ một chút, “Quách Sắc, anh trở về xử lý sau đi, hiện tại ở trong xe, ánh sáng cũng không rõ.”
Không nghĩ tới cô ấy đã xâu kim rồi, dịu dàng lại ngang ngạnh kéo cánh tay phải của tôi, ngay dưới ánh đèn,tỉ mỉ đính lại cúc áo đó cho tôi.
Tôi nhất thời ngây người, hoàn toànkhông nghĩ tới cô sẽ làm vậy, cô ấy cách tôi rất gần, không gian bêntrong xe lại nhỏ hẹp như vậy, không gian làm cho tâm hồn trở nên thấtthường, âm nhạc trêu ghẹo lòng người, thoáng cái khiến con tim cũng cóchút không an phận, tôi không có cách nào khác từ chối nữa, đành thuậntheo tùy ý cô ta.
Đầu hạ thấp dưới trán tôi, tôi hítsâu một cái liền có thể ngửi thấy mùi tóc thơm ngát của cô, không biếtcô ấy dùng dầu gội gì, cái này trước đây tôi thậm chí chưa bao giờ ngửithấy, tim thoáng cái đập thình thịch.
Cảm giác vài phút này, khiến thếgiới của tôi từ một lòng sông rộng nhảy sang một dòng suối chảy xiết,dòng suối chảy xiết lao nhanh, lại tràn ngập mê hoặc vô cùng tận, sự mê hoặc này có một cái tên rất nguy hiểm, gọi là “chệch quỹ đạo” (ám chỉngoại tình).
Tim tôi lại đập thình thịch, cánhtay phải bị cô ấy kéo vào trong ngực, tay trái khoác lên trên tay lái,ngón cái và ngón trỏ bóp vào nhau, tựa như hai người đang bóp kẻ tiểunhân.
Cô ấy ôn nhu cẩn thận tỉ mỉ như vậy, cùng Đinh Đinh hoàn toàn là hai loại tính cách khác nhau, tôi nhịnkhông được nhớ tới cuộc sống hôn nhân với Đinh Đinh mấy năm qua, ĐinhĐinh thực ra cũng không tệ, nhưng là có lẽ cô ấy sao lãng không cẩnthận, hay là cô ấy còn trẻ, đôi khi không được cẩn thận tỉ mỉ như thế,ngày hôm nay có một người phụ nữ giúp tôi làm việc như thế này, tôi nhất thời trong lòng có chút khác thường.
Trong khi miên man suy nghĩ, Quách Sắc đã cúi đầu, dùng răng nhẹ nhàng cắn đứt sợi chỉ.
Cô thở phào, hài lòng kiểm tra lại công việc của mình, sau đó buông cổ tay tôi xuống.
“Măc dù tay có chút lóng ngóng, nhưng thoạt nhìn cũng không tệ lắm.”
Tôi cúi đầu, “Cảm ơn.”
Nhưng tay Quách Sắc lại nhẹ nhàngnắm tới, ngón tay mảnh khảnh cầm lấy tay phải của tôi, tôi nhịn khôngđược, trở tay nắm chặt, cũng cầm tay cô ấy.