Đây rõ ràng là có phát sinh chút cảm giác, trog lòng tôi đau khổ như uốngphải giấm chua lâu năm, sau khi đem hộp cơm bỏ lại vào túi, tôi đi tớisau lưng anh, nhẹ nhàng đặt tay lên trên vai anh.
“Gia Tuấn.” Hai tay tôi xoa bóp vai cho anh, bờ vai rộng rãi của anh đến bây giờ vẫn cho tôi cảm giác ấm áp và kiên định, tôi dịu dàng hỏi anh:”Cònnhớ lúc trước chúng ta vẫn thường xuyên đi xem phim, bộ phim đầu tiên mà hai chúng ta xem là bộ phim nào? Anh còn nhớ hay không?”
Anh suy nghĩ, trong giọng nói có chút cay đắng.”Trân Châu Cảng.”
Trên mặt tôi lộ vẻ tươi cười,”Đúng, là Trân Châu Cảng, anh biết không? Dángvẻ đẹp trai của anh rất giống với nam chính trong Trân Châu Cảng, lúcanh ta từ trên máy bay bước xuống, hoàng hôn buông xuống, giữa màn sương mù, đi về phía nữ chính, bờ vai rộng rãi của anh ta, bộ quân phục phẳng phiu, nhìn vào tấm lưng kia đều khiến cho trái tim rung động thìnhthịch. Anh đây, mang đến cho em cảm giác cũng giống hệt như nam chínhđó.”
Anh quay đi, lấy tay tôi ra khỏi vai anh.
Tôi thở dài, lẩm bẩm,”Mới xem phim được một nửa, anh liền không thành thật. Chúng ta cùng ngồi trên ghế đôi, anh ôm em, đắp áo khoác của anh lênngười em, thế nhưng bên dưới áo khoác, bàn tay của anh đào bới hệt nhưmột con chuột, không thành thật mà sờ tới sờ lui.”
Anh vội vã ho khan một tiếng, tôi biết anh cũng đang nghĩ tới điều đó.
Tôi nhất thời đỏ mặt, nóng đến khó chịu, ngày đó tôi đương nhiên rất muốnxem phim, xem hết phim cũng đã h tối, hai người chúng tôi luống cuốngchạy đến xe của anh, anh nói muốn đưa tôi về nhà, kết quả đến nửa đườngxe đột nhiên tắt máy, (sau đó tôi mới biết là anh cố ý), bên ngoài trờimưa lất phất giội xuống, đánh vào mui xe giống như âm thanh khó chịu của cái chiêng, xe lại bị hỏng ngay lúc này? Tôi bất đắc dĩ hỏi anh, làmsao bây giờ?
Kết quả anh đây, nhấn ghế ngồi của tôi ngã xuống, chuyện còn lại? Mặt tôi đỏ tới tận mang tai.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, anh đã mở nút áo tôi ra, cắn vào nơi… của tôi,tôi đâu có nghĩ đến nhiệt tình của anh sẽ tới nhanh như vậy, bị anh đặtdưới thân tôi xấu hổ vô cùng, nắm chặt góc váy, tôi co rúm chịu hết sứcnặng của anh, lúng túng đến đỏ mặt cả mặt, thế nhưng tư vị trong lònglại vừa khẩn trương vừa hạnh phúc.
… …
Tôi rất buồn. Ngồi xuống, tôi dựa vào trong lòng anh, chân thành tha thiết nhìn anh.
“Gia Tuấn, khi kết hôn anh đã nói, cả đời này anh sẽ đóng vai trò: chồng,người tình và cha. Anh sẽ chăm sóc em, thương yêu em, bảo vệ em, em vẫncòn nhớ rất rõ ràng, thế nhưng trước giờ em lúc nào cũng ngu ngốc hưởngthụ, lại chưa từng nhận thức sâu sắc nỗi đau trong lòng anh, em thực sựkhông đủ tư cách để làm vợ, tha thứ cho em, để em sửa chữa lại đượckhông?
Ánh mắt anh phức tạp, nhìn tôi vô cùng mâu thuẫn, lông mày của anh cau lạicùng một chỗ, giống như ngưng tụ lại vô số cảm xúc, còn tay anh, bấuchặt vào thanh vịn trên ghế.
Tôi đặt tay tôi lên trên tay anh.
Tôi dịu dàng khuyên anh:”Gia Tuấn, đừng ở văn phòng nữa, về nhà đượckhông?” Tôi thỉnh cầu anh:”Em sai rồi, hơn nữa có rất nhiều cái sai màem không thể phát hiện kịp thời ra cái sai đó, có lẽ em đã làm tổnthương anh, nhưng anh cũng phải cho em một cơ hội để em sửa sai chứ, emhy vọng cuộc hôn nhân của chúng ta có thể thiên trường địa cửu, bất kểlà em hay anh, chúng ta đều có thể phạm sai lầm, đều cần đối phương chocơ hội để sửa lại, em muốn khiến cho hôn nhân trở thành chỗ dựa tình cảm của hai người, em không muốn ly hôn trở thành cách kết thúc tất cả cácnhân tố bất hòa, chúng ta hãy quên hết chuyện không vui trước đây, bắtđầu lại lần nữa được không anh?”
Anh nhìn tôi, trong đôi mắt kia tràn đầy tình cảm phức tạp, tôi cố gắngnhìn, tình ý chân thành, tôi cần anh, tôi hy vọng anh biết, tôi cần anh.
Cuối cùng, anh thở ra một hơi,”Đinh Đinh.” Giọng nói của anh giống như xoamột lớp muối nhẹ, có chút khàn khàn, tay anh giơ lên, chậm rãi vuốt vegương mặt tôi, tôi nhìn vào trong ánh mắt anh, ánh mắt anh vừa chăm chúvừa thâm sâu, ánh mắt ấy, khiến tim tôi lần nữa đập loạn nhịp.
…
Cánh cửa bị mở ra, Đường Nhất Phàm hấp tấp cầm một tập tài liệu bước vào,không ngẩng đầu lên, vừa xem tài liệu vừa lẩm bẩm:”Sư phụ, anh xem phầntài liệu này…”
Tôi sợ hết hồn, vội vàng đứng dậy, mất tự nhiên đứng sang một bên, Gia Tuấn cũng hoàn hồn lại, hai chúng tôi đều xấu hổ không thôi.
Lúc này Đường Nhất Phàm mới phát hiện mình đụng phải tình cảnh có chútngượng ngùng, anh ta lúng túng giải thích,”Xin lỗi sư phụ, hai người cứtiếp tục đi.” Vội vàng để lại tài liệu rồi quay người đi ra ngoài.
Tôi thở phào, Gia Tuấn cũng hơi bối rối, anh vội vàng cầm tài liệu lên xem.
Tôi cũng phát hiện ra bản thân mình ngây ngẩn một lát, nhớ tới buổi chiềuGia Tuấn còn có việc, tôi ho khan một cái hỏi anh:”Em về trước nha GiaTuấn, tối nay anh có đi xã giao không?”
“Không có.”
“Vậy em chờ anh, tối nay anh muốn ăn gì?”
Anh suy nghĩ, do dự rất lâu, cuối cùng trả lời tôi:”Để bàn sau đi ĐinhĐinh, thời gian của anh không nói chính xác được, có thể sẽ có việc, emkhông cần chờ anh.”
Tôi dịu dàng nói:”Em về trước đây, tối nay gặp.”
Anh không lên tiếng, đưa mắt nhìn theo tôi. Lúc tôi quay đầu lại đóng cửa,tôi rõ ràng nhìn thấy trong mắt anh có rất nhiều cảm xúc đan xen.
Đóng cửa lại, tôi cũng có hàng loạt chua xót trong lòng.
Tôi không biết kết cục của chiến dịch ly hôn này sẽ là cái gì, tôi chỉ biết là, đói với Gia Tuấn, hiện tại tôi rất yêu, nếu yêu, tôi phải cố gắngnổ lực để cứu vãn cuộc hôn nhân này.
Tôi cũng thường xuyên nhận được mấy tin nhắn vào điện thoại, có những tinchế nhạo nói như thê này: Trước khi kết hôn thì nói là hợp nhãn, sau khi ly hôn thì nói là nhìn nhầm!
Trước khi kết hôn thì nói là hợp nhãn, sau khi ly hôn lại nói là nhìn nhầm!
Không phải, tôi cảm thấy không đúng, tôi nhìn Gia Tuấn, chưa hề nhìn nhầm,anh đối với tôi, đã từng dốc sức là thật lòng, cho dù sau này anh ở bênngoài có…, nhưng tôi tin tưởng chẳng qua anh chỉ nhất thời hồ đồ, aicũng có lúc phạm sai lầm, Gia Tuấn cũng không phải là dạng đàn ông suồng sã không có nguyên tắc, anh ưu tú nhưng cũng yếu đuối, mà đối với anh,tôi không thể dùng thái độ kịch liệt, tôi chỉ có thể dùng lòng chânthành và dịu dàng để cảm hóa anh.
Tôi gọi điện thoại cho Chu Vi, có lẽ bên kia cô ấy đang bận, hình như vừakẹp điện thoại trò chuyện với tôi, vừa thành thạo gõ bàn phím, tôi nghethấy tiếng chuông điện thoại reo không ngừng, tiếng bàn phím lạch cạchliên tiếp không gián đoạn.
“Chu Vi.”
Cô cười ha ha nói đùa với tôi:”Nói chuyện phiếm không được vượt quá phút.”
Tôi chán nản:”Tớ có thể mua thời gian của cậu không?”
Cô cười ha ha,”Bổn cô nương đây bán thân không bán nghệ, ra giá đi!”
“Nói cho tớ biết, lần trước cậu thấy Gia Tuấn và người phụ nữ kia đi ăn ở Song Hoa, rốt cuộc người phụ nữ đó trông như thế nào?”
“Đinh Đinh, cậu thực sự chuẩn bị liều mạng xuống tay với cô ta à?”
“Chu Vi, người ta nói còn sống thì phải đóng cửa đề phòng cướp, hôm nay tớnhất thời sơ ý bị tên trộm vặt đào góc tường, đương nhiên tớ phải đóngchặt cửa nẻo, mất bò mới lo làm chuồng. Cho nên, cậu đừng ở trong điệnthoại mà chế giễu tớ, tớ biết cậu ghét Phó Gia Tuấn, Gia Tuấn vừa hưhỏng vừa tồi tệ, nhưng anh ấy cũng là chồng của tớ, tớ không cho phép kẻ khác đoạt anh ấy từ trong tay của tớ.”
Trong điện thoại, Chu Vi cười không ngớt,”Đinh Đinh, nghe giọng điệu của cậuthì kẻ thứ ba đó chết là cái chắc. Thực ra cô ta cũng không có gì đặcsắc, luận về diện mạo cô ta thậm chí không đẹp bằng cậu, lúc đó tớ cũngcảm thấy khó hiểu, không biết rốt cuộc chỗ nào của cô ta có thể câu dẫnPhó Gia Tuấn.”
“Cậu không biết cô ta làm nghề gì à?”
“Gia Tuấn không chịu nói cho tớ biết, Đinh Đinh, cậu không cần khẩn trương,thực ra cậu đẹp hơn cô ta nhiều, nếu như cậu thực sự hạ quyết tâm phảigiữ chân Gia Tuấn, tớ tin chắc Gia Tuấn không qua khỏi ải này của cậuđâu.”
Gác điện thoại, tôi dự tính trong lòng, Chu Vi cũng là người từng trảinhiều, nếu như mọi thứ của người phụ nữ kia đích thực đều mạnh hơn tôi, cô ấy cũng sẽ không nói như thế, vậy thì tôi cũng không giải thích nổi, nguyên nhân tại sao Gia Tuấn lại bị cô ta câu dẫn? Lẽ nào, bản lĩnhtrên giường của cô ta khá là lợi hại? (lubu: chị mới lợi hại, suy ra đctận đây lun mí gê >”