Tôi không lo lắng cho mẹ, nhưng người khiến tôi đau đầu là Đinh Đang, dùsao nó cũng còn nhỏ, lúc này không có chút sợ hãi, trên mặt còn vênhvang đắc ý, vẫn còn đang nói liên tục không ngừng: “Nếu sớm biết cô tasẽ bị thương, con sẽ thẳng tay đẩy cô ta về phía trước, thế nào mảnhthủy tinh kia cũng cắm lên mặt cô ta, tạch tạch tạch, khuôn mặt cô ta bị chích thành một đóa đào thối luôn.”
Tôi tức giận, “Đinh Đang, sao em có thể như vậy được? Em vẫn còn là một sinh viên!”
Nó tức giận: “Em giúp chị trả thù, ngược lại chị mắng em ư?”
Tôi mềm nhũn ra, trong lòng bắt đầu áy náy và tự trách, đều tại tôi khôngtốt, tại sao tôi lại nói cho gia đình biết chuyện ly hôn của tôi và GiaTuấn, kết quả tôi đã làm liên lụy đến người tôi yêu thương.
Mẹ lúc nào cũng khuyên tôi chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn trước, rất nhiềusự sai lầm dẫn đến kết quả tất yếu của sự rối loạn toàn cục diện, nhưngvào lúc này mẹ không thể nhẫn nhịn, dù tự biến mình thành người phụ nữđanh đá cũng muốn xé rách hồ ly tinh này ra, mẹ làm như vậy, đơn giảnchỉ muốn giáo huấn cô ta một chút, đừng nên động vào đàn ông của ngườikhác, cũng là giáo huấn để Gia Tuấn xem, đừng xem thường gia đình tôi,ba có thể dễ dàng tha thứ cho anh, bởi vì ba là đàn ông, giữa đàn ông và đàn ông có cách thức trao đổi riêng, nhưng mẹ tuyệt đối sẽ không dễdàng tha thứ cho người phụ nữ đến khi ức hiếp bảo bối của mẹ.
Tôi vừa buồn vừa tự trách mình, ở trong góc hàng lang bệnh viện mà khóc.May mà bệnh viện vốn là một chiến trường sinh sát, mỗi ngày đều diễn rasinh ly tử biệt, tôi đứng ở đây khóc cũng là chuyện hợp lý hợp tình.
Nhưng ngay lúc tôi đứng ngồi không yên, tôi nhận được điện thoại, dĩ nhiên là luật sư của Quách Sắc.
Trong điện thoại, vị luật sư kia nói vô cùng trực tiếp, đã có báo cáo thươngtích của bác sĩ Quách, mảnh thủy tinh đâm vào khuỷu tay phải làm tổnthương đến một sợi dây thần kinh của cô ta, bây giờ tay phải của cô takhông còn cử động linh hoạt nữa, ngay cả động tác nắm tay đơn giản nhấtcũng điều khiển được, em gái của tôi đã tuổi rồi, nó là người bìnhthường hoàn toàn có thể khống chế được năng lực của bản thân, hiện tạianh ta thay mặt bác sĩ Quách, chính thức kiện Đinh Đang tội cố ý gâythương tích.
Tôi ngây dại, toàn thân phát run, kiện Đinh Đang cố ý gây thương tích? Trời ơi, nó chỉ mới có tuổi, còn học đại học, nếu kiện nó, nó sẽ gặp phải kết cục thế nào? Nó có thể bị kết án hay không, có thể ngồi tù haykhông?
Tôi tức giận hét lên trong điện thoại: “Anh có ý gì? Kẻ xấu thì đừng có ởđây mà đòi kiện trước, đừng quên là Quách Sắc đẩy mẹ tôi ngã trước, tôicòn chưa kiện cô ta!”
Vị luật sự kia khá điềm đạm, anh không nhanh không chậm mà nói: “Vậy thìai đến tìm bác sĩ Quách trước? Ai đã động thủ trước? Tôi có nhân chứng ở đây, cô cũng đòi kiện, vậy được thôi, chúng ta sẽ đưa vấn đề này ra tòa án.”
Tôi oán hận mà nói: “Được, chúng ta gặp nhau tại tòa!”
Ngắt điện thoại, lúc này tôi mới có cảm giác sợ hãi.
Đúng vậy, tôi sợ đánh vụ kiện này, bởi vì ta biết vụ kiện lần này Gia Tuấnkhông thể nhúng tay vào, tôi với anh là vợ chồng, Đinh Đang là em gáiruột của tôi, anh và Đinh Đang cũng có quan hệ thân thuộc, cho nên anhkhông thể tiếp nhận án kiện này, còn nữa, thật sự phải đưa nhau ra tòa,vì chuyện gì dẫn đến như vậy? Nguyên nhân hậu quả là gì? Cái đó mới làchuyện khiến cho người khác khó xử.
Tôi cấp bách đi tới đi lui ở hàng lang, giống như con kiến bị lửa đốt.
Lúc này tôi thật sự rất muốn hỏi Gia Tuấn phải làm như thế nào, anh có kinh nghiệm, anh có thể giúp tôi đưa ra biện pháp.
Thế nhưng, tôi phải nói như thế nào?
Gia Tuấn, em gái của em làm bị thương tình nhân của anh, anh có thể đến đây không, chu toàn một chút?
Gia Tuấn, tình nhân của anh đẩy ngã mẹ của em, em phải kiện cô ta, nếukhông, anh đến đây cho em ý kiến, xem em làm sao đánh bẹp cô ta thànhcái bánh quẩy không?
Tôi căm hận, tôi tìm anh làm gì? Quách Sắc là tình nhân của anh, nếu khôngphải anh gây ra những chuyện rắc rối này, mẹ và em gái tôi sẽ xảy rachuyện như vậy sao?
Dù cao ngạo tới đâu thì lúc này cũng không giữ được bình tĩnh, suy đi nghĩ lại, tôi quyết định tự mình đến tìm Quách Sắc.
Quách Sắc ở trong một phòng bệnh đơn, người cô ta tựa vào giường, cánh tayphải được băng bó treo ở trước ngực, xem chừng mặc dù không giống vớigãy xương nghiêm trọng, nhưng quả thật cũng không tốt lắm.
Khi tối đẩy cửa bước vào, cô ta đang cũng hai bác sĩ tán gẫu chuyện gì đó,nhìn thấy tôi đẩy cửa bước vào, cô ta nói với hai đồng nghiệp: “Ngườiphụ nữ này đến tìm tôi. Chúng tôi cần nói chuyện riêng với nhau.”
Giọng điệu của cô ta rất lạnh, tôi đã cảm giác được sự đe dọa của cô ta.
Những người đó đi khỏi, chỉ còn lại hai người chúng tôi.
Phòng bệnh này xem ra là phòng bệnh sa hoa, tất cả cách bày trí đều theophòng khách quý, trên bệ cửa sổ còn có một chậu hoa xuân hải đường đangnở, từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra bên ngoài, trông về phía cảnh biển đằng xa, làm cho người khác vui vẻ thoải mái.
Nhưng chuyện mà hai người chúng tôi nói sẽ không nhẹ nhàng như vậy.