Giữa tháng sáu trời đã rất nóng , Hứa Thiên Mạc mặc một bộ thuần trắng kiểu áo phông nam, quần jean, tóc buộc thấp đuôi ngựa, nàng dùng tay làm quạt ở trước mặt nhẹ nhàng quạt
.
"Em tại sao không gọi bảo bối nhà em đến giúp đỡ?” - Hứa Thiên Mạc nhìn từ hàng hiên bên trên xuống Thi Dao Vũ nói.
"Ngày nắng to, em sợ hắn mệt.” - Thi Dao Vũ thở hổn hển đem cái rương hành lý ôm trong lồng ngực bỏ vào cốp, trên trán của hắn toàn mồ hôi.
"Em cũng không sợ chị mệt a.” - Hứa Thiên Mạc tiến vào trong xe mở điều hòa - "Đồ vật đều xong?”
"Nên cầm đều cầm rồi.” - Thi Dao Vũ ngồi vào chỗ tài xế, đóng cửa xe – “Đồ vật của chị gom đủ chưa?”
Hứa Thiên Mạc giúp đỡ Thi Dao Vũ thu dọn đồ đạc tùy tiện cũng đem đồ vật của mình thu dọn đi, "Lúc đó chị dời vào nhà em, chị cầm theo có một chút đồ vật, vì lẽ đó tùy tiện thu nạp là tốt rồi."
"Chị trực tiếp dọn ra, không nói mẹ em một tiếng sao?" - Thi Dao Vũ hỏi.
Hứa Thiên Mạc giật một tấm khăn ướt lau trên mặt mình, "Này có quan hệ gì, ngược lại em ở bên ngoài , chị ở lại nơi đó có ý nghĩa gì đâu.”
"Có muốn ở bên kia em cho chị một căn phòng hay không?" - Thi Dao Vũ đánh tay lái, nhìn Hứa Thiên Mạc một cái.
"Không cần , chị cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi.” - Gió lạnh thổi ở trên người, Hứa Thiên Mạc nàng thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi.
Hứa Thiên Mạc trong tay nhấc theo hành lý đi theo Thi Dao Vũ hai tay cầm đồ phía sau. Nhìn phòng khách trống rỗng, Hứa Thiên Mạc tùy ý đem hành lý đặt rồi tiến vào phòng ngủ tham quan.
"Mùi dầu đã tản đi, hiện tại có thể ở, chỉ là một ít đồ dùng em vẫn chưa kịp mua, chờ mấy ngày sau em với Tư cùng đi chọn.” - Thi Dao Vũ thả đồ vật xuống, ngồi ở trên ghế salông nhìn từ Hứa Thiên Mạc trong thư phòng đi ra.
"Trang trí rất được, sau này chị mua nhà có thể lấy nơi này làm mẫu để tham khảo.” - Hứa Thiên Mạc nhìn hội họa trên vách tường, gật gù.
"Em đi mở cửa, nhất định là Tư trở về.” - Nghe được tiếng chuông cửa, Thi Dao Vũ hài lòng nói.
Hứa Thiên Mạc vuốt hoa văn đá cẩm thạch trên bàn ăn, xem phía sau không có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Thi Dao Vũ cùng Đường Hoa đứng ở cửa đối lập, cảnh tượng này cỡ nào quen thuộc, thật giống Đường Hoa lần trước cũng chắn cửa như thế.
"Anh tại sao lại xuất hiện?” - Hứa Thiên Mạc đi tới bên cạnh Thi Dao Vũ, không thể làm gì đối với Đường Hoa nói.
Đường Hoa trừng trừng nhìn Thi Dao Vũ, "Nghe nói em dọn nhà, nên lại đây."
"Dao Vũ đã cùng anh không có quan hệ, xin anh đừng đến tìm em ấy để gây sự.” - Nhìn thấy Thi Dao Vũ trầm mặc, không nói gì, Hứa Thiên Mạc xen vào nói.
Đường Hoa phẫn nộ nhìn Hứa Thiên Mạc, "Cô cảm thấy tôi đang nói đùa?"
Hứa Thiên Mạc thẳng thắn gật đầu.
"Anh không biết Tư cám dỗ em thế nào, anh đến chính là nhắc nhở em, hắn không phải người tốt.” - Đường Hoa không có tiếp tục nói lý với Hứa Thiên Mạc, mà là đối với Thi Dao Vũ nói.
Lần này Đường Hoa cũng không có nhiều dây dưa, gọn gàng rời khỏi . Đóng cửa lại, Hứa Thiên Mạc liếc Thi Dao Vũ một cái, "Hắn làm sao biết em dọn nhà, em lại nói cho bằng hữu biết?"
Thi Dao Vũ oan ức nói, “Không có" .
"Bất quá hắn nói Tư có vấn đề, cái này em có thể nghe vào.” - Hứa Thiên Mạc trong lòng cũng thấy hắn không thích hợp.
"Hắn có thể có vấn đề gì, chúng ta hiện tại rất hạnh phúc, vì lẽ đó chị yên tâm đi.” - Thi Dao Vũ vươn ngón tay gảy trán Hứa Thiên Mạc.
"Ngược lại chính em chú ý một chút, chị mặc kệ.” - Hứa Thiên Mạc che trán của của mình nói.
.
.
.
Hứa Thiên Mạc đang nhìn chằm chằm máy vi tính, nghe thấy âm thanh giày cao gót giẫm sàn nhà càng ngày càng rõ ràng, nàng bất mãn ngẩng đầu nhìn người nào dám không có gõ cửa đã tiến vào, không nghĩ tới lại là Nghiêm Như Tuyết
.
"Chị sao lại đến đây?" - Hứa Thiên Mạc hỏi.
Nghiêm Như Tuyết đứng ở trước bàn làm việc, "Chúng ta hợp tác, chị hẳn là có tư cách đến công ty của các em tham quan đi."
"Đây chính là lão tổng tập đoàn Đông Thủy, xem ra còn trẻ như vậy."
"Không thể nào, lão tổng Đông Thủy, đến công ty nhỏ của chúng ta? Cô nói đùa sao, bất quá quả thật rất đẹp a."
Hứa Thiên Mạc nhìn ở bên ngoài người đi ngang qua, kì thực là sang đây xem tên tuổi và khuôn mặt của Nghiêm Như Tuyết, liền đưa tay chỉ, "Cậu, đúng, chính là cậu. Cậu mau mang Nghiêm tổng tham quan công ty chúng ta."
Nam sinh bị chỉ, trong nháy mắt mặt đỏ lên, không nghĩ tới chuyện tốt như vậy rơi vào đầu hắn.
"Không cần, tôi cùng Hứa quản lý muốn nói chuyện, có thể giúp một tay đóng cửa lại không?” - Nghiêm Như Tuyết cười đối với nam sinh đỏ cả mặt nói.
"Được rồi.” - Nam sinh lưu loát đóng cửa lại, cho Hứa Thiên Mạc cùng Nghiêm Như Tuyết không gian.
"Ngày hôm qua em đem đồ vật của mình dời ra ngoài, không muốn ở tại nhà chị?" - Nghiêm Như Tuyết mím môi, mắt sáng lấp lánh nhìn Hứa Thiên Mạc.
Hứa Thiên Mạc đang lo lắng nên gật đầu hay lắc đầu, Trương Dật xông tới, "Ai nha, Nghiêm tổng đại giá quang lâm, hoan nghênh, hoan nghênh."
Vú Trương, anh có thể giữ chút tiền đồ cho mình hay không?!
Hứa Thiên Mạc đỡ cái trán không nói gì nhìn Trương Dật nịnh nọt.
"Gọi chị Nghiêm là được rồi.” - Nghiêm tổng cười nhìn Trương Dật.
"Chị Nghiêm, buổi tối cùng đi ăn cơm, gọi thêm chị em, Thiên Mạc cùng đi chứ?” - Không chờ Hứa Thiên Mạc trả lời, Trương Dật liền đi ra ngoài gọi điện thoại.
"Sẽ không phải ngay cả cơm cũng đều không muốn cùng chị đi ăn đi?" - Nghiêm Như Tuyết nhướng mày, mang theo giọng điệu cười nói.
"Đương nhiên là không, có người mời ăn cơm tôi cao hứng còn không kịp."
Nhìn cả người bạn nhỏ toả ra sự khó chịu, Nghiêm Như Tuyết vô ý thức bật cười.
Hứa Thiên Mạc lơ ngơ nhìn Nghiêm Như Tuyết, nữ nhân này đến cùng đang cười cái gì?
.
.
.
"Người bạn nhỏ kia chính là người Như Tuyết yêu thích?” - Trương Tuyền lôi kéo Trương Dật đi ở sau Hứa Thiên Mạc cùng Nghiêm Như Tuyết.
“Xem ra chỉ có mười tám tuổi thôi, không nghĩ tới Như Tuyết thích kiểu người non nớt mềm mại."
"Thiên Mạc hai mươi tám.” - Trương Dật nói.
Trương Tuyền cùi chỏ khoát lên trên bả vai Trương Dật nói, “Như Tuyết cho em cái gì tốt, em liền liều mạng tạo điều kiện cho các nàng, làm sao lại không đem đóa hoa này giới thiệu cho chị của em vậy?”
"Chị, chị thật muốn?" - Trương Dật liếc Trương Tuyền liếc mắt.
"Không dám, chị sợ Như Tuyết muốn mạng của chị.”
Nghiêm Như Tuyết dừng lại chờ chị em hai người bị tụt lại phía sau, "Hai người đang nói chuyện gì?"
"Không có, chúng ta không tán gẫu cái gì.” - Hai người vội vàng lắc đầu.
"Vậy còn không mau đi.
Trương Dật cùng Trương Tuyền nhìn nhau, sau đó bước nhanh theo hai người phía trước.