365 Cách Cưng Chiều Vợ Yêu

chương 218: tôi biết là cô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Diệp Tiểu Tịch dám chắc mình chưa từng tới đây. Cô càng nghi hoặc hơn, rốt cuộc là ai mời cô tới?

- Vào đi!

Hai người kia đẩy cô vào trong.

Diệp Tiểu Tịch cau mày khó chịu nhưng vẫn bước vào. Đến thì cũng đến rồi, cô muốn xem thử người kia là thần thánh ở đâu.

Cô vào trong biệt thự. Nội thất của biệt thự này được trang hoàng theo phong cách châu Âu, nhưng lạ một điều là không thấy bóng người nào cả. Đừng nói đến “cậu chủ” ra lệnh bắt cô, mà người hầu cũng chẳng thấy đâu.

Chuyện này không bình thường.

- Cậu chủ nhà các người đâu?

Diệp Tiểu Tịch hỏi.

- Hỏi gì mà hỏi? Đi nhanh lên! Cậu chủ đang chờ trong phòng đấy!

Người đằng sau thúc giục.

Diệp Tiểu Tịch cau mày, chuyện này có gì đó sai sai, ai lại lôi nhau vào phòng mà gặp chứ?

Hai người đằng sau giục giã làm cô phải lên tầng. Càng lên cao thì nguy hiểm lại càng gần hơn một bước.

Diệp Tiểu Tịch suy nghĩ cực nhanh hết thảy những chuyện xảy ra gần đây. Chẳng mấy chốc cô đã tới cửa phòng. Cánh cửa kia hệt như một cái miệng khổng lồ, có thể há ra đớp cô bất cứ khi nào nó muốn.

Diệp Tiểu Tịch đột nhiên dừng bước rồi quát to:

- Ngải Tư Tư! Cô bảo họ tới tìm tôi đúng không? Tôi biết cô ở trong đó rồi, ra đây đi!

Hai người đang áp tải Diệp Tiểu Tịch giật mình kinh ngạc. Diệp Tiểu Tịch khoanh tay đứng nhìn xung quanh.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Ngải Tư Tư xuất hiện từ góc hành lang rồi nói với giọng lạnh lùng:

- Diệp Tiểu Tịch, đúng là tôi đã coi thường cô rồi! Cô đoán ra được là tôi cơ à?

Diệp Tiểu Tịch nhìn về hai người sau lưng mình:

- Cô có chắc là cô muốn thảo luận với tôi trước mặt hai người họ không?

Sắc mặt Ngải Tư Tư sầm xuống. Cô ả ơ phẩy tay với hai gã kia:

- Hai người đi ra ngoài trước đi.

Cả hai biết điều lui ra.

- Nói đi, sao cô biết là tôi?

Ngải Tư Tư hỏi mà tức anh ách.

- Thực ra ban dầu tôi không đoán ra là cô.

Diệp Tiểu Tịch nói thản nhiên:

- Ban đầu tôi tưởng là Hứa Nhiễm cơ. Chỉ có anh ta quấn lấy tôi không chịu thôi chứ làm gì còn ai khác. Thế nhưng tôi nghĩ là anh ta sẽ không muốn gặp tôi đâu, nên tôi đoán ngay là cô, vì hai người là bạn của nhau mà…

- Cô đã biết tôi là bạn của Hứa Nhiễm rồi à?

Ngải Tư Tư khiếp sợ.

- Ngay lần đầu tiên anh ta tới tìm tôi thì Long Mộ Thần đã điều tra hết thông tin về anh ta rồi.

Diệp Tiểu Tịch nhìn Ngải Tư Tư bằng ánh mắt sâu thẳm rồi nói đầy thấm thía:

- Cho nên, nếu tôi đoán ra cô thì Long Mộ Thần cũng đoán được thôi. Ngải Tư Tư, tôi khuyên cô chân thành, cô thả tôi ra đi, đừng có đẩy câu chuyện đi xa quá.

Ngải Tư Tư vừa sợ vừa giận. Thì ra Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần đã biết tất cả ngay từ đầu rồi sao! Thế mà cô ta và Hứa Nhiễm còn diễn kịch trước mặt họ như hai đứa ngốc!

- Cô uy hiếp tôi đấy à?

Ngải Tư Tư trừng mắt nhìn đầy phẫn nộ:

- Diệp Tiểu Tịch, cô nghĩ tôi bắt cô tới đây làm gì hả? Cho dù Long Mộ Thần biết được thì đã làm sao? Tôi có thể khiến cho anh ấy không còn cần cô nữa!

Nói xong, cô ta đột nhiên mở cánh cửa trước mặt rồi túm tay Diệp Tiểu Tịch, định đẩy cô vào.

Diệp Tiểu Tịch đã phòng bị từ lâu. Thấy thế, cô bèn trở tay bắt ngược tay Ngải Tư Tư rồi đẩy mạnh cô ta vào trong.

Ngải Tư Tư hét ầm lên, một bóng người xông đến từ đằng sau túm chặt lấy cô ta. Cô ta vùng vẫy muốn trốn, nhưng Diệp Tiểu Tịch đã đóng cửa lại vô cùng dứt khoát.

- Diệp Tiểu Tịch! Con điếm kia! Mày thả tao ra!

Ngải Tư Tư quát tháo ầm ĩ trong cánh cửa, nhưng sau đó giọng nói dần trở nên bối rối:

- Hứa Nhiễm, anh mau thả em ra! Anh nhìn cho rõ đi, là em mà…

Tiếng động trong phòng bắt đầu hơi kì quái. Tiếng gào thét của Ngải Tư Tư hòa cùng tiếng rên rỉ như điên cuồng của Hứa Nhiễm truyền ra.

Đương nhiên, Diệp Tiểu Tịch biết trong đó đang xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng cô không hề định mở cửa.

Bởi vì cô hiểu rõ, nếu không phải cô cẩn thận thì người đang giãy dụa bên trong đó đã là chính cô rồi. Cô nhìn qua một cái nhưng cũng biết Hứa Nhiễm bị Ngải Tư Tư chuốc thuốc, nếu không hắn cũng không đối xử với Ngải Tư Tư như thế.

Diệp Tiểu Tịch đoán được âm mưu của Ngải Tư Tư. Cô ta định đổ mọi chuyện lên đầu Hứa Nhiễm, để Long Mộ Thần tưởng rằng Hứa Nhiễm dụ cô đến đây và làm ô uế cô! Hứa Nhiễm là bạn của Ngải Tư Tư, thế mà cô ta cũng dám kéo hắn vào tròng!

- Ngải Tư Tư, khuyết điểm lớn nhất của cô là quá tự phụ.

Diệp Tiểu Tịch hít sâu một hơi rồi lạnh lùng bật thốt.

Khi đoán ra Ngải Tư Tư là người đứng sau hết thảy thì cô lường trước rằng ả ta sẽ không chịu bỏ qua cảnh tượng này. Ả ta nhất định cũng đang ở trong biệt thự. Chính vì cô ta quá tự phụ, cô ta tin rằng biệt thự này đủ an toàn, cho nên cô ta sẽ xuất hiện để giáp mặt với cô.

Thế nhưng Diệp Tiểu Tịch vẫn thấy sợ. Bây giờ cô phải rời khỏi đây như thế nào?

Hai gã bắt cô đến đây chắc vẫn đang canh gác ngoài cửa biệt thự. Cô hơi nhướn mày rồi tìm một căn phòng núp vào.

Ngoài biệt thự bỗng vang lên tiếng ồn ào. Long Mộ Thần lạnh mặt đưa một đám vệ sĩ xông vào bên trong. Ngay khi Diệp Tiểu Tịch bị đưa đi thì anh đã triệu tập người đuổi theo rồi, giờ anh chỉ hi vọng mình chưa đến quá trễ mà thôi.

Mọi người chia nhau ra tìm kiếm Diệp Tiểu Tịch. Long Mộ Thần đang lên cầu thang thì nghe thấy tiếng rên rỉ dâm loạn truyền ra từ cánh cửa. Anh tái mặt… chẳng lẽ anh đến muộn rồi sao?

- Tiểu Tịch!

Long Mộ Thần đá văng cánh cửa.

Trong phòng, Hứa Nhiễm và Ngải Tư Tư đang quần nhau kịch liệt. Long Mộ Thần nhìn thấy họ thì thở phào nhẹ nhõm. Ngải Tư Tư thấy Long Mộ Thần, bèn vội vàng gào khóc:

- Anh Mộ Thần, anh cứu em với, cứu em…

- Tiểu Tịch đâu?

Long Mộ Thần hỏi bình tĩnh như thể không nhìn thấy họ đang làm gì.

Nghe thấy thế, Ngải Tư Tư càng kích động hơn. Cô ta căm tức gào lên:

- Anh Mộ Thần ơi, cô ta hại em đó, anh cứu em với…

Long Mộ Thần không đếm xỉa đến tiếng kêu cứu tuyệt vọng của Ngải Tư Tư, cũng không nhìn cô ta nữa, mà quay đầu đi thẳng ra cửa.

- Diệp Tiểu Tịch!

Anh gọi lớn.

Diệp Tiểu Tịch nghe thấy tiếng anh thì mở cửa ra. Và rồi cô thấy anh đang đứng ngay ở đó.

- Anh đến rồi!

Diệp Tiểu Tịch vui mừng lao vào lòng anh.

Long Mộ Thần vội vàng siết lấy eo cô rồi hỏi dồn:

- Em có bị thương không? Có bị bắt nạt không?

- Không đâu không đâu.

Diệp Tiểu Tịch vội lắc đầu:

- Mình đi thôi.

- Đợi đã.

Ánh mắt của Long Mộ Thần sầm xuống. Tuy Diệp Tiểu Tịch không bị thương, thế nhưng anh không thể để cô chịu thiệt oan uổng như thế được.

Ngải Tư Tư hối hận lắm rồi, lẽ ra cô ta không nên chuốc thuốc liều cao cho Hứa Nhiễm. Không biết qua bao lâu, cô ta ngất lịm đi.

Thế rồi cô ả bị dội một chậu nước lạnh căm căm cho giật mình bừng tỉnh. Bấy giờ ả mới thấy mình đã được mặc quần áo rồi, và Long Mộ Thần đang ngồi trước mặt ả, sắc mặt âm u như trời giông tố.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio