365 Ngày Hôn Nhân

chương 255

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh… không đi làm?"

"Ừm." Nụ hôn vội vã rơi xuống cổ cô.

"Anh… không ra khỏi nhà?"

"Ừm." Bàn tay to lớn xoa lên ngực cô.

"Anh…"

"Đi ngủ!" Ngữ khí ác liệt.

"Nhưng mà… nhưng mà… bây giờ là ban ngày…" Lãnh Tử Tình bị hắn đặt ở trên giường, quấy rầy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Anh muốn em…" Lôi Tuấn Vũ căn bản là quỷ đói chưa thỏa mãn. Sau khi hắn dọn sạch sẽ hậu quả, liền lại ép Lãnh Tử Tình ăn một bát mì. Nhìn đôi môi liên tục mấp máy của cô, bản năng giống đực trong người hắn lại bắt đầu rục rịch!

"Tuấn Vũ, em… mang…" Chữ thai của Lãnh Tử Tình còn chưa nói ra, đã bị Lôi Tuấn Vũ nuốt vào trong bụng, mãnh liệt hôn đi lời cô còn chưa nói, ngay cả lý trí của cô cũng bị nuốt theo.

Bệnh viện phụ sản.

Bác sỹ lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ, ước chừng phải đến mười phút, không nói một câu nào.

Đột nhiên, cô ta hướng ánh mắt về phía Lãnh Tử Tình, tuôn ra một trận mắng: "Cô! Cô rốt cuộc có chút hiểu biết nào không?! Có đôi vợ chồng nào lại hai lần phạm phải sai lầm về vấn đề này chứ?! Hơn nữa mới cách có vài giờ?! Các người quả thực chính là coi mạng người như cỏ rác! Tôi thấy hai người đúng là ngu ngốc! Đàn ông lúc đó kích động, còn có thể lý giải, cô là phụ nữ! Sao cô lại có thể để cậu ta làm bậy chứ?! Muốn là được, thích thì làm?!

Cô quả thực không xứng đáng làm một người mẹ…"

Lãnh Tử Tình cúi đầu, mệt mỏi dựa vào đầu giường, nước mắt tuôn xuống như mưa.

Lôi Tuấn Vũ không đành lòng nhìn cô chịu ấm ức, quát: "Đủ rồi! Chúng tôi tới đây để chữa bệnh, không phải tới để nghe chị giáo huấn!"

Vị bác sỹ liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén hướng về Lôi Tuấn Vũ, khinh miệt cười: "Có khẩu khí lắm! Đối với những bậc cha mẹ vô trách nhiệm như cô cậu, tôi cũng cảm thấy mất mặt! Bệnh viện này là do tôi mở, tôi nói một tiếng là xong! Cô cậu nếu không cúi đầu nhận sai, tôi sẽ từ chối chữa trị cho vợ của cậu!"

"Chị!" Lôi Tuấn Vũ làm sao có thể chịu được sự uy hiếp như vậy, lập tức liền vằn mắt, dáng vẻ muốn bóp nát cô ta.

"Đừng cãi nhau nữa! Bác sỹ, bác sỹ, con của tôi có còn không? Có thể giữ được không?"

Lãnh Tử Tình khóc lóc lôi kéo quần áo bác sỹ.

Bác sỹ trừng mắt liếc cô một cái, bất đắc dĩ nói: "Không có cách nào, đành phải phá bỏ! Cô cậu năm lần bảy lượt không để ý đến sự tồn tại của nó, còn muốn mong chờ kỳ tích nào xuất hiện sao?! Người trẻ tuổi, nếu không chuẩn bị tốt để làm cha mẹ, thì đừng có gây tai họa cho sinh mệnh bất hạnh nữa! Tôi thay mặt cho con của cô cậu khiển trách cô cậu!" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

"Chị nói cái gì?! Chị muốn phá bỏ con của chúng tôi?" Lôi Tuấn Vũ kích động túm lấy cánh tay bác sỹ.

"Ha ha, xem ra cậu cũng rất lo lắng nha! Đúng vậy, vợ của cậu đã có dấu hiệu sảy thai, đêm qua tôi đã nói với cô cậu rồi, thời gian này phải tránh chuyện vợ chồng! Nhưng cô cậu hoàn toàn coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai! Người trẻ tuổi! Cậu có thể là tài giỏi, có chủ nghĩa đại nam tử, nhưng cậu nhớ cho, nhất định không được coi thường y học!" Người phụ nữ này tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng từng câu từng chữ rất có khí phách, khiến cho Lãnh Tử Tình khóc càng thương tâm hơn!

Đều tại cô! Sao cô lại ngu ngốc như vậy, sao lại để hắn vừa hôn liền mê muội! Sao cô ngay cả đứa con cũng không cần?! Cô quả thực là một kẻ khốn kiếp, giống như bác sỹ nói, cô hoàn toàn không xứng đáng làm một người mẹ!

"Tôi ra lệnh cho chị phải giữ lại con tôi!" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên có chút nghẹn ngào!

Bác sỹ nhìn nhìn hắn, lắc lắc đầu, nói: "Cậu ra lệnh?! Người trẻ tuổi, cậu phải nhớ kỹ, ở

trước mặt sinh mệnh, tất cả quyền lợi và ham muốn đều bé nhỏ không đáng kể!"

"Bác sỹ, tôi cầu xin chị! Cầu xin chị cứu lấy con tôi! Tôi sai rồi! Bác sỹ, chúng tôi sai rồi! Cầu xin chị!" Lãnh Tử Tình đột nhiên trở nên kích động, cô nắm chặt cánh tay bác sỹ, giống như vớ được phao cứu mạng.

Bác sỹ cười khổ nói: "Cô cậu sai rồi?! Cô cậu còn biết sai sao? Vì ham muốn của cô cậu mà cô cậu có thể không để ý đến sự tồn tại của một sinh mệnh! Cô cậu chỉ vì hưởng thụ mà đã giết chết một sinh mệnh đã có nhịp tim! Lúc cô cậu hưởng thụ sung sướng, có từng lo lắng đến sự đau đớn và khổ sở của một sinh mệnh bé nhỏ hay không?! Có lắng nghe tiếng nó khóc lóc kêu la hay không?!"

"Hức -- bác sỹ, cầu xin chị! Chúng tôi biết sai rồi! Chúng tôi sẽ không làm nữa! Cầu xin chị, cầu xin chị, bác sỹ! Cứu lấy nó, cứu lấy con của tôi!" Lãnh Tử Tình khóc xé ruột gan khiến cho Lôi Tuấn Vũ cũng xúc động.

Hắn thật không ngờ hành động của mình lại gây ra đại họa, hắn chẳng qua chỉ là muốn yêu cô mà thôi! Hắn chẳng qua chỉ là nhìn thấy cô liền không thể khống chế cảm xúc, chẳng lẽ yêu vợ của mình còn phải thông qua sự chấp thuận của bác sỹ sao?! Vợ chồng trên đời này chẳng lẽ đều như vậy sao?! Ai cho phép?! Rốt cuộc là ai cho phép?!

Nữ bác sỹ hắng giọng, nói: "Lôi tiên sinh, mời cậu tránh ra ngoài một chút, bác sỹ của chúng tôi phải làm phẫu thuật phá thai cho vợ của cậu!"

"Không! Tôi muốn ở đây cùng cô ấy!" Giọng Lôi Tuấn Vũ có chút run run. Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lãnh Tử Tình, cô lúc này đã từ khóc chuyển thành thút thít, thân thể mềm nhũn.

"Lôi tiên sinh! Xưa nay tôi không bao giờ nói hai lần! Nếu, cậu không tuân theo quy định của bệnh viện chúng tôi, vậy thì, xin lỗi, xin mời cậu đưa bệnh nhân đến bệnh viện khác!

Bệnh viện của tôi chỉ tiếp đón những bệnh nhân tôn trọng y học!" Bác sỹ nói không chút khách khí.

Lãnh Tử Tình ngước đôi mắt sưng đỏ, nhìn Lôi Tuấn Vũ, nhẹ giọng nói: "Anh ra ngoài trước đi! Nghe lời bác sỹ."

Lôi Tuấn Vũ hình như hoàn toàn không nghe thấy gì, ôm lấy Lãnh Tử Tình, dựa vào đầu giường, hắn lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ quyền lợi ở cùng vợ và con của tôi cũng bị tước đoạt sao?"

Lãnh Tử Tình đột nhiên kích động đẩy hắn ra: "Anh đi đi! Đi đi! Rốt cuộc anh là bác sỹ, hay người ta là bác sỹ?!"

Lôi Tuấn Vũ giật mình kinh ngạc nhìn cô, trong ánh mắt kia rõ ràng là sự lên án đầy phẫn nộ. Cô đang trách hắn sao? Trách hắn không nghe lời bác sỹ, trách hắn lại muốn cô lần nữa, trách hắn làm hại đến con?!

Tim đột nhiên quặn đau. Lôi Tuấn Vũ muốn tiến lên đỡ lấy Lãnh Tử Tình đang vô cùng đau thương, nhưng thế nào cũng không thể vươn tay ra. Đáng chết! Chính mình là đầu sỏ gây tội! Là hắn giết chết con của bọn họ!

"Tử Tình…"

"Anh đi đi! Đi đi!" Lãnh Tử Tình hết sức căng thẳng, thậm chí còn bịt chặt hai tai, hoàn toàn không muốn nghe lời Lôi Tuấn Vũ nói.

Lôi Tuấn Vũ đau khổ nhìn cô, đập mạnh vào tường, xoay người nhìn người phụ nữ với ánh mắt lẫm liệt, thái độ bình tĩnh kia: "Bác sỹ, chị mắng rất đúng! Tôi đúng là một tên đao phủ!

Con của tôi đã không giữ được nữa, nhưng tôi hy vọng việc phẫu thuật của vợ tôi có thể thuận lợi bình an! Nhờ cả vào chị!"

Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn Lãnh Tử Tình, xoay người đi ra ngoài.

Sau đó, một đám người bước vào phòng, nữ bác sỹ đưa mắt với bọn họ, mọi người liền bắt đầu hành động. Người thì chuẩn bị ống tiêm, người thì đẩy giường của Lãnh Tử Tình, tất cả đều nhanh nhẹn khẩn trương như đã từng diễn tập vô số lần vậy.

Nhưng mà, Lãnh Tử Tình trong cơn đau khổ không hề phát giác, khóe miệng nữ bác sỹ cong lên, khóe mắt đầy nếp nhăn lại nhiều thêm vài đường thật sâu…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio