365 Ngày Hôn Nhân

chương 299

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đang ăn, chuông cửa vang lên, Lãnh Tử Tình vội ra mở cửa, người đến hóa ra là… Lôi Tuấn Vũ!

Lãnh Tử Tình lập tức sửng sốt, nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hắn, Lãnh Tử Tình nhất thời kích động vội ôm lấy cổ hắn, tiếp đó là một nụ hôn chào đón. Giờ phút này, trong lòng của cô mới coi như yên ổn.

Lôi Tuấn Vũ sửng sốt, vội đảo khách thành chủ, tấn công đến tận cùng.

"Tử Tình, ai…" Nụ cười trên miệng Mạnh Hân Di còn chưa kịp khép lại, liền nhìn thấy hai người đang ôm hôn thắm thiết, vội vàng lấy hai tay che mắt, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Lãnh Tử Tình đang mang thai, vội vàng xông lên trước tách hai người đang hôn nhau say đắm ra, "Này này, hai đứa tách ra! Như vậy không tốt cho cháu ngoại của ta! Tử Tình à, con đang mang thai thời kỳ đầu, phải chú ý bảo vệ đứa bé! Mẹ đọc tin tức nói hôn cũng dễ dẫn đến sảy thai đó!"

"Mang thai!" Lôi Tuấn Vũ mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi được xác nhận, vẫn rất kinh ngạc. Hắn nhìn Lãnh Tử Tình, từ ánh mắt trốn tránh của cô có được đáp án khẳng định.

"Hả?" Mạnh Hân Di chán nản nhìn Lôi Tuấn Vũ, lại nhìn Lãnh Tử Tình đang có chút xấu hổ, hỏi, "Sao vậy? Tử Tình? Con không nói cho Tuấn Vũ biết sao?"

"Ơ, không phải đâu mẹ! Con đương nhiên biết, ý con là không sao đâu! Cháu ngoại của mẹ rất kiên cường, chúng con hôn nhau cũng sẽ không vấn đề gì!" Dứt lời, Lôi Tuấn Vũ ôm lấy vai Lãnh Tử Tình đi vào phòng khách, "Mẹ, con và Tử Tình tối nay ở đây ăn cơm rồi mới về, có được không ạ?"

Những lời này rất nhanh đã rời đi chú ý của Mạnh Hân Di, bà một mực nói được! Cầu còn không được nữa là!

Lôi Tuấn Vũ rất biết ăn nói, làm như không có chuyện gì hàn huyên cùng Mạnh Hân Di: "Mẹ, công việc của con bận quá, đã lâu không đến thăm mẹ, mẹ đừng trách móc nha!"

Mạnh Hân Di vui vẻ cười toe toét: "Nói gì vậy! Người trong nhà còn khách sáo như vậy! Bây giờ nha, dù cho con không muốn gặp mẹ cũng không được nữa rồi! Mẹ phải thường xuyên đến nhà con phục vụ cháu ngoại của mẹ chứ!"

"Mẹ! Đứa bé còn chưa ra đời mà!" Lãnh Tử Tình không khỏi liếc trắng mắt. Mẹ cô cũng quá gấp gáp rồi! Có điều trong lòng lại thấy ấm áp, hóa ra đứa con này cũng thật không thể xem thường, ở trong bụng cô kiên cường sống sót cho đến bây giờ. Hiện giờ mới cảm thấy công bằng với nó một chút.

"Chính là chưa ra đời nên mới phải coi trọng. Con không nghe chuyên gia người ta đều nói, nuôi dưỡng trẻ em phải bắt đầu từ thai nhi sao?!" Mạnh Hân Di nói hùng hồn đầy lý lẽ.

"Mẹ! Chuyên gia nào nói vậy?"

"Chính là mẹ của con đó!" Mạnh Hân Di cười khanh khách.

Ngay cả Lôi Tuấn Vũ cũng không nhịn được bật cười. Hắn tràn ngập thâm tình nhìn Lãnh Tử Tình, thấy cô ngượng ngùng cúi đầu, hiểu rõ. Cô giấu mình chuyện mang thai, hắn về đến nhà cũng nhất định phải tiếp tục sắm tốt vai ông chồng không biết gì, ít nhất cũng phải hỏi chuyện này! Hắn phải dùng hết khả năng để bù đắp lỗi lầm, bảo vệ lòng tự trọng của cô, không biết ông trời có thể niệm tình thành ý sửa sai hối cải của hắn, để cho hành vi ngu xuẩn kia vĩnh viễn được giấu kín!

Ăn xong cơm tối, trở về nhà, không thể thiếu được mang về một đống đồ tẩm bổ.

Lôi Tuấn Vũ bắt đầu sắm vai ông chồng kinh ngạc đúng nghĩa.

Hắn đỡ Lãnh Tử Tình ngồi xuống sô pha, Lãnh Tử Tình vẫn ra sức từ chối: "Không cần đỡ, em không có cao quý như vậy!"

"Chuyện từ khi nào?" Lôi Tuấn Vũ hỏi.

Thế là Lãnh Tử Tình liền đơn giản nói ra, nói lần trước vị bác sỹ kia tìm mọi cách để giữ lại đứa con của bọn họ, bởi vì giận Lôi Tuấn Vũ, nên không nói với hắn. Còn cô? Cũng không tìm được cơ hội thích hợp!

Lôi Tuấn Vũ ôm lấy vai cô, không nói gì. Hắn biết trong lòng cô rất mâu thuẫn, có điều, bây giờ thì tốt rồi! Không bao giờ có người đến đe dọa cuộc sống hạnh phúc của bọn họ nữa!

Hắn phải bù đắp lại sai lầm trước kia, phải để Lãnh Tử Tình và đứa con của hai người hưởng thụ được toàn bộ sự quan tâm và tình yêu của hắn.

"Tuấn Vũ, hai ngày nay anh đi đâu? Cũng không gọi điện thoại, em rất lo lắng." Lãnh Tử Tình dè dặt hỏi, trong lòng thắt lại.

"Ừm, nhất thời có một số việc, là việc công. Đi công tác một chuyến, vừa xong việc liền vội về ngay. Không ngờ, em… lại nhớ anh như vậy." Lôi Tuấn Vũ trêu chọc.

Lãnh Tử Tình lập tức liền nghĩ tới hình ảnh lúc hắn vừa về đến cửa nhà mẹ đẻ, rúc vào vòng tay hắn xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

"Chúng ta… phải khi nào mới có thể?" Tay Lôi Tuấn Vũ luồn vào trong áo cô, tìm kiếm nơi đầy đặn kia, bởi vì mang thai, hình như kích thước lớn hơn một chút, Lôi Tuấn Vũ mỉm cười phủ lên tai cô nỉ non.

*Sao tên này không biết rút kinh nghiệm j z trời??? ngựa đực cũng có mức độ thôi chớ =,="

Lãnh Tử Tình cả người chấn động, thân thể bắt đầu trở nên khô nóng. Cô sao lại không biết ý của hắn chứ? Tính ngày tháng, cũng phải ba tháng rồi. Bác sỹ đã nói, sau ba tháng vẫn có thể quan hệ vợ chồng. Chỉ là, cô gần đây sợ Lôi Tuấn Vũ nhìn thấy dấu hôn trên người mình, nên không dám nghĩ đến chuyện này.

Đột nhiên đụng đến vết thương của mình, Lãnh Tử Tình không khỏi run rẩy một hồi.

"Sao vậy? Không muốn làm sẽ không làm, anh có thể nhẫn nhịn. Anh sẽ không miễn cưỡng em nữa!" Lôi Tuấn Vũ lập tức cam đoan.

"Anh… thật sự có thể nhịn được?" Cô không khỏi nghĩ tới chuyện cô Tiểu Mễ kia. Nếu cô không cho hắn ăn no, liệu hắn có ra ngoài tìm đàn bà nữa không?!

Thân mình Lôi Tuấn Vũ cứng đờ, tay liền bắt đầu di chuyển. Lời Lãnh Tử Tình hình như là mời gọi, hắn liền thuận thế hôn lên mi mắt Lãnh Tử Tình, nhẹ nhàng đặt cô xuống sô pha.

Hắn dùng nụ hôn để nói cho cô biết, hắn nhớ nhung thân thể cô đến mức nào.

Nụ hôn ngứa ngáy rơi xuống bên tai cô, ngực Lãnh Tử Tình phập phồng dữ dội, dục vọng của cô cùng bị hắn thành công khơi dậy. Nhưng những dấu hôn trên ngực cô, vẫn còn chưa biến mất, đây lại là phòng khách, đèn đuốc sáng trưng!

"Đừng… đừng ở đây, đi… phòng ngủ!" Lãnh Tử Tình thẹn thùng yêu cầu.

"Ở sô pha cũng thế mà. Anh sẽ nhẹ nhàng…" Lôi Tuấn Vũ gấp gáp cách một lớp áo xoa nắn ngực cô, vật dựng đứng dưới quần áp sát chân cô, không ngừng cọ xát.

"Ách! Đừng… chị Ngô… đi phòng ngủ…" Lãnh Tử Tình kinh ngạc trước sự nhiệt tình của hắn, nháy mắt mà đã… Nơi bị hắn vuốt ve từng đợt tê dại, cô buộc mình không được mất đi lý trí, cố gắng đấu tranh.

"Được rồi!" Lôi Tuấn Vũ thở dài, liền ôm Lãnh Tử Tình lên lầu.

Còn chưa kịp đặt cô xuống, Lôi Tuấn Vũ lại hôn lên, tay bắt đầu cởi cúc áo của Lãnh Tử Tình. Nguồn:

Lãnh Tử Tình cuống quýt túm lấy tay Lôi Tuấn Vũ, nói: "Còn chưa tắm mà!"

Lôi Tuấn Vũ đẩy loạn tay của cô ra, mơ hồ nói: "Không đợi được nữa! Bảo bối, ngoan, không cần tắm!"

"Không được, như vậy không vệ sinh! Sẽ ảnh hưởng đến cục cưng!" Lãnh Tử Tình có chút nghiêm túc nói, dục vọng lúc đầu đã giảm bớt ba phần.

Lôi Tuấn Vũ chợt cứng đờ, xoay người ngửa mặt trên giường, thở dài thật sâu: "Vợ yêu, em cố ý tra tấn anh hả?"

Lãnh Tử Tình bật cười, nói: "Không phải đâu! Trước kia chẳng phải anh ghét nhất là không tắm mà làm đó sao?"

Lôi Tuấn Vũ chống tay, nhìn nét mặt tươi cười của Lãnh Tử Tình, nói: "Vợ yêu, trời đất chứng giám, em xem nó xem, anh đã…"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio