Xem ra, cô gái nhỏ này coi như còn có khẩu vị tốt. Cái tên Lôi Tuấn Vũ kia trong mắt cô còn chưa ở mức chấp nhận được! Bên môi vẫn nở nụ cười đắc ý, Cổ Dương lay Lãnh Tử Tình, đánh thức cô tỉnh giấc.
Mơ mơ màng màng mở mắt, Lãnh Tử Tình phút chốc kéo chăn lên trước ngực. Trời đất! Sao mà cô lại luôn thức dậy trong tình huống như thế này! Cổ Dương… vào phòng của cô làm cái gì vậy?! Lãnh Tử Tình nhanh chóng nhìn xuống kiểm tra quần áo trên người mình.
Cổ Dương buồn cười nhìn biểu tình khoa trương kia của cô. Không lẽ cô lo lắng anh sẽ có hành động khiếm nhã gì với cô hay sao chứ? Ha ha! "Anh chỉ muốn nhắc em là đã đến giờ làm bữa tối rồi thôi. Nửa tiếng, anh chỉ có thể chờ thêm nửa tiếng nữa thôi đấy!"
Cổ Dương liếc mắt nhìn cô khư khư lấy tay ôm ngực, khẽ lắc đầu, dáng người kia của cô sao có khả năng khiến anh thấy hứng thú được chứ?! Mặc dù anh không giống Lôi Tuấn Vũ thích kiểu siêu "đại", tuy nhiên ít nhất cũng phải ở mức khá được. Cô… Xì! Không dám đưa lời khen ạ!
Lãnh Tử Tình ra sức lắc đầu, muốn quăng hết sự bực bội này đi! Trời ạ! Có lầm hay không vậy? Sao lại có thể cứ tự tiện ra vào phòng của phụ nữ như vậy chứ?! Có phải là bọn họ đều thật sự không coi cô là phụ nữ hay không?! Ôi trời!
Lãnh Tử Tình ngửa mặt lên trời muốn hét to! Dù thế nào thì cô cũng là con gái, cũng tự cảm thấy là một cô gái có chút tư sắc, nhưng mà… Ở trước mặt những người đàn ông xuất sắc như bọn họ, cô như thế nào lại trở thành một con vịt nhỏ xấu xí! Con vịt nhỏ xấu xí cũng chẳng sao, nhưng không những thế còn bị coi như vặt vãnh. Lôi Tuấn Vũ thì lấy cô làm lá chắn, còn Cổ Dường thì xem cô thành nữ đầu bếp!
A… Lãnh Tử Tình kêu gào không ra tiếng. Vơ chiếc gối giơ lên cao, đang muốn ném mạnh ra hướng cửa, Cổ Dương bất ngờ lại thò đầu trở lại, hiếu kỳ nhìn động tác của cô: "Em còn ở trên giường làm gì nữa vậy?"
Lãnh Tử Tình lập tức quăng chiếc gối đang ở trên cao lên rồi bắt lại, cười cười nói: "A, tôi làm vài động tác vận động ý mà, sẽ rời giường ngay đây!"
Cổ Dương nhíu mày khó hiểu, rút đầu về. Lãnh Tử Tình lúc này mới thở phào nhẹ nhõm! Cô nha, đúng là chịu đủ loại uất ức! Làm sao mà thậm chí đến tự do phát tiết cũng không có?! Rốt cuộc thì khi nào Tuấn Vũ và Cổ Dương mới rời đi?! Cô không thể ngày nào cũng bị có người sai vặt được!
Lãnh Tử Tình đeo tạp dề lên, ngơ ngác đứng giữa phòng bếp, cô thực sự không có tâm trạng nấu ăn. Nấu cái gì đây? Công việc nguyên bản vốn vui vẻ này, bởi vì một người nên đã trở thành chẳng còn vui vẻ gì cả. Xem xét thức ăn trong tủ lạnh, sau hai ngày đã không còn đồ gì dự trữ. Haizzz! Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Ăn cái gì tốt hơn nhỉ? Cô tiện tay lấy ra vài củ khoai tây. Âm hồn không tan lúc này vừa thời xuất hiện phía sau, giọng nói trầm ấm vang lên hỏi: "Định làm món gì vậy?"
Lãnh Tử Tình bây giờ đã có thể hoàn toàn thích ứng với thói quen bất ngờ xuất hiện của anh ta! Cũng không xoay người lại mà chán nản trả lời: "Bánh khoai rán."
Tiếng nói đằng sau rất rõ ràng đưa ra tuyên bố: "Không ăn!"
"À." Thật tốt quá! Tinh thần Lãnh Tử Tình lập tức khôi phục, vậy cô sẽ ăn một mình.
Tuy nhiên, tiếng nói của Cổ Dương vẫn tiếp tục vang lên: "Không phải buổi trưa hôm nay đã ăn bánh trứng rồi sao? Bánh khoai đầy dầu mỡ không tốt cho thân thể đâu! Em không có món nào khác để làm à?"
Lãnh Tử Tình đã gọt được một nửa củ khoai tây bỗng dưng khựng lại, con dao trên tay mắc kẹt trong củ khoai. Anh ta có quyền gì mà ra lệnh cho cô chứ?! Cô không phải là người giúp việc trong nhà có được không?! Cô sẽ ăn bánh khoai tây, chứ không còn cái gì để ăn nữa? Anh ta lại không có mua đồ gì mang về! Ách, Lãnh Tử Tình bỗng nhạc nhiên. Sao cô lại đổ lỗi cho anh ta chứ? Anh ta chẳng qua chỉ là khách thôi mà, cũng không phải… Ôi trời! Mối quan hệ này tự dưng có chút loạn rồi! Ai! Không biết là kiếp trước cô có nợ gì Lôi Tuấn Vũ không nữa! Hợp đồng thì hợp đồng, cô đồng ý! Nhưng mà hợp đồng không có viết lại còn xuất hiện thêm một nhân vật Cổ Dương này, còn muốn sai bảo cô nữa! Trời ạ!