Edit & Beta: Tạp Hóa Kẹo Đường
.
Trong quán bar sôi động, tôi theo sau Tạ Thời Vũ, nhìn đám người bốc lửa, sôi động kia, chợt nhớ đến một vài chuyện trước đây.
Nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi, không phải nghĩ làm gì nữa.
Đây là quán bar mà ngài ấy hay tới.
Từ Dịch, Triều Niên với một vài người bạn khác đang uống rượu, chơi bài đợi ngài ấy.
Từ Dịch tinh mắt, thấy Tạ Thời Vũ, gã nâng ly lên cười, lộ ra chiếc răng nanh.
“Độc thân vui vẻ.”
.
Tạ Thời Vũ không nói gì, ngài ấy tự qua đó ngồi, Từ Dịch cũng không thấy xấu hổ.
Gã tiếp chén rượu mà tiếp viên xinh đẹp đã rót, đưa cho Tạ Thời Vũ.
Tôi vươn tay ra, định uống hộ ngài ấy, nói cho cùng thì hồi trước tửu lượng của ngài ấy không được tốt cho lắm, nhưng chén rượu kia xuyên qua tay tôi, đưa cho Tạ Thời Vũ, tôi quay người lại, nhìn ngài nheo đôi mắt, uống cạn trong một hơi.
Ngài ấy khẽ cười:
“Độc thân vui vẻ.”
.
Không khí lại nóng lên.
Có người đang tám chuyện tôi chết như thế nào, mới đầu còn nhìn mặt Tạ Thời Vũ, thấy ngài ấy chả biểu hiện gì, bọn họ càng nói to hơn.
Từ chết vì tình đến thuyết âm mưu, lên rồi lại xuống, tôi nghe mà cũng thấy thích.
Tôi từ từ bay đến cạnh Tạ Thời Vũ, nhưng không ngồi xuống, vì Triều Niên đang ngồi đó.
.
Tôi ghét Triều Niên lắm, bởi vì chồng tôi xem tôi là kẻ thay thế cho cậu ta.
Thêm một chuyện rất quan trọng nữa.
Mà cũng bởi chuyện đó, tôi càng muốn ly hôn với Tạ Thời Vũ.
.
“Anh Vũ, nén đau thương.” Bi ai hiện lên trong đôi mắt trong veo của cậu, trông như thương tiếc cho Hứa Nguyện lắm vậy.
Tạ Thời Vũ vẫn uống rượu, mặt không đổi sắc, nhưng tai hơi hồng.
“Chắc chắn anh Hứa sẽ hy vọng anh có thể sống hạnh phúc.” Triều Niên an ủi, giọng cậu ta ngọt ngào lại êm ái, khiến người nghe dễ chịu không thôi.
“Tránh xa tôi ra một chút.”
Cuối cùng Tạ Thời Vũ cúng lên tiếng, giọng hắn mang theo men say nhưng lại lạnh ngắt.
Ngài ấy uống không ít rượu, tôi có chút lo lắng mà nhìn ngài.
Triều Niên như chú thỏ con bị giật mình vậy, cười nói: “Anh Vũ đừng giỡn nhá, dọa em đó.”
Cậu ta sáp lại gần nhưng bị Tạ Thời Vũ đẩy ra.
Trông ngài ấy rất tỉnh táo nhưng tôi biết, ngài ấy đã say lắm rồi.
Hắn vững vàng đứng lên, đi ra phía cửa.
Có người bạn chặn hắn lại hỏi hắn đi đâu đó.
Đi đâu? Hắn vừa mới thấy Hứa Nguyện đứng ở cửa, nhưng giờ lại không thấy đâu nữa rồi.
.
“Vợ tôi tới đón.”
Hắn vừa dứt lời, cả ghế lô bỗng lặng như tờ.
Giống như chết vậy.
.
Triều Niên lúng túng nói: “Anh say rồi hả anh Vũ?”
Tạ Thời Vũ lắc đầu, nói rõ ràng:
“Nãy cậu ấy đứng ở cửa mà, giờ không thấy đâu nữa.”
Hắn lướt qua phía cửa, qua loa nói: “Mấy người cứ chơi tiếp đi, tôi đi tìm cậu ấy.”
Xung quanh lại im ắng.
.
Từ Dịch gọi cho tài xế:
“Sếp Tạ say rồi, đợi tí nữa cậu ấy ra thì đưa cậu ấy về.”
Không biết vì sao, lúc gã nói chuyện có hơi ấp úng.
Mọi người dừng hết việc lại, nhìn Tạ Thời Vũ đi ra ngoài với Từ Dịch.
Lòng bỗng thấy lạnh.
.
“Sao uống nhiều rượu thế.”: Hứa Nguyện phất tay.
Tạ Thời Vũ “há” một cái:
“Cậu quản tôi chắc. Tới muộn vậy.”
Hứa Nguyện có một cặp mắt hạnh xinh đẹp, lúc nhìn làm nhộn nhạo không thôi.
Cậu nhìn Tạ Thời Vũ một lát, hiếm khi khó tính nói:
“Người ngài hôi lắm, em không tiếp ngài nữa.”
Đương nhiên Tạ Thời Vũ không tin lời cậu, hắn tới gần Hứa Nguyện, trầm giọng nói:
“Cậu phải nói ‘ở nhà nấu canh giải rượu rồi’, chứ không phải ‘không tiếp tôi nữa’.”
Hứa Nguyện nghe vậy thì khẽ cong môi, lúc cậu cười rộ lên, tựa như có ngôi sao lóe lên trong đó vậy.
Cậu nói:
“Ở nhà nấu canh giải rượu rồi.”
Tạ Thời Vũ vươn tay, toan dắt cậu về nhà.
Nhưng Hứa Nguyện biến mất rồi.
.
Những người đã từng gặp Hứa Nguyện đều nói rằng cậu là là con người điềm đạm, dịu dàng.
Mấy người được cậu đối xử tốt không có ai là không thích “dây dưa” với cậu hết.
Nhưng sự dịu dàng của cậu chỉ dành cho mấy người.
Một người ném cho chó ăn.
Người kia thì muốn mang cậu chạy trốn nhưng cậu lại từ chối.
.
Lúc tỉnh rượu, hắn đang nằm ở phòng khách.
Đồ của Hứa Nguyện đã bị thay hết.
Nội thất xanh nhạt đổi về gam màu trắng đen tối giản trước kia.
Đầu hắn rất đau.
Tối qua Từ Dịch gọi cho hắn mấy cuộc, hắn gọi lại.
Đầu bên kia ngập ngừng tựa như đang suy nghĩ gì đó.
.
“Cậu có nhớ chuyện tối qua không?” Từ Dịch hỏi hắn, nhưng không mang theo sự cợt nhả.
Tạ Thời Vũ ngẫm nghĩ một lát, nhớ lại chỉ khiến đầu hắn thêm đau.
Hắn thật thà đáp: “Không nhớ. Quan trọng lắm à?”
Bên kia im ắng một lúc rồi nói:
“Không quan trọng đâu, hôm qua cậu tự dưng đẩy Triều Niên đi, em ấy tức rồi, cậu qua dỗ đi.”
Tạ Thời Vũ bóp đầu, nói: “Ừ.”
.
Kỳ lạ làm sao, hắn lại nhớ đến Hứa Nguyện.
Sau khi Hứa Nguyện qua đời, luôn có một đoạn ký ức nào đó len lỏi vào đầu hắn, miêu tả Hứa Nguyện một cách sinh động, đậm màu sắc.
Cũng là một đoạn ký ức lúc hắn say.
Thật ra hắn không say.
[ Lúc Hứa Nguyện tới đón hắn, hắn cố tình dựa vào người của tiếp viên, nhắm mặt như thể uống say lắm, không biết gì hết.
Chẳng hiểu tại sao, mỗi lần Hứa Nguyện dịu dàng đối mặt với sự trêu tức của hắn. Hắn có hơi giận.
Hắn không biết mình giận điều gì.
Chỉ thấy Hứa Nguyện giống nơi để xả giận, bắt nạt thỏa thích.
Từ Dịch chửi cậu cậu cũng không đánh trả, hắn ghét cậu cậu cũng không bỏ đi.
Cái vẻ si tình, một mực với hắn. Như yêu hắn lắm vậy.
Nhưng Tạ Thời Vũ chỉ thấy hèn.
Hứa Nguyện im lặng đưa hắn về.
Từ Dịch cười khẩy, không to không nhỏ nói: “Tưởng mình bà Thái mà đòi kiểm soát người ta chắc.”
Gã rót rượu, vắt chéo chân, cười nói với đám người xung quanh: “Nó xứng à?”
Hứa Nguyện cứng người một lúc.
Cậu nghe thấy, nhưng không làm gì cả.
Cậu lái xe thật chậm đưa Tạ Thời Vũ về nhà.
Lúc lau người cho hắn, bị Tạ Thời Vũ tóm được rồi lôi lên giường.
Tạ Thời Vũ nhẹ nhàng vuốt tóc mái của cậu, nhìn khung xương bướm xinh đẹp của cậu.
Bỗng hắn nổi lên một ý tưởng độc ác.
Hắn dán lên sườn mặt Hứa Nguyện, lúc mây mưa với cậu, cố tình gọi:
“Triều Niên.” ]
.
[ Hứa Nguyện tát hắn một cái. Thật là nhẹ.
Nhưng lại cậu bi thương tột cùng mà khóc.
Cậu cố hết sức đẩy Tạ Thời Vũ ra. Run rẩy mặc quần áo vào rồi ngủ ở phòng khách.
Tạ Thời Vũ nghĩ hôm sau bọn họ sẽ cãi nhau.
Nhưng hắn chỉ đón lấy một bát canh giải rượu ấm, và cả Hứa Nguyện nhẹ nhàng xoa đầu cho hắn.
Nhưng, ánh mắt cậu lại ảm đi, kèm theo chút xa cách.
Cậu ấy bị thương.
Nhưng vẫn là một người yêu dịu dàng như thế. ]
.
Tạ Thời Vũ chuẩn bị gọi cho Triều Niên.
Đầu hắn vẫn đau như vậy.
Nhưng trước đó, có một số lạ gọi tới.
.
“Hứa Nguyện chết rồi đúng không, em ấy chết rồi đúng không?” Anh cười, lại tựa như khóc, từng câu nói ra như rỉ máu.
“Tao biết sớm hay muộn em ấy cũng bị mày hại chết, mày là hung thủ giết người.” Anh thở hổn hển, như đang nguyền rủa: “Mày sẽ phải hối hận, Tạ Thời Vũ.”
Anh đang khóc
Người đầu tiên thương tiếc cho cái chết của Hứa Nguyện.
Đó là mối tình đầu của Hứa Nguyện, Nam Hạc.
Tâm trạng Tạ Thời Vũ bỗng xấu đi hẳn.
Nam Hạc ho vài tiếng, giọng chói vô cùng:
“Tao sẽ không để mày chạm vào tro cốt của Hứa Nguyện dù chỉ là một chút, một chút cũng không. Mày đã ném hết đồ của em ấy đi rồi đúng không.”
Tạ Thời Vũ nhạo cười:
“Thì sao?”
Nam Hạc cười to: “Được, được. Tao đợi cái ngày mày phải hối hận rồi khóc lóc như chó.”
Khó mà tả được cái sự nôn nóng, bất an và bực bội.
Tạ Thời Vũ chửi một câu ngu ngốc, giọng điệu vẫn kiêu ngạo như cũ:
“Chỉ có chuyện Hứa Nguyện làm chó của tao.”
Sao hắn lại hối hận cho được, hắn còn đang vui phải biết.
“Một chút tro cốt của cậu ta tao cũng không thèm.” Tạ Thời Vũ lạnh lùng nói.
.
Đã lâu lắm rồi tôi không liên lạc với Nam Hạc
Bởi vì xảy ra chuyện lần đó, tôi cũng từ chối sự giúp đỡ của anh ấy.
Dường như anh ấy có chút bực vì nói mà tôi không nghe, nhưng anh vẫn đau lòng.
Anh nói với tôi.
“Nếu mệt thì tìm anh.”
Anh ấy nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh sẽ không lùi bước.”
Tôi không biết anh ấy thương xót tôi hay thật sự thích tôi.
Nhưng tôi phải lùi.
Khi ấy tôi còn nghĩ rằng Tạ Thời Vũ sẽ yêu tôi.
Nên tôi lắc đầu, từ chối anh ấy.
“Sau này, mỗi đầu mùa tuyết rơi, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”
.
Chúc chúng ta của mai này, tiền đồ tựa gấm, bốn mùa như xuân.
——————