Hai người từ phòng làm việc đi sang chung cư đối diện ăn một bữa cơm đơn giản, không phải vì đói bụng hay vui vẻ trò chuyện rồi đi uống cà phê, mà là “trao đổi điều kiện”.
[Một tách Cappuccino.]
James có vẻ như là khách quen của quán này, chẳng do dự mà đi luôn tới chỗ gần cửa sổ, không đợi người phục vụ đưa menu đã trực tiếp gọi đồ luôn.
Nhưng Quân Tử ngay từ cửa đã căng thẳng, không chỉ làm đổ cốc nước tung tóe trên bàn mà đến lúc cầm menu tay cũng không ngừng run run, nữ phục vụ còn nói với cậu: [Anh ơi, không cần phải vội đâu ạ, cứ từ từ cũng được. ]
Sau ấy James không chịu không nổi nữa, lấy luôn menu trong tay cậu đưa cho phục vụ.
Anh cười nói với cô ấy, [Hai tách cappuccino.]
Phục vụ đi rồi James đùa cợt, [Căng thẳng thế? Chưa diễn kịch bao giờ hả? Đại minh tinh. ]
Đương nhiên thân là một thành viên nhóm nhạc idol, cậu cũng đã từng diễn kịch.
Tuy rằng chỉ là phối hợp diễn với mấy người trong nhóm nhưng cũng là nhân vật có lời thoại, mà cậu còn từng được đạo diễn khen đóng rất tự nhiên nữa!
[Không, không phải, tôi cũng từng diễn kịch.. Thế nhưng, đây không phải là diễn kịch!] Quân Tử kích động đập xuống bàn.
Đoạn đối thoại vừa rồi trong phòng làm việc đang tua lại trong đầu cậu.
[Khả năng... diễn xuất? Diễn xuất cũng liên quan tới ca hát sao? ]
[Đương nhiên là liên quan! Không phải cậu nói để chữa khỏi âm si thì sẵn sàng làm mọi thứ sao? ]
[Vậy nên là..?]
[Chỉ cần cậu giúp tôi diễn một vở kịch, tôi sẽ dạy cậu hát. Điều kiện rất đơn giản lại dễ hiểu há? ]
[Nhưng mà.. Diễn kịch, là diễn kịch gì? ]
[Diễn vừa ngẫu hứng lại chẳng có lời thoại, tha hồ tự do phát huy khả năng kịch nghệ của cậu. Khán giả chỉ có một, nhưng mà, người ấy cũng là sinh vật đáng sợ nhất quả đất. ]
[Sinh vật đáng sợ nhất quả đất?!]
[Tên khoa học theo tiếng Anh là Ex-boyfriend, còn theo tiếng Trung thì là ── bạn trai cũ. ]
James rút vài tờ giấy ăn đi lau chỗ nước do cậu đập bàn mà văng ra ngoài, [Lại làm đổ nước rồi, thần tượng chỉ cần bề ngoài sáng sủa gọn gàng là được à, không cần chú ý tới xung quanh có sạch sẽ ngăn nắp sao?]
Cậu chẳng thèm để ý tới lời anh mà nói tiếp, [Anh muốn tôi sắm vai bạn trai thì đây không phải diễn kịch, đây là dối trá lừa người! ]
James nhún vai, [Cậu thích nói kiểu ấy cũng được thôi, tôi chẳng quan tâm.]
[Diễn kịch với lừa đảo không giống nhau nha! ] Quân Tử lại kích động.
[Vậy hả?] James đặt hai tay dưới cằm, đầy hứng thú chậm rãi mở miệng, [Mấy lời thoại của diễn viên cũng không có thật, vậy nói tôi xem thứ nó khác nhau chỗ nào?]
[Đó là diễn mà.. Ai chẳng biết rõ đấy là giả. ]
[Tôi cũng đâu muốn cậu nói với người kia là “Tôi là bạn trai anh ấy, chuyện này là thật!” nhé? James biện luận, [Cậu không biết “giới giải trí” với “trò lừa lớn” là từ đồng nghĩa sao? ]
Chính Quân Tử cũng rõ, những thứ là “thực” trong giới giải trí rất ít, mà mọi người lại đều chấp nhận chịu “lời dối trá”, bởi vì đây là đặc trưng trong giới rồi. Thế nhưng, chuyện này thì nằm ngoại phạm vi giới showbiz.
[A, nhưng, nhưng mà ──] Quân Tử luống cuống muốn nói gì nhưng đã làm idol rồi đầu óc quá lâu chưa sử dụng, nếu vận hành thì phải cần chút thời gian.
[“Lừa đảo vô đạo đức” không phải là vấn đề của cậu phải không? Là “chữa khỏi âm si” chứ nhỉ? ]
Mặc dù có chút do dự, nhưng Quân Tử vẫn gật đầu, [.. Ừ.]
[Vậy thì diễn cho tốt đi, tôi sẽ thử tốn ít thời gian cữu vớt cái giọng hát của cậu. ] James tùy tiện kết luận.
[Nhưng mà.. Tôi sẽ căng thẳng, căng thẳng rồi nói sẽ lộ chân tướng ngay...]
[Chẳng ngờ mình còn kiêm chức đạo diễn...] James lẩm bẩm, [Trước hết, bước đầu tiên, thư giãn đi, thử tưởng tượng trong đầu tình cảnh của bản thân, không thì cứ huyễn tưởng tôi là bạn gái của cậu đi... Mặc dù tôi thấy cậu nên có bạn trai thì hơn.. ]
[Sao anh lại biết?!] Đến khuynh hướng của bản thân Quân Tử cũng chẳng khẳng định được, cậu đổ lỗi cho hoàn cảnh công việc rất phức tạp.
[Nếu như tôi nói mấy nhóm nhạc idol thiếu niên có tám trên mười người là gay, còn lại một người thì sắp sửa thành gay, một người đã từng hôn gay, cậu có tin không?] James chớp mắt cười nói.
[...] Chẳng rõ vì cái gì, cậu cảm thấy những lời James nói có thể tin được tới tám phần.
Hai người đã ngồi ở quán ăn nhanh gần một giờ, với sự chỉ đạo của đạo diễn James, Quân Tử từ từ dung nhập tình cảnh, mà khán giả duy nhất kia vào bàn cũng ngồi ngay.
Quân Tử cứ tưởng bạn trai cũ sẽ quấn lấy James không tha mà “một khóc hai làm loạn ba đòi thắt cổ”, lấy sự yếu đuối và nước mắt để chiến thắng nhưng không ngờ rằng người này lại hoàn toàn trái ngược.
Nếu người này có khóc thì nước mắt sẽ cạo sạch luôn chỗ râu lởm chởm ở cằm; nếu cáu gắt, hai bắp tay cường tráng kia sẽ đánh nứt cả sàn luôn; nhìn thì cao khoảng m, nếu thắt cổ chắc đứng luôn ở sàn mà thắt quá?
[Jimmy? Sao cậu lại ở đây? Chờ anh hả? Thật vui.. ]
James cắt lời, đứng dậy nói, [Khéo thật đấy, JJ, giới thiệu với anh một chút, đây là BF mới của em. ]
Quân Tử hết sức ra vẻ tự nhiên, chìa tay ra, [Xin chào, tôi là Nguyên Tử Quân. ]
Đối phương không chỉ chắng bắt tay, còn nhíu mày nhìn mặt cậu, Quân Tử cứ ngỡ đây là địch ý của “bạn trai cũ”, không ngờ đối phương bỗng nhiên nắm chặt tay cậu.
[Cậu là Kẹo mạch nha Quân Tử đúng không? ]
Quân Tử tức thì cảm động đến phát khóc, đây là lần đầu tiên trong ba tháng qua có người nói đúng tên nhóm với tên cậu.
[Đúng, tôi là Quân Tử. ]
[Cứ gọi tôi là JJ đi, tôi sẽ hát cái single của bọn cậu nha! Kẹo mạch nha ── Kẹo mạch nha ── Vị ngọt mà không ngậy tựa tình yêu anh dành cho em ── Sweet Sweet ──]
JJ cứ đứng ngay tại chỗ mà hát rồi còn làm luôn mấy động tác vũ đạo, nhưng thể loại này chỉ thích hợp với mấy người diện mạo thanh tú cao mét bảy trở xuống thôi, do vậy người này biểu diễn chẳng khác gì một con gấu, rất buồn cười.
James bất đắc dĩ liếc nhìn, cầm lấy tách cà phê uống cạn.
——–
Sau rồi ba người bọn cậu cùng ăn một bữa, JJ nói một tuần sẽ đến ăn tối ở đây vài lần nên Quân Tử đoán anh chắc cũng làm việc ở gần đây.
Bởi vì sợ lộ chân tướng cho nên Quân Tử hết sức kiệm lời, James sau khi JJ đến rồi cũng ít nói hẳn, do đó trên bàn ăn chỉ có giọng nói trầm thấp rất quyến rũ của JJ.
Tuy mới ăn chung với nhau một bữa nhưng ấn tượng của cậu với JJ rất tốt, ngoại trừ việc trước mặt mọi người nhảy múa loạn xạ làm cậu hơi xấu hổ, nhưng sự hiểu biết, khiếu hài hước khiến cậu thấy anh rất thích hợp để trò chuyện, thật sự chẳng tưởng tượng nổi bộ dạng anh quấn lấy James không tha. Còn nữa, JJ nói ăn xong có việc phải đi trước, không muốn làm phiền đôi tình nhân bọn cậu tâm tình! Quân Tử vì dối trá mà bắt đầu thấy áy náy.
[Thầy James, JJ thoạt nhìn là người tốt mà.. Hai người có vấn đề gì thì nên giải quyết.. ]
[Nếu nói được, tôi có cần lãng phí thời gian dạy cậu hát không? ] James quay đầu quát.
Quân Tử sợ hãi nhỏ giọng thành thật,
[Ừ... Nói cũng phải. ]
[Cậu không phải người mới, cả tin như vậy đúng thật là người đặc biệt trong giới showbiz. ] JJ về rồi, James khôi phục giọng điệu như kim đâm, [Với lại... Cậu còn chưa thấy anh ấy đáng sợ tới mức nào ha. ]
[Khủng khiếp lắm sao...?]
James giảo hoạt cười một cái, [Cậu sẽ sớm biết thôi. ]
[Hả? Được rồi, vậy muốn tôi lừa.. À không, diễn tới khi nào? ]
[Có lẽ là dài như một khóa học âm nhạc đi. ]
[... Khóa học của tôi khi nào bắt đầu vậy? ] Quân Tử cẩn thận hỏi.
[Đã bắt đầu rồi mà. ] James quay sang tìm cái gì trong balo, lại hỏi, [Cậu chơi Taiko No Tatsujin() bao giờ chưa? ]
Quân Tử mặt đầy nghi hoặc, [Taiko No Tatsujin?]
[Này, cầm lấy đi, ] James ném PSP vừa tìm được cho Quân Tử, [Ngày kia tới tìm tôi phải luyện đến level đấy. ]
[Hả, cái gì? ]
[Đây là bài tập về nhà của khóa học. ]
–
()Taiko no tasujin: là trò chơi của Nhật, taiko là trống thì phải:”D đây là trò chơi đánh trống để thử cảm nhận nhịp điệu, mình chơi r, khó vô cùng luôn ==