Thời gian thấm thoát trôi qua, Hằng miệt mài với công việc là một thực tập sinh y khoa trên đất Hà Thành. Để tiện cho việc đi lại, Hằng đã thuê một căn gác trọ trên đường Khâm Thiên. Có lẽ do cái vết thương lòng quá lớn cũng với một trái tim vỡ vụn mà Hằng gần như không giao du hay kết bạn với bất cứ một ai. Ngày qua ngày, cô chỉ tới viện làm việc rồi sau đó ra về, kể cả là những hôm phải trực đêm, Hằng cũng thường lẳng lặng một mình nghiên cứu thêm một số tài liệu y học khác, mặc cho các đồng nghiệp có bắt chuyện hay rủ rê đi chơi cuối tuần, thế nhưng Hằng đều khéo léo khước từ, đâm ra họ lại nghĩ là Hằng chảnh.
Ca trực đêm nay cũng như bao ca trực đêm khác, có một vài người nữa ở lại trực đêm cùng. Bọn họ thì ngồi nói chuyện với nhau râm ran, chỉ có mình Hằng là ngồi đó coi lại hồ sơ bệnh nhân. Một vị bác sĩ trẻ tiến tới nói:
- Hằng đi lấy thêm thuốc giảm đau nhé.
Hằng gật đầu rồi đứng dậy xuống phòng lưu trữ thuốc, mặc dù cô biết họ đẩy cô đi vì họ muốn ở lại tán gẫu với nhau nhưng Hằng cũng mặc kệ chẳng thèm bận tâm. Trong thời gian làm việc tại cái đất Hà Thành này, Hằng cũng thường lui tới các ngôi chùa chiền, đền miếu, và thậm chí là tìm tới những người thấy bói hay thầy phép cao tay để học hỏi hay như tìm hiểu thềm về vấn đề tâm linh ngoài cái đất Bắc này. Có thể coi rằng đó là ý trời khi mà Hằng, người thừa cái cái chức danh trưởng họ của một dòng họ nổi tiếng là thầy phù thủy ở cái đất Đà Nẵng này lại được làm việc ở một bệnh viện nổi tiếng là nhiều ma, cũng tương tự như nơi cô đang thuê trọ bấy giờ, cả khu phố Khâm Thiên ngày xưa bị rải bom khá nhiều người đã chết oan.
Bản thân về phần Hằng, từ cái ngày ra Bắc cô cũng bị dọa và nhát khá nhiều, một phần có thể là vì những bóng ma hay oan hồn vất vưởng kia biết rõ Hằng là thầy phù thủy nên chúng mặc sức dọa, những cũng có lẽ chỉ đơn giản là vì cô đã tự tay vứt đi chiếc bùa hộ mệnh mà cha mình tặng nên ma quỷ mới có cái cơ để lộng hành như vậy. Hằng lặng lẽ sải bước đi trên cái hành lang khu cấp cứu của bệnh viện tối tăm, khắp cả cái hành lang dài này chỉ lưa thưa có mấy cái ngọn đèn vàng yếu ớt thi thoảng chao đảo theo từng cơn gió kia. Hằng đi bộ lững thững xuyên qua cái màn đêm tối tăm tại cái bệnh viện này, trong đầu cô lại liên tưởng tới những oan hồn lởn vởn vẫn thường trêu ghẹo hay như là nhát cô tại căn nhà trọ ở phố Khâm Thiên. Nhớ có cái lần Hằng đi bộ một mình về nhà trọ, nhà trọ của cô nằm trong con ngõ hẻm, lúc đi ngang qua một căn nhà hoang rõ ràng là không có ai đứng đó, thế nhưng vừa đi quá được ba bốn nhà, tiếng mèo hoang ở đâu khi không kêu lên ghê rợn khiến Hằng phải dừng bước. Đối với những người học phép như cô thì biết quá rõ về mối liên hệ giữa mèo và vong hồn, chúng vừa có thể đuổi đi những vong hồn quấy rối, dẫn đường cho họ, và thậm chí là có thể phát hiện ra họ nếu như có vong hồn hiện diện gần chúng. Hằng từ từ quay đầu lại về phía căn nhà hoang gần đầu ngõ mà nhỉn, quả nhiên không biết từ lúc nào mà bóng một người con gái mặc bộ đồ trắng tinh tươm với mái tóc đen xõa dài ra đã đứng đó hướng về phía cô. Hằng nhìn cái vong hồn đó mấy giây thế rồi cô lại quay đầu đi tiếp, không một chút sợ hãi, có lẽ là Hằng đã quá quen với việc nhìn thấy ma rồi. Cái lần đó cũng còn chưa ghê bằng cái đêm mà cô đang ngủ thì bị ghẹo. Hằng nằm trên chiếc giường gỗ chìm sâu trong giấc ngủ thì bất ngờ có tiếng bước chân chạy huỳnh huỵch ngay trong phòng mình. Cô nằm nghiêng người hé mắt ra nhìn thì thấy có một đứa trẻ đang đứng ngay đầu giường nhìn cô chằm chằm, Hằng có mở to mắt ra hơn nữa như để coi coi nó muốn gì. Vong hồn đứa trẻ này nó lấy tay kéo cô, cái bàn tay lạnh cóng của nó chạm vào người Hằng. Hằng nghĩ là nó muốn gọi mình dậy chơi cùng nó, thế nhưng mặc cho nó có cố lay kéo đến đâu thì Hằng cũng nhất quyết không dậy, cô quay người nằm hướng mặt vào góc tường mặc cho vong hồn đứa trẻ chạy nhảy đùa giỡn đến chán thì thôi.
Đi khắp cả dọc cái hành lang tối tăm thì cuối cùng Hằng cũng đã tới được phòng để thuốc. Hằng bước vào thì thấy tay bác sĩ canh kho đang ngủ gật. Hằng khẽ gọi:
- Anh ơi...
Thế nhưng tay bác sĩ vẫn nằm ngủ ngon lành trên mặt bàn, nước dãi thì chảy từ miệng ra mặt bàn lênh láng. Hằng đứng đó gọi thêm một lúc không thấy có gì phản ứng đáng kể, cô liền gõ mạnh tay xuống bàn tiếng "cộc, cộc, cộc". Anh bác sĩ trông kho thuốc giật thót mình bật người dậy nhìn Hằng mặt ngơ ngác, Hằng thấy cái bộ dạng của cậu ta thì phì cười, cô nói:
- Anh cho em lấy thuốc.
Tay bác sĩ trẻ vội lấy tay quệt nước dãi và coi đơn. Sau khi coi xong, anh ta làm một bản sao chép vô sổ, anh bác sĩ trẻ bảo Hằng kí vào sau đó cậu ta chạy đi lấy thuốc. Hằng kí xong đứng đó đợi, bất ngờ cô nghe thấy có tiếng thút thít vang vọng, Hằng đảo mắt nhìn thì cô thấy phía góc phòng kia là một vong nữ ngồi tựa lưng góc tường hai hàng nước mắt dài mà khóc lóc ỉ ôi. Hai mắt Hằng nhìn chằm chằm cô ta mà thương hại, có lẽ chết mà không có người thân ở bên nên mãi mãi cô đơn lạc lối. Hằng buông một tiếng thở dài đầy thất vọng, có lẽ dạo gần đây liên tiếp nhìn thấy vong hồn mà cô như không còn hy vọng vào cái kiếp con người này, sống làm gì để rồi khi chết đi vẫn còn có thể lầm đường lạc lối cơ chứ? Hằng cứ đứng đó nhìn vong nữ khóc ỷ ôi mà không hay rằng anh bác sĩ trẻ tuổi kia đã quay lại cùng với hộp thuốc giảm đau đặt trên bàn, cậu ta cứ gọi Hằng mãi mà Hằng không nghe thấy cứ đứng nhìn chằm chằm vào góc tường. Cuối cùng vị bác sĩ trẻ tuổi kia nói lớn:
- Thuốc này em ơi.
Hằng giật bắn mình, cô mỉm cười vội vã bê thùng thuốc và nói:
- Em cám ơn.
Cậu bác sĩ hỏi:
- Em vừa nhìn cái gì thế?
Hằng có hơi ngượng ngùng nói:
- Không... không có gì anh ơi.
Cậu bác sĩ được thể trêu:
- Có phải em vừa nhìn thấy ma nữ không? Trong viện này nổi tiếng là nhiều ma đó. Nghe đâu tại cái kho thuốc này ngày xưa có bệnh nhân tâm thần chạy tới đây và tự tử ngay tại đây. Em mà không cẩn thận cô ta sẽ theo em đó, có cần anh đưa về không?
Hằng mỉm cười bê hộp thuốc lên quay người đi ra cửa nói:
- Không cần đâu anh ơi, vì cô ta đang ngồi ngay góc phòng cạnh bàn làm việc của anh đó.
Vị bác sĩ trẻ tuổi này nghe Hằng nói vậy thì thốn tới tận rốn, cậu ta mặt tái mét hốt hoảng nhìn quanh.
Lại một mình Hằng bê thùng thuốc giảm đau rảo bước tiến về phòng cấp cứu trên dãy hành lang tối này. Hằng vừa đi vừa nhìn lên mấy cái bóng đèn vàng thưa thớt giờ đã đứng im thẳng một hàng, cũng phải thôi, ngoài trời đã lặng gió rồi mà. Thế nhưng vừa bước thêm được một vài bước, bất ngờ Hằng để ý bóng đèn từ phía mình bắt đầu đung đưa từng chiếc một như thể có người nào chạy qua với tay chạm vào vậy. Hằng nhìn qua là biêt ngay sắp có một vong hồn nữa hiện ra dọa cô, thế nhưng mà điều cô không thể ngờ được rằng đó là ngay khi một loạt các bóng đèn bắt đầu nhấp nháy chập trờn, hình ảnh một vong nam với giáng dấp giống y như Thanh hiện ra chay xa dần. Hằng như khựng lại dưới những bóng đèn chập chờn mà nhìn theo, cái dáng dấp đó giống đến nỗi chỉ nhìn qua thôi thì trong đầu cô đã liên tưởng tới ngay "Thanh". Hằng đứng đó hai tay như run lên, bao nhiêu ký ức ngọt ngào khi Hằng và Thanh còn bên nhau lại hiện về, thế nhưng cuối cùng cái hình ảnh mà Thanh gạt tay cô ra ở sân ga, rồi bốn chữ "hãy quên anh đi" như cứa nát con tim Hằng. Không biết từ lúc nào mà trên má cô đã tuôn rơi một hàng lệ, Hằng như cố nuốt nước mắt vào trong, cô đi thẳng về phòng cấp cứu, trong đầu cô thì như vẫn phủ nhận rằng Thanh đã hết yêu mình, mà thay vào đó chỉ còn có một cái ý nghĩ "hãy cố đợi em về anh nhé".
Hằng vẫn ngày ngày thực tập ở viện, vậy là cô đã làm đúng như theo lời ông cố tổ đó là theo đuổi đam mê của mình. Nhưng còn về việc "người đàn bà da mầu" thì sao? Đến giờ này cô vẫn không hiểu được cái manh mối "người đàn bà da mầu". Nhưng có lẽ cái manh mối đó cuối cùng đã được hé lộ khi mà trong viện thông báo rằng sau khi viện cử người qua Congo dưới dạng hội chữ thập đỏ thì bên Congo cũng sẽ cử người qua viện ta để học hỏi thêm và chao đổi kinh nghiệm. Hằng nghe được tin này thì cô như đã hiểu ra manh môi cuối, mừng như mở cờ trong bụng, cô nôn nao vô cùng và đợi đến cái ngày cô được giao lưu với đoàn bác sĩ bên Congo và tìm ra người đàn bà da mầu có thể giúp cô học được phép thuật mạnh hơn cả cha cô.
Theo như đúng lịch thì trưa ngày mai bệnh viện sẽ tổ chức liên hoan để đón đoàn bác sĩ từ Congo qua làm việc tại bệnh viện. Đêm nay Hằng được luân chuyển xuống khoa ung thư vòm hòng để trực. Đáng lí ra như bình thường thì cô sẽ ngủ một giấc ngon lành nếu như không có nhiều việc, vậy mà đêm nay do quá háo hức mà Hằng tỉnh như sao, cô mong đợi vào cái ngày mai, cái ngày mà cô sẽ được gặp người đàn bà da mầu mặc dù chưa biết sẽ nhận ra bằng cách nào, nhưng cái hy vọng khi quay về Đà Nẵng lại được ở bên Thanh như khiến cho Hằng cảm thấy hạnh phúc chàn chề. Hằng ngồi ở bàn trực mà trong đầu liên tưởng đến cảnh mình và Thanh bên nhau, ngồi cạnh cô là một thực tập viên nữ khác đã ngủ say trên mặt bàn khi nào không hay. Nhưng Hằng đâu có ngờ được rằng, đêm nay sẽ là cái đêm mà Hằng vĩnh viễn rời khỏi cái kiếp khổ đau này. Hồi còn ở Đà Nẵng, cha Hằng đã luôn bắt Hằng sáng ngay ra phải coi ngày để xem có điềm gì may rủi hay như giờ xấu để liệu đường mà chánh. Căn bản là vì đối với những kẻ tu phép luyện thuật, thì cái ngày giờ xấu đối vợ họ sẽ hơn gấp mười lần người thường. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, cùng là bằng xương bằng thịt, phàm phu tục tử như nhau mà lại có phép thuật hơn người thì chắc chắn cái họa hay như cái nghiệp cũng sẽ lơn hơn, phải chăng đó chính là sự cân bằng của tạo hóa, một cái giá bắt buộc phải trả cho những kẻ làm phù thủy. Đêm nay Hằng lành ít dữ nhiều vì đối với lá số của cô, thì giờ đêm hôm nay sẽ là cái giờ cực xấu của cô. Hằng ngồi ở bàn trực đêm vừa đắm chìm trong giấc mộng ban ngày, vừa mừng thầm trong lòng thì cô như không nhận ra không khí trong phòng đã có phần lạnh đi. Da gà khắp người cô bắt đầu nổi lên, nhưng Hằng lại nghĩ đó là cái kɦoáı ƈảʍ khi cô như cảm nhận được cái cảm giác tê người khi ở bên Thanh.
Ngoài hành lang kia bóng đèn vàng bắt đầu thi nhau chập trờn, và cứ mỗi lần bóng đèn tắt đi là lại xuất hiện một bóng đen lướt từ từ tới cửa ra vào. Hằng phải một lúc sau mới bắt đầu nhận ra bóng đèn ngoài hành lang đang chập trờn, cô ngước mắt nhìn thì đã thấy cái bóng đen đó đứng ngay cửa. Hăng coi đó như một bóng ma bình thường nên cô mặc kệ và tiếp tục chìm đắm trong kɦoáı ƈảʍ suy nghĩ. Bóng đèn tuýp trong phòng bắt đầu nhấp nháy một cách điên loạn, Hằng vẫn chẳng thèm để tâm cho tới khi cái bóng đen đó cứ lặng lẽ lướt thẳng về phía cô. Đến khi cái bóng đen đó cách bàn cô có mấy bước chân, Hằng bắt đầu để ý, cô mắt nhìn không rời khỏi bóng đen đó, toàn thân cô như mệt mỏi rã rời khiến cho Hằng phải tựa lưng vào thành ghế ngồi ngửa người ra hai tay đặt thẳng trên bàn. Cái bóng đen này đã đứng ngay trước mặt cô, một bộ quần áo đen, chân đất, bộ mặt trắng hốc hác với hai lỗ mũi và hốc mắt đen ngòm, mái tóc đen buông xuôi hai bên. Hằng bắt đầu linh tính có gì đó không phải ở đây, cô tính đứng dậy làm phép niệm chú để đuổi vong hồn này đi thế nhưng... cô không thể động đậy được. Hằng ngồi đó tựa lưng vào thành ghế toàn thân cứng đờ, "cái chuyện quái quỷ gì thế này? ", Hằng tự hỏi lòng mình. Cô cố gắng nhấc tay nhưng không được, bóng đen này tiến xát lại cái bàn trực, Hằng cố vẫy vùng và cố mở mồm ra gọi nữ thực tập sinh đang ngủ như chết ngay cạnh mình kia nhưng không thể được. Cô liếc mắt nhìn ra ngoài hành lang, có một vài bác sĩ đi ngang qua nhưng họ không hề nhìn vào đây mà đi thẳng. Cái bóng đen này bắt đầu đặt hai tay nó lên hai tay cô để trên bàn, một cái cảm giác lạnh buốt thấu vào tận xương khiến Hằng phải rùng mình, cô cứ thế ngồi đó dùng hết sức để động đậy nhưng đến cọng tóc cũng không lung lay. Chợt Hằng liếc mắt nhìn cái đồng hồ cheo trên cao kia, đã hai giờ hơn một chút rồi. Bây giờ thì cô đã nhớ lại lời cha mình dặn phải coi ngày giờ vào mỗi sáng, vì ngày nào cũng sẽ có một giờ chí ấm chí dương, cực tốt và cực xấu. Ngày trước thì cô còn có bùa bảo vệ, giờ đây cô đã không còn gì. Hằng cũng như hiểu ra rằng mình không cử động được vì cô đang bị "đoạt hồn". Trong đầu cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi tột độ, cái bóng đen này nó từ từ dí cái bộ mặt trắng phau của nó vào gần mặt cô, Hằng có cảm giác như hai cái hốc mắt đen kia như đang nhìn chằm chằm vào mắt cô. Bất ngờ cái vong này há ngoạc một cái mồm đen to ra và bắt đầu hét lên cái tiếng hét inh tai khiến cho Hằng như muốn nổ tung đầu. Hằng nghiến răng ngồi bất động trong vô vọng, trong đầu cô sợ hãi hét toáng lên "Không!".