Hằng bây giờ ngoài việc quản lý Mai chặt hơn thì cô còn dùng toàn tâm toàn sức dạy dỗ Cầm về thuật voodoo trong ngạch chữa trị. Biết rằng với tốc độ dạy như thế này thì khó lòng mà ngăn cản được bé Mai, chính vì thế mà nhiều khi trong lúc dạy Cầm về thuật chữa trị thì Hằng đã khéo léo yểm bùa lên Cầm. Mai còn nhớ như ín trong cuốn sách dạy về thuật voodoo, nếu như phép thuật cuối cùng của ngạch cai trị là thỉnh cầu chúa bóng tối để sát hại và cai trị toàn nhân loại thì trái ngược lại ở ngạch chữa trị là mở cửa lòng hay như là thắp sáng tâm hồn để được chúa anh sáng che trở và mang lại sự sống cho con người. Nên nhớ rằng, đây chỉ là phép thuật cuối cùng mà người tu đạo phải học trước khi có thể trở thành kẻ thửa hưởng sức mạnh phép thuật vô địch của một trong hai ngạch. Trong thời gian đó, giữa Mai và Cầm liên tiếp xảy ra xích mích, và giờ hai cô bé còn lao vào đánh nhau chí chóe. Hằng luôn luôn là người có mặt kịp thời để can ngăn, và đường nhiên, bây giờ thì cô đứng về phe Cầm và dành những trần đòn rằn mặt cho Mai. Nhưng có lẽ không chỉ riêng gì Hằng, mà ngay như bản thân Cầm cũng cảm nhận được cái gì đó rờn rờn ở Mai, cứ như thể cô bé được bao bọc bởi một thứ sát khí kinh hoàng vậy. Nhưng có lẽ vì quá mải mê chuẩn bị cho Cầm mà Hằng như quên đề phòng Mai, quên đề phòng để đón đầu những đường đi nước bước tiếp theo của Mai trong việc tìm cánh cổng dẫn tới thế giới voodoo. Và còn quan trong hơn nữa, đó là Hằng đã sơ ý không kiểm tra xem sức mạnh của Mai đang ở tầm cỡ nào. Và rất có thể đây chính là cái sai lầm lớn thứ trong đời Hằng, vì cái sai lầm này đã khiến cho Hằng phải trả giá khá đắt, một cái giá mà cô không bao giờ nghĩ tới.
Kể từ ngày mà mẹ Hằng qua đời, cha của Hằng tức ông Long cũng tiều tụy hẳn. Căn nhà rộng thênh thang mấy gian công với cả vườn tược đông đúc kẻ hầu người hạ khi không cũng trở nên xác xơ và hiu quạnh hẳn. Chẳng là từ ngày mẹ Hằng mất, ông Long như buông xuôi mọi việc, lễ bái hay cúng kiến ông cũng bỏ dở, như người thất thần mà nghĩ về những việc xảy ra với gia đình mình. Kẻ hầu người hạ đông là thế, nhưng sau cái ngày mà Hằng bế Mai tới từ bố mẹ và cảnh lư hương khi không vỡ tan nát thì họ sợ lắm. Họ sợ rằng đó là điểm dữ, thêm vào đó, không ai còn lạ gì cái nghề của ông Long và dòng họ Nguyễn Phi nữa, thế nên lời ra lời vào, kẻ hầu người hạ lần lượt xin nghỉ làm về quê hết. Có lẽ là họ sợ cho cái sự vạ lây, cái điềm xấu tận cùng đó sẽ liên lụy đến bản thân mà bỏ đi, giờ chỉ còn có hai người giúp việc là vẫn ở lại trung thành với ông Long khi ông ta không còn gì. Một là bà bếp trưởng, người đã giúp từ thời ông Long mới lấy vợ, và hai là một anh thợ chuyên lo việc vườn tược chăm sóc cây cối, người mà trước đây được ông Long cứu khỏi cảnh nợ nần và từ đó nguyện theo ông Long để làm trâu làm ngựa đền đáp lại ơn của ông ta. Phải chăng một hình ảnh một ông Long bị mọi người ganh ghét mà vẫn có những người kính trọng và trung thành với ông như vậy? Có lẽ ông Long vẫn còn những điều mà không phải ai cũng nhìn nhận ra được, và trong số những người đó chắc chắn là không có Hằng.
Đêm hôm đó là một đêm trời trong không một gợn mây, ánh trăng soi sáng khắp cả cái mảnh sân xác xơ kia. Khác hẳn với mọi ngày, đêm nay ông Long đã trải chiếu ngồi uống rượu trước miếu từ chiều. Người thanh niên và bà bếp trưởng thi thoảng lại đi qua ngó vào. Thấy họ như vậy ông chỉ ngồi đó lè nhè nói:
- Ta đã bảo các người về đi cơ mà?
Mỗi lần ông Long nói vậy, bà bếp trưởng chỉ biết lắc đầu và quay đi. Còn anh người ở lực lưỡng kia thì tiến tới, cho dù đã nói bao nhiêu lần, dù biết câu trả lời vẫn như vậy, nhưng anh ta vẫn hỏi:
- Nếu ông không chịu đi, vậy để con đón ông vào trong nghỉ nhé.
Ông Long cầm chén rượu đập xuống chiếu quát:
- Không đi đâu hết, ta phải ngồi đây, đây sẽ là nơi cuối cùng ta kháng cự.
Anh người ở chỉ biết thở dài, thế rồi anh nói:
- Nếu ông không chịu đi, vậy con xin phép được ngồi cạnh ông để hầu chuyện. Còn sẽ cùng ông ở lại đây.
Ông Long nghe đến đây thì chỉ khẽ mỉm cười và đưa cho anh người ở thêm một chén rượu.
Tại sao ông Long lại bảo rằng đây sẽ là nơi cuối cùng ông ta "kháng cự"? Nên nhớ rằng ông Long là trưởng họ Nguyễn Phi, một dòng họ nổi tiếng về tài phép thuật. Ngay đến cả như bản thân của ông Long, tài phép của ông ta đã là số một ở cái đất Đà Nẵng này và trên toàn nước Việt Nam này khó mà có ai sánh bằng được. Với tài phép cao như vậy thì ông ta có thể biết trước được cuộc đời mình sẽ ra sao, và ngày hôm nay, chính là cái ngày mà ông Long sẽ phải nằm xuống. Nếu các bạn băn khoăn tự hỏi, nếu ông ta cao tay như vậy thì hà cớ làm sao mà khi đã nhìn nhận trước được mọi việc xảy ra lại không tìm cách ngăn cản hay như thay đổi nó. Đối với một người thầy phù thủy cao tay như ông Long thì ông ta hiểu rõ hơn ai hết việc nhìn trước được tương lai như thế nào. Đối với phép nhìn trước được tương lai (hoặc là coi bói) thì phàm nếu không phải là thần tiên thì chỉ có thể nhìn thấy được cái đích đến, hoặc họa chăng là một sừ lờ mờ không rõ ràng về việc gì sẽ xảy ra như thế nào. Ông Long biết trước được cái ngày hôm nay sẽ là cái ngày ông ta phải năm xuống, nhưng chỉ đáng tiếc ông không thể ngờ rằng mọi việc diễn ra lại tồi tệ như thế này. Tính từ ngày mà Hằng tới từ bỏ gia đình, ông cũng đã nhìn nhận ra, đó là lí do tại sao ông vẫn điềm tĩnh khẩn cầu tổ tiên khi mà Hằng tới làm huyên náo và gạt đổ bàn thờ tổ. Chính cái hôm đó khi mà Hằng tới nói câu "từ biệt" ông Long đã hiểu ra rằng công sức bấy lâu nay của mình cho việc thay đổi số phận đều là công cốc, và cho dù ông có làm thế nào đi chăng nữa thì số phận của Hằng cũng không thể thay đổi, cho dù là tới khi gần đất xa trời rồi thì một người thầy phù thủy cao tay như ông cũng đành bó tay mà thôi. Biết không thể thay đổi được số phận, trong suốt thời gian quá, ông Long đã tìm cách để những người trong họ chuyển đi để không bị vạ lây.
Sau một ngụm rượu, ông Long "khà" một hơi thật dài. Thế rồi hai mắt ông ta lại nhòe đi vì lệ, anh người ở ngồi nhìn thấy thế mà trong lòng cũng quặn đau. Một ông Long trưởng họ oai nghiêm là thế, vậy mà nhìn ông bấy giờ thật bất lực và yếu đuối+, tựa như lão Hạc trong truyện của Nam Cao vậy. Anh người ở đưa tay lên xoa vào bắp tay ông an ủi:
- Ông... xin ông đừng quá xúc động...
Ông Long nói giọng như lạc đi khi cố nén cái sự nghẹn ngào đang nghẹn ở họng:
- Cậu... cậu có hiểu được... cái cảm giác... cái cảm giác bất lực nó như thế nào không...
Anh người ở ngồi ra sau lưng để xoa lưng và vai cho ông Long, vừa xoa cậu vừa nghe ông nói tiếp:
- Vợ chồng tôi... vợ chồng tôi đáng lý ra là không có con... nhưng rồi ông trời thương hại, cuối cùng cũng có được cái Hằng... nhưng nào ngờ...
Hai hàng nước mắt ứa ra trên khóe mắt của ông Long, mũi ông thì ngạt ngạt kèm cái giọng nghẹn ngào:
- Cậu biết không... chính tôi là người coi tử vi cho nó... chính tôi... chính tôi là người viết lá số cho nó... tôi viết đi viết lại... khồn biết bao nhiêu lần... nhưng tất cả... tất cả chỉ là một mầu đen mà thôi...
Nói đến đây thì ông Long không thể kìm nén được nữa, ông ta òa khóc nói:
- Tại sao lại như vậy hả câu? Tôi đã làm gì sai... cái Hằng làm gì sai... mà sao... mà sao ông trời nỡ lòng nào đọa đầy nó như vậy chứ?
Ông Long quay người lại túm lấy cổ tay lực lưỡng của anh người ở mếu máo:
- Tôi đã làm tất cả... tất cả thứ lễ... tất cả thứ thuật... nhưng mà lá số... lá số của nó...
Anh người ở khẽ thở dài, anh ta nói:
- Con tin là cô Hằng sẽ hiểu cho ông mà...
Ông Long gạt tay đi trong nước mắt, ông nói giọng lạc đi vì khóc:
- Vì nó... vì nó mà tôi phải trở thành một con người ác độc, một tên cường hào ác bá để gánh nợ hộ nó... để đỡ nghiệp cho nó... cho dù người đời có căm ghét tôi... bản thân cái Hằng nó có thù hận tôi... muốn gϊếŧ tôi đi chăng nữa... thì tôi cũng cảm lòng... tôi càm lòng mà...
Nói đến đây ông Long lại ngửa cổ lên trời mà gào lên:
- Ông trời ơi!!! Nguyên Phi Long này đã làm đủ cách rồi... chịu cay đắng đủ rồi...!!! Tại làm sao... tại làm sao mà ông không thể thương sót lấy con gái tôi được chứ!!!.... Tại sao...?!
Anh người ở hai mắt cũng rơm rớm chỉ biết khẽ nói:
- Ông...
Ông Long cầm cả chai rượu lên tu ừng ực, thế rồi ông lấy tay quệt nước mắt nói giọng cương quyết:
- Hôm nay tôi sẽ bị quỷ gϊếŧ. Được! Nguyễn Phi Long này sẽ chông mắt lên xem con quỷ nào giám tới đây! Giám bước vào cái đất tổ này!
Ông Long đặt mạnh chai rượu xuống nền xi măng vỡ tan. Bất ngờ, trời nổi gió, những đám mây bắt đầu che dần đi ánh trăng. Một cái mùi hôi đặc trưng sộc lên tựa như mùi chó ướt, ông Long nhìn anh người ở nói:
- Đến lúc rồi đó.
Anh người ở vâng lời, thế rồi anh chạy ngay xuống bếp báo tin cho bà trưởng bếp. Ông Long đứng thẳng người dậy thắp hương bàn thờ ở miếu thế rồi ông làm phép và yểm vào hũ thiên linh cái trước miếu và chờ đợi. Từ trong gian nhà chính là hai con chó một vàng một mực bắt đầu tru lên những tiếng gầm gừ và lao ra ngoài hiên hướng về phía cổng chính mà sủa điên loạn. Hai con chó này lông dựng đứng, mắt long lên song sọc với hàm răng trắng sắc nhọn nhe ra dãi rớt rơi đầy sàn.
Cánh cổng nhà ông Long được cài then khóa chốt rất kĩ càng, thế nhưng như có một bàn tay vô hình từ từ mở khóa đẩy then ra. Hai cánh cửa gỗ mở toang ra, bước vào là một con quái thú cao tầm m, tiếng thở phì phò, mùi chó ướt bốc lên nồng nặc. Đó chính là một con thây ma người chó, nó bước thẳng vào sân và hếch mũi lên ngửi "khịt khịt". Hai con chó nhà ông Long gầm gừ dữ tợn hơn nữa, thế rồi bỗng nhiên một con bốc khói vàng và một con bốc khói đen, hai con lao như thần tốc tới cắn xé con thây ma người chó kia. Con thây ma người chó bị cả hai con chó nhẩy bổ lên thì ngã ngửa ra đằng sau, nó dùng cánh tay đánh vào mặt và gạt cả con vàng và con mực văng ra. Thế nhưng hai con chó này vẫn không chịu khuất phục, chúng nó lại lấy đà rồi nhẩy lên thi nhau cắn vào cổ, vào họng, để lôi con thây ma người chó ngã xuống đất. Từ phía vườn sau, một con thây ma người chó khác nhẩy bay qua tường rào đáp xuống sân, nó lại nghếch mũi lên hít hít. Nhưng làm sao mà nó có thể ngửi ra được anh người ở đang nấp ngay ở gốc cây gần đó được khi mà người anh ta đã được trét một lớp bột hương lên người để không còn toát ra được hơi của người sống. Bà bếp trưởng từ trong bước ra với vô vàn những quả bóng nước gừng hòa với tro từ lư hương bàn thờ tổ. Bà ta ném một loạt về phía thây ma người chó, con thây ma người chó này bị thứ nước đó bám vào người thì vô cùng hoảng loạn mà lao đao. Cái mũi của nó như bị mùi nước gừng sộc lên làm cho vô hiệu hóa cộng với tro ở lư hương là tro thiêng nên khiến cho nó yếu hẳn đi. Anh người ở lúc này mới lao ra, một tay cầm thanh sắt gỉ quất mạnh vào ống đồng khiến cho con thây mà người chó này đổ gục người xuống đất, tay kia anh ta vung lên một con dao phay bản to cũng bị rỉ sét mà bổ xuống đất, đầu con thây ma người chó đứt lìa. Anh người ở mặt hớn hỏ nhìn bà trưởng bếp nói:
- Thật là dễ dàng...
Nhưng có lẽ anh ta cũng chẳng hớn hở được lâu khi mà một loạt tiếng "khịt khịt" phát ra, trong tích tắc phải đến thêm mấy con thây ma người chó nữa nhẩy ủa vào.
Ông Long đứng ở miếu nghe tiếng la hét thất thanh trong đau đớn của bà trưởng bếp và anh người ở thì ông ta chỉ còn biết nhắm mắt và lẩm nhẩm "kiếp này hai người bỏ mạng vì ta, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp hai người". Bọn thây ma người chó bắt đầu tiến từ phía vườn sau ra hướng miếu, ông Long nhanh tay phù phép, tức thì từ trong ba hũ đen, mỗi hũ lao ra một làn khói trắng nhập thẳng vào ba con thây ma người chó đi đầu. Ba con thây ma người chó này bị thiên linh cái của ông Long điều khiển thì ngay lập tức quay lại cào cắn bọn thây ma người chó kia. Hai con chó vàng và mực của ông quần thảo mãi mới hạ gục được con thây ma người chó vào từ cửa chính thì bọn nó cũng đã cạn kiệt sức lực. Chúng nó con thì lết, con thì đi xiêu vẹo với thân thể đầy vết thương đang rỉ máu mà tiến tới miếu. Bất ngờ từ phía cổng ra vào có bóng người con gái lướt vào trong rất nhanh, hai con vàng và mực chưa kíp đánh hơi ra thì chúng nó từng con một bị một thế lực vô hình nhấc bổng lên bẻ nghéo cổ cái rắc, từng con một kêu lên một tiếng "ẳng" be bé cuối cùng. Bẻ cổ xong, cả hai con bị tóm sọ và rút đầu liền với cột sống ra vứt thẳng ra trước cửa miếu chỗ ông Long đứng, máu chó văng tung tóe đầy sân. Ông Long kinh hãi đứng lùi lại nhìn, trước mắt ông chính là Hằng, với con mắt nham hiểm nhìn ông.
Ba con thây ma người chó bị thiên linh cái nhập cũng không chống cự được lâu, cuối cùng thì mình ông Long ở miếu đã bị quây bởi Hằng cùng với tầm mười con thây ma người chó. Hằng nhìn ông Long nói:
- Sao rồi lão già? Còn trò gì giở nốt ra coi?
Ông Long vẫn giữ bình tĩnh đứng im không nói gì. Thấy Ông Long nhất quyết không ra thì Hằng ra hiệu cho hai con thây ma người chó lao vào trong miếu lôi ông ra. Thế nhưng mà Hằng đâu có biết là cả ngôi miếu đã bị yểm bùa, thứ bùa trấn lợi hại nhất của dòng họ Nguyễn Phi. Hai con thây ma người chó lao vào thì ngay lập tức bị đánh văng ra gào thét mà tan thành tro bụi. Khắp ở hai cột đá và tường của ngôi miếu một loạt bùa vàng chữ đỏ sáng rực chói lòa. Hằng nhoẻn miệng cười khiêu khích:
- Phép thuật của các người chỉ giỏi chui rúc chốn tránh như một lũ chuột hay sao?
Nghe cái lời khiêu khích đó, ông Long như nhận ra, ông quát:
- Mày không phải con gái tao!
Thế rồi ông làm phép bôi một thứ nước trắng lên mắt, trước mặt ông giờ là bé Mai. Ông Long nghiến răng nói:
- Là mày?! Đồ.. nghiệt súc!
Bé Mai nhoẻn miệng cười nói:
- Cuối cùng cũng nhìn ra được à?
Thế rồi bé Mai ngửa mặt lên giời cười một nụ cười sảng khoái. Thứa lúc Mai không để ý, ông Long nhanh chân tiến tới hai bên tường ở trong miếu mà giật mở ra bốn cái phướn gồm bốn mầu vàng, xanh, trắng, đên. Trên mỗi cái phướn là vô vàn chữ phạn cùng với biểu tượng trận đồ bát quái ở các thế khác nhau. Tay ông Long với cái gương bắt quái cùng với nén nhang ở lư hương chính cầm chĩa về phía Mai mà lẩm rẩm đọc thần chú. Chỉ trong giây phút, khi mà Mai kịp nhận ra thì cô đã bị hút vào bên trong miếu, bọn thây ma người chó ở ngoài thấy thế vội cắm đầu cắm cổ lao vào cứu, thế nhưng không một con nào vào được, tất cả đều bị đánh văng ra thành tro bụi. Mai bị lôi vào chính giữa miếu thì từ bốn cái phướn, phía trên cùng nơi có thêu các thế trận của bát quái trận đồ phát ra tia sáng vàng chiếu thẳng vào người Mai và giữ cô lại. Ông Long lúc này mới cắm lại nhang và đặt gương bát quái lên bàn thờ. Ông Long vái tạ bàn thờ ở miếu xong thì quay đầu lại và nói:
- Con nghiệp súc này, hôm nay tao sẽ sống chết với mày! Cho dù tao có chết, mày cũng mãi mãi không ra khỏi đây được đâu!
Nói rồi ông Long rút trên bàn thở ra hai thanh kiếm, một mầu đen và một mầu trắng, đó chính là báu vật gia truyền của dòng họ Nguyễn Phi, "Âm Dương Song Kiếm". Ông Long cầm kiếm lao tới tính đâm chết Mai thì bất ngờ một bàn tay vô hình túm chặt lấy đầu kiếm giữ lại, ông Long trợn mắt cổ đẩy kiếm nhưng không được, trước mặt ông hiện ra là một cái bóng đen to lớn. Ông Long kinh hãi:
- Tại sao...
Mai bị trói mỉm cười:
- Nó không thuộc về thế giời này... thì thử hỏi sao lão giữ chân nó được chứ?
Cái bóng này đẩy mạnh khiến ông Long văng ra phía sau đập lực vào bần thờ ngã xõng xoài rơi cả kiếm. Sau đó, cái bóng đen này tiến tới giựt rơi cả bốn tấm phướn, ngay lập tức Mai thoát khỏi phép giữ chân. Mai tiến tới đứng nhìn ông Long nói:
- Hết trò chưa?
Ông Long nằm đó chửi bới:
- Đồ quỷ cái... tao xem mày thoát ra khỏi đây thế nào...
Mai mỉm cười ra hiệu cho cái bóng kia bẻ chân ông Long, tiếng xương gẫy "răng rắc", ông Long nằm trên nền miếu la hét đến ứa nước măt. Mai nói:
- Người phải cảm thấy ving dự, vì không phải ai cũng có thể tận mắt chứng kiến binh đoàn chó của Morgana ở thế giới bên ngoài đâu. Có lẽ nhà người chết được rồi đấy.
Nói rồi Mai vung tay, tức thì khi không lửa bốc cháy ngùn ngụt cả cái bàn thờ trong miếu. Mai vung tay thêm cái nữa thỉ bên ngoài miếu khi không như được tưới xăng bốc cháy ngùn ngụt, toàn bộ bùa vàng dán bên ngoài đã thành cho bụi. Cái bóng đen đó nhập lại vào người Mai, Mai quay đầu bước ra cửa miếu nhìn quanh, chỉ trong chốc lát cả mảnh vườn và căn nhà mấy gian khi không bốc cháy ngùn ngụt. Mai quay ngang đầu nhìn ông Long nằm trên mặt đất nói:
- Đây là món quà mà con gái lão dành cho lão, ngọn lửa ngụt trời này chính là lòng thù hận của cô ta.
Nói rồi Mai lướt ra khỏi nhà để mặc ông Long bị ngọn lửa thiêu đốt dần gào thét:
- Con quỷ cái! Mày đợi đấy!... rồi thần phật đất Việt Nam này sẽ không tha cho mày đâu!... sẽ không tha cho mày đâu!...
Hằng nằm ngủ say như chết trên giường, bên ngoài sân là tiếng gào thét inh tai nhức óc của một con vật. Đến khi Hằng tỉnh giấc ngồi dậy thì cô đầu đau như búa bổ, tiếng gào thét đó vẫn phát ra, Hằng nhìn quanh thì giật mình khi mà Mai không còn nằm trên giường, chỉ có Cầm vẫn ngủ say như chết. Hằng bắt đầu cảm thấy nôn nao bồn chồn, lòng nóng như lửa đốt. Cô bật đèn neon nhìn quanh, Hằng như chết điếng người khi thấy xác một con bướm đen đang đậu ngay phía trên tường ở đầu giường, xác con bướm đen này khẽ vẫy cánh để rắc một thứ bột bay vào không khí. Nhận ra mình bị bỏ bùa, Hằng lao vội ra phía cửa sổ mở tung ra nhìn xuống. Ở phía trước nhà là bà Regina dưới hình hài của con báo đen đang gào thét gọi cô và ra hiệu đi theo mình.