“Anh là Lục Diệp hả?” Vân Thường ngồi trên giường mỉm cười “Em là Vân Thường.”
Không có câu trả lời, ngay cả tiếng bước chân mới rồi cũng biến mất, song lại có hơi thở bình ổn của đàn ông kề bên tai, đều đều.
“Có thể lại gần cho em sờ mặt anh không?”
Vẫn không có tiếng trả lời.
Vân Thường cũng không sốt ruột, mắt cong cong, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú trắng nõn tràn ngập ý cười.
Một bước, hai bước, rốt cuộc người đàn ông nhấc chân đi tới chỗ cô.
Vân Thường thò tay, chạm phải bộ quân phục thẳng thớm và nút áo lạnh băng. Vân Thường quỳ xổm trên giường, ra sức ngồi thẳng người, vươn tay sờ lên trên từng chút một, mới sờ tới cổ người đàn ông thì dừng lại.
“Xin lỗi, em với không tới, có thể khom người xuống không?”
Lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông, Vân Thường hơi căng thẳng. Ngay lúc đó, người đàn ông cô vốn tưởng sẽ không để ý đến mình lại đột ngột khom lưng xuống.
Hai tay bất thình lình bợ lấy mặt người đàn ông. Tay Vân Thường men theo vầng trán đầy đặn, sống mũi thẳng tắp của người đàn ông trượt xuống, cuối cùng dừng lại trên cánh môi mỏng đang mím chặt, bấy giờ mới ngẩng đầu mỉm cười với anh, hàm răng trắng nhỏ đều đặn “Anh rất đẹp trai!”
Dứt lời, đột nhiên Vân Thường nghe một tiếng hừ mũi nho nhỏ. Tiếp đó là tiếng cởi quần áo liền một mạch.
Vân Thường cắn môi, mấy ngón tay bấu chặt ga giường, tim đập thình thịch.
“Vẫn còn là một cô nhóc!” Lúc này người đàn ông đột ngột lên tiếng, giọng nói trầm thấp dễ nghe, đầy vị kiên cường, vừa nghe đã biết là người cứng rắn lạnh lùng.
Vân Thường ngẩn ra, giờ mới phản ứng lại là anh đang nói cô.
Há miệng định nói lại nghe tiếng chân rời đi. Vân Thường thở phào, cô còn chưa biến chuyển được cho lắm, người đàn ông trước mặt từ nay trở đi là chồng cô, cô không có sự lựa chọn.
Lục Diệp nhanh nhẹn tắm rửa, huấn luyện lâu ngày khiến anh căn bản không tưởng tượng được có người tắm rửa hơn mười phút. Tóc chưa tới một tấc dán sát da đầu chỉ cần dùng khăn lông trùm lên lau một cái là ráo nước. Lục Diệp xỏ quần đùi định bước ra khỏi phòng tắm thì sực nhớ bên ngoài còn có một cô gái, chỉ có thể rủa thầm một tiếng, bấy giờ mới hậm hực mặc áo ngủ vào.
Anh không sao ngờ được mẹ mình lại làm ra chuyện thế này! Anh đang huấn luyện lính đặc chủng mới tuyển, lãnh đạo lại đột nhiên gọi anh vào phòng làm việc, còn hết sức mừng rỡ chúc mừng anh rốt cuộc đã nghĩ thông suốt, chịu cưới vợ rồi.
Lục Diệp mù tịt, bên này lãnh đạo đã phê duyệt cho anh nghỉ kết hôn nhanh như chớp giật. Lục Diệp lại mù mù mờ mờ bị mẹ già sư tử Hà Đông nhà anh kêu về, bấy giờ mới biết mẹ anh lại tự tiện cưới cho anh một cô vợ!
Mẹ nó, cái quái gì thế này! Thiếu tá Lục nhìn tờ chứng nhận kết hôn hung hăng túm cái đầu mấy phân của mình, hoàn toàn mất đi vẻ trầm tĩnh trấn định thường ngày.
Thượng tướng Lục cưng chiều vợ, bà xã nói cái gì là cái đó. Lục phu nhân xưa nay cũng rất có chừng có mực, ai biết lần này lại gây ra một vụ thế này, bỏ hai trăm ngàn mua một cô con dâu!
Mặt thượng tướng Lục đơ ra, thực tế trong lòng đã phát điên vô số bận, song đối diện với gương mặt đáng thương của bà xã nhà mình thì không phát hỏa nổi. Chỉ đành hung hăng đập bàn một cái, mặc vợ mình đi thôi.
Có điều ông cũng rất hài lòng với cô con dâu này, vốn dĩ cho rằng đấy sẽ là một người diêm dúa quyến rũ tục tằn, mê tiền như mạng, không ngờ lại trắng trẻo nõn nà cực kỳ đáng yêu. Thượng tướng Lục gặp Vân Thường lần đầu tiên, cơn tức đã tiêu quá nửa.
Sau khi nghe Lục phu nhân kể chuyện Vân Thường xong, một chút lửa giận cuối cùng trong lòng cũng biến mất tăm. Ở chung nửa tháng nay, cái người gặp ai cũng phụng phịu hung dữ, đến trước mặt Vân Thường liền biến thành một con mèo già, nói chuyện nhẹ nhàng hẳn đi, hoàn toàn thương yêu Vân Thường như con gái mình.
Tới nỗi Lục phu nhân còn ghen tị nữa, thượng tướng Lục rít điếu thuốc, ôm vợ ngồi xuống, cảm thán: “Đứa nhỏ này đáng thương quá!”
Sao không đáng thương được? Tốt nghiệp đại học nổi tiếng, tài hoa dạt dào, sau khi tốt nghiệp vào thẳng công ty đa quốc gia nổi danh lẫy lừng, tương lai vô hạn. Nửa năm sau lại gặp tai nạn giao thông, từ đó hai mắt bị mù. Tiếp đó lại bị cha ruột và dì ghẻ biến thành hàng hóa bán cho thằng con “đồng tính luyến ái” nhà mình.
Đổi lại là ai, một loạt đả kích như thế có ai chịu đựng nổi? Nhưng Vân Thường vẫn dịu dàng hiền lành như cũ, không hề oán hận, gặp ai cũng cười, đôi mắt không ánh sáng vẫn trong trẻo như cũ. Đứa nhỏ như thế ai mà không thương cho được?
“Hi vọng thằng nhãi kia biết quý trọng.” Lục phu nhân dựa vào lòng thượng tướng Lục cảm thán. Nếu thằng ranh Lục Diệp kia không tốt với Vân Thường, bà là người đầu tiên không đồng ý! Dùng roi da trong thư phòng cha nó quất chết nó!
Thượng tướng Lục gật đầu không nói. Suy nghĩ hoàn toàn không khác gì Lục phu nhân, nếu con không đối xử tử tế Vân Thường, nhất định quất cho nó khỏi về bộ đội luôn!
Bên này, thiếu tá Lục tắm rửa xong quay về phòng thì thấy cô vợ mua về đã nằm xuống, ngoan ngoãn co rúc trên giường, chăn phồng lên một cục nho nhỏ, chỉ chiếm một chỗ rất bé.
Còn biết thức thời! Thiếu tá Lục vén chăn lên nằm xuống bên kia giường. Chả biết sao, bình thường vài phút sau là ngủ say sưa rồi, hôm nay không sao ngủ được. Có lẽ là tại bên cạnh nhiều thêm một người.
“Khụ khụ” Trong bóng đêm, Lục Diệp nghiêng người, làm bộ làm tịch ho một tiếng. Rèm cửa không hề che giấu, ánh trăng lành lạnh cùng với ánh sao nhấp nháy ùa vào, chiếu trên gương mặt thanh tú, vốn dĩ hẳn là khung cảnh lạnh lẽo nhưng nhờ đôi mắt mang theo ý cười kia mà thêm nhiều ấm áp.
“Anh chưa ngủ à?” Giọng Vân Thường dịu dàng êm ái, so với lối sống thường ngày của đám đàn ông thô lỗ như Lục Diệp, hoàn toàn là hai thái cực.
Có lẽ là từ nhỏ đã lăn lê bò toài dưới đòn roi của thượng tướng Lục, trước giờ Lục Diệp hoàn toàn không biết nên cư xử với những cô gái mềm mại như thế nào. Trong mắt người khác, con trai thượng tướng Lục, Lục Diệp, mặt mũi tuấn tú, vóc dáng thon dài, nhất là khí chất mạnh mẽ lại có chút tao nhã càng khiến anh khác biệt mọi người. Quan trọng nhất là, anh còn trẻ nhưng chỉ dựa vào nỗ lực của mình mà bò từ tầng dưới cùng lên tới chức thiếu tá, người đàn ông như thế, đặt ở nơi nào cũng hấp dẫn ánh mắt phụ nữ.
Thực tế, trước giờ Lục Diệp chưa hề có kinh nghiệm yêu đương, mục tiêu cuộc đời của anh ngoài bộ đội ra chỉ có bộ đội. Vì thế bên ngoài từng có một thời gian đồn đãi Lục Diệp lăn lộn trong bộ đội lâu, chuyển sang thích đàn ông. Thật ra, không phải anh không thích phụ nữ, mà là căn bản không biết làm sao để thích.
Lần này nhìn Vân Thường, thấy thân hình nho nhỏ của cô co cụm lại. Rõ ràng hai mắt không nhìn thấy song, trong ánh trăng nhàn nhạt vẫn cố gắng nhìn thẳng vào mình, bày tỏ cô nghiêm túc đối xử và lắng nghe, nói chuyện với mình, trong lòng anh dường như có cái gì đó đụng phải, vừa đau vừa ê ẩm.
“Ừ.” Lục Diệp ừ một tiếng, quay mặt đi tỏ vẻ mình không hề muốn nói chuyện với Vân Thường mà là thật sự bất cẩn ho một cái thôi.
Thính giác Vân Thường rất nhạy bén, dễ dàng phát hiện động tác trở mình của anh, cũng không để ý. Hiện giờ tuy cô và người này là vợ chồng nhưng thực tế, hai người họ trừ tên nhau ra cái gì cũng không biết, hơn nữa, cô là do anh mua về.
“Cái đó, Lục… mẹ nói ngày mai để chúng ta dọn về nhà mới.”
Chuyện này Lục Diệp biết. Lúc anh về nhà mẹ anh đã nói, anh thì chẳng cảm thấy gì, ở đâu cũng đều để ngủ, đằng nào kết thúc bốn mươi ngày nghỉ kết hôn anh cũng về bộ đội rồi. Anh chạy về vội vàng, đám lính đặc chủng của anh chẳng biết giao cho ai, nghĩ tới cái này Lục Diệp càng không ngủ được.
“Tôi biết.” Tính Lục Diệp không phải lạnh lùng bẩm sinh, anh có chút khó tính. Người bình thường trước mặt anh bị hừ mũi mấy lần thì không lại gần anh nữa, thật ra quen rồi mới biết, Lục Diệp rất dễ ở chung.
“Ngày mai làm phiền anh rồi.”
“Ừ.”
“Vậy ngủ thôi.”
“Ừ.”
Đêm tân hôn đầu tiên của Vân Thường và Lục Diệp trôi qua như vậy đó. Sáng sớm hôm sau rửa ráy xong xuôi, dưới ánh mắt chằm chằm của Lục phu nhân, thiếu tá Lục vội vội vàng vàng dọn đồ dẫn cô vợ mới mua về của anh dọn về nhà mới.
Nhà mới cách nhà thượng tướng Lục không xa, chỉ có vài ngã tư, đi lại rất tiện, còn là lầu ba nữa, phỏng chừng Lục phu nhân cân nhắc đến tình trạng của Vân Thường mà cố ý chọn.
Nhà đã trang trí xong, vật dụng trong nhà, đồ dùng sinh hoạt đủ loại đều chuẩn bị đầy đủ, Lục Diệp và Vân Thường chỉ cần tới ở là được.
Lúc lên lầu, Lục Diệp dừng lại, đấu tranh tâm lý nửa ngày, há miệng định nói thì bị Vân Thường giành trước.
“Anh lên trước đi, em chờ dưới lầu một lát, sau đó… anh có thể đi xuống đón em không?” Có lẽ còn quá lạ lẫm với Lục Diệp, gương mặt trắng nõn của Vân Thường ửng đỏ, mũi chân cũng mất tự nhiên chà chà trên đất.
Lục Diệp nhìn hết trong mắt, đột nhiên anh buông hành lý trong tay xuống, bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Vân Thường: “Lên đi.”
“Cái… cái gì?”
“Tôi nói lên đi, leo lên lưng tôi!” Giọng Lục Diệp tăng cao một chút, trên mặt lại thoáng ảo não.
“A, không cần, em…”
Lục Diệp đứng phắt dậy, dọa Vân Thường hết hồn, tưởng anh bực mình, lập tức lại cảm thấy người mình nhẹ bẫng, cả người cô bị Lục Diệp nhấc lên trên lưng anh, giọng đàn ông trầm thấp vang bên tai “Bám chắc vào.”
Nói xong, một tay Lục Diệp bợ mông Vân Thường, một tay xách hành lý leo tót lên lầu ba. Vân Thường còn chưa hoàn hồn lại đã ngồi trên sofa nhà mới rồi.
Hai người ở chung cần rất nhiều đồ. Tuy Lục phu nhân cân nhắc rất toàn diện song đến tột cùng cũng không thể mua luôn cả đồ ăn cho họ.
Vân Thường gọi Lục Diệp lại: “Lát nữa làm phiền anh dẫn em đi mua đồ ăn.” Dứt lời, mặt Lục Diệp lập tức đen ngòm. Đương nhiên Vân Thường không nhìn thấy, vì thế cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em chưa đi qua đường này nên không biết phải đi làm sao. Có điều anh yên tâm, chỉ cần đi ba lượt là em nhớ được đường rồi.”
Lần đầu tiên cô nói nhiều với anh như thế, bỗng dưng Lục Diệp cảm thấy không thoải mái, cứ cảm thấy cô như vậy giống như là đang hấp tấp chứng minh cái gì đó vậy. Chỗ này tuy cách siêu thị không xa nhưng cũng chỉ là đối với người thường mà thôi. Mắt cô không nhìn thấy, đừng nói là đi ba lần, cho dù đi ba mươi lần anh cũng không thể để cô đi một mình.
Anh không nói ra miệng, không cần thiết, chỉ lấy ví tiền, dắt tay Vân Thường, chậm rãi dẫn cô đi siêu thị.
Thiếu tá Lục sống ba mươi năm, lần đầu tiên cầm tay con gái, cảm giác… cũng không tệ.