Một ngày đẹp trời. Cái nắng nhẹ cùng với những cơn gió dịu mát đầu hè tạo cho người ta cảm giác thật dễ chịu. Tôi thong dong đi từ kí túc xá tới khu giảng đường, nói không phải duy tâm chứ trên đường đi có lẽ đã ngáp hơn cái cả ngắn cả dài. Gì chứ, hãy quên cái chuyện thời tiết đẹp khiến cho con người ta hưng phấn mà muốn hoạt động đi, thời tiết mát mẻ là phải nằm trong phòng ngủ một giấc thật sâu mới là biết hưởng thụ. Ôm theo cái chân lí ấy đến phòng học, ném cái cặp to đùng đựng được quyển giáo trình với một quyển vở vào ngăn bàn, tôi nhắm mắt ngủ nốt giấc trưa còn đang dang dở. Chắc chưa được phút thì tiếng trống vào học ròn rã đến đinh tai nhức óc lại vẳng vẳng đến. Lúc này thật chỉ muốn có sức mạnh siêu nhiên như nàng tiên cá ShimChung quăng một phát cái trống ra tận Thái Bình Dương cho bác bảo vệ hết việc làm về quê mà chăm vợ. Chưa hết, thấy tôi chưa đủ phiền cái đứa ngồi cạnh mà từ nãy tôi còn chưa kịp nhìn mặt còn ra sức giật giật cánh tay tôi. Tôi lịch sự quay người một góc độ, nhe cái miệng đủ để thấy cả răng hàm trên hàm dưới cùng với đôi lợi:
- Mày có ngồi yên không? Một liên hoàn cước là mày ra bờ rào làm cột mốc đấy!
- Cái con dở người này. Mày nhầm lớp rồi. Biến về sao hoả cuả mày ngay!
Gì vậy? Sao lại là cái An? Ngơ ngác nhìn quanh cả lớp tôi thấy toàn những khuôn mặt nửa quen,nửa lạ, ra cửa phòng thì thấy cái biển đề:C. Rồi, xong. Tôi là học ở B vậy mà vừa nãy lại mộng du vào C mà nằm ngủ. Lao vội quay trở lại trăn trối mấy câu với đám huynh đệ tỉ muội trong lớp đó rồi tôi ba chân bốn cẳng chạy đi.
- Hâyaaa. Thước kẻ thần chưởng, giáo trình đại nã di. Chíu...
- Hự. Ự
- Giặc chết rồi! Giặc chết rồi anh em ơi!
- Chết bà chúng mày! Ném trúng thước kẻ vào trán con Vy nó chết ngất rồi đây này.
Vừa mới bước vào cửa lớp, một cái thước kẻ đã an toạ ngay giữa trán làm tôi ngã lăn ra sàn. Cái giọng lanh lảnh cuả Linh bí thư vừa cất lên thì cả lớp già trẻ lớn bé đều nhao nhao ra cửa lớp. Hùng lớp trưởng xót xa
- linh, mày chuẩn bị ngải cứu, để tao kiểm tra xem não nó có làm sao không. Nếu làm sao mình đem tần cho đỡ phí.
Giọng cái Trang yếu ớt:
- Làm thế nào đây Minh? Hay tao đập thêm một phát nữa cho nó chết hẳn chứ để nó ngáp ngoải tí dậy nó giết cả tao lẫn mày.
Vô sinh lời!
... Một điệu kèn bát âm du dương vang lên. Giọng thằng Hùng chua xót:
- Tang lễ bắt đầu!
Cả lớp nhanh chóng trở về vị trí. Mấy túi xoài dầm ngay lập tức đặt vào cái đĩa, áo blu của mấy thằng con trai bị mang ra buộc vào cán chổi, lại không biết có đứa nào đã kịp phác họa tấm chân dung đến phần giống chết trôi của thằng Minh với cái Trang đem dán vào quyển vở làm di ảnh. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi. Vậy là cờ trắng long trọng phất, nhạc bát âm sôi động tạo cảm hứng, cả lớp đua nhau gào khóc rầm rộ, kéo nhau đưa tang khắp cả hành lang khu giảng đường. Cứ hễ diễu hành đến chỗ nào có bạn là Trang với Minh lại vẫy vẫy tay chào, gọi ra chung vui.
Đám cứ đi!
Cả khu hành lang dù làm đám tang nhưng lại đông vui như trẩy hội, cờ trắng càng phất càng hăng, tiếng gào khóc càng ngày càng khỏe. Nhuệ khí ngùn ngụt, đi hết cả hành lang mà vẫn chưa thấy đã đám tang có lẽ đang định kéo nhau lên tiếp phòng hiệu trưởng mà kêu khóc.
Hương cháy chưa hết, phòng hiệu trưởng chưa lên tới nơi, tiếng gào khóc còn đang rất khỏe vậy mà bác bảo vệ đã lừng lững cầm cái đả cẩu bổng gia truyền của Hồng lão bang chủ đứng chặn ở cầu thang. Cả đám tang từ đứa bị tế sống vẫn đang híp mắt chỉ thấy toàn răng với lợi tới những đứa khóc thuê quá khích mạnh thằng nào thằng đấy chạy, đám tang giờ như một cuộc chạy loạn.
Sau vụ đưa tang lên phòng hiệu trưởng bất thành, cả lớp tôi đã phải quét sân trường một tuần và bị trừ mỗi đứa điểm rèn luyện cả kì. Kể cũng chẳng oan, lại phải mấy đứa thích lo chuyện bao đồng, thấy tôi bị thước kẻ đập không chết mà lại lăm le cầm cái chổi chúng nó liền nhanh chóng làm lễ truy điệu sớm cho cái Trang và thằng Minh khiến cho cả trường náo loạn. Nhưng các cụ nói có sai đâu: Cái nết đánh chết không chừa, hôm nay chúng nó còn hò nhau tổ chức họp lớp để rút kinh nghiệm cho lần sau kìa.